Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 36: Chương 19 - phần 01



Ngóivụn minh châu vứt chung hàng[37]

[37]Trích Vịnh Lục Châu của Tào Tuyết Cần. Nguyên văn Hán Việt: Ngõa lịch minh châunhất lệ phao - ND.

Mùng Chín tháng Ba năm Càn Nguyên thứ haimươi tám là Thiên Trường tiết của Huyền Lăng trong dịp y bốn mươi mốt tuổi. Ởtriều Đại Chu, ngày sinh của hoàng đế được gọi là Thiên Trường tiết, ngày sinhcủa Thái hậu được gọi là Thánh Thọ tiết, sau khi Hoàng hậu bị cấm túc và tôiđược lập làm hoàng quý phi thì ngày sinh của tôi cũng được gọi là Thiên Thutiết. Năm nay Huyền Lăng bốn mươi mốt tuổi, tuy có thân vương qua đời nhưng dosự tấu thỉnh của quần thần, Thiên Trường tiết vẫn được tổ chức cực kỳ xa hoa.

Đúng mùng Chín tháng Ba, Huyền Lăng mở tiệctại Tử Thần cung mời bá quan văn võ tới tề tụ, vô cùng náo nhiệt. Yến tiệc củahậu cung thì được tổ chức tại Minh uyển. Khắp trong ngoài kinh thành, đâu đâucũng là đèn hoa rực rỡ, ngợp ánh vàng son. Tiếng nhạc ở Tử Áo Thành và Minhuyển được tấu lên đồng thời, âm thanh như vang vọng lên tận chín tầng mây,không khí mang đầy vẻ vui tươi náo nức.

Khi bữa tiệc diễn ra đến hoàng hôn, mọingười ban đầu vốn vui vẻ đã dần trở nên uể oải, mỏi mệt, ngay đến Huyền Lăngcũng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Diệp Lan Y đưa chiếc quạt tròn thêu hìnhhoa hợp hoan lên che mặt, khẽ cười, nói: “Hoàng thượng nếu đã mệt, vậy chi bằnghãy tìm một trò vui nào đó mới mẻ đi!”

Huyền Lăng đưa mắt nhìn qua, cười hỏi:“Diễm Tần có ý gì hay ư?”

Diệp Lan Y cất giọng yêu kiều: “Thần thiếpđược Hoàng thượng thương yêu, tuy thân phận thấp kém nhưng được hưởng trọn vinhhoa phú quý. Hôm nay tới Minh uyển, thần thiếp bỗng nhớ lại việc huấn luyện thúở Sư Hổ uyển khi xưa, lại đúng dịp Thiên Trường vạn thọ của Hoàng thượng, thầnthiếp muốn dùng chút kỹ nghệ cũ để làm Hoàng thượng vui lòng.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói:“Không ổn, những loài mãnh thú đều vô cùng hung dữ, lỡ làm nàng bị thương thìsao?”

Diệp Lan Y khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm nhìnHuyền Lăng. “Hoàng thượng quên là thần thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng hổ báo ư,người cho là thần thiếp sống trong sung sướng lâu ngày nên không còn được nhưxưa nữa sao?” Rồi cô ta chợt bật cười thành tiếng. “Những thứ mà thần thiếp cóđều do Hoàng thượng ban cho, hôm nay thần thiếp chỉ muốn tỏ chút lòng thành vớiHoàng thượng mà Hoàng thượng cũng không chịu ư?”

Khương Tiểu viện đưa mắt nhìn Huyền Lăng,cười nói: “Nghe nói Diễm Tần tỷ tỷ khi huấn luyện thú xinh đẹp vô song, vậy nênmới khiến Hoàng thượng xiêu lòng. Thần thiếp vô phúc, mãi tới bây giờ vẫn chưađược thấy cảnh ấy lần nào, hôm nay Diễm Tần đã chịu như vậy, xem ra bọn thầnthiếp sắp được no mắt rồi.”

Huyền Lăng trầm ngâm một lát rồi cũng nảylòng hứng thú, bèn tươi cười nói với Diệp Lan Y: “Được rồi, vậy nàng hãy điđi!”

Diệp Lan Y thướt tha cất bước đi thay yphục, ánh mắt sâu lắng như một đầm nước lặng.

Khi quay trở lại, cô ta đã thay một bộ đồthêu hoa xanh biếc, hơn nữa còn hơi trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn thấylớp hoa văn thêu hình hoa hợp hoan bằng chỉ bạc bên trong. Mái tóc dài đennhánh của cô ta được buông xõa như dòng suối, trên đầu chỉ đội một vòng hoađược bện thành từ những bông hoa tươi màu hồng phấn cùng một số bông hoa ngọctrắng ngần như tuyết. Chân cô ta để trần, nơi cổ chân đeo vòng vàng gắn chuông,mỗi khi đi lại làm phát ra những tiếng tinh tang nhè nhẹ, hơn nữa cả mười móngchân của cô ta đều được sơn thành màu đỏ tươi, nhìn từ xa giống hệt như mườibông hoa tường vi nhỏ nhắn nở rộ trên hai bàn chân trắng ngần như tuyết.

Kinh thành đang dịp tháng Ba vẫn còn giálạnh, các phi tần thấy cô ta ăn mặc phong phanh như thế thì đều hết sức tò mò,hơn nữa đi theo bên cạnh cô ta còn có một con báo gấm đầu tròn, tai ngắn trôngdũng mãnh mười phần, lông lá toàn thân thì đều có màu vàng nâu bóng bẩy, đặcbiệt nhất phải kể đến cặp mắt tròn xoe trông hệt như hai viên ngọc màu đen, bêntrong tràn đầy vẻ hung tợn khiến người ta chỉ nhìn thôi đã sinh lòng kinh sợ.Trong khoảnh khắc nhìn thấy con báo, tất cả mọi người đang có mặt ở Quan Cảnhđiện đều trở nên tĩnh lặng, tuy ở cách rất xa nhưng có không ít phi tần đã sợđến nỗi mặt mày tái mét, vội vàng lùi người về phía sau.

Diệp Lan Y mày đượm nét cô đơn, mi chứachan tình cảm, hai mắt tựa thu ba đưa nhẹ, thực là quyến rũ tới tột cùng. Thấymọi người lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta bất giác nở nụ cười khinh miệt. Trong lúc nàylại có hai gã thái giám mang thịt tới, đều là loại thịt bò thượng hạng được đặttrong khay đồng. Diệp Lan Y đưa tay cầm lấy hai miếng thịt bò vứt xuống trướcmặt con báo, lại vừa dịu dàng xoa đầu nó vừa lẩm bẩm nói khẽ điều gì. Con báođó dường như biết rõ là không có ai tranh giành với mình nên ăn rất chậm rãi,nhưng hai miếng thịt chẳng bao lâu sau vẫn bị ăn hết sạch. Thấy Diệp Lan Ykhông cho mình ăn thêm nữa, con báo liền uể oải nằm luôn xuống đất mà ngủ,chẳng hề động đậy, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, thực chẳng khác gì một con mèolớn.

Thấy con mãnh thú trở nên ngoan ngoãn dướibàn tay của Diệp Lan Y, Huyền Lăng không kìm được lớn tiếng khen ngợi. Tức thìtiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ trong Quan Cảnh điện, ai cũng lộ vẻ tán thán. Đứcphi vừa cười vừa quay sang nói với tôi: “Trước đây ta cũng từng gặp không ít mỹnhân, nhưng mỹ nhân thế này thì đúng là chưa gặp bao giờ. Vốn cứ ngỡ Diễm Tầnlạnh lùng cao ngạo, chẳng ngờ còn có chỗ động lòng người thế này, nếu ta mà làHoàng thượng thì ngày đó cũng sẽ đưa nàng ta vào cung.” Diệp Lan Y lúc nàygiống như đang làm một việc vô cùng quen thuộc, ung dung lấy từ trong chiếckhay đồng ra một miếng thịt bò đưa tới trước mặt con báo, vừa mỉm cười vừa lắcqua lắc lại. Con báo đó đột ngột chồm hai chân trước lên, chỉ đứng bằng haichân sau, hoàn toàn mô phỏng theo động tác của con người, lại thè lưỡi ra liếmmiếng thịt.

Diệp Lan Y cười tủm tỉm gật đầu không ngớt,kế đó lùi bước về phía sau, con báo tức thì bước từng bước đi theo.

Mọi người kêu lên kinh hãi liên hồi. DiệpLan Y vỗ về con báo một lát rồi kêu nó nằm xuống, đột nhiên xoay người bước rangoài hàng rào sắt, vẫy tay gọi một ả thị nữ lại, đón lấy chiếc áo làm bằng dabáo gấm mà ả đưa tới, sau đó đi tới quỳ bên ngoài điện, vừa khéo chặn tầm mắtcủa con báo kia, cất giọng dịu dàng uyển chuyển: “Chiếc áo này được làm bằngnguyên một bộ da báo gấm, là do thần thiếp tự tay may thành, ngày đông mặc vàocó tác dụng chống lạnh rất tốt, mong Hoàng thượng nhận lấy.” Cô ta mắt biếcđong đưa, Huyền Lăng nhìn mà càng thêm yêu thích, lập tức nhận lấy mặc vàongười, quả nhiên tỏa ra khí thế không giận mà uy, hết sức bất phàm. Diệp Lan Yhơi ngẩng lên, bên môi thấp thoáng một nụ cười điềm đạm, thần sắc bình lặng tựanhư mặt nước hồ thu. Trong khoảnh khắc, cô ta xoay người lại, tôi nhanh chóngnắm bắt được một tia thần sắc quyết liệt lộ ra trên mặt cô ta, bất giác thầmchấn động, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cô ta, thấy cô ta tiện tay đónghờ cửa sắt lại, rảo bước đi tới trèo lên lưng con báo gấm. Huyền Lăng thấy côta điều khiển con báo gấm bước đi xa dần mà lại chẳng có chút động tĩnh nào cả,bất giác có chút nôn nóng, bèn cất bước đi ra ngoài điện.

Trinh Nhất Phu nhân ôn tồn cất tiếngkhuyên: “Hoàng thượng chớ nên ra ngoài, lại gần mãnh thú quá thì nguy hiểmlắm.” Huyền Lăng gật đầu qua loa một cái, sau đó liền ngoảnh đầu lại, cười nói:“Không sao đâu, con súc sinh đó làm sao chạy ra khỏi hàng rào sắt được, hơn nữacòn có Diễm Tần điều khiển nữa mà.” Mọi người đều đầy lòng hứng thú, lại thấyHuyền Lăng đã ra ngoài rồi thì liền đánh bạo đi theo, trong lòng thầm mong DiệpLan Y sẽ mang tới những màn biểu diễn đặc sắc khác. Hân Phi đứng dậy định đitheo, tôi bèn giữ tay nàng ta lại, cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ thân phận tôn quý,đừng nên đi theo đám cung tần địa vị thấp kém ấy ra ngoài xem náo nhiệt làm gì.Muội thấy con báo đó hung dữ lắm, cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Hân Phi vốn muốn đi xem nhưng nghe tôi nóivậy thì đành ngồi xuống. Chợt một tiếng quát lớn vang lên, chỉ sau nháy mắt conbáo kia đã đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào Huyền Lăng lúc này đang mặcchiếc áo da báo. Hai mắt nó lúc này trợn trừng, hai hàm răng sắc nhọn nhe ra,dáng vẻ thực là hung tợn vô cùng, sau khi gầm vang một tiếng liền đẩy tung cửasắt lao thẳng về phía Quan Cảnh điện.

Chẳng ai phát hiện Diệp Lan Y khi đi vàochỉ đóng hờ cửa sắt, không hề khóa lại. Con báo gấm đó vốn là loài mãnh thú cựckỳ lợi hại, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã đẩy được cửa sắt mà lao ra ngoài,tức thì một thứ mùi tanh hôi ập tới, tiếng gầm giận dữ của con báo sau nháy mắtđã tới gần.

Trinh Nhất Phu nhân hô lớn một tiếng, nhưngđang định chạy ra ngoài thì chợt phát hiện tà váy đã bị vướng vào góc bàn tựlúc nào chẳng hay, sau một phen giãy giụa liền ngã nhào ra đất.

Mọi người không ngờ biến cố lại đột ngộtxảy ra như thế, lập tức sợ đến nỗi hồn phiêu phách tán, tay chân mềm nhũn. Lúcnày Diệp Lan Y nằm phủ phục người trên lưng con báo, các thị vệ đứng phía trướckhông thể ngăn cản, sau khi giơ cung lên cũng chẳng biết phải bắn về đâu.

Trong khoảnh khắc mùi tanh của con báo đóập vào mũi Huyền Lăng, y tức thì tỉnh táo trở lại, đưa tay kéo Điềm Tần vốnđứng bên cạnh tới chắn trước người mình. Điềm Tần kinh hãi kêu lên một tiếng,lập tức sợ đến ngất đi. Con báo đó không chút do dự, đưa vuốt sắc tới xé ĐiềmTần ra làm hai nửa chỉ trong nháy mắt.

Mùi máu tanh sau nháy mắt đã lan ra khắpQuan Cảnh điện, một số phi tần nhát gan sợ hãi kêu lên liên hồi, rất nhiềungười còn bất tỉnh nhân sự. Quan Cảnh điện vốn không lớn, vì phải bày biện rấtnhiều đồ đạc dùng cho ngày lễ nên lại càng chật hẹp, gần như không có chỗ nàođể trốn chạy. Các loài thú được nuôi trong Ngự uyển vốn rất ít khi tấn côngngười, con báo đó đột nhiên ngửi thấy mùi máu người thì bất giác ngây ra, cúiđầu xuống liếm máu tươi trên người Điềm Tần vừa bỏ mạng. Diệp Lan Y thấy conbáo đó như vậy thì giận dữ quát lớn một tiếng, đưa tay chụp lấy một nhúm lôngtrên đầu nó. Con báo bị đau thì lại càng thêm hung dữ, lập tức gầm lớn mộttiếng, nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía trước, nhưng trong thời gian này,Huyền Lăng đã kịp kéo Nguyệt Quý nhân tới chắn trước mặt mình. Nguyệt Quý nhânvừa bất ngờ vừa sợ, tức thì hô vang ầm ĩ, tay chân không ngừng múa may loạn xạ.Con báo thấy thế thì có chút bối rối, không hiểu đối phương có ý gì, sau khinhìn chằm chằm vào Nguyệt Quý nhân trong chốc lát liền đưa vuốt tới cào vào vaicô ta, kéo nguyên cả một cánh tay của cô ta xuống. Kế đó nó vẫn chưa chịu thôi,một cái chân khác đã đưa tới gần ngay trước mặt Huyền Lăng rồi. Có điều trongkhoảnh khắc ngắn ngủi ấy, các thị vệ đã chẳng để tâm tới sự an nguy của DiễmTần trên lưng báo nữa, nhất tề bắn tên vun vút, một trận mưa tên lập tức trúngvào người con báo khiến sức lực của nó suy giảm đi nhiều, nhưng vuốt sắc của nóvẫn kịp cào từ cổ xuống ngực Huyền Lăng làm rách toạc cả áo da báo lẫn longbào, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả.

Con báo lúc này đã bị bắn thành con nhím,sau khi gầm lên mấy tiếng thì dần tắt thở, không còn động đậy được nữa. DiệpLan Y cũng bị mấy mũi tên xuyên qua thân thể, gần như chỉ còn thoi thóp một hơithở. Tuy sắp chết nhưng cô ta vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, còn cau mày cấtgiọng ngắc ngứ: “Thật đáng tiếc, không giết được ngươi.”

Huyền Lăng đưa tay giữ ngực, trong cơn đauđớn lại càng thêm giận dữ, bèn xua tay đuổi tôi với Đức phi đang định đỡ y quamột bên mà gằn giọng quát: “Trẫm đối xử với nàng không bạc, cớ gì nàng lại muốnhại trẫm như thế?”

“Lục Vương gia là người tốt như thế màngươi vẫn đuổi tận giết tuyệt, rồi lại còn giả bộ huynh đệ tình thâm nữa, thựclà chẳng bằng cầm thú!” Cô ta vừa hộc máu tươi vừa gằn giọng nói. “Sau khiVương gia qua đời, ta sớm đã ôm lòng muốn giết ngươi rồi, một kẻ mà ngay cả tìnhthân thủ túc cũng không để ý tới như ngươi chỉ xứng để ta sai loài súc sinh tớigiết thôi!”

“Càn rỡ, không ngờ nàng lại dám có tư tìnhvới y, còn vì y mà hành thích trẫm!”

Diệp Lan Y cười khẩy, nói: “Ta không ngạinói cho ngươi biết, mỗi lúc ở bên ngươi, mỗi lần tiếp xúc với ngươi, ta đều cảmthấy rất buồn nôn!” Một tia cười dịu dàng chợt hiện lên trên khuôn mặt diễm lệcủa cô ta, hệt như một bông hoa hợp hoan đã sắp đến hồi tàn úa. “Trên đời nàychỉ có mình y là thật lòng đối tốt với ta, sau khi y chết, ta vốn không còn lưuluyến gì cuộc đời này nữa.”

Huyền Lăng sau khi bị thương còn tức giậnđiên cuồng, máu tươi cứ thế chảy ra qua kẽ ngón tay, sắc mặt thì càng thêmtrắng bệch, sau khi ho lên mấy tiếng liền ngã ngửa về phía sau, bất tỉnh nhânsự.

Các phi tần lập tức trở nên hỗn loạn, ngườithì chạy đi gọi thái y, người thì vội vàng đỡ Huyền Lăng đi vào nội điện. Tôimặt không đổi sắc, bình tĩnh ra lệnh cho các cung nhân vào trong nội điện hầuhạ Huyền Lăng, lại sai người khiêng xác Điềm Tần đi và chăm sóc cho Nguyệt Quýnhân đã bị cụt mất một cánh tay và đang ngất xỉu, sau đó liền rảo bước đi vàonội điện xem tình hình Huyền Lăng thế nào.

Trong khoảnh khắc bước chân vào nội điện,tôi không kìm được cơn đau xót nơi đáy lòng, liền ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Lan Yđang hấp hối sắp chết.

Cô ta nằm gục trên sàn đá cẩm thạch, hệtnhư một bông tuyết mùa xuân có thể tan chảy bất cứ lúc nào, bên khóe miệng vẫnthấp thoáng một nụ cười mỉm dịu dàng cuối cùng. Tôi không ngoảnh đầu lại nhìnthêm lần nào nữa, sự tự do là thứ mà tôi và cô ta cả cuộc đời này đều không thểnào có được, do đó cô ta đã rời đi, bỏ lại tôi một mình trên cõi đời này.

Thiên Trường tiết của Huyền Lăng vì việcnày mà phải dừng lại, y thì vẫn hôn mê chưa tỉnh vì bị trọng thương, do đó mọingười trong cung đều vô cùng lo lắng, ai cũng rầu rĩ mặt mày nhưng lại chỉ cóthể khóc lóc mà thôi, bầu không khí ảm đạm cứ thế kéo dài suốt mấy chục ngàyliền.

Rốt cuộc vào sáng sớm ngày thứ mười sáu saukhi về cung, cung nữ hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng đã tới báo rằng miệng vếtthương của Huyền Lăng đã ngưng chảy máu, thương thế cũng có thể cứu chữa được,tính mạng không còn nguy hiểm nữa.

Diệp Lan Y sau khi chết thảm đã được chôncất, thân thể cũng bắt đầu thối rữa nhưng Huyền Lăng sau khi tỉnh táo trở lạivẫn điên cuồng hạ lệnh băm xác cô ta ra làm vạn mảnh rồi đem vứt bỏ nơi đồnghoang. Còn Điềm Tần bị Huyền Lăng kéo ra làm lá chắn thì vì “hộ giá có công” màđược truy phong làm Điềm Phi. Nguyệt Quý nhân cũng được cứu sống, có điều đãcụt mất một tay, trở thành phế nhân, để bù đắp, Huyền Lăng đã phong cô ta làmtiệp dư chính tam phẩm, cho ở riêng một cung, đồng thời còn phong thưởng rấthậu cho người nhà của cô ta.

Dưới ánh bình minh từ ngoài cửa sổ chiếuvào, chiếc gương đồng phản chiếu ra những tia sáng màu vàng sậm âm u, mọi cảnhvật trong gương đều toát ra một vẻ hư ảo mờ mịt tựa như trong giấc mộng, khiếnngười ta chừng như quên mất sự tồn tại của bản thân ở ngoài hiện thực.

Tôi tiện tay cầm một chiếc lược bí lên nắmchặt trong lòng bàn tay, răng lược nhọn hoắt cắm vào tay làm tôi đau nhói, mớidần dần tỉnh táo trở lại.

Đang dịp đầu xuân, sắc trời buổi sớm trongveo, lóng lánh như một khối ngọc lưu ly rực rỡ, bị những cành cây nhú đầy lộcxanh chia cắt thành vô số mảnh. Đôi làn gió nhẹ thổi tới làm những bông liễutrắng muốt như tuyết trên cành nhè nhẹ tung bay, sau đó bay ra lất phất đầytrời. Cửa sổ lúc này đang mở rộng, một vài bông liễu bay vào đậu lại trên bàntrang điểm, tôi tiện tay cầm một bông lên, đưa lên trước ánh sáng rồi nheo mắtlại nhìn kĩ. “Lan Y làm đã đủ nhiều rồi, Cận Tịch, chúng ta không thể tiếp tụckhoanh tay đứng nhìn thêm nữa.” Tôi hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười mong manhnhư sương khói, cất giọng lạnh lùng. “Hoàng thượng đang bị trọng thương, cácphi tần đều phải đi thăm, ngay đến Hồ Tài nhân đang bị cấm túc cũng không ngoạilệ.”

Cận Tịch hiểu ý, bèn cung kính nói: “Nô tỳgiờ sẽ đi làm ngay đây.”

Thượng Lâm uyển vừa chuyển sang xuân, khắpnơi đều là những sắc hồng sắc đỏ, lại vừa được tưới tắm bằng một trận mưa xuânnên còn có thêm một tầng hơi nước mờ mờ bao phủ, vẻ đẹp lại càng tăng thêm mấyphần.

Tài nhân Hồ Uẩn Dung vừa mới từ trong tòacung điện cũ kĩ, u ám ở vĩnh hạng rảo bước đi ra, sắc mặt đầy vẻ hoang mang bithảm, có lẽ sau khi hay tin đã vội vã chạy đi ngay. Cô ta hôm nay chỉ vận một chiếcáo gấm màu đỏ đã khá cũ, mái tóc dài cũng không được búi lại gọn gàng, chỉ quấnsơ qua và cố định lại bằng một cây trâm vàng chạm rỗng hình hoa.

Tôi cười lạnh, nhìn cô ta chạy lại gần, sauđó mới ung dung bước ra từ phía sau một bụi hoa. Sự xuất hiện đột ngột của tôikhiến cô ta phải vội vàng dừng lại, sau một thoáng ngẩn ngơ mới nhìn rõ là tôi,không kìm được giận dữ quát lớn: “Tiện nhân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặtta nữa ư?”

Tôi đưa mắt liếc nhìn bầu trời xanh biếc,thản nhiên nói: “Tại sao lại không dám? Tính ra thì Hồ Tài nhân còn chưa cảm tạbản cung vì đã bỏ lệnh cấm túc cho ngươi đâu đấy.”