Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 26: Hoa trời sắc nước thảy đều vui



[28]Trích Thanh bình điệu kỳ 3, Lý Bạch. Dịch thơ: Trần Trọng San. Nguyên văn HánViệt: Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan - ND.

Mùa đông năm nay cứ thế trôi qua trong tĩnhlặng, thế nhưng sự tĩnh lặng ấy kỳ thực chỉ là vẻ ngoài.

Xưa nay khi tuyển tú, chỉ có duy nhất Hoànghậu được phép bầu bạn với Hoàng đế cùng tới Vân Ý điện, các phi tần khác thìnhất loạt không được ghé qua, quy định như vậy chính là để tỏ rõ rằng Hoàng hậulà mẫu nghi thiên hạ, sự tôn quý không nữ tử nào sánh bằng. Thế nhưng đợt tuyểntú năm nay, Huyền Lăng lại thông báo với tôi từ sớm, nhất quyết yêu cầu tôi đicùng. “Hoàng hậu ngồi ở đó chỉ là cho có mà thôi, trẫm vẫn muốn nghe ý của nànghơn.”

Hoàng hậu sớm đã bị ghẻ lạnh, mọi việctrong hậu cung đều do tôi một tay an bài, tôi vốn cũng không muốn cự tuyệt, bèntrầm ngâm nói: “Hoàng hậu nương nương thì tất nhiên phải đi, có điều theo tổchế thì phi tần không được phép tham dự buổi tuyển tú, thần thiếp mà đi thì đámngôn quan kia ắt sẽ lại lắm chuyện, như thế thực là không hay chút nào. Chibằng Hoàng thượng hãy mời Quý phi tỷ tỷ và Đức phi tỷ tỷ cùng đi, như thế vừahay thể hiện được cái ý hậu phi đồng lòng, lại tránh cho đám ngôn quan chỉ chămchăm soi mói một mình thần thiếp.”

Huyền Lăng gật đầu, mỉm cười. “Vậy cũngtốt, dù sao Hoàng hậu cũng chỉ cần xem thôi là được, bất tất phải đưa ra chủ ýgì.”

Tôi dịu dàng đưa mắt nhìn y. “Thần thiếpbiết chứ, lần này nhất định sẽ chọn cho Hoàng trưởng tử một người vợ hiền, lạilựa thêm giai lệ về cho Hoàng thượng.”

Vì việc tuyển tú lần này, tôi cùng Quý phi,Đức phi đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần từ sớm. Kỳ thực trong lòng mọi ngườiđều đã có tính toán, lớp phi tần trẻ tuổi trong cung bây giờ đã có Diễm Tần,Vinh Tần, Xuân Tần, Hủ Tần, Anh Tần, mỗi người một vẻ, do đó mục tiêu chủ yếulần này là chọn chính phi cho Hoàng trưởng tử, điều kiện cực kỳ nghiêm ngặt.Thái hậu còn từng đặc biệt gọi tôi với Quý phi, Đức phi tới dặn dò kĩ càng một phen,đó là việc tuyển tú lần này cần hết sức cẩn trọng, nhất định phải chọn choHoàng trưởng tử một nữ tử đoan trang, nền nếp làm vợ, lại nói rằng chọn chínhphi quan trọng là ở đức chứ không phải ở sắc, chớ nên chỉ để tâm xem nữ tử đócó xinh đẹp hay không mà còn phải chú ý đến lời lẽ, cử chỉ của nàng ta, ngoàira hãy chọn thêm mấy nữ tử con nhà lành kiêm đủ tài đức vào hầu Hoàng thượng,quyết đừng để xuất hiện hạng người như An Lăng Dung hay Phó Như Kim nữa.

Hôm ấy Ngọc Nhiêu vào cung thăm tôi, đanglúc tán gẫu thì tôi chợt nhớ đến một việc, bèn hỏi: “Cửu Vương gia đối xử vớimuội có tốt không?” Ngọc Nhiêu đưa cây quạt tròn lên che mặt, xấu hổ nói: “Cứsuốt ngày hỏi người ta vấn đề này thôi, tỷ tỷ không thấy phiền sao?”

Tôi bật cười khúc khích, nói: “Ta là tỷ tỷcủa muội cơ mà, sợ gì chứ!”

Ngọc Nhiêu e thẹn gật đầu. “Tốt, tốt lắm!”

Hoa Nghi đứng kế bên không kìm được cười,nói: “Chỉ cần nói một chữ tốt là cũng đủ rồi, Vương phi việc gì phải nói ra haichữ tốt như thế, lẽ nào sợ người khác không biết là Vương gia rất thương Vươngphi ư? Thực ra mọi người trong cung ai chẳng rõ, mỗi lần Vương phi vào cung,Vương gia đều đích thân tiễn tới tận trước cửa cung, đi đâu cũng thành đôithành cặp cả.”

Ngọc Nhiêu làm bộ hờn giận, nói với tôi:“Tỷ tỷ mà không vả miệng nha đầu này mấy cái thì muội không chịu đâu, mồm méplém lỉnh thực là đáng ghét quá.”

Tôi bật cười ngăn muội ấy lại, lại kêu HoaNghi ra ngoài, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Muội với Vương gia thành thân cũngđược hơn nửa năm rồi, phu thê đã ân ái như thế tại sao vẫn chưa thấy có độngtĩnh gì vậy?”

Ngọc Nhiêu hơi ngây ra một chút rồi mớihiểu được ý tứ của tôi, mặt mũi thoáng cái đã đỏ bừng, thẹn thùng nói: “Muộilàm sao biết được, vả lại Ngọc Ẩn tỷ tỷ và lục Vương gia cũng chưa có động tĩnhgì đấy thôi.”

Tôi không tiện giải thích với muội ấy vềquan hệ giữa Ngọc Ẩn và Thanh, chỉ nói: “Muội cứ nói ta hay chuyện của mình làđược rồi.”

Ngọc Nhiêu quấn ngón tay vào mép áo, ấp úngnói: “Muội thật sự không biết.”

Tôi không tiện hỏi gì thêm nữa, đúng lúcnày thì Cận Tịch đi vào bẩm báo: “Trang Mẫn Phu nhân tới thăm nương nương.”

Tôi và Ngọc Nhiêu đưa mắt nhìn nhau, tronglòng thầm nghĩ Hồ Uẩn Dung rất ít khi tới đây, lần này bất ngờ bái phỏng chẳngbiết là có ý gì, nhưng cũng không dám thất lễ, lập tức đứng dậy ra ngoài nghênhđón, từ xa đã cười, nói: “Muội muội thực hiếm khi có nhã hứng thế này.”

Sau khi Hoàng hậu bị ghẻ lạnh, Hồ Uẩn Dungthực là đắc chí vô cùng, ăn mặc, trang điểm lại càng quý phái, trang trọng hơnngày trước. Hôm nay nàng ta vận một chiếc áo dài màu đỏ tía may bằng vải đoạn,bên trên thêu hình hoa phù dung bằng chỉ vàng theo lối cung đình, nhụy hoa thìtoàn là những viên trân châu li ti lấp lánh, trên đầu lại cài đủ mười hai câyCảnh phúc trường cẩm trâm làm bằng vàng ròng đính mã não, vô cùng bắt mắt. Khinàng ta bước đi, đôi khuyên tai đung đưa nhè nhẹ phát ra những tiếng tinh tang,cả thân thể như được bao bọc trong một quầng sáng màu vàng khiến người ta khôngdám nhìn thẳng. Trong khi đó, lúc này tôi lại chỉ mặc một chiếc áo gấm màu tímnhạt, trên đầu thì cài trâm bạch ngọc đơn sơ, người nào không rõ nội tình rấtcó thể sẽ cho rằng tôi chỉ là một phi tần bình thường, địa vị thua nàng ta xalắc.

Hồ Uẩn Dung bước tới nắm lấy tay tôi, saukhi quan sát tôi một chút liền cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ ăn mặc thực là đơngiản quá, chẳng trách biểu ca lại cứ thường xuyên khen tỷ tỷ biết lo việc giađình, không giống muội đây chỉ thích xa hoa quá trớn nên thành ra không đượclòng biểu ca cho lắm.”

“Làm gì có nữ tử nào không thích ăn mặc đẹpđâu.” Ngọc Nhiêu mân mê chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay một chút, khẽ cười,nói. “Nhưng bây giờ không chỉ mình đại tỷ tỷ của ta không dám, ngay đến ta cũngvậy cả thôi.”

Hồ Uẩn Dung tươi cười liếc mắt nhìn qua.“Thế thì quả là lạ thật, mấy tỷ muội nhà họ Chân bây giờ, một người là thục phichính nhất phẩm đương triều, một người là trắc phi của thân vương, tứ tiểu thưlại càng là chính phi tôn quý nhất trong phủ Bình Dương Vương, sao đến ăn mặcđẹp một chút mà cũng không được vậy?”

Ngọc Nhiêu khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn rangoài Vị Ương cung một chút, thấp giọng nói: “Sau khi tỷ tỷ của ta từ chùa CamLộ trở về, những lời đồn đại trong cung còn ít hay sao? Ngay tới bọn ta cũng bịngười ta để ý, mà miệng lưỡi người đời thì thực là đáng sợ vô cùng, bọn takhông thể không cẩn thận được.”

Hồ Uẩn Dung dõi mắt nhìn về hướng ChiêuDương điện, nở một nụ cười hiểu ý. “Bây giờ cô ta không được lòng biểu ca, tấtnhiên khó có thể vui vẻ được rồi, có chút lời oán trách cũng là bình thườngthôi.” Nàng ta bước lại gần một chút, nói tiếp: “Thục phi tỷ tỷ có phải đã nghethấy lời gì rồi không? Tỷ tỷ vốn hiền đức, muội thì là người thấy chuyện bấtbình chẳng tha, ắt phải biện bạch cho tỷ tỷ một phen mới được.”

Tôi lắc đầu, thở dài than: “Cô ta là ngườithông minh, cẩn thận vô cùng, sao có thể để lộ chút sơ hở nào để chúng ta nắmđược thóp của cô ta chứ. Thôi bỏ qua đi, đều là những lời không liên can đượcnói ra từ miệng những kẻ chẳng liên can mà thôi.”

Hồ Uẩn Dung khẽ gật đầu, trầm ngâm nói:“Cũng phải.”

Tôi cười, nói với nàng ta: “Muội muội hiếmcó khi nào ra ngoài đi lại thế này, hôm nay đúng là có nhã hứng quá!”

Hồ Uẩn Dung cười hì hì một tiếng, dắt mộtnữ tử đi tới trước mặt tôi, nói: “Vị này là con gái nuôi của Tùy Quốc công phunhân, tên gọi Hứa Di Nhân, tỷ tỷ nhìn xem có phải là một mỹ nhân không?”

Nữ tử đó tuổi chừng mười lăm, mười sáu,dung nhan xinh đẹp, yêu kiều, là một mỹ nhân cực kỳ xuất chúng, chờ Hồ Uẩn Dunggiới thiệu xong liền cung kính hành lễ với tôi. Tôi tiện miệng cười, nói:“Chẳng trách lại tên là Di Nhân, quả nhiên vừa gặp đã khiến người ta tâm thầnsảng khoái. Cô bé này đã được nhà nào chấm làm con dâu chưa vậy?”

Hồ Uẩn Dung hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìnvề phía Hứa Di Nhân hệt như đang nhìn một món đồ chơi thú vị của mình. “Di Nhântuy không phải là con gái dòng đích của Tùy Quốc công, nhưng Quốc công phu nhânđã nuôi cô bé từ nhỏ, coi như hòn ngọc trên tay vậy, sao có thể tùy tiện để nhànào chấm làm con dâu được.”

Tôi loáng thoáng đoán được ý tứ của nàng takhi tới đây, bèn thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn nàng ta chăm chú. “Muội muội vốnlà người lòng dạ nhiệt thành rất mực, có phải đã chọn được ai cho Hứa tiểu thưrồi không?”

Hồ Uẩn Dung chậm rãi bước ra ngoài sân,tiện tay hái một bông hoa trắng muốt. “Dù là giống hoa tốt thì cũng cần trồngtrong cung của Thục phi tỷ tỷ thì mới có thể nở đẹp được, chứ nếu tùy tiệntrồng trong một gia đình nghèo khó thì ắt không thể có màu sắc đẹp thế này. Tỷtỷ đã cảm thấy gặp Di Nhân có thể khiến người ta tâm thần sảng khoái như thế,chi bằng hãy giữ lại trong cung mà dạy dỗ một phen, như vậy sau này những ngườinhìn thấy cũng sẽ được sướng mắt vui lòng.” Tôi còn đang trầm ngâm thì nàng tađã nhìn tôi chăm chú, chậm rãi nói tiếp: “Di Nhân với tiểu muội tính tình rấthợp nhau, tiểu muội cũng muốn có thêm một người bầu bạn trong cung. Nếu tỷ tỷ cảmthấy Di Nhân không xứng hoặc là không thích hợp hầu hạ Hoàng thượng, vậy thì đểcô ấy hầu hạ bên cạnh tiểu muội cũng được.” Dứt lời bèn tiếp tục mân mê bônghoa trong tay, không nói gì thêm.

Hứa Di Nhân thướt tha quỳ xuống. “Nô tỳ vốnxuẩn ngốc, có thể hầu hạ bên cạnh Phu nhân đã là may mắn lắm rồi, đâu dám vớicao mong cầu được vào cung hầu hạ Hoàng thượng.”

Tôi thoáng suy nghĩ rồi mỉm cười, nói:“Muội muội lòng dạ thẳng thắn, đây là điều hiếm có vô cùng. Di Nhân hợp tínhvới muội muội, đã thế còn là hòn ngọc minh châu trên tay Tùy Quốc công phunhân, ta nghĩ trong buổi tuyển tú ngày mai nhất định sẽ được Hoàng thượng đểmắt.” Rồi tôi chậm rãi đi lên phía trước hái một bông hoa màu hồng cài vào máitóc mây của Di Nhân. “Muội muội vừa có sắc vừa có hương như bông hoa này vậy,ắt sẽ được bệ hạ thương yêu. Mà muội muội gần gũi với Trang Mẫn Phu nhân cũngtức là gần gũi với bản cung, sau này mỗi khi có thời gian rảnh nhớ tới Nhu Nghiđiện chơi nhé!”

Hồ Uẩn Dung hơi nhếch khóe môi nở một nụcười tươi tắn. “Có những lời này của Thục phi, tiểu muội cũng có thể yên tâmđược rồi.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn trời một chút, nói tiếp: “Sắc trời không cònsớm nữa, tiểu muội còn phải đi thỉnh an Thái hậu, xin phép cáo từ!”

Tôi tiễn nàng ta tới tận nghi môn, sau đómới cùng Ngọc Nhiêu dắt tay nhau trở vào trong. Ngọc Nhiêu bưng một chén tràđưa tới cho tôi rồi chống cằm, nói: “Buổi đại tuyển hãy còn chưa bắt đầu, khôngngờ cô ta đã nôn nóng thu xếp cho người của mình như thế rồi.”

Tôi thổi nhẹ mấy hơi cho trà bớt nóng, chậmrãi nói: “Tuổi già nhan sắc tàn phai là điều mà nữ nhân nào cũng sợ, sao có thểkhông an bài sẵn hậu chiêu cho bản thân chứ!” Tôi đặt chén trà xuống bàn, đưatay lên day khóe mắt. “Ngay đến ta mỗi sáng thức dậy cũng đều cảm thấy mình đãgià hơn hôm qua một chút.”

Ngọc Nhiêu ghé đến gần tôi, cất giọng thânmật: “Ai dám nói là tỷ tỷ già chứ, ở gần sát thế này rồi mà muội vẫn chẳng nhìnra được nếp nhăn nào cả.”

Tôi cầm một lọn tóc lên chăm chú nhìn kĩ.“Tóc còn chưa bạc nhưng lòng sớm đã già rồi, như nhau cả thôi.”

Ngọc Nhiêu tựa người vào cánh tay tôi, caumày, nói: “Tỷ tỷ cần gì phải sợ già, người nào nôn nóng mới sợ già. Cô ta rõràng không phải chỉ sửa nhà trước lúc trời mưa mà còn bày sẵn con đường về saucho mình. Hoàng hậu thất sủng đã lâu, cô ta là người làm biểu muội khó tránhkhỏi ôm lòng được đất Lũng còn mong đất Thục. Hiện giờ tỷ tỷ quyền cao chứctrọng, nếu cô ta thật sự có lòng tranh đoạt ngôi hậu thì không thể không đềphòng, chỉ e sau này cô ta sẽ coi tỷ tỷ là hòn đá cản đường đấy.”

Tôi cảm nhận được sự lo lắng của Ngọc Nhiêuliền khẽ vỗ vào tay muội ấy tỏ ý an ủi. “Sau khi trở thành vương phi, tâm tưcủa muội đã tinh tế hơn nhiều rồi, có điều không cần phải lo cho ta đâu.”

Ngọc Nhiêu khẽ gật đầu. “May mà cô ta cũngcoi như là bụng dạ thẳng thắn, không hề vòng vo tam quốc. Có điều cô ả Hứa DiNhân kia hình như cũng có tâm kế, bằng không Hồ Uẩn Dung đã chẳng cần tới đâymột chuyến như vậy rồi.” Dừng một chút Ngọc Nhiêu lại nói tiếp: “Việc của HứaDi Nhân hôm nay, tỷ tỷ vốn chẳng cần đáp ứng với cô ta, cứ thoái thác rằng mọiviệc đều do Hoàng thượng định đoạt là được mà.”

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, nói: “Ở trongcung, người nào bụng dạ thẳng thắn thường phải chịu thiệt, nhưng riêng cô talại là ngoài lệ. Với thân phận của cô ta, càng nói thẳng Hoàng thượng lại càngdễ tiếp nhận, chẳng cần phải e ngại điều gì. Vừa rồi nếu ta không đồng ý, cô taắt sẽ dẫn Hứa Di Nhân đi gặp Hoàng thượng, tuy có chút không hợp quy củ nhưngvới cô ta mà nói thì chẳng đáng kể gì. Vả chăng Hoàng thượng trước giờ chưatừng từ chối mỹ nhân, nhất định sẽ không để cô ta phải mất mặt đâu.”

Ngọc Nhiêu đưa chân đá nhẹ chậu hoa đỗquyên đang nở rộ dưới đất, trầm ngâm nói: “Cô ta vốn có thể tự dẫn Hứa Di Nhânđi gặp Hoàng thượng, tại sao còn phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ như thế? Bây giờ tỷ tỷđã đồng ý giúp cô ta rồi, trong ngày tuyển tú, cô ả Hứa Di Nhân kia mười phầnthì có tám, chín là sẽ được chọn vào cung và trở thành cánh tay đắc lực của côta.”

“Hiện giờ Hoàng hậu tuy đang thất thế nhưngcòn chưa đến mức thất bại hoàn toàn, cô ta tất nhiên không muốn làm ra nhữngviệc quá trớn để bị người khác dị nghị rồi. Vả lại nếu cô ta làm thế, Hứa DiNhân sẽ bị chú ý quá mức, sau này dù đắc sủng cũng chưa chắc đã được dài lâu.”Tôi khẽ nhấp thêm ngụm trà nữa, chợt nở nụ cười tươi. “Huống chi, vừa rồi ta đãđồng ý điều gì với cô ta đâu nào?”

Phía bên này chuyện của Hứa Di Nhân vừa mớinổi lên, phía bên kia Hoàng hậu đã bắt đầu tính việc chọn chính phi cho Hoàngtrưởng tử rồi.

Lúc này đang là dịp trăm hoa bắt đầu khoesắc, mà Phượng Nghi cung ấm áp, thoáng đãng, hoa mẫu đơn nở sớm nhất và cũngđẹp nhất, những nơi khác tất nhiên không thể so sánh được. Đầu chiều hôm naynắng xuân dịu nhẹ, ngay đến cặp uyên ương trên hồ nước trước điện cũng lộ vẻ uểoải, mơ màng, tôi nằm nghiêng trên chiếc giường tử đàn vỗ về ru Linh Tê ngủ,mắt nhìn chiếc rèm châu màu trắng mênh mang, bất giác cảm thấy có mấy phần mỏimệt. Đang lúc đầu óc mông lung, Tiểu Doãn Tử chợt lặng lẽ đi vào đứng bên cạnhtôi. Thấy hắn suốt một hồi lâu chẳng nói năng gì, tôi cũng lười chẳng muốn mởmắt ra, chỉ bảo: “Có gì thì cứ nói đi!”

Tiểu Doãn Tử cười gượng, nói: “Thực đã quấyrầy giấc ngủ của nương nương rồi. Hoàng hậu cho người tới mời nương nương quabên đó ngắm hoa mẫu đơn.” Tôi còn chưa lên tiếng thì y đã nói tiếp: “Tiếng làngắm hoa mẫu đơn chứ thực chất là chọn chính phi cho Hoàng trưởng tử đấy thôi,vả lại dù có chọn thế nào đi nữa thì đến cuối cùng vẫn khó có thể là ai khácngoài bát tiểu thư của nhà họ Chu được.”

Nhà họ Chu bắt đầu tính từ Thái hậu đến giờđã có ba vị chủ nhân của hậu cung, tất nhiên không cam lòng để quyền lực rơivào tay người ngoài. Chỉ đáng tiếc, sau tỷ muội Hoàng hậu, nhà họ Chu đã khôngcòn nữ tử xuất chúng nào, thêm vào đó lại có mấy vị tiểu thư còn chưa xuất giáchết yểu, thành ra ngay đến bát tiểu thư lớn tuổi nhất trong nhà cũng chỉ mớimười bốn mà thôi. Nếu không vì Hoàng hậu đã không còn quyền lựa chọn trong ngàytuyển tú thì hôm nay đã chẳng cần phải hao tổn tâm tư thế này. Có điều nếu mọiviệc được tiến hành ổn thỏa thì nàng ta với Huyền Lăng sẽ thân càng thêm thân,ngôi hoàng hậu cũng được vững chãi hơn phần nào.

Tiểu Doãn Tử nói: “Nương nương không đicũng được mà, có phải việc gì quan trọng đâu chứ. Bất kể Hoàng hậu vừa ý ai thìđến ngày tuyển tú Hoàng thượng cũng vẫn sẽ nghe theo ý của nương nương thôi.”

Tôi chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: “GọiCận Tịch vào đây hầu hạ ta chải đầu, trang điểm đi.” Sau đó lại đưa mắt liếchắn. “Hoàng hậu là chủ nhân của hậu cung, là người chí thân của Thái hậu. Nhớkĩ, ăn nói phải cẩn thận.” Tiểu Doãn Tử vội cúi đầu, không dám nói gì thêm.

Còn chưa bước vào Phượng Nghi cung, tôi đãnghe thấy tiếng nói cười rôm rả bên trong, vô cùng náo nhiệt, bèn cất tiếnghỏi: “Hoàng trưởng tử đã tới chưa?”

Một gã tiểu thái giám giữ cửa đáp: “BẩmThục phi nương nương, Hoàng trưởng tử đã tới rồi.”

Hoàng hậu đang ốm cần được yên tĩnh, quãngthời gian vừa qua Phượng Nghi cung vẫn luôn hết sức thanh tịnh, tình hình náonhiệt thế này thực là hiếm có vô cùng. Chỉ thấy lúc này khắp nơi đều là nhữngbóng nữ tử yểu điệu, thướt tha, tiếng nói cười nghe như oanh kêu yến hót, êmtai vô cùng. Giữa cảnh xuân tươi đẹp ấy, Hoàng trưởng tử lại chỉ ngồi cứng đờbên cạnh Hoàng hậu, khuôn mặt đầy vẻ cung kính, vậy nhưng lại chẳng ngước mắtlên ngắm nhìn ai. Hoàng hậu mỉm cười, nhìn mười mấy mỹ nhân trước mặt, lại ngóqua Hoàng trưởng tử, không kìm được hơi cau mày, nhưng rất nhanh sau đó đã khôiphục vẻ thản nhiên. “Hoàng nhi đã tìm được nữ tử nào vừa ý chưa?”

Hoàng trưởng tử ngẩng đầu nhìn quanh mộtchút, sau đó lại vội vã cúi đầu. “Mẫu hậu anh minh, có mẫu hậu làm chủ là đượcrồi.”

Hoàng hậu đưa tay khẽ vuốt ve hình thêugiao long trên vạt áo Hoàng trưởng tử, ôn tồn nói: “Con cứ thoải mái lựa chọnđi, nếu nhìn trúng ai thì hãy tự đi cầu xin phụ hoàng. Bây giờ con lớn rồi, mẫuhậu chỉ có thể an bài giúp con một số việc thôi, không thể chuyện gì cũng làmchủ thay con được.”

Hoàng trưởng tử lại càng cúi đầu thấp hơn,chợt ngoảnh mặt qua nhìn thấy tôi thì liền đứng bật dậy như được đại xá. “Thụcmẫu phi vạn an!”

Mọi người nghe thấy thế thì đều dừng nóicười, nhất loạt quỳ xuống sau lưng Hoàng trưởng tử, ai cũng lộ vẻ hoang mang.“Thục phi nương nương vạn phúc kim an!” Trong số đó có một người đứng mãi phíaxa, không hề quỳ xuống hành đại lễ như những người khác, chỉ hơi nhún gối coinhư chào hỏi. Tôi thấy thần sắc nàng ta đầy vẻ cao ngạo, ăn vận cũng quý pháihơn hẳn những người khác, trong lòng đã lờ mờ đoán được là ai, nhưng chỉ làm bộnhư không nhìn thấy.

Hoàng hậu cầm chén trà lên nhấp một ngụm,hờ hững nói: “Chỉ là gặp mặt bình thường mà thôi, không cần phải hành đại lễnhư vậy.”

Tôi ôn tồn nói: “Đều đứng dậy cả đi, hômnay chúng ta chỉ là lần đầu gặp mặt, sau này khi tuyển tú ở Vân Ý điện, bảncung và các vị tiểu thư sẽ còn gặp lại nhau nữa.” Dứt lời lại mỉm cười, nhìnHoàng trưởng tử. “Hoàng trưởng tử hình như lại cao hơn rồi.”

Hoàng hậu hôm nay có lòng muốn chọn chínhphi cho Hoàng trưởng tử, chỉ mời tôi và Đức phi tới gọi là cho có.

Chẳng bao lâu sau, Đức phi cũng đã tới nơi,thừa dịp Hoàng hậu không nhìn thấy liền lén cười, nói: “Hôm nay cô ta kéo chúngta tới đây như thế quả là một nước cờ hay, sau này có nói là Hoàng trưởng tửchọn trúng ai cũng tiện bề bảo rằng đó là do y tự mình lựa chọn, không phảihoàn toàn do cô ta quyết định, vả lại người được chọn ngay đến chúng ta cũngvừa lòng.”

Tôi chỉ cười tủm tỉm, khẽ lắc đầu không nóigì.

Lúc này một hậu hai phi đều đã an tọa,Hoàng hậu lại kêu mười mấy nữ tử kia hãy ngồi xuống luôn. “Mùa xuân năm nay,hoa mẫu đơn ở Phượng Nghi cung nở sớm, lại gặp đúng năm có dịp tuyển tú, thậtlà một điềm may. Hôm nay bản cung mời các vị tới đây, thứ nhất là để ngắm hoa,thứ hai là để mọi người thêm phần gần gũi.” Nói rồi lại nhìn tôi và Đức phi.“Các vị tiểu thư tới đây hôm nay không ai là không xuất thân từ gia đình côngkhanh quý tộc, hơn nữa còn thuộc hàng xuất sắc trong số các tú nữ lần này,người nào cũng có dung nhan xinh đẹp, thông hiểu thi thư, cử chỉ tao nhã. Hoàngthượng từng nói với bản cung, cuộc tuyển tú năm nay cốt yếu là để chọn chínhphi cho Hoàng trưởng tử, mà Thục phi bây giờ đang đắc sủng nhất hậu cung, bản thânlại có hoàng tử, hãy cứ coi đây như một lần thử nghiệm đi, sau này còn tiệnchọn chính phi cho tam điện hạ.”

Ý tứ của nàng ta hết sức rõ ràng, lần tuyểntú này là chọn chính phi cho Hoàng trưởng tử trước rồi mới chọn cung tần vàocung, hơn nữa trong cung đã có phi tần đắc sủng như Thục phi rồi, những ngườimới vào tiền đồ ra sao quả thực rất khó nói, tất nhiên không thể so sánh vớichính phi của Hoàng tử.

Lời còn chưa dứt, các nữ tử đã đồng loạt đổdồn ánh mắt về phía Hoàng trưởng tử, ai cũng lộ vẻ khát khao. Hoàng hậu khẽ nởnụ cười, làm bộ như không phát hiện, lần lượt giới thiệu từng người một, ngườinào được xướng tên đều thẹn thùng bước ra hành lễ, tranh thủ lúc ấy còn lénliếc mắt đưa tình với Hoàng trưởng tử. Khi nói tới người cuối cùng, giọng nói củaHoàng hậu lộ ra một tia trịnh trọng không dễ gì phát giác: “Đây là con gái útcủa Chu Hành Minh, lễ quan ở trường Thái Học, cũng là đường cữu cữu của con,xếp hàng thứ tám trong nhà, con nên gọi là “biểu muội”.”

Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, thấy đó chínhlà nữ tử thần sắc cao ngạo không chịu hành lễ vừa rồi, lúc này trông cũng vẫnlạnh lùng, hờ hững, quả thực rất giống với Hoàng hậu thường ngày. Có điều nhansắc của nàng ta không thể tính là mười phần mỹ lệ, đã thế vì mặc bộ đồ lộng lẫymàu vàng nhạt trên người cộng thêm vẻ đoan trang, nền nã cố ý bày ra mà nétxinh xắn vốn có lại càng giảm bớt.

Hoàng trưởng tử y lời xưng hô: “Biểu muội.”

Nghe Dư Ly nói thế, nàng ta cũng chỉ hơikhom người. “Thần nữ nhũ danh là Thiến Uy.”

Hoàng trưởng tử gật đầu tỏ ý đã biết, khôngnói gì thêm nữa. Chu Thiến Uy khẽ cắn môi, cũng ngoảnh đầu qua một bên, khôngnói gì. Đức phi đi đâu cũng dẫn theo Lung Nguyệt, lúc này Lung Nguyệt sớm đãbuồn chán, nhìn thấy hình thêu bông hoa mẫu đơn trên váy của Chu Thiến Uy vôcùng tinh tế, không kìm được nổi lòng nghịch ngợm, liền đưa tay tới sờ thử rồicười khúc khích, nói: “Bông hoa mẫu đơn này cũng đẹp như hoa trong cung của mẫuhậu vậy.”

Chu Thiến Uy cười chẳng hé răng, đoan trangvô cùng. “Đa tạ Công chúa khen ngợi!” Sau đó làm bộ vô ý đưa tay khẽ phủi mộtcái vào chỗ mà Lung Nguyệt vừa sờ vào. Đức phi nhìn thấy thế thì hơi cau màylại, cầm tay Lung Nguyệt cười, nói: “Mấy bông “Ngọc Bản Bạch” bên kia đang nởđẹp lắm, mẫu phi đưa con qua đó xem.”

Tôi cũng thầm thấy không vui, Hoàng hậu thìtai thính mắt tinh, tất nhiên cũng phát hiện ra ngay, lập tức cười, nói: “Nămnay giống mẫu đơn Ngụy Tử trong cung của bản cung nở đẹp nhất đấy, mọi người cứthoải mái ngắm hoa đi.”

Mọi người nghe vậy liền tản đi, Hoàngtrưởng tử trong bộ đồ màu xanh đứng trước một khóm hoa Diêu Hoàng trân quýnhất, những bông hoa vàng ươm rực rỡ đan xen, bông nào bông nấy đều to như đĩangọc, tỏa hương thoang thoảng, hệt như vầng mặt trời mới mọc phía đằng đông.Hoàng hậu hơi hất hàm một cái, Chu Thiến Uy liền bưng một đĩa hoa quả đi lênphía trước, nói: “Nghe nói điện hạ thích ăn mơ tẩm nước gừng nhất, thần nữ đặcbiệt mang tới đây dâng lên điện hạ.”

Giữa làn gió ấm nhẹ thổi làm lòng người đắmsay, Hoàng trưởng tử với Chu Thiến Uy đứng kề vai bên những bông hoa vàng tươibắt mắt, thật chẳng khác gì một đôi người ngọc.

Hoàng trưởng tử đưa tay nhón lấy một quảmơ, mỉm cười, nói: “Cũng không hẳn là thích, chỉ là mẫu hậu nói quả mơ có thểgiải khát, gừng thì làm ấm dạ dày, do đó mới chế thành mứt và bảo ta ăn nhiềumột chút.”

Chu Thiến Uy nghiêm túc nói: “Hoàng hậucũng chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của điện hạ thôi, điện hạ nên nghe lời Hoànghậu.” Nói rồi lại đưa tới cho y một quả nữa.

Hoàng trưởng tử chẳng nói đúng sai, chỉnhìn theo bóng Lung Nguyệt đang chơi đùa vui vẻ phía xa, nói: “Biểu muội hìnhnhư không thích trẻ con lắm thì phải.”

Chu Thiến Uy bất giác hơi cau mày lại. “Trẻcon thường nghịch ngợm và không hiểu chuyện, người lớn chúng ta không cần tínhtoán làm gì, cũng không cần để tâm tới chúng. Bộ đồ này thần thiếp đặc biệt mặctới đây để gặp điện hạ, nhỡ bị làm nhàu mất thì phải làm sao?”

Hoàng trưởng tử nghe vậy liền khẽ nở nụcười, đón lấy quả mơ trong tay Chu Thiến Uy rồi gọi Lung Nguyệt lại: “Oản Oảnlại đây.” Sau đó y kéo Lung Nguyệt vào lòng, âu yếm nói: “Muội vốn thích ăn mơtẩm nước gừng, cả đĩa này cho muội hết đấy.”

Lung Nguyệt cười tươi vui vẻ, nắm tay Hoàngtrưởng tử, nói: “Lung Nguyệt biết là đại hoàng huynh thương Lung Nguyệt nhấtmà.”

Sắc mặt Chu Thiến Uy lúc trắng lúc đỏ, chỉbiết ngoảnh mặt qua một bên không nói gì thêm.

Tôi mỉm cười, nói với Hoàng hậu: “Chắc tạichúng ta ở đây nên bọn trẻ mới không được tự nhiên cho lắm.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu. “Bên ngoài nổi giórồi, Thục phi hãy vào trong thay xiêm y với bản cung đi.”

Tôi đang định đồng ý thì Lung Nguyệt chợtchạy tới, nắm lấy tay tôi, chu môi lên nói: “Mẫu phi biến mất rồi, Thục mẫu phiđi tìm với con đi.” Tôi ngó quanh bốn phía, quả nhiên không thấy bóng dáng Đứcphi đâu. Hoàng hậu cũng không muốn làm khó, bèn nói: “Mau đi đi!”

Chúng tôi mới đi quanh một vòng thì đã thấyĐức phi từ bên ngoài nghi môn đi vào, tôi bèn hỏi: “Sao tỷ ra ngoài mà khôngnói tiếng nào thế? May mà Hoàng hậu không trách tội.”

Đức phi cười “khì” một tiếng, nói: “Bây giờcô ta chỉ một lòng nghĩ tới sự vinh hoa phú quý của nhà họ Chu thôi, đâu cònthời gian mà để tâm tới chúng ta.” Sau đó lại khẽ cười. “Phượng Nghi cung nàyngột ngạt quá, lại không có việc gì của chúng ta, chi bằng hãy qua Thượng Lâmuyển đi dạo một chút, hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹp lắm.” Liếc thấy Hoàng trưởngtử và Chu Thiến Uy lẳng lặng đứng cạnh nhau, đám nữ tử bên cạnh người thì rủ yđi ngắm hoa, người thì ra rả trò chuyện, Đức phi không kìm được nói: “Hoàngtrưởng tử có vẻ mất tự nhiên quá kìa. Oản Oản, con đi rủ đại hoàng huynh củacon tới Trầm Hương đình ngắm hoa đi, cứ nói là hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹplắm.”

Lung Nguyệt khẽ gật đầu. “Con cũng thấy đạihoàng huynh có vẻ đang đau đầu lắm, đâu còn tâm trạng mà ngắm hoa.” Dứt lờiliền vui vẻ chạy đi.

Tôi nhìn những nữ tử đang vây quanh Hoàngtrưởng tử ở phía xa, ai cũng như muốn phô bày hết sự xinh đẹp của mình, tronglòng thầm nhủ cuộc sống nơi hoàng tộc xa hoa phú quý biết bao nhiêu, chẳngtrách lại khiến người ta tâm thần mê đắm.

Tuy nói là tới Thượng Lâm uyển nhưng nhữngcánh hoa đào màu hồng trôi trên hồ Thái Dịch cùng hàng liễu nửa xanh nửa vàng ởđó lại chẳng thể khiến Đức phi nổi hứng ngắm nhìn. Tôi biết nàng ta không phảilà người lỗ mãng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo tới Trầm Hươngđình. Còn chưa tới gần, tôi đã nghe có tiếng nhạc du dương vọng lại, có lẽ cóngười gõ phách sai nhịp nên tiếng nhạc liền dừng lại một chút, sau đó thì tiếptục vang lên lần nữa. Tôi đi về hướng phát ra âm thanh, thấy bên cạnh TrầmHương đình có một nữ tử vận áo màu đỏ đang say sưa nhảy múa theo tiếng nhạc.Nàng ta xoay liền một mạch mười mấy vòng rồi dừng lại, dường như có vẻ rất khổnão, quay sang nói với nhạc sư: “Ta vẫn không thể nào xoay đủ mười sáu vòng.Lại nào! Lại nào!”

Nhạc sư ôn tồn khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư đãtập suốt cả buổi trưa rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.”

Nữ tử đó lộ vẻ giận dỗi. “Không xoay đủmười sáu vòng thì ta không nghỉ đâu.”

Mấy vị nhạc sư nhìn nhau cười gượng, đànhtiếp tục tấu nhạc. Tôi khẽ mỉm cười một tiếng, khẽ gọi: “Di Nhân muội muội.”Nàng ta xoay người lại, nhìn thấy tôi thì bất giác lộ vẻ ngạc nhiên và ngượngngập, vội vàng chạy tới khom người hành lễ. “Thần nữ đang luyện tập chút ngónnghề vặt vãnh ở đây, đã khiến nương nương chê cười rồi.”

Chắc hẳn nàng ta luyện tập khá vất vả,khuôn mặt đỏ bừng, miệng thở hổn hển, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi lấmtấm. Tôi cười, nói: “Nếu muội muốn học Hồ Toàn vũ, tại sao lại không tới tìmta?”

Mặt nàng ta lại càng đỏ hơn, cúi đầu, nói:“Thần nữ sợ quấy rầy nương nương.”

Tôi bỏ chiếc khăn choàng thêu hình hoaquỳnh bằng chỉ vàng trên tay xuống giao cho Đức phi, nhìn Hứa Di Nhân, nói:“Muốn làm được động tác vừa rồi, muội cần giơ ngang hai tay, cánh tay nhất địnhphải thẳng, nhưng nhớ đừng dùng sức quá, phải làm sao cho mình trông như mềmmại như không xương; bàn chân thì kiễng lên thật cao, đồng thời hít sâu mộthơi, khi xoay đủ mười sáu vòng thì một hơi ấy vừa khéo thở ra hết, hơi thở nhớphải thật đều, vậy thì trông mới đẹp và hoàn chỉnh.” Dứt lời tôi liền làm mẫumột lần cho nàng ta xem.

Hứa Di Nhân hết sức thông minh, chỉ sau mấylần là đã học được. Nàng ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khẩn khoản cất tiếngvan nài: “Xin nương nương hãy thu thần nữ làm đệ tử đi. Có nương nương dạy bảo,thần nữ sẽ không phải vất vả thế này nữa.”

Tôi vội nói: “Di Nhân muội muội là thiênkim của Tùy Quốc công, sao có thể làm đệ tử học múa của bản cung được, điều nàymuôn vạn lần không thể.”

Thần sắc Hứa Di Nhân ảm đạm hẳn đi, tựa nhưvô cùng ấm ức. Đức phi thấy vậy liền khẽ cười, trách tôi: “Chuyện này thì có gìghê gớm đâu. Muội là bậc quốc thủ trong nghề múa, Di Nhân muội muội lại thànhtâm muốn học, nhận người ta làm đệ tử vừa hay có thể làm nên một phen giaithoại ấy chứ!”

Hứa Di Nhân lộ rõ vẻ mừng vui. “Thục phinương nương hãy chỉ dạy cho thần nữ đi mà!”

Tôi cười tủm tỉm, nói: “Muội muội có TrangMẫn Phu nhân giúp đỡ, việc vào cung hẳn là không thành vấn đề, học múa xong rồicũng tiện lấy lòng Hoàng thượng.”

Hứa Di Nhân vội cúi đầu. “Thần nữ không dámnghĩ như vậy.”

Tôi nắm bàn tay nàng ta, cất giọng chânthành: “Muội bây giờ là đệ tử của ta, ta tất nhiên sẽ dốc lòng chỉ dạy để muộikhông phải vất vả vô ích. Có điều nếu muội không học Hồ Toàn vũ cũng chẳng sao,đã hơn nửa năm nay Hoàng thượng không thích xem điệu vũ này nữa rồi, mỗi lầnxem đều nói là bị hoa mắt.”

Hứa Di Nhân kinh hãi bật thốt: “Trước đâykhông phải là Hoàng thượng rất thích Hồ Toàn vũ ư?”

“Đó là trước đây. Ta không ngại nói thựccho muội biết, từ khi An thị dùng ngũ thạch tán hãm hại, thân thể Hoàng thượngđã kém hẳn trước kia rồi. Tuy ngài vẫn thường xuyên mở tiệc đêm và cho ca múatưng bừng nhưng đã chẳng mấy khi tập trung xem nữa. Anh Tần vốn giỏi Hồ Toàn vũnhất, nhưng bây giờ cũng chẳng mấy khi múa nữa rồi, bắt đầu đổi qua tập TrúcTri vũ. Kỳ thực bây giờ Hoàng thượng thỉnh thoảng có rảnh thì cũng thích giếtthời gian ở chỗ mấy phi tần trẻ tuổi, ít khi xem người khác múa lắm.”

Hứa Di Nhân lộ vẻ vừa thảng thốt vừa nghihoặc, Đức phi cười, nói: “Hoàng thượng hay tới chỗ Thục phi nhất, Thục phi tấtnhiên hiểu rất rõ sở thích của Hoàng thượng. Không tin muội cứ hỏi các vị nhạcsư bên cạnh thì biết, Thục phi vốn giỏi múa Kinh Hồng vũ nhất nhưng cũng lâulắm không múa rồi đấy.”

Thấy mấy vị nhạc sư nhao nhao gật đầu, HứaDi Nhân dần lộ vẻ ủ dột. Đức phi cười, nói với tôi: “Có điều nói gì đi chăngnữa thì tình mới cũng không thể bằng tình cũ được. Muội bây giờ tuy không múanữa nhưng Hoàng thượng vẫn thương yêu muội vô cùng, còn mấy người Anh Tần, HủTần, Vinh Tần dù có giỏi hát giỏi múa đến mấy thì rốt cuộc vẫn chỉ được ở ngôitần thôi. Hoàng thượng chẳng qua là nhất thời ham thích sự mới mẻ, đợi cơn hammê qua rồi, lại có các cung tần mới vào cung, cuộc sống của mấy người bọn họ ắtsẽ chẳng khác ở trong lãnh cung là mấy.”

Tôi vội đưa mắt liếc Đức phi một cái, cười,nói: “Đức phi tỷ tỷ chỉ nói đùa đấy thôi, muội muội đừng để vào lòng. Huống chichuyện như vậy tuy năm nào cũng xảy ra trong cung nhưng ắt sẽ không rơi vàongười một vị tiểu thư quý tộc như muội đâu.”

Hứa Di Nhân chậm rãi ngồi xuống hàng lancan gần đó, một nét sầu khổ dần lộ ra bên khóe môi, lại chăm chú nhìn vào một bụimẫu đơn bên cạnh Trầm Hương đình mà trầm tư suy nghĩ.

Đức phi tự biết là đã lỡ lời, vội vàng kéotay tôi, nói: “Ra ngoài đã lâu quá rồi, Hoàng hậu nhất định là đang tìm chúngta đấy. Ta cũng muốn quay lại Phượng Nghi cung xem xem hôm nay Hoàng trưởng tửnhìn trúng vị thiên kim tiểu thư của nhà nào.”

Tôi đón lấy chiếc khăn choàng từ tay Đứcphi khoác lên người như cũ, lắc đầu, nói: “Kỳ thực cũng có gì đâu, đám thiênkim tiểu thư đó đều tự thị thân phận cao quý, kiêu ngạo vô cùng, mà Hoàngtrưởng tử lại thích những người dịu dàng, hiền thục, chỉ e chẳng vừa mắt aiđâu.”

Tôi và Đức phi vừa đi vừa nói, chẳng mấychốc đã đi xa. Chừng một tuần hương sau, tôi và Đức phi quay ngược trở về theođường cũ, khi còn cách Trầm Hương đình một đoạn khá xa thì dừng chân lại. Lúcnày, những vị nhạc sư kia đều đã tản đi không còn bóng dáng, trước đình, mấykhóm mẫu đơn vẫn khoe sắc vui tươi, lại càng làm tôn lên vẻ diễm lệ của Hứa DiNhân trong bộ váy áo màu đỏ.

Đứng phía sau một bụi cây um tùm, Đức phinhìn về phía xa, đột nhiên nở nụ cười tươi. “Lung Nguyệt đúng là một đứa béngoan.”

Chỉ thấy dưới làn nắng mùa xuân ấm áp, haibóng người một lớn một nhỏ chậm rãi đi về phía Trầm Hương đình, cuối cùng dừngchân trước một khóm mẫu đơn.

Lung Nguyệt cất giọng tò mò: “Sao màu sắccủa mấy bông hoa này không giống hồi sáng lúc mẫu phi dẫn muội tới nhỉ?” Dư Lynhất thời không thể trả lời, bất giác có chút lúng túng. Hứa Di Nhân đi tới,nắm lấy bàn tay Lung Nguyệt, dịu dàng nói: “Giống hoa này tên gọi Mỹ Nhân Diện[29],buổi sáng thì đỏ sậm, buổi chiều hóa xanh biếc, đến chiều tối sẽ chuyển vàng,đêm về hóa thành màu trắng, mùi hương cũng mỗi lúc một khác, giống hệt nhưkhuôn mặt của một mỹ nhân vậy, trong một ngày cũng biến đổi không ngừng, lúcthì vui vẻ, lúc lại hờn giận.”

[29]Có nghĩa là khuôn mặt mỹ nhân.

Lung Nguyệt biết là Hứa Di Nhân thích mình,liền đưa tay chỉ vào mặt nàng ta mà cười, nói: “Đây chính là khuôn mặt của mộtmỹ nhân chứ còn gì nữa.” Hứa Di Nhân thẹn đến đỏ bừng mặt, Lung Nguyệt lại càngkhông chịu buông tha. “Đại hoàng huynh nói xem có đúng thế không?”

Dư Ly khẽ mỉm cười, cất tiếng ngâm: “Hoatrời sắc nước thảy đều vui.”

Bên Trầm Hương đình, những bông mẫu đơn,thược dược đua nhau khoe sắc, xiêm y phớt qua đều lưu lại hương thơm. Tôi vớiĐức phi dù đứng ở mãi xa cũng vẫn có thể ngửi thấy đôi làn hương ngọt ngào,thanh tân bay lại.

Giữa thảm cỏ xanh biếc, một cây thoa càiđầu đính trân châu nằm lọt thỏm bên trên, hẳn là do Hứa Di Nhân đánh rơi hồinãy khi tập múa. Dư Ly khom người nhặt nó lên, hỏi: “Có phải của nàng khôngvậy?”

Hứa Di Nhân thẹn thùng gật đầu, đưa tay đónlấy. Dư Ly nói: “Cây thoa này có thể coi là trân quý, tiếc rằng kiểu dáng lạikhá cũ rồi. Ai đã tặng nó cho nàng vậy?”

“Là Trang Mẫn Phu nhân.” Hứa Di Nhân lạicàng đỏ mặt, rụt rè đáp. “Thần nữ vốn xấu xí, thô kệch, cài cái gì cũng vậy cảthôi.”

Dư Ly tiện tay hái lấy một bông Mỹ NhânDiện cài lên búi tóc cho nàng ta. “Người trong cung sẽ chẳng đặt cho hoa mẫuđơn một cái tên tao nhã như Mỹ Nhân Diện đâu, nhưng vì nàng, ta sẽ nhớ giốnghoa này tên gọi là Mỹ Nhân Diện.” Sau đó lại dịu giọng hỏi: “Nàng tên gì vậy?”

Hứa Di Nhân ngẩng đầu lên, e thẹn đáp: “Dạbẩm điện hạ, thần nữ là Hứa Di Nhân, tú nữ trong dịp tuyển tú năm nay.”

Từ phía đằng xa nhìn thấy cảnh này, tôi hơinhếch khóe môi, quay sang nói với Đức phi cũng vừa hé nở nụ cười. “Hứa Di Nhânđúng là không tệ chút nào.”

Mấy hôm nay trời đổ mưa rả rích, trongkhông khí ngợp đầy mùi hương thanh tân của hoa cỏ mùa xuân. Tôi tới Nghi Nguyênđiện đưa canh hoa đào câu kỷ cho Huyền Lăng rồi quay trở về, trên đường bỗngngửi thấy một làn hương thơm ngào ngạt bay tới, không kìm được nhắm mắt lại đắmmình vào trong đó, chợt nghe có một tiếng gọi khe khẽ vang lên: “Thục mẫu phi.”

Tôi mở mắt ra nhìn, thấy người vừa cấttiếng là Dư Ly lúc này đang cầm ô đứng một mình bên cạnh Trầm Hương đình.

Tôi ôn tồn cười, nói: “Điện hạ ngắm cảnhtrong mưa thế này quả là có nhã hứng.”

Y lộ vẻ trù trừ, dường như có điều gì muốnnói nhưng một lát sau lại chỉ hỏi: “Mẫu phi vừa từ chỗ phụ hoàng về đúng không?Chẳng hay phụ hoàng hôm nay tâm trạng thế nào?” “Trời mưa vốn đã dễ làm lòngngười phiền muộn, huống chi bây giờ tấu sớ đang chất cao như núi.”

Y gượng cười một tiếng, lo lắng nói: “Cómẫu phi giúp đỡ xem tấu chương, chắc phụ hoàng sẽ không phiền não đâu.”

Tôi thấy y có vẻ muốn nói mà lại thôi,không kìm được nhớ đến những lời của Huyền Lăng vừa rồi: “Mấy ngày nay đứa béDư Ly đó rất ân cần tới thỉnh an, hình như có lời gì đó muốn nói với trẫm nhưnglại không dám nói thì phải.”

Khi đó tôi lập tức cười, nói: “Con trẻ đếntỏ lòng hiếu thảo mà Hoàng thượng còn nghi ngờ nữa. Hoàng trưởng tử vốn làngười chí hiếu mà.”

Huyền Lăng bật cười. “Điều này thì trẫmtin, có điều trẫm thực sự chẳng thể ưa được cái bộ dạng nhu nhược, thiếu quyếtđoán của nó.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Dư Ly đang hơi caumày, thầm nghĩ tính tình vừa ôn hòa vừa có chút nhu nhược đó kỳ thực rất giốngvới mẫu phi của y. Tôi đang định cất tiếng thì chợt liếc thấy trên chiếc ô giấydầu của y có bức hình một bông hoa hồng ngậm sương được vẽ theo lối chấm phá,trông hết sức uyển chuyển, động lòng người. Tỉ mỉ nhìn kĩ, những nét vẽ đó cóphần hơi mỏng manh, mềm yếu, hoàn toàn không phải là thủ pháp của họa sư trongcung.

Tôi thầm máy động trong lòng, lập tức dịudàng nói: “Hoàng thượng gần đây thường khen điện hạ hiếu thảo, hay tới thỉnhan, lại nói là điện hạ sắp thành gia lập thất nên cũng hiểu chuyện hơn nhiềurồi.”

Dư Ly dãn hẳn đôi mày. “Phụ hoàng thực hiếmcó khi nào khen nhi thần như thế.” Hơi dừng một chút, y thử cất tiếng thăm dò:“Nhi thần không hiểu lắm về chuyện tuyển tú, muốn thỉnh giáo Thục mẫu phi mộtchút.”

“Điện hạ cứ việc nói đi!”

“Hôm tuyển tú đó, hôm tuyển tú đó... cóphải nhi thần muốn chọn vị tú nữ nào thì chọn không?”

“Tất nhiên không phải thế rồi.” Tôi mỉmcười, nhìn y. “Cho dù điện hạ sinh ra trong gia đình đế vương thì việc hôn nhâncũng vẫn phải nghe theo lời cha mẹ, do đó người làm chủ tất nhiên là Hoàngthượng và Hoàng hậu rồi.”

Ánh mắt lộ rõ vẻ ảm đạm, Dư Ly thấp giọnghỏi: “Nếu mẫu hậu không vừa ý với người mà nhi thần chọn thì sao?”

“Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.” Tôi nhìn y,cất giọng ôn tồn. “Điện hạ hình như đã có ý trung nhân rồi thì phải.” Thấy yhoang mang lắc đầu, tôi cố ý nói: “Có phải là bát tiểu thư nhà họ Chu khôngvậy? Được như thế sẽ thân càng thêm thân, Hoàng hậu nhất định sẽ rất vui lòngtác thành.”

Dư Ly nhíu chặt đôi mày, nói: “Thục mẫu phixưa nay vẫn rất hiểu lòng người, đừng trêu nhi thần như thế nữa mà.” Suy nghĩmột chút, y nói tiếp: “Phụ hoàng là thiên tử, lần tuyển tú này cốt yếu vẫn làchọn cung tần cho phụ hoàng.”

Tôi thầm cảm thấy tức cười, đưa mắt nhìnnhững gốc đào nở hoa rực rỡ trước mắt. “Mục đích chính của lần tuyển tú này làchọn phi cho điện hạ, còn về cung tần thì cần chờ điện hạ tìm được người vừa ýtrước đã. Vậy nên hôm đó điện hạ sẽ rất bận rộn, vừa phải phóng mắt lựa chọnlại vừa phải để ý xem ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu thế nào, sau đó mớiquyết định xem nên giao ngọc như ý cho ai.”

Dư Ly rụt rè nói: “Nhi thần tự biết mìnhxuẩn ngốc, nhất định sẽ được cái này thì mất cái kia, lỡ như phụ hoàng khôngvừa ý...” Trong mắt y dần lộ ra những tia nôn nóng, dường như đang hết sức bấtan.

“Chọn phi là chuyện cả đời, tuy con cháuquý tộc có thể thê thiếp thành đàn, nhưng muốn tìm được một người vừa ý để cóthể chung sống tới lúc đầu bạc răng long cũng không phải là việc dễ. Kỳ thựcHoàng thượng cũng từng nói với bản cung rồi, việc chọn phi xét cho cùng vẫnphải xem ý của bản thân điện hạ, bằng không dù Hoàng thượng có vừa ý thế nào đinữa thì hai phu thê điện hạ cũng khó lòng hòa hợp. Hoàng thượng cũng biết làHoàng hậu thương điện hạ, lo rằng quan tâm tắc loạn, do đó đã bảo Hoàng hậu chớquan tâm tới việc này nhiều quá, vì thế Hoàng hậu mới an bài cho điện hạ gặpcác vị tiểu thư khuê tú kia trước. Hoàng hậu kỳ thực sớm đã chỉ đường cho điệnhạ ra khỏi bến mê rồi... “Nếu nhìn trúng ai thì hãy tự đi cầu xin phụ hoàng,bây giờ con lớn rồi, mẫu hậu chỉ có thể an bài giúp con một số việc thôi, khôngthể chuyện gì cũng làm chủ thay con được”. Vậy thì nếu điện hạ đã có chủ ýriêng của mình, tại sao không lén đi nói với Hoàng thượng luôn? Như thế còn cóthể tỏ lòng hiếu thảo của điện hạ với Hoàng thượng nữa.”

Dư Ly càng nghe, thần sắc lại càng buônglỏng, đến cuối cùng đôi hàng lông mày dãn hẳn ra, cười tươi, nói: “Đa tạ Thụcmẫu phi chỉ dạy!”

“Bản cung nào có chỉ dạy gì đâu, chẳng quachỉ nhắc lại lời của Hoàng hậu nương nương mà thôi. Nhưng ta cũng phải nhắc nhởđiện hạ một câu này, nếu thật sự đã có ý trung nhân thì cứ lén đi hỏi ý củaHoàng thượng là được, chứ nhỡ để tin tức truyền ra ngoài thì thứ nhất là ngườita sẽ nói điện hạ không biết tự trọng, thứ hai là dù việc có thành công haykhông cũng sẽ sinh ra những lời ong tiếng ve, thực không có lợi cho điện hạchút nào.”

Dư Ly khom người vái một cái thật sâu. “Dùkết quả thế nào, thần nhi cũng đều vô cùng cảm tạ ơn chiếu cố của mẫu phi,quyết không dám quên.”

Tôi lại nói bằng giọng càng hòa nhã hơn:“Chúng ta là người một nhà, nói những lời xa lạ ấy ra làm gì! Bản cung đi trướcmột bước đây, chúc điện hạ phen này mã đáo thành công, ý nguyện đạt thành.”

Đến đêm hôm ấy, tôi ngồi trong nội điệnnhìn Lung Nguyệt chơi đùa với cây đàn tỳ bà tên gọi Thiêu Tào. Đó vốn là vậtyêu thích của Dương Thục phi triều trước, khi thu dọn nhà kho thì bất ngờ lộra, điều đặc biệt là âm sắc vẫn còn như mới, du dương, uyển chuyển. Lung Nguyệttính tình vốn bay bổng, vừa nhìn thấy đã vô cùng yêu thích, Thái hậu liền bancho con bé, tạm thời để tại chỗ tôi để chỉnh lại dây đàn. Thế là từ đó, LungNguyệt gần như đêm nào cũng tới chỗ tôi chơi, bám riết lấy cây đàn.

Bên ngoài ô cửa sổ được treo rèm trúc, trờiđổ mưa phùn, vô số hạt mưa rơi xuống mấy tàu lá chuối giữa vườn làm phát ranhững âm thanh tí tách hết sức trong trẻo, vui tai.

Lung Nguyệt vốn rất thích nghe tiếng mưarơi, vậy nhưng lúc này lại tập trung toàn bộ tinh thần vào việc gảy tỳ bà, ấylà một khúc nhạc mà nhạc sư Tạ Kim Nương vừa dạy cho con bé, âm luật đơn giảnnhưng nghe vào giữa đêm mưa này lại thấp thoáng lộ ra mấy tia ai oán. Tôi bấtgiác cười, nói: “Muôn thuở tỳ bà lưu điệu rợ, khúc đàn ai oán mạch sầu tuôn[30].Lung Nguyệt bây giờ đã lĩnh ngộ được sự u oán ẩn trong tỳ bà rồi đấy.”

Lời này vừa ra khỏi miệng tôi đã loángthoáng cảm thấy có chút không lành. Lung Nguyệt giờ đang học thi thư của VươngAn Thạch, tất nhiên có biết điển cố về Vương Chiêu Quân, bèn nghiêng đầu qua nởmột nụ cười ngọt ngào. “Đời người vui ở hiểu lòng nhau[31], quả thựcchẳng cần Công chúa ôm đàn nhiều u oán[32] làm gì.”

[30]Trích Vịnh hoài cổ tích kỳ 4, Đỗ Phủ. Dịch thơ Chi Điền. Nguyên văn Hán Việt:Thiên tải tỳ bà tác hồ ngữ, phân minh oán hận khúc trung luận - ND.

[31]Trích Minh Phi khúc kỳ 2, Vương An Thạch. Nguyên văn Hán Việt: Nhân sinh lạctại tương tri tâm - ND.

[32]Trích Cổ tòng quân hành, Lý Kỳ. Nguyên văn Hán Việt: Công chúa tỳ bà u oán đa -ND.

Tôi không ngờ Lung Nguyệt lại nghĩ như vậy,liền mỉm cười, đút một miếng mứt hoa quả vào miệng cô bé. Đêm dần về khuya, HoaNghi bèn đi thắp thêm mấy ngọn đèn, lại khều bấc đèn một chút làm mấy tia lửanhỏ bắn ra tung tóe. Chợt có một giọng nói vang lên: “Bấc đèn vụt nổ tưng bừng,phải chăng là có tin mừng gì ư?”

Tôi ngoảnh đầu lại thấy là Huyền Lăng, bènnở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Hoàng thượng sắp có thêm giai lệ, lại sắp cócon dâu, lẽ nào còn không tính là việc mừng ư?”

Huyền Lăng cười “phì” một tiếng. “Lần tuyểntú này chủ yếu là để chọn phi cho Dư Ly, còn cung tần thì chẳng qua là chọnthêm cho có mà thôi. Vả lại xét kĩ ra thì con dâu của trẫm cũng là con dâu củanàng mà.”

Tôi hơi trề môi, khẽ cười, nói: “Thần thiếpđâu xứng nhận Tề Vương gia làm con dâu chứ. Người ta chỉ là con dâu của Hoàngthượng và Hoàng hậu thôi.”

Huyền Lăng đưa tay khẽ cào mũi tôi một cái,cười vang vui vẻ. “Lại nổi tính ghen tuông trẻ con rồi đấy, Lung Nguyệt cònđang ở đây kìa.”

Lung Nguyệt bật cười khúc khích một tiếng,quay sang làm mặt quỷ, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với cây đàn tỳ bà của mình.

Y khẽ đẩy tôi một cái. “Thấy trẫm đến màkhông cho trẫm ngồi xuống, nàng đúng là ngày càng ghê gớm hơn rồi đấy!” Tôikhông kìm được khẽ phỉ phui một tiếng, hơi nhích người để y ngồi xuống cạnhmình. Huyền Lăng nói tiếp: “Nhân tiện nói tới việc con dâu, trẫm có việc nàymuốn nghe ý kiến của nàng.”

Tôi tiện tay cầm một quả quýt lên bóc vỏ,ngoài miệng thì vẫn không quên làm bộ giận dỗi với y: “Thần thiếp thì có thểđưa ra ý kiến gì được, chẳng qua nghe thì cứ nghe thôi.” Huyền Lăng lấy chiếclược ngọc tôi dùng để cố định mái tóc xuống, lướt nhẹ bàn tay trên mái tóc óngmượt của tôi, cất giọng đầy tâm sự: “Chiều nay khi tới thỉnh an trẫm, Dư Ly cónói là nhìn trúng một tú nữ tên gọi Hứa Di Nhân, muốn nạp cô ta làm phi. Trẫmnghe ngóng một chút thì được biết đó là người mà Uẩn Dung tiến cử, thỉnh thoảnglại tới cung của nàng ấy chơi.”

Tôi hơi ngẩn ra một chút, ngoảnh đầu lạinhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp có biết tú nữ đó, cô ấy là con gái nuôi của TùyQuốc công, tính tình thì đoan trang, nết na vô cùng. Có điều...” Tôi đưa mắtliếc y một chút. “Uẩn Dung muội muội từng nói với thần thiếp là muốn thần thiếpgiữ cô ấy lại để hầu hạ Hoàng thượng.”

Y khẽ “ồ” lên một tiếng, hờ hững nói: “UẩnDung quả là có lòng.” Sau đó thoáng lộ vẻ tức giận. “Đó đã là người mà Uẩn Dungchuẩn bị cho trẫm, tại sao Dư Ly lại nhìn trúng như vậy? Lẽ nào đứa bé ấy khôngbiết tốt xấu đến thế ư?”

Tôi đưa một múi quýt cho y, khẽ nói:“Chuyện này Uẩn Dung chỉ từng nói với thần thiếp, e là ngay đến Hoàng thượngcũng chưa hay, Hoàng trưởng tử làm sao mà biết được. Việc này có lẽ chỉ làtrùng hợp thôi.” Tôi mím môi cười, nói: “Hoàng trưởng tử chịu vì một nữ tử màtới gặp Hoàng thượng nói ra những lời đó, xem ra Hứa Di Nhân quả là có chỗ độnglòng người.”

Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Cũng phải, đứabé đó mỗi lần gặp trẫm đều nhút nhát vô cùng, lần này dám nói ra những lời nhưvậy quả là hiếm có.”

Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng bấy lâu nayvẫn thường nói là Hoàng trưởng tử tính tình nhu nhược, nhưng cứ nhìn việc đó màxét thì y cũng có khí phách nam nhi đấy chứ, không kém cỏi tới mức như Hoàngthượng nghĩ đâu.”

Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Như vậy xem ranữ tử tên gọi Hứa Di Nhân kia thật sự không tệ. Nếu cô ta có thể khiến Dư Lythay đổi thì trẫm cũng được yên tâm hơn phần nào.”

Tôi chợt thu lại nụ cười, do dự nói: “Hứatiểu thư vốn được Uẩn Dung chuẩn bị cho Hoàng thượng, nếu muội ấy mà biết việcnày thì sợ sẽ không vui. Vả lại mấy hôm trước, Hoàng hậu còn an bài cho Hoàngtrưởng tử gặp mười mấy tú nữ xuất chúng, trong số đó có cả Chu Thiến Uy, cháugái gọi Hoàng hậu bằng cô nữa.”

Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng vẻ rất khôngvui. “Gặp mặt chẳng qua chỉ là cái cớ, xét cho cùng đều là vì Chu Thiến Uy kiađấy thôi. Trẫm đã không cho phép Hoàng hậu tham dự vào việc tuyển tú này rồi,không ngờ nàng ta vẫn còn hao tổn tâm tư như vậy.”

Tôi ôn tồn khuyên nhủ: “Dù sao Hoàng trưởngtử cũng là do Hoàng hậu một tay nuôi nấng, hai người mẹ con tình sâu mà.”

“Trẫm cũng hy vọng thật sự là mẹ con tìnhsâu. Hoàng hậu từng có lần kể với trẫm, Chu Thiến Uy dung mạo tuy không xuấtchúng nhưng tính tình thì hết sức dịu dàng, hòa nhã.”

Lung Nguyệt nghe thế liền ngoảnh đầu qua,khuôn mặt thoáng lộ vẻ giận dữ, hậm hực nói: “Mẫu hậu nói không đúng! Vị Chubát tiểu thư đó không thích nhi thần. Nhi thần thích bông hoa mẫu đơn trên váycủa cô ta nên đưa tay sờ một chút, thế là cô ta liền chê tay nhi thần bẩn, vộivàng phủi lấy phủi để.” Con bé bỏ cây đàn tỳ bà trong lòng xuống, chạy tới trèolên người Huyền Lăng. “Nhi thần không thích nữ nhân đó, nếu đại hoàng huynh màcưới cô ta về thì nhất định sẽ không thích nhi thần nữa đâu.”

Huyền Lăng xưa nay vốn thích đứa con gáinày nhất, lập tức tức giận đến sững người. “Trẻ con thường không nói dối, xemra là Hoàng hậu nhìn người không kĩ, chỉ nhận người thân rồi. Cô ta đã chê Côngchúa của trẫm tay bẩn, vậy thì tất nhiên cũng xem thường hoàng tộc. Trẫm quyếtkhông miễn cưỡng cô ta làm gì!”

“Vậy còn Uẩn Dung...”

Y lạnh lùng nói: “Trẫm hiểu tâm tư của UẩnDung, nàng ấy trăm phương ngàn kế tiến cử giai lệ cho trẫm chẳng qua là mongkhông bị trẫm ghẻ lạnh thôi. Trẫm sẽ đối tốt với nàng ấy, không cần nàng ấyphải hao tổn tâm cơ!”

Tôi dịu dàng cất tiếng: “Uẩn Dung là ngườicó lòng, rất hiểu tâm tư của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại xem trọng việcchọn phi cho Hoàng trưởng tử, nếu muội ấy biết rõ nguồn cơn thì ắt sẽ chịuthôi.” Sau đó lại lay nhẹ cánh tay y. “Chỉ sợ đến lúc đó, Hoàng thượng nhìnthấy Hứa Di Nhân rồi sẽ lại không nỡ để cô ấy lấy Hoàng trưởng tử ấy chứ.”

Huyền Lăng không kìm được bật cười. “Nàngchớ đùa nữa. Con gái nuôi của Tùy Quốc công kỳ thực xuất thân cũng không tínhlà cao quý, nhưng trẫm xem trọng việc cô ta có thể khiến Dư Ly thay đổi tâmtính, còn kỳ dư đều có thể cho qua. Đợi đến ngày tuyển tú trẫm sẽ xem kĩ mộtphen, nếu thật sự ổn thỏa, trẫm tất nhiên sẽ tác thành cho mối nhân duyên này.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích, tôi vùi đầuvào lòng Huyền Lăng, trong lòng thầm nghĩ cơn mưa này thật tuyệt, trời và đấtvốn cách nhau một khoảng mênh mang cứ thế được nối liền với nhau, khó mà chialìa. Cũng giống như duyên phận giữa con người, chỉ cần tiện tay chỉ lối là cóthể làm nên một mối nhân duyên.