Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 9: Yêu hận triền miên



Sau chừng một tuần trà thì Ôn Thực Sơ và VệLâm đã tới. Ôn Thực Sơ bắt mạch một chút, lại xem tưa lưỡi, đôi hàng lông màyhơi cau lại, Vệ Lâm thì lập tức sai người đi thái lát nhân sâm cho Từ Tiệp dưngậm.

Tôi vừa nghe nói phải dùng nhân sâm liềnbiết ngay tình huống không ổn, nhưng cũng không dám để lộ vẻ gì trước mặt TừTiệp dư, chỉ nói: “Ôn đại nhân đã ở đây rồi, nhất định sẽ không có việc gì đâu.Năm xưa Lung Nguyệt Công chúa của bản cung cũng là sinh non, thế mà Ôn đại nhânvẫn có thể giữ cho mẹ con bản cung được bình an, muội muội nhất định cũng sẽnhư vậy.” Tôi ngoài miệng thì an ủi thế nhưng trong lòng kỳ thực lo lắng vôcùng, quay sang thúc giục Kết Ngạnh: “Mau đi xem xem Hoàng thượng tại sao cònchưa tới, đừng để đám nô tài kia ăn bơ làm biếng, không hết lòng với côngviệc.”

Từ Tiệp dư tuy thương tâm nhưng đây là lầnđầu sinh nở nên rất sợ hãi, lại biết rằng sớm đã có cung nữ đi mời Huyền Lăng,thế là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cửa.

Nội đường lúc này đã trở nên hỗn loạn,tiếng rên rỉ mà Từ Tiệp dư cố hết sức kiềm chế ngày một dài hơn. Hoán Bích lạimột lần nữa bước vào khuyên nhủ tôi: “Bà đỡ trong cung đã tới rồi, nước nóngcũng đã chuẩn bị xong, tiểu thư mau mau ra ngoài đi thôi, nhìn thấy máu trongbuồng đẻ sẽ dễ gặp chuyện chẳng lành lắm.”

Tôi dù lo lắng nhưng cũng không thể làmtrái quy củ trong cung, chỉ đành vỗ nhẹ vào tay Từ Tiệp dư mấy cái, lại ghé tớibên tai nàng ta an ủi: “Muội đừng sợ, bản cung sẽ đứng bên ngoài trông chừng,lại có rất nhiều thái y ở đây nữa, muội và đứa bé nhất định sẽ không sao đâu.”Từ Tiệp dư dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa nơi cáccung nhân liên tục ra ra vào vào, hiển nhiên là đang chuyên tâm đợi chờ ngườinào đó.

Tôi hết cách chỉ đành khẽ thở dài một hơi,đang định xoay người rời đi thì chợt phát hiện ống tay áo của mình đã bị nắmchặt, rồi kế đó liền nghe thấy giọng nói lạnh băng đầy vẻ ai oán của Từ Tiệpdư: “Hoàng thượng sẽ không tới đây đâu, đúng vậy không?” Nàng ta chợt cười lạnhmột tiếng, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại. “Không phải là đám nô tài ăn bơ làm biếng,mà là Hoàng thượng không nỡ rời Xích Thược. Trong lòng ngài, ngay đến XíchThược ta cũng chẳng bằng.”

Từ Tiệp dư xưa nay vẫn luôn tri thư đạt lễ,dịu dàng hiền thục, tựa như một chén trà xanh thơm mát, tôi chưa từng thấy thầnthái như vậy ở nàng ta bao giờ, bất giác toàn thân lạnh ngắt, muốn an ủi nàngta vài câu, thế nhưng lại biết nếu Huyền Lăng không tới thì có làm gì cũng làvô ích, chỉ đành nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh băng gầy guộc của nàng ta vào trongchăn.

Ôn Thực Sơ thấy tình hình như vậy thì cũnghiểu được đại khái, liền ôn tồn nói: “Nương nương nhanh ra ngoài đi! Nơi này cứgiao cho bọn vi thần là được!”

Hai vành mắt đều đã đỏ hoe, tôi thấp giọngnói: “Đại nhân hãy cố hết sức đi. Ta chỉ e... cứu được mạng nhưng không cứuđược lòng.”

Ôn Thực Sơ lẳng lặng lắc đầu, thấp giọngnói: “Hoàng thượng sẽ không bỏ mặc con cái của mình đâu, chỉ sợ là bị người nàođó quấn lấy, nương nương đi mời thêm lần nữa là được rồi.”

Hoán Bích đỡ tôi ra ngoài, tôi trầm giọngnói: “Sau việc của An Quý tần lần trước, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không chậmtrễ đâu. Có điều muội cứ đi giục thêm lần nữa cho ta, Hoàng thượng đến rồi mọingười mới có thể yên tâm được.”

Hoán Bích đang định vâng lời, chợt ngoàicửa cung vang lên những tiếng huyên náo, Huyền Lăng rốt cuộc đã tới nơi. Tôilòng thầm buông lỏng, vội vàng quỳ xuống hành lễ, mừng rỡ nói: “Hoàng thượngtới rồi.”

Huyền Lăng đỡ hờ tôi một chút, ân cần nói:“Đã sinh rồi sao? Có vấn đề gì không?”

Tôi đang định trả lời, chợt nghe một giọngnói ung dung điềm đạm chậm rãi vang lên: “Từ Tiệp dư cát nhân thiên tướng,Hoàng thượng không cần phải lo lắng quá làm gì.”

Tới lúc này tôi mới phát giác Hoàng hậucũng đi theo sau Huyền Lăng, so với sự nôn nóng của tôi, trông nàng ta có vẻbình tĩnh hơn nhiều. Tôi vốn muốn bẩm báo tình hình của Từ Tiệp dư, nhưng saukhi suy nghĩ một chút liền chỉ nói: “Thần thiếp không phải thái y, sợ là khôngthể nói rõ tình hình, Hoàng thượng có thể triệu Vệ thái y tới hỏi thử xem.”

Y khẽ “ừm” một tiếng, nhìn tôi, cười nói:“Rốt cuộc vẫn là nàng tới trước.” Sau đó liền ngoảnh đầu nhìn qua phía Hoànghậu.

Hoàng hậu hơi khom người nói: “Thần thiếpđúng là đi có hơi chậm.”

Tôi làm bộ như không nhìn thấy vẻ lúng túngcủa Hoàng hậu, điềm nhiên nói: “Thần thiếp không yên tâm về Từ Tiệp dư, khi tớiđây thì mới biết đã sắp lâm bồn rồi.”

Hoàng hậu hơi cau mày, ánh mắt nhìn về phíaLưu Đức nghi đang nắm chặt hai tay đứng ở một bên, cất giọng hờ hững chẳng thểnghe ra một chút tình cảm nào: “Lưu Đức nghi cùng ở trong Ngọc Chiếu cung vớiTừ Tiệp dư, cần phải chú ý nhiều một chút mới phải chứ.”

Khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, tôi cấtgiọng dịu dàng: “Bẩm Hoàng hậu, Lưu Đức nghi trước giờ chưa từng sinh nở, tronglúc khẩn trương này khó tránh khỏi luống cuống tay chân, rốt cuộc vẫn cần nươngnương chủ trì đại cuộc mới được. Có nương nương ở đây, bọn thần thiếp cũng cóthể yên tâm được rồi.” Hoàng hậu nở một nụ cười đầy ý vị, không nói gì thêm.

Vệ Lâm rất nhanh đã tới, cung kính bẩm báo:“Tình hình của Tiệp dư tiểu chủ không được tốt lắm, thai nhi vị trí bất thường,khả năng chân của đứa bé sẽ ra ngoài trước.”

Huyền Lăng biến sắc, vội vàng hỏi: “Sao lạinhư vậy chứ?”

Tôi không khỏi thầm kinh hãi, cùng HoánBích đưa mắt nhìn nhau.

Vệ Lâm đáp ngắn gọn: “Tiểu chủ bị động thainên mới dẫn đến hậu quả như vậy.” Khi Vệ Lâm nói ra hai chữ “động thai”, tất cảmọi người đều hiểu rõ là có chuyện gì. Huyền Lăng không kìm được lộ vẻ hổ thẹn,khẽ nói: “Hôm nay tấn phong cho Vinh Canh y đúng là trẫm có hơi nôn nóng, bằngkhông...”

Giữa làn gió sương lúc đêm khuya, Hoàng hậucất giọng nghe bình thản vô cùng: “Không có bằng không gì cả, trong chuyện hômnay Hoàng thượng không có chút lỗi lầm nào, giữa chốn hậu cung việc tấn phongcho phi tần thực là bình thường hết sức. Nếu thật sự phải truy xét đến kỳ cùng,vấn đề vẫn là do Từ Tiệp dư còn quá trẻ, khó tránh khỏi có phần bồng bột.”

Mọi người đều không dám nói gì, một hồi lâuxung quanh chỉ có tiếng gió lùa qua lùm cây xào xạc. Lồng ngực tôi phập phồnglên xuống, rốt cuộc đã kìm nén được cơn giận, quay sang nhìn Hoán Bích, nóigiọng hờ hững: “Sao bỗng dưng lại lạnh quá, đi lấy áo choàng lại đây cho tanào.” Hoán Bích vội vàng đi lấy áo choàng khoác lên vai cho tôi, tôi mỉm cười,nói: “Hoàng thượng tới đây rồi không chỉ bọn thần thiếp có thể yên tâm, cả TừTiệp dư bên trong kia cũng thế.” Rồi tôi lại nói với giọng càng dịu dàng hơn:“Có Hoàng thượng ở đây rồi, Từ Tiệp dư nhất định sẽ có thể vượt mọi gian khó,sinh nở bình an.”

Huyền Lăng thoáng trầm ngâm một chút, sauđó bèn quay sang nói với Vệ Lâm: “Ngươi và Ôn Thực Sơ hãy cố hết sức mình, trênđời này còn có việc hung hiểm gì mà các ngươi chưa từng thấy qua nữa. Năm xưaLữ Chiêu dung có thể thuận lợi sinh được Thục Hòa Công chúa, hôm nay Từ Tiệp dưnhất định cũng phải như vậy. Nếu không giữ được...” Ngập ngừng một chút, y cấtgiọng kiên quyết: “Tuyệt đối không thể không giữ được.”

Vệ Lâm cung người cáo lui. Tôi lặng im đứngđó, giữa màn đêm sắc mặt Hoàng hậu bình lặng không có lấy một tia xao động, tựanhư một bông mẫu đơn cao quý đang ung dung đón gió. Nàng ta càng tỏ ra bìnhtĩnh như vậy, tôi lại càng thấy lo lắng hơn. Bên trong phòng Từ Tiệp dư vẫnkhông ngừng kêu gào thê thảm, khiến người ta chẳng đành lòng nghe.

Hoàng hậu lẳng lặng lắc đầu, lén đưa mắtnhìn thần sắc Huyền Lăng một chút rồi uyển chuyển nói: “Thấy Từ Tiệp dư phảichịu khổ thế này, thần thiếp thực sự bất an. Nếu nàng ta có thể nghĩ thoáng mộtchút, giống như Hoàn Phi vậy, chắc sẽ không đến mức phải thế này.”

Thoạt nghe Hoàng hậu nhắc đến mình, lạithấy nàng ta chỉ trích Từ Tiệp dư, tôi bất giác càng thêm căm phẫn. Tôi thấyHuyền Lăng không nói gì, biết rằng lời của Hoàng hậu tuy là cố tình nói xấu TừTiệp dư nhưng kỳ thực còn có thể giúp Huyền Lăng bớt áy náy nữa. Từ Tiệp dư vốnđã không đắc sủng, nếu còn bị Hoàng hậu không ngừng nói xấu như vậy, chỉ e dùcó sinh được Hoàng tử thì trong lòng Huyền Lăng cũng vẫn sẽ có những khúc mắckhó gỡ.

Tôi khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại câykim băng vàng đính ngọc bích cài trên vạt áo, chậm rãi nói: “Hoàng hậu nươngnương thấu hiểu lòng người như vậy, thần thiếp thực khó sánh bằng. Nhưng TừTiệp dư phẩm hạnh đoan chính lại tri thư đạt lễ, không phải là một người chỉbiết nghĩ quẩn đâu, hôm nay bị động thai như thế chỉ sợ cũng là do thường ngàythân thể yếu đuối, nếu thật sự tức giận vì việc Vinh Canh y thì e là đã pháttác từ lâu rồi chứ chẳng cần đợi tới bây giờ. Hoàng thượng nói có đúng khôngnào?” Sau đó lại cười hờn trách: “Hoàng thượng cũng thật là, Từ muội muội mớimang cái thai đầu, lại từng chịu cơn kinh sợ suýt chút nữa thì sẩy thai, tronglòng chẳng biết là sợ hãi tới mức nào nữa, vậy mà Hoàng thượng lại không lậptức tới Ngọc Chiếu cung, làm thần thiếp hồi nãy cứ thấp thỏm bất an mãi.”

Huyền Lăng nói: “Trẫm vừa nãy hay tin thìcũng căng thẳng vô cùng, đã lập tức tới đây ngay đấy chứ!”

Tôi biết là y vừa từ Ủng Thúy các tới đây,do đường đi xa xôi nên khó tránh khỏi có chút chậm trễ, bèn ngoảnh đầu qua nóivới Kết Ngạnh: “Mau vào trong nói với tiểu thư nhà ngươi là Hoàng thượng đãtới, không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.”

Lưu Đức nghi đứng bên cạnh rụt rè nói: “TừTiệp dư sinh nở không thuận lợi, sợ là trong thời gian ngắn khó mà có tin tứcngay được, bên ngoài trời lạnh, chi bằng Hoàng thượng hãy cùng Hoàng hậu nươngnương và Hoàn Phi nương nương vào trong chính điện chờ đợi, thần thiếp đã saicác cung nhân chuẩn bị sẵn trà nước rồi.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, nói: “Từ Tiệp dưsinh nở, trẫm nhất định phải ở đây chờ tin tức.” Y nắm lấy bàn tay tôi, dịudàng nói tiếp: “Nàng giờ cũng đang có thai, thực đã phải chịu vất vả rồi.”Trong giọng nói của y lộ rõ vẻ thương yêu: “Nàng hãy quay về nghỉ ngơi trướcđi, nếu ngay đến nàng mà cũng gặp điều gì bất trắc, trẫm thật sự không chịu nổiđâu.”

Tôi đưa tay đỡ eo, cười nói: “Hoàng thượngmà không dặn dò thì thần thiếp cũng phải cáo từ rồi, bây giờ chỉ cần thiếu ngủmột chút thôi là liền cảm thấy mỏi eo, thực không thể cố thêm được.”

Huyền Lăng ân cần dặn dò Hoán Bích: “Hãy đỡtiểu thư nhà ngươi về cung nghỉ ngơi đi.”

Ra khỏi Ngọc Chiếu cung, một làn gió mátthổi tới khiến nỗi phiền muộn trong lòng tôi tan đi ít nhiều. Tôi không muốnngồi kiệu, bám vào tay Hoán Bích chậm rãi bước trở về.

Bên ngoài Ngọc Chiếu cung có không ít cungnhân tụ tập chờ đợi tin tức. Dựa theo quy củ trong cung, khi phi tần sinh nở,chỉ có đế hậu và các phi tử thân phận cao quý mới có thể vào trong chờ đợi,những người khác thì đều phải chờ ở bên ngoài. Các phi tần tự thị thân phận tấtnhiên không muốn lộ mặt, nhưng cũng không muốn chậm chân hơn người khác, thế làbèn sai tâm phúc của mình tới theo dõi tình hình.

Các cung nhân nhìn thấy Hoán Bích đỡ tôi rangoài liền quỳ rạp xuống hành lễ từ xa, tôi chỉ ôn tồn nói một tiếng “đứng dậyđi”, sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa. Dưới ánh trăng dìu dịu, tôi chậmrãi bước đi, từng làn gió đêm thổi tới khiến tà áo của tôi tung bay lất phất,tựa như một áng mây bồng bềnh.

Tiểu Doãn Tử dẫn theo các tiểu thái giám điphía trước chong đèn, gió đêm vẫn nhè nhẹ thổi, sau một hồi lâu trầm lặng, HoánBích rốt cuộc vẫn không kìm được mà khẽ cất tiếng thở dài vẻ xót thương. “TừTiệp dư thật đáng thương quá!”

Tôi lặng im trong chốc lát, sau đó cũng thởdài than: “Càng đáng thương hơn là nàng ta hiểu rất rõ sự đáng thương của mình,nếu hồ đồ hơn một chút thì đã chẳng phải thương tâm như vậy. Từ Tiệp dư thôngminh sáng suốt, nhưng đối với nàng ta mà nói, đây chưa chắc đã là việc hay.”

Hoán Bích khẽ cười, nói: “Nếu nói tới sựthông minh, chẳng lẽ Từ Tiệp dư có thể so được với tiểu thư sao? Nhưng phúctrạch của tiểu thư sâu dày hơn nàng ta nhiều, ít nhất thì sự ân sủng mà Hoàngthượng dành cho tiểu thư cũng không ai so được.”

Tôi cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màuxanh nước biển trên tay. “Cuộc sống đầy những sự dối gian lừa lọc giữa chốnhoàng cung này đâu có gì đáng để nhắc tới, nếu có thể ta chỉ mong mình là mộtthôn phụ vô tri nơi sơn dã, được sống bình an suốt cả cuộc đời.” Tôi ngoảnh đầunhìn về phương xa, giữa những tòa cung điện nguy nga hoa lệ, Ngọc Chiếu cunggiản dị như bị nhấn chìm bên trong, chẳng hề bắt mắt chút nào.

Hoán Bích hơi cau mày lại. “Sau một phen ồnào vừa rồi, trong cung nhất định sẽ có rất nhiều người chẳng thể nào ngủ được,toàn bộ tâm tư đều đặt cả vào Ngọc Chiếu cung.”

Màn đêm lạnh như nước ngấm dần lên da thịt,tôi đứng trước gió trầm ngâm nói: “Tâm tư của những người đó không phải mớingày một ngày hai, trước đây phí mất bao công phu như thế còn không hại đượcđứa bé này, vậy thì chỉ còn cách chờ xem kết quả thế nào thôi. Nếu bình an sinhđược một vị công chúa thì cũng tốt, còn nếu là hoàng tử, chỉ e nỗi khổ của TừTiệp dư sẽ còn ở phía sau.” Rồi lại khẽ thở dài: “Chẳng biết hiện giờ nàng tathế nào rồi.”

Hoán Bích cúi đầu, nói: “Vậy tiểu thư hyvọng Từ Tiệp dư sinh được hoàng tử hay công chúa đây?”

“Đều chẳng liên quan gì tới ta. Nếu sinhđược công chúa, nửa đời sau của Từ Tiệp dư sẽ bình lặng hơn một chút, còn nếulà hoàng tử, vậy thì phải xem nàng ta có đủ bản lĩnh để bảo vệ cho đứa bé đóbình an trưởng thành hay không.” Tôi hơi ngẩng đầu cho cái cổ bớt tê mỏi, rồinhẹ nhàng nói tiếp: “Có điều lấy tư tâm mà xét, ta hy vọng nàng ta sinh hạ đượchoàng tử.”

Hoán Bích đưa mắt liếc tôi một cái. “Việcnày nô tỳ có suy nghĩ giống tiểu thư. Tuy có hoàng tử rồi Từ Tiệp dư sẽ có vốnliếng để tranh sủng, nhưng theo nô tỳ thấy sau khi về cung, chúng ta đã trởthành đích ngắm của mọi người, dù gì cũng cần phải có một người đứng chắn phíatrước mới được.”

Tôi hơi cụp mắt xuống. “Đạo lý muội nói saota không hiểu, có điều thực tâm mà xét, nàng ta yêu thương Hoàng thượng nhưthế, phải sinh hạ hoàng tử thì mới có được một chút phân lượng trong lòng Hoàngthượng, bằng không thực là đáng thương vô cùng.”

Hoán Bích chợt rụt tay về, hạ thấp giọngnói: “Tiểu thư từng nói sau khi về cung thì sẽ không còn trái tim nữa cơ mà.”

Huyệt thái dương bất giác nảy lên mấy cái,tôi cơ hồ nín thở, sắc mặt trầm lặng như màn đêm mịt mờ. “Đúng thế, đã khôngcòn nữa rồi, do đó cần làm việc gì ta quyết không bao giờ do dự. Nếu Từ Tiệp dưkhông thể sinh được đứa bé đó ra, vậy coi như cái số ta là phải trở thành đíchngắm của mọi người. Còn nếu nàng ta sinh được hoàng tử, chỉ e những việc mà saunày chúng ta cần tính toán sẽ lại càng nhiều hơn.” Giữa màn đêm cảnh sắc mờ mờtỏ tỏ, những vẻ đẹp lúc ban ngày chỉ còn là những cái bóng mờ, lòng tôi bấtgiác thầm cảm khái, những thứ gì đẹp đẽ thường luôn quá ngắn ngủi. Trong lòngsuy nghĩ như vậy, giọng nói của tôi liền không tránh khỏi lộ rõ vẻ âu sầu: “Cóđiều nói thì nói thế, bất kể ra sao cuộc sống của chúng ta sau này cũng chẳngthể bình yên được, chỉ có thể sống ngày nào thì tranh đấu ngày đó mà thôi.”

Giữa chốn hoàng cung xa hoa tráng lệ, nhữngnỗi niềm ai oán tràn ngập khắp nơi nơi. Ánh mắt Hoán Bích dường như đã mất đitiêu điểm, trong sự thương cảm lại toát ra một nỗi triền miên. “Những thángngày tốt đẹp nhất của chúng ta đã kết thúc trên đỉnh Lăng Vân rồi.”

Ánh trăng dìu dịu từ trên cao chiếu xuốnggiống hệt như ánh mắt của y, làn sương mờ mịt xung quanh thì tựa như lớp mây mùtrên đỉnh Lăng Vân quanh năm bao phủ, tôi không kìm được lẩm bẩm nói: “Nhữngtháng ngày tốt đẹp ấy...” Chuyện xưa đẹp đẽ bừng hiện lên trước mắt, tôi rốtcuộc không nói gì thêm.

Ngã rẽ của vĩnh hạng thông về hướng ThượngLâm uyển um tùm cây cối, đây là con đường nhất định phải đi qua để trở về NhuNghi điện. Bầu không khí thấp thoáng một vẻ đìu hiu chỉ xuất hiện khi cỏ câybắt đầu héo tàn, dưới ánh trăng bàng bạc màu trắng sữa, những bóng cây ngợp trờitụ lại che khuất hết cả tầm nhìn, tạo thành một mảng tối thui.

Hoán Bích nhìn quanh bốn phía, cau mày,nói: “Lúc ban ngày còn cảm thấy không tệ, nhưng không ngờ đêm đến phong cảnhnơi đây lại trở nên âm u thế này, chúng ta mau về đi thôi.”

Tôi gật đầu, cười nói: “Nơi này chúng tangày ngày đều đi qua, có gì mà phải sợ chứ?” Tôi chợt dừng chân. “Dường như cómùi của loại hoa nào đó, sao mà thơm thế nhỉ?”

Trong không khí thấp thoáng một thứ mùithơm tao nhã, Hoán Bích khẽ nở nụ cười. “Hình như là mùi của hoa hợp hoan kimphiến thì phải.”

Tôi hơi cau mày, trong lòng bất giác tràodâng một nỗi nghi hoặc. “Quanh đây đâu có có trồng hoa hợp hoan kim phiến.”

Lời còn chưa dứt, tôi chợt loáng thoángnghe thấy tiếng cười khẽ của nữ tử, đang lúc hồ nghi, một tiếng mèo kêu lanhlảnh bất ngờ vang lên bên tai tôi hết sức rõ ràng, giữa màn đêm tăm tối thựcđáng sợ vô cùng.

Chỉ sau nháy mắt, hai bên trái phải liêntục vang lên những tiếng mèo kêu, tiếng sau nghe thảm thiết hơn tiếng trước.Vĩnh hạng vốn âm u chỉ có vài ánh trăng lọt xuống, nhưng chỉ dựa vào đó tôi vẫncó thể loáng thoáng nhìn thấy mấy chục con mèo đang đứng trên bờ tường, con nàocon nấy đều cong lưng và dựng đứng lông lá toàn thân, dáng vẻ như đang hết sứckinh sợ. Tiểu Doãn Tử kêu lên “úi chao” một tiếng, kinh hãi bật thốt: “Ở đâu ramà lại có nhiều mèo thế này, mau mau bảo vệ nương nương!”

Tôi đột nhiên nhớ đến buổi đêm trên đỉnhLăng Vân, sợ tới nỗi bạt vía kinh hồn, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay HoánBích, đồng thời cắn môi cố kìm nén để không thét lên thành tiếng.

Gần như trong khoảnh khắc lời của Tiểu DoãnTử vừa dứt, một con mèo đen đột nhiên nhảy xuống từ trên tường vĩnh hạng, laothẳng về hướng bụng tôi. Tôi không kịp né tránh, chỉ biết trơ mắt nhìn nó laotới, cảm thấy như bị một nắm đấm nện thẳng vào bụng, thân thể không kìm đượcloạng choạng lùi về phía sau hai bước, đau đến nỗi phải gập cả người lại. HoánBích lúc này đã tái nhợt mặt mày, vội vàng cùng Tiểu Doãn Tử bước tới đỡ tôi,lo lắng hỏi: “Tiểu thư sao rồi?”

Tôi cảm thấy hai chân mình đều đã trở nênmềm nhũn, bụng thì đau đến tột cùng, thứ cảm giác ấm nóng quen thuộc đó theonhững giọt mồ hôi của tôi không ngớt chảy ra.

Tiểu Doãn Tử thấy không đỡ nổi tôi thì nhấtthời vừa kinh hãi vừa tức giận, vung chân đá mạnh về hướng con mèo đen kia, miệngmắng lớn: “Súc sinh!” Cú đá đó của hắn rất mạnh, đã dùng hết sức bình sinh. Conmèo đen bị hắn đá trúng bay thẳng về phía bức tường vĩnh hạng sơn màu đỏ sậm,một tiếng va đập rất mạnh vang lên kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết và tiếngxương cốt nứt gãy, kế đó mùi máu tanh lập tức lan tỏa ra tứ phía.

Tôi ngoảnh đầu qua hướng khác vẻ chán ghét,lại cúi xuống nhìn cái bụng nhô cao của mình, cơn đau đớn từ đó truyền lạikhiến tôi càng lúc càng kinh hãi. Tôi cố hết sức bám vào bức tường từ từ ngồixuống, một tay thì nắm chặt lấy bàn tay Hoán Bích, cố duy trì chút tỉnh táo cònsót lại mà nói ra mấy từ: “Mau đi tìm Ôn Thực Sơ...”

Khi Ôn Thực Sơ tới nơi thì tôi đã nằm trằntrọc trên chiếc giường trong nội điện của Nhu Nghi điện. Cơn đau đớn dữ dội nhưmột chiếc vòng sắt lạnh băng không ngừng siết chặt, dần nghiến cả vào trongxương cốt của tôi. Tôi nằm giữa đống chăn đệm mềm mại như mây, thân thể vừa yếuớt vừa mỏi mệt giống như đã mất đi trọng lượng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cơnđau đớn khiến tôi trằn trọc không thôi, trước mắt như bị che một lớp vải mỏng,những cảnh vật nhìn thấy đều hết sức mơ hồ, dường như có rất nhiều người đangđi qua đi lại trước mặt tôi.

Lúc này đã là trung tuần tháng Tám, thế màtrên trán Ôn Thực Sơ vẫn rỉ đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn chẳngbuồn lau, ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Nương nương đừng sợ, nhất định sẽkhông có việc gì đâu.” Tôi đưa mắt nhìn hắn, cười gượng, nói: “Vất vả cho đạinhân rồi, ngài mau lau mồ hôi đi.”

Hắn nôn nóng giậm chân, xót xa nói: “Giờ làlúc nào rồi mà nương nương còn để tâm tới việc này làm gì.”

Cơn đau quặn thắt khiến cổ họng tôi nhưnghẹn lại, giọng nói theo đó mà trở nên khàn khàn: “Đại nhân là thái y, sao lạinôn nóng đến vậy chứ? Bảo ta làm sao có thể yên tâm được đây?”

Ôn Thực Sơ khẽ “ừm” một tiếng, chẳng buồndùng khăn tay mà giơ tay áo lên lau mồ hôi luôn. Hắn thấy bốn phía hỗn loạn,liền tranh thủ lúc bắt mạnh cho tôi mà khẽ hỏi: “Xem mạch tượng thì không phảilà vì uống thuốc trợ sản, sao mới thoáng đó mà đã sắp sinh rồi, chẳng lẽ đã xảyra chuyện gì sao?”

Tôi nén cơn đau khẽ đáp: “Chắc là vì đêmnay tổn hao nhiều tâm sức quá, dù sao cũng tới ngày rồi, cứ sinh luôn cũngtốt.”

Đôi bờ môi hắn hơi hé ra rồi khép lại, biếtlà chẳng thể hỏi thêm được gì, cuối cùng chỉ đành nói: “Hoàng thượng vừa haytin liền nôn nóng vô cùng, vội rời Ngọc Chiếu cung mà tới đây ngay.”

Bụng tôi lại đau quặn thắt, nhất thời chẳngcó sức mà nói gì. Một hồi lâu sau, giữa những tiếng hít thở nặng nề tôi loángthoáng ngửi thấy mùi bạc hà xen lẫn trong mùi của loại hương liệu trợ sản đượcđốt trong lò, đầu óc vốn quay cuồng theo đó tỉnh táo hơn một chút. Mồ hôi trêntrán Ôn Thực Sơ rỉ ra không ngớt, hắn thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên lau,nhưng không sao có thể lau sạch được.

Hắn ngoảnh đầu lại dặn dò bà đỡ đang đứnghầu phía sau. “Mau đi xem xem thuốc trợ sản đã sắc xong chưa, nhớ phải sắc chođặc một chút đấy.” Hắn dừng lại một chút, sau đó hạ thấp giọng nói với tôi:“Hoàng thượng không tiện vào đây, có câu này vi thần không thể không hỏi nươngnương, nếu xảy ra điều gì bất trắc, nương nương muốn giữ mình hay là giữ thainhi?”

Tôi bất giác cả kinh, vội gắng gượng trởdậy nắm chặt lấy vạt áo hắn. Dù sao cũng là người sắp đẻ, bàn tay tôi hoàn toànkhông có chút sức lực nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn vừa thở dốc vừa nói:“Ôn Thực Sơ, dựa vào tình nghĩa mười mấy năm nay giữa hai chúng ta, muội xinhuynh hãy đồng ý với muội, bất kể lúc nào cũng đừng làm tổn thương đến con củamuội!”

Hắn hơi ngây ra, sắc mặt thoáng cái đã trởnên trắng bệch, cười gượng gạo nói: “Ta sớm biết muội sẽ yêu cầu ta như vậy mà,nhưng lại vẫn không cam lòng mà cố hỏi muội thêm một câu.”

Tôi lúc này đã cạn kiệt sức lực, đầu óccũng hết sức uể oải, nhưng thấy vẻ mặt hắn như vậy thì vẫn mềm lòng. “Trên đờinày việc mà huynh không cam lòng đâu phải chỉ có một.” Ngay sau đó tôi lạingẩng lên, gằn giọng nói: “Muội chỉ xin huynh nhớ lấy, có thể bảo vệ được cả bamẹ con muội là tốt nhất! Nhược bằng không thể, vậy hãy bỏ mẹ giữ con. Bằngkhông dù huynh có giữ được tính mạng cho muội, muội cũng nhất định sẽ làm ranhững việc còn thê thảm hơn tự sát gấp cả trăm lần.” Tôi nói tới đây thì khôngkìm được thở dốc từng cơn, rồi lại tiếp: “Huynh cũng biết tính cách của muộirồi đấy, muội đã nói được thì nhất định sẽ làm được.”

Hắn nghe thế thì vừa lo lắng lại vừa tứcgiận, sắc mặt tái xanh quát khẽ: “Đã là lúc nào rồi mà còn nói ra những lờikhông biết nặng nhẹ như thế, không sợ gặp chuyện gở hay sao?”

Ôn Thực Sơ xưa nay vẫn luôn ôn hòa, đônhậu, rất ít khi tỏ ra dữ dằn với tôi thế này, tôi biết hắn đã vô cùng tức giận,bèn cúi xuống, khàn giọng gọi Cận Tịch lại hỏi: “Hoàng hậu cũng đã tới đây rồichứ?”

Cận Tịch khom người đáp: “Hoàng hậu đang ởNgọc Chiếu cung trông nom Từ Tiệp dư, Hoàng thượng thì dẫn theo Đoan Phi nươngnương tới đây.”

Tôi bất giác cả kinh, bật thốt: “Không hayrồi! Chỉ có một mình Hoàng hậu ở Ngọc Chiếu cung, chỉ e cái thai của Từ Tiệp dưsẽ khó mà giữ được.”

Hoán Bích nôn nóng giậm chân, nói: “Tiểuthư phát điên rồi sao, bản thân đã thành cái bộ dạng này rồi còn lo nghĩ tớingười khác làm gì?”

Tôi đưa mắt liếc qua, gắng sức nói: “Muộiquên hết rồi sao?” Hơi thở của tôi ngày một trở nên nặng nề, mỗi lần hít thởđều khiến bụng đau quặn thắt, thân thể thì như muốn nứt ra. Rồi tôi trầm giọngnói: “Cận Tịch, Hoàng thượng đã tới đây rồi, vậy ngươi hãy đi bẩm báo, nói lànếu bản cung có điều gì bất trắc, xin Hoàng thượng đừng để ý gì tới tình nghĩanhiều năm, quyết không được do dự chút nào, nhất định phải bỏ mẹ giữ con.” Tôidừng lại một chút, cắn môi, nói: “Ngoài ra còn phải nói thêm, nếu bản cung thậtsự không có phúc nuôi nấng con cái, xin hãy gửi Hoàng hậu nuôi dưỡng những đứabé đáng thương này, đừng để chúng mất đi tình thương của người mẹ ngay từ khicòn ở trong nôi.”

Hoán Bích nôn nóng phát khóc. “Tiểu thư saophải bảo Cận Tịch đi bẩm báo những lời không lành như thế chứ?”

Cận Tịch rốt cuộc vẫn bình tĩnh hơn, thoángsuy nghĩ một chút liền hiểu ra duyên cớ, bèn khẽ kéo tay áo Hoán Bích, nói: “Cônương chớ nên nôn nóng, nếu nương nương không nói ra những lời gửi gắm như vậythì làm sao có thể điệu hổ ly sơn giúp mẹ con Từ Tiệp dư bình an được.”

Hoán Bích tới lúc này mới yên tâm hơn mộtchút, Cận Tịch lẳng lặng trở ra, rất nhanh sau đó đã quay vào nói: “Hoàngthượng đã nói rồi, cả mẹ lẫn con đều nhất định phải bình an, bằng không toàn bộThái y viện sẽ phải chôn cùng. Có điều Hoàng thượng cũng đã sai người đi mờiHoàng hậu tới Vị Ương cung.”

Tôi khẽ thở phào một hơi. “Cận Tịch, ngươihẳn đã nói năng rất ổn thỏa rồi.”

Cận Tịch cúi đầu, nói: “Nô tỳ chỉ nói lànương nương thỉnh cầu Hoàng thượng chớ nên chần chừ gì nhiều, cũng đừng để ý gìtới tình nghĩa nhiều năm.” Lòng tôi thầm buông lỏng, cảm thấy sức lực toàn thânđều đã dùng hết, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng vẫn gắng gượng hỏi: “Vậybây giờ ai đang chăm sóc cho Từ Tiệp dư?”

“Đoan Phi nương nương đã xin phép được tớiNgọc Chiếu cung rồi.” Cận Tịch hơi trù trừ một chút, giọng nói lộ rõ vẻ lo âu:“Nghe nói Từ Tiệp dư đã đau đến ngất đi rồi.”

Đoan Phi làm việc vững vàng ổn thỏa, tôitất nhiên là hết sức yên tâm, khẽ thở dài: “Ta đã dốc hết sức mình rồi, kết cụcra sao chỉ có thể trông vào số trời thôi...”

Lời còn chưa dứt, từ bụng tôi chợt truyềntới một cơn đau dữ dội, xương cốt toàn thân đều như nứt ra. Ôn Thực Sơ nôn nóngvô cùng, vội quay sang nói với bà đỡ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mangthuốc trợ sản tới đây!”

Tôi đau đến nỗi cơ hồ ngất đi, hai bàn taynắm chặt lấy chiếc chăn lụa đắp trên người, những ngón tay đều trở nên trắngbệch, nơi đáy lòng vang lên những tiếng gào thét mà chỉ mình tôi mới nghe thấy.

Tháng Tư khắp chốn hương tàn, mà chùa trênnúi đào tràn nở hoa[14]. Dường như thời gian đã quay ngược lại nhữngtháng ngày trong thiền phòng trên đỉnh Lăng Vân, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,gió thổi những cánh hoa đào lất phất nhẹ rơi, cả trời đất ngợp trong cơn mưahoa rực rỡ.

[14]Trích Đại Lâm tự đào hoa, Lý Bạch. Dịch thơ Đinh Hùng. Nguyên văn Hán Việt:Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai - ND.

Trên tấm thiếp hợp hôn màu đỏ.

Huyền Thanh – Chân Hoàn

Trọn đời ước hẹn, mãi mãi bên nhau.

Xuân sâu tựa biển, son sắc hẹn thề, chimbay liền cánh, ước nguyện nhiều năm rốt cuộc đã trở thành hiện thực.

Thế nhưng, ngó nhìn những thứ lụa là vàngngọc xung quanh, tôi bất giác bàng hoàng tỉnh mộng, thì ra bất kể là lời thềhẹn hay mối tình sâu đều có thể dễ dàng bị chia lìa, sau bao phen trắc trở,đường lui sớm đã bị cắt đứt từ lâu.

Huyền Thanh, Huyền Thanh, muội phải làm saomới có thể quên được huynh đây?

Mồ hôi lạnh của tôi rỉ ra làm đầu tóc ướtđầm, giữa lúc mê man giọng nói của các cung nhân mơ hồ vang vào trong tai tôi:

“Hoàng hậu nương nương cũng đã tới rồi,đang ở ngoài kia với Hoàng thượng, người bảo nô tỳ vào đây dặn dò nương nươngcứ việc yên tâm sinh nở...”

“Nương nương đã lâu rồi vẫn không sinhđược, Hoàng thượng lo đến nỗi mặt mày tái xanh, qua đó đủ thấy Hoàng thượng locho nương nương tới mức nào...”

Không biết đã bao lâu trôi qua, đầu óc tôidần tỉnh táo hơn một chút, loáng thoáng nghe thấy những tiếng huyên náo bênngoài, rồi cửa nội điện đột nhiên bị mở ra, có người cất bước chạy nhanh vào.Tôi đang thầm nghi hoặc không biết người nào mà lại lớn gan như thế, chợt nghethấy các cung nhân xung quanh cất tiếng hô vẻ ngạc nhiên chẳng kém gì tôi:“Buồng đẻ là chốn có mùi máu tanh, Thục viện nương nương đang có thai sao lạivào đây làm gì?”

Một giọng nói dịu dàng mà quen thuộc vanglên bên tai tôi, những ngón tay lạnh ngắt của tôi được nắm vào trong một bàntay mềm mại ấm áp: “Hoàn Nhi, ta tới rồi!”

Giọng nói đó thật dịu dàng biết mấy, tôiđang mơ màng mà vẫn không kìm được rơi lệ, dường như giờ vẫn là thuở ấu thơ,mỗi dịp Tết đến hoặc là vào thời gian tránh nóng, My Trang đều luôn tươi cườinhư vậy mà bước vào Khoái Tuyết hiên của tôi.

Trái tim tôi dần buông lỏng, tự nơi đáylòng sinh ra cảm giác thư thái vô cùng. Còn may, còn may, bất kể thế gian vạnvật có biến đổi thế nào, My Trang vẫn luôn ở bên tôi, chưa từng rời xa.

Dốc hết toàn bộ sức lực, tôi rốt cuộc cũngmở được mắt ra, lòng đang chua xót nhưng vẫn gượng nở một nụ cười trước mắt. MyTrang chắc hẳn vừa đi rất vội, mái tóc rối bời, bộ xiêm y trên người cũng hơinhàu nhĩ. Tỷ ấy vốn là một cô gái đoan trang hiền thục, mỗi bước đi mỗi nụ cườiđều rất mực nhẹ nhàng, giữ đúng phong thái của con nhà nề nếp, chưa bao giờtừng thất thố tới mức này.

Ôn Thực Sơ đột ngột xuất hiện trước mặttôi, đứng trước chiếc giường đầy máu, hoang mang nhìn My Trang nói: “Thục việnnương nương sao lại tới đây?” Hắn khẽ bước lên phía trước một bước. “Buồng đẻlà nơi có mùi máu tanh, cần phải kiêng kỵ mới được, nương nương cũng đang cóthai cơ mà.”

Giọng nói của hắn nghe đầy vẻ nôn nóng, cólẽ vì đã thân quen rồi, bên trong đó còn thấp thoáng có ý trách móc. Bức hìnhthêu hoa sen bằng chỉ bạc trên màn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến rực rỡ trongphòng, dường như chiếc móc treo vàng ròng nơi đầu giường đang nhẹ nhàng layđộng, bên tai tôi không ngừng vang lên những tiếng ong ong, giữa cơn hỗn loạnkhông hiểu sao lại cảm thấy trong sự trách cứ và khuyên can của Ôn Thực Sơloáng thoáng có mang theo một tia quan tâm rất mực.

Tôi bất giác thầm thở dài, có lẽ bởi vìkhát khao những thứ tình cảm chân thành đã lâu, tôi không ngờ lại sinh ra ảogiác.

Lần này giọng nói của My Trang nghe rấtlạnh lùng, không còn ấm áp như vừa rồi nữa: “Hoàng thượng cũng không ngăn đượcbản cung, Ôn đại nhân cho rằng có thể khuyên được bản cung rời khỏi nơi nàysao?”

Ôn Thực Sơ nói giọng dịu dàng và mềm mỏnghơn hẳn: “Nương nương dù gì cũng đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút thìhơn.”

“Nếu đại nhân muốn, những lời này hoàn toàncó thể đi nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu bên ngoài, chắc bọn họ sẽ thấy lọttai hơn. Bản cung nếu e dè hay kiêng kỵ thì đã chẳng xông vào Nhu Nghi điệnnày, mà đã vào rồi thì quyết không có ý trở ra.” My Trang dừng ánh mắt trênngười tôi, để lộ ra mấy tia quan tâm ấm áp như làn nước mùa xuân, bên trong cònthấp thoáng đôi nét ưu sầu tự trách. “Trước đây khi muội sinh Lung Nguyệt, tađã không thể ở bên muội rồi, lúc muội phải chịu khổ ở chùa Cam Lộ ta cũng khôngthể cùng muội chung hoạn nạn, nếu bây giờ cũng lại như vậy nữa, há chẳng phảilà không xứng với tình nghĩa từ nhỏ của hai chúng ta!”

Mắt tôi bất giác cay cay, những giọt lệnóng chảy ra nhanh chóng ngấm vào trong gối. My Trang ngồi xuống bên mép giườngcủa tôi, mùi hoa cúc thoang thoảng lan ra trong không khí. Bàn tay của tỷ ấynõn nà như ngọc, nhẹ nhàng áp lên bờ má tôi. “Hoàn Nhi, ta sẽ mãi ở đây vớimuội.”

Giữa cơn đau đớn, trong đầu tôi đột nhiênxuất hiện những ký ức rõ nét vô cùng. Những lời tương tự như thế, Ôn Thực Sơ ởngay bên cạnh đã từng nói, Huyền Lăng ở cách đây một bức tường đã từng nói,Huyền Thanh ở ngoài cung cũng đã từng nói. Nhưng xét cho cùng, lời của My Trangvẫn là ân cần, thân thiết nhất, tình nghĩa mười mấy năm dù sao cũng bền chặthơn thứ tình yêu không thể nào vượt qua sự ngăn cản của vận mệnh kia.

Nỗi thương tâm nhiều năm không biết tỏ cùngai, nỗi ấm ức bao lần phải kìm nén, lúc này rốt cuộc đã bùng lên nơi đáy lòngtôi, tôi áp má vào bàn tay tỷ ấy mà khẽ lẩm bẩm: “My tỷ tỷ, muội đau quá!”

My Trang ôn tồn nói: “Rất nhanh thôi, rấtthanh thôi là mọi việc sẽ đều ổn thỏa.” Trong cơn mơ màng, tôi ngó thấy MyTrang đưa mắt liếc qua bên cạnh, trong ánh mắt không rõ là vẻ oán trách haygiận dữ, nhưng dường như còn thoáng có một tia dịu dàng, rồi tỷ ấy nói với ÔnThực Sơ: “Đã uống hai bát thuốc trợ sản rồi mà sao vẫn không có động tĩnh gìthế, tới lúc này rồi mà còn chưa dùng thuốc mạnh sao?”

Ôn Thực Sơ giậm chân một cái, khẽ thở dàiđưa mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: “Thuốc trợ sản mà Thanh Hà Vương phủ chuẩn bịsẵn cố nhiên là thuốc tốt hiếm có, bằng không Thanh Hà Vương trước khi điThượng Kinh đã chẳng đích thân đưa tới đây rồi. Có điều... thứ thuốc đó dượctính quá mức bá đạo, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ thì quyết không thể tùytiện dùng tới.”

My Trang không kìm được nhìn thẳng vào mắtÔn Thực Sơ, cất giọng lạnh lùng: “Đã là thân nam nhi, làm việc sao lại còn sợđầu sợ đuôi như thế? Cho dù thứ thuốc đó dược tính bá đạo thì bây giờ cũng đãlà lúc vạn bất đắc dĩ rồi, chỉ cần có cơ hội thì dù là việc nguy hiểm đến đâucũng cần phải thử xem! Đại nhân xưa nay vẫn luôn coi Hoàn Nhi như tính mạng củamình, tới lúc mấu chốt này sao lại trở nên do dự như thế?” My Trang trước nayvẫn luôn cư xử hết sức khách sáo với Ôn Thực Sơ, chưa từng tỏ ra nghiêm nghịthế này. Tỷ ấy có lẽ cũng biết là mình hơi nóng nảy, sắc mặt dần hòa hoãn hơnmột chút, cất giọng ưu lo: “Đồ của Vương phủ tất nhiên là không tệ, nhưng tachỉ lo không bằng được đồ trong cung, Thanh Hà Vương bản thân còn chưa thànhgia thất, sao có thể lưu tâm tới mấy việc này được, chỉ e dù có uống vào cũngchẳng ích gì!”

Ôn Thực Sơ mặt đỏ tía tai, cúi đầu im lặng,một thoáng sau mới nói: “Nương nương yên tâm... Thanh Hà Vương hết sức trảiđời, những thứ đưa tới tất nhiên phải là tốt nhất, ngay từ mấy tháng trước đãgiao thuốc vào tay ta rồi.” Ôn Thực Sơ đưa mắt liếc tôi, rất nhanh sau đó đãquay đầu trở lại, nghiêm túc nói: “Phiền Thục viện trông nom một chút, vi thầnđi cho thêm mấy vị thuốc rồi sẽ trở lại ngay.”

Tôi nghe thấy bốn chữ Thanh Hà Vương phủthì bất giác lòng thầm chấn động, thần trí cũng theo đó tỉnh táo hơn một chút.Ôn Thực Sơ chỉ mới nói mấy lời mà tôi đã hiểu được rất nhiều điều, thì ra...thì ra... ngay cả khi đau xót rời khỏi vùng đất thương tâm này, y cũng chưatừng quên suy nghĩ cho tôi.

Huyền Thanh, Huyền Thanh, lòng tôi bất giácnhói đau, trong cơn choáng váng sức lực dần cạn kiệt.