Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 233: Mưu mô lắm đấy!





Lúc này, hai người lại thấy khá hợp cạ!

Nhưng Diệp Quân bỗng ho dữ dội, trông người rất yếu ớt.

Trương Long Hổ quan tâm hỏi: "Diệp huynh, huynh sao vậy?"

Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy giao chiến với Trương huynh, quyền thế của huynh quá mạnh, lục phủ ngũ tạng của ta đã bị quyền của Trương huynh đánh bị thương..."

Nghe thế, Trương Long Hổ thấy hơi ngại: "Diệp huynh, ta không dám sơ suất trong lúc giao đấu với huynh nên, cái này..."

Diệp Quân cười nói: "Không sao đâu!"

Nói rồi, hắn nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng!

Trương Long Hổ vừa hay thấy được chi tiết này, y nói: "Diệp huynh, ta hộ tống huynh ba ngày!"

Ba ngày!

Nghe thế, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên hơi sững người, vốn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Chàng trai này, giỏi giang!

Kết một mối thiện duyên cũng không phải là chuyện xấu!

Ba ngày!

Phúc địa Linh Hư có khả năng và cũng đủ thể diện để làm việc này!

Nghe Trương Long Hổ nói vậy, Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: "Trương huynh, việc này có gây ra phiền phức gì cho huynh và phúc địa Linh Hư không?"

Trương Long Hổ lắc đầu: "Diệp huynh đừng lo, ba ngày thôi mà, phúc địa Linh Hư bọn ta vẫn có năng lực làm được việc này!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vậy cảm tạ huynh nhiều!"

Trương Long Hổ cười nói: "Huynh yên tâm dưỡng thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó ôm quyền với Trương Long Hổ và ông lão của phúc địa Linh Hư: "Đa tạ!"

Ông lão của phúc địa Linh Hư khẽ gật đầu: "Khách sáo rồi! Cậu nhanh chóng trị thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó trở về tàu vũ trụ.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Không sao chứ?"



Diệp Quân lắc đầu: "Không sao!"

Nói rồi hắn ngồi xuống, bắt đầu trị thương!

Ở một bên, Trương Long Hổ nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Các vị, phúc địa Linh Hư bọn ta sẽ hộ tống Diệp huynh ba ngày, trong ba ngày này, nếu các vị muốn giết Diệp huynh thì có thể tới tìm ta!"

Bốn bề yên tĩnh!

Không thể chọc giận Kiếm Tông!

Cũng không thể chọc giận phúc địa Linh Hư!

Mọi người đều thấy hơi cạn lời và bực bội!

Mẹ nó chứ!

Chẳng phải các ngươi đều là người của thư viện Quan Huyên à? Sao ai nấy đều đòi hộ tống cho Diệp Quân này thế?

Các ngươi đang đùa đấy à?

Trương Long Hổ đi tới bên cạnh ông lão, trầm giọng nói: "Đại trưởng lão..."

Đại trưởng lão gật nhẹ đầu: "Không sao! Ba ngày, phúc địa Linh Hư gánh được!"

Nói vậy nhưng sắc mặt ông ấy thì lại hơi nghiêm trọng.

Trương Long Hổ thở phào nhẹ nhõm!

Một mình y không thể gánh nổi!

Vì y biết những người tới lần này có một vài nhân vật khủng bố hơn mình.

Thậm chí những thế gia và tông môn siêu cấp kia cũng có phái người tới!

Thể diện của một mình Trương Long Hổ y không lớn đến vậy!

Chuyện này phải nhờ phúc địa Linh Hư đứng ra gánh!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân trên tàu vũ trụ ở đằng xa, nghiêm túc nói: "Người này thật yêu nghiệt, người đứng sau lưng cậu ấy tuyệt đối không đơn giản! Xem như kết một thiện duyên với cậu ấy!"

Trương Long Hổ gật đầu, y do dự một lát rồi nói: "Phía thư viện..."

Đại trưởng lão khẽ nói: "Lần này cậu ấy tới Thanh Châu chắc chắn là vì luồng kiếm khí mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại. Nếu cậu ấy mời được Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, đến lúc đó, cậu cảm thấy Kiếm Chủ Nhân Gian có bênh vực nhà họ An hay không?"

Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Khó nói lắm ạ!"

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng là khó đoán, dù sao quan hệ giữa Kiếm Chủ Nhân Gian và nhà họ An cũng không đơn giản! Nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể cược một lần, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý theo lẽ công thì sao? Chuyện này nói cho cùng cũng là lỗi của nhà họ An, chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian làm theo lẽ công, không chỉ có thể định đoạt sinh tử của nhà họ An mà còn có thể định đoạt được tương lai của Diệp công tử này chỉ bằng một câu nói!"



Trương Long Hổ im lặng.

Đúng vậy!

Chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian công nhận Diệp Quân, cho rằng Diệp Quân không sai thì lúc đó thư viện Quan Huyên sẽ lập tức rút lệnh truy nã với Diệp Quân!

Phe thế gia hay phe tông môn gì cũng phải quỳ hết xuống!

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng nữa, đó là Diệp Quân không thể đến được Thanh Châu!

Phúc địa Linh Hư đang đánh cược!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ông ấy đặt cược như vậy là vì thấy con người Diệp Quân rất được, Diệp Quân đã giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư!

Cậu kính ta một tấc!

Ta kính cậu một trượng!

Con người mà, đều giống nhau cả thôi!

Nếu Diệp Quân đánh thắng rồi đuổi cùng giết tận, hoặc không hề nể mặt thì phúc địa Linh Hư sẽ không làm thế này đâu!

Trên tàu vũ trụ.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Thằng nhóc, mưu mô lắm đấy!"

Rất rõ ràng, nó đang nói những hành động vừa nãy của Diệp Quân.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, lời này của ngươi không đúng nhé!"

Tiểu Tháp khó hiểu: "Sao?"

Diệp Quân khẽ nói: "Từ xưa cha ông ta đã nói: Quân tử thể hiện qua hành động chứ không phải qua mưu mô. Những hành động của ta là nể mặt Trương huynh, giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư, để bọn họ không rơi vào thế khó, làm mất mặt phúc địa Linh Hư. Hành động này là thiện hay ác?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Tuy ta có lòng riêng nhưng hành động của ta không mang đến hậu quả xấu nào cho Trương huynh và phúc địa Linh Hư. Ngược lại, hai bên dừng đúng lúc, hoá thù thành bạn, họ giữ được thể diện cho phúc địa, ta cũng bớt đi một kẻ địch, thêm một người bạn, điều này là tốt hay xấu?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân lại nói: "Nếu bàn về tâm tư riêng, ta có, chắc là Trương huynh và vị trưởng lão kia cũng có! Nếu gọi là mưu mô thì chẳng phải bọn ta đều trở thành kẻ xấu hết sao?"

Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Nếu trong lòng một người chỉ nảy ra một ý nghĩ không chính đáng mà đã là kẻ xấu thì trên đời này có được bao nhiêu người tốt chứ?"

Tiểu Tháp cạn lời.