Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5945: Diệp Quân cũng không hề động thủ.





Đôi đồng tử của Cổ Bàn chợt co rút lại, muốn phản kháng, nhưng tốc độ của thể linh hồn kia thật sự là quá nhanh, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào giữa lông mày của gã.



Đùng!



Hai mắt của Cổ Bàn trợn tròn, căn bản không thể phản kháng lại được.



Ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười ha ha: “Ha ha... Cái tên tạp chủng như ngươi cũng có hôm nay…”



Nhưng đang cười thì đột nhiên biểu cảm của ông ta cứng đờ.





Bởi vì thể linh hồn kia vẫn chưa cắn nuốt linh hồn của Cổ Bàn, ngược lại, sau khi thể linh hồn kia nhập thể, khí tức của Cổ Bàn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.



Lúc này, linh hồn thần bí đang bám vào trên người ông ta nói: “Không đúng, mục đích của cái vùng đất hồn tức kia không phải muốn hấp thụ gã, mà là muốn bám vào trên người gã...”







Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt: “Giống như ngươi?”



Linh hồn thần bí nói: “Đúng, các ngươi đều là người ngoại lai, không chịu sự ảnh hưởng của phong ấn của nơi này, bởi vậy, vùng đất hồn tức kia muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể dựa vào người bên ngoài thì mới ra ngoài được...”



Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Vậy tại sao ông ta lại chọn tên này?”



Linh hồn thần bí nói: “Tên kia tu Phệ Linh Đạo, mà Phệ Linh Đạo này cũng bắt nguồn từ điểm giao Hư Chân…”



Đại Đạo Bút chủ nhân nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn: “Ý của ngươi là, gã có thể có một chút liên quan đến Hồn Thần kia?”



Linh hồn thần bí nói: “Khó mà nói”.



Lúc này, khí tức của tên Cổ Bàn kia đã càng ngày càng mạnh.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ta muốn đánh ông”.



Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Ta sợ gã à?”



Lúc này, hai con mắt của tên Cổ Bàn đang ở phía xa xa kia mở lớn, nơi sâu thẳm trong mắt gã có hai vòng xoáy màu đen tuyền.



Ánh mắt của Cổ Bàn rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo trước, chủ nhân bút Đại Đạo lại không chút sợ hãi, nhàn nhạt nhìn gã.



Diệp Quân nhìn hai người, chủ động lui sang một bên, chuẩn bị nhường lại chiến trường cho hai người.



Đánh đi!



Đánh đi!



Trong lòng Diệp Quân hét lên điên cuồng.



Cổ Bàn cũng không động thủ, gã thu hồi lại ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía bên phải, không nói gì, gã cứ vậy mà đi về phía bên phải.



Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi theo đi”.



Chủ nhân bút Đại Đạo nghi hoặc: “Tại sao?”



Linh hồn thần bí kia nói: “Linh hồn của vùng đất hồn tức kia chắc chắn là muốn dẫn ông ta đi lấy bảo vật do hồn thần kia đã để lại”.



Nghe vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt, vội vàng đi theo.



Diệp Quân thấy thế, cũng đi theo sau.



Không biết đi bao lâu, Cổ Bàn đột nhiên dừng lại, ở phía trước cách chỗ gã không xa có một vũng máu, giữa vũng máu có một thần quang đang lơ lửng.



Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đó là linh hồn của Hồn Thần... ăn vào cực kì bổ”.



Hai mí mắt của chủ nhân bút Đại Đạo giật giật, nhưng vẫn không động thủ.



Diệp Quân cũng không hề động thủ.



Cổ Bàn chỉ nhìn chằm chằm sang đó, cũng không động thủ.



Linh hồn thần bí lại nói: “Các ngươi làm sao biết có nguy hiểm?”


Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”