Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 5: Phấn chấn



Hai ngày sau, ý chỉ thả Cận Tịch và LýTrường khỏi Bạo thất đã được ban xuống. Huyền Lăng rốt cuộc vẫn chú ý tới thểdiện của Hoàng hậu, tuy không phạt nặng Cận Tịch và Lý Trường, còn giữ nguyênchức vụ trước đây cho bọn họ, nhưng vẫn phạt bọn họ một năm tiền bổng lộc, lấyđó để răn đe kẻ khác. Có điều so với tính mạng, chút bạc ấy tất nhiên chẳngđáng kể gì.

Hôm ấy ngay từ sớm tôi đã đích thân dẫntheo Hoán Bích đi đón Cận Tịch về. Chỉ sau dăm ba ngày mà Cận Tịch đã gầy hẳnđi, trông tiều tụy vô cùng, vừa về tới nơi liền uống rất nhiều nước, sau đó thìim lặng không nói năng gì. Ban đầu tôi còn ngỡ rằng nàng ta sẽ ấm ức khóc lóc,thế nhưng Cận Tịch là người ngoài mềm trong cứng, đâu có dễ gì rơi lệ. Thậm chínàng ta còn chẳng oán trách lấy một câu, bởi nàng ta căn bản không muốn mởmiệng. Sau khi rửa ráy qua loa một chút, nàng ta liền quay về phòng mình nghỉngơi.

Suốt mấy ngày liền, Cận Tịch chỉ hỏi ynhất một câu: “Có phải Lý Trường cũng không sao không?” Tôi đáp: “Phải”, nàngta khẽ thở phào một hơi, sau đó không nói gì thêm nữa, ngay cả việc theo tôi đithỉnh an Hoàng hậu vào buổi sáng cũng thoái thác, nhờ Hoán Bích đi thay. Tôibiết nàng ta không muốn gặp người khác, lại càng biết nàng ta là người trọngthể diện, do đó cũng không miễn cưỡng. Có mấy lần Hoán Bích và Hoa Nghi khôngkìm được muốn khuyên nhủ, nhưng đều bị tôi cản lại. Đây là nút thắt trong lòngCận Tịch, nếu tự bản thân không cởi được, người khác dù có khuyên thế nào cũngvô ích.

Cũng khó trách Cận Tịch lại không muốn rangoài, ngoại trừ Vị Ương cung còn yên tĩnh một chút, những nơi khác bên ngoàiđều sục sôi vì chuyện này, ai ai cũng coi đó như trò cười. Xét cho cùng dù tôicó khuyên được Huyền Lăng thì rốt cuộc vẫn chẳng thể chặn hết được miệng lưỡi cùngánh mắt tò mò và khinh miệt của những người khác.

Tôi chỉ biết thầm thở dài, sự lợi hại củatin đồn thực chẳng thua kém bất kỳ thứ vũ khí nào! Ngay đến Cận Tịch trước giờvẫn luôn cứng cỏi, kiên cường giờ cũng đã trở nên suy sụp.

Thế nhưng nếu nàng ta vẫn không phấn chấnlên, sự bi thương và sợ hãi sẽ ngày một nặng nề, cuối cùng đè xuống khiến nàngta không thể nào thở nổi.

Buổi tối hôm ấy Huyền Lăng sai Lý Trườngđưa tới một chén canh ếch tuyết nấu với nước dừa táo đỏ, tôi tạ ơn nhận lấy, vìmuốn tránh cho Cận Tịch ở bên xấu hổ nên bảo nàng ta vào bếp trông nồi canh vâycá đang hầm. Mới mấy ngày không gặp, trông Lý Trường đã già đi rất nhiều, dángđi cũng trở nên hơi lọm khọm.

Tôi thở dài than: “Công công gầy đi nhiềuquá, mấy ngày qua nhất định đã phải chịu khổ rồi.”

Lý Trường hơi cúi đầu, cười gượng, nói: “Nôtài vốn ngỡ cơ thể mình vẫn còn khỏe mạnh, chẳng ngờ mới vào làm việc trong Bạothất mấy ngày mà đã xuống sức như thế này rồi, thực là vô dụng!”

Tôi kêu y ngồi xuống, ôn tồn nói: “Bạo thấtđâu phải là nơi dành cho con người, nếu không phải bản cung từng tới đó thămCận Tịch, thực khó mà tin được rằng trên đời lại có một nơi nóng nực như thế.Công công bây giờ có thể bình an trở về, vậy cũng coi như là may mắn lắm rồi.”

Lý Trường khẽ ho một tiếng, bộ dạng nhưđang tìm niềm vui trong nỗi khổ. “Nô tài gặp nạn mà không chết, trong đầu cũngđang có suy nghĩ như thế đây. Khi ở trong Bạo thất, nô tài da thô thịt dày nênkhông sao, cùng lắm là hơi mệt một chút mà thôi.” Giọng nói của y chợt thấpxuống: “Bây giờ nô tài ra ngoài rồi vẫn được ở bên Hoàng thượng, thành ra ngườikhác không dám nói năng bậy bạ gì, nhưng Cận Tịch...” Mỗi nếp nhăn trên mặt LýTrường lúc này đều như chứa đầy nỗi lo lắng và xót xa, giọng nói cũng trở nênkhàn khàn, rốt cuộc không sao nói tiếp được nữa.

Tôi đưa khăn tay lên lau bớt chút phấn trênmá, điềm đạm nói: “Công công hẳn cũng biết rõ, Cận Tịch bị người ta nói ra nóivào như thế một phần bởi vì nàng ta là người bên cạnh bản cung. Từ khi bản cungvề cung đến giờ, trong cung vẫn luôn có rất nhiều đôi mắt chăm chăm tìm kiếmlỗi lầm của bản cung. Bản cung cẩn thận hết mức không để lộ ra sơ hở gì, bọn họliền nhắm vào người bên cạnh bản cung, việc lần này chính là một ví dụ.” Nóitới đây, tôi bất giác lộ ra bộ dạng uất ức không sao kìm nén được. “Nếu khôngvì bản cung vô dụng, công công và Cận Tịch đã chẳng bị liên lụy rồi.”

Lý Trường vội đứng dậy, nói: “Nương nươngnói vậy thực là tự xem nhẹ bản thân quá rồi. Nương nương bây giờ đang đượcHoàng thượng sủng ái như thế, người khác cớ gì lại chẳng ghen ghét đố kỵ. Bọnhọ càng nói xấu nương nương nhiều, chứng tỏ địa vị của nương nương trong lòngHoàng thượng lại càng đặc biệt.”

Tôi hơi trù trừ một chút rồi mới chậm rãinói: “Lần đó bản cung nhất quyết tới Bạo thất thăm Cận Tịch kỳ thực cũng là vìsợ nếu không gặp thì sau này không còn cơ hội nữa, thế là mới bất chấp khả năngbị Hoàng hậu nương nương trách phạt, chỉ đáng tiếc rốt cuộc vẫn không gặp đượccông công. Công công không biết đấy thôi, hôm ấy Hoàng hậu dẫn theo Đoan Phi vàKính Phi tới chỗ bản cung, nói là An Quý tần sơ ý va vào người công công làmrơi chuỗi ngọc đó, thế rồi sự việc mới bị làm ầm lên. An Quý tần xưa nay vẫnluôn cẩn thận, tỉ mỉ, không ngờ cũng có lúc như vậy, sau đó Hoàng hậu còn đíchthân đi điều tra, bản cung dù có muốn bảo vệ công công với Cận Tịch thì cũngchẳng có cách nào... May mà Hoàng thượng rốt cuộc vẫn còn niệm tình cũ.”

Lý Trường im lặng lắng nghe, khóe miệng hơimáy động để lộ một nụ cười lạnh lùng. “Đúng thế, An Quý tần chỉ nhất thời lỗmãng... Rồi sau đó ngay đến Hoàng hậu nương nương cũng để tâm tới chuyện này!”Nụ cười lạnh lùng đó chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, rất nhanh sau đó y đãkhôi phục lại dáng vẻ cung kính nhún nhường thường ngày. “Nô tài nhất định sẽghi nhớ kĩ bài học lần này.”

Tôi hơi mím môi, cất giọng mang đầy ý vịsâu xa: “Bài học lần này không chỉ có công công cần nhớ kĩ, ngay đến bản cungcũng phải ghi khắc vào lòng.”

Lý Trường nhìn về hướng gian phòng của CậnTịch, rầu rĩ nói: “Vậy Cận Tịch...”

Tôi mỉm cười an ủi y: “Công công yên tâm,bản cung sẽ cố gắng khuyên giải nàng ta.” Lý Trường khẽ gật đầu, lẳng lặng đứngdậy cáo lui. Lúc này trời đã về chiều, vầng tà dương đỏ rực như màu máu, cáibóng của Lý Trường bị kéo ra càng lúc càng dài, trông xiết nỗi thê lương và côđộc.

Mấy ngày nay bụng dạ tôi rất tốt, Ôn ThựcSơ cũng nói là ngày sinh nở sắp tới, ăn nhiều đồ bổ dưỡng giúp sức lực tăng lêncũng là điều hay. Khi Cận Tịch bưng theo nồi canh vây cá bước vào thì tôi đã ănxong chén canh ếch tuyết nấu với nước dừa táo đỏ kia, nàng ta dùng thìa bạckhuấy nhẹ rồi múc ra một chiếc bát sứ trắng ngần. Nồi canh đó ngoài vây cá, cònđược cho thêm thịt bồ câu già, long cốt, thịt bò, chân giò hun khói, sau đódùng lửa nhỏ hầm liền năm canh giờ, trong thời gian hầm không ngừng vớt bỏnhững thứ bọt nổi lên, đợi khi nước canh đã thành màu vàng kim sánh quện mớicoi như xong.

Cận Tịch chậm rãi múc canh ra bát, khôngkìm được khẽ hỏi: “Y đi rồi sao?” Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nàng ta lại nói: “Ygià rồi!” Tôi không nói gì, Cận Tịch cũng không nói thêm lời nào khác, chỉ bưngchén canh tới trước mặt tôi. “Nương nương ăn luôn đi cho nóng!” Nàng ta ngồilặng lẽ trước mặt tôi, ánh mắt vừa trống rỗng vừa rời rạc, dường như đang nhìnvề một chốn xa xăm vô định nào đó.

Tôi cầm chiếc thìa bạc khuấy nhẹ chén canh,làm như vô ý hỏi: “Cận Tịch, ngươi xem đó, người trong cung nhiều như hoa trongThượng Lâm uyển vậy, theo ngươi thì sống trong chốn hậu cung này là những conngười như thế nào?”

“Chủ nhân, hoặc là nô tài.” Nàng ta đápgiọng hờ hững và ngắn gọn, đến mí mắt cũng chẳng buồn hấp háy chút nào.

“Vậy...” Tôi đưa mắt nhìn nàng ta, hỏitiếp: “Trong số những người chủ nhân hoặc là nô tài đó, có những người nào làhảo hữu tri giao của ngươi, có những người nào mà ngươi có thể tin tưởng vàtrông cậy vào được?”

“Ngoài người ở Nhu Nghi điện và Lý Trườngra, không còn ai khác cả.”

“Đúng thế! Ra khỏi Nhu Nghi điện này rồi,Cận Tịch ngươi chỉ thân quen với mình Lý Trường thôi, những người khác đềuchẳng hề có chút liên quan nào cả.” Tôi nhìn nàng ta bằng ánh mắt ân cần, thathiết. “Đã là người không liên quan, những lời mà bọn họ nói ngươi thích nghethì nghe, không thích nghe thì coi như gió thoảng bên tai là được. Cận Tịch,chúng ta làm việc gì cũng thế, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ, cần gì phảiđể tâm xem người khác có thích hay không.”

Cận Tịch nhìn tôi chăm chú, khóe miệng hơinhếch lên tạo thành một nụ cười vừa chua chát vừa bất lực. “Nương nương, có mộtsố việc nói ra thì rất dễ dàng, cũng rất có lý, nhưng muốn làm được thì lạichẳng dễ chút nào, phải vượt qua muôn vàn khó khăn.”

“Chẳng lẽ có khó khăn thì thôi không làmnữa, không bao giờ chịu đối mặt hay sao? Hay là, ngươi cho rằng chỉ cần bịt tainhắm mắt lại là có thể coi như những chuyện bên ngoài chưa từng xảy ra baogiờ?” Tôi mỉm cười, nói giọng kiên định: “Cận Tịch, ngươi không phải loại ngườinhư vậy mà.” Sau đó liền khẽ nắm lấy bàn tay nàng ta, cảm thấy tay nàng ta lạnhbăng, ướt đẫm, còn hơi có chút thô ráp. Tôi xúc động nói: “Khi xưa ngươi vì tanên mới bất đắc dĩ phải đi gặp Lý Trường, nếu giờ ngươi không muốn, cứ mượn cơhội này mà cắt đứt với y cũng tốt. Cận Tịch, ngươi thực sự không cần phải miễncưỡng bản thân đâu.”

Sau một hồi lâu trầm lặng, tôi và nàng tađứng đối mặt với nhau mà như đang ở nơi không người, căn bản chẳng có chúttiếng động nào. Cận Tịch ngoảnh đầu qua nhìn những chiếc lá phong đỏ rực dướiánh chiều tà, khi bóng tối dần buông xuống, vẻ thê lương dường như càng lúccàng nồng đậm hơn. Cuối cùng, Cận Tịch quay lại nhìn tôi, nơi khóe mắt thấpthoáng nét mừng vui, thanh thản. “Có một số lời, nô tỳ đã nói với nương nươngtừ lúc ở trong Bạo thất rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, tự nơi đáy lòng dâng tràomột nỗi hân hoan. “Đúng thế, người mà vốn ngờ rằng chỉ có thể cùng phú quý cuốicùng lại có thể chung hoạn nạn, ấy thực là mối cơ yên hiếm có. Cận Tịch, ngươiđã biết được điều này rồi thì ắt cũng hiểu là nếu ngươi còn tiếp tục thương tâmủ dột, Lý Trường cũng sẽ khó chịu theo.” Rồi tôi lại mỉm cười điềm đạm. “CậnTịch, chúng ta bây giờ sống không chỉ là vì bản thân mình nữa, còn phải vìnhững người bên cạnh chúng ta, chúng ta không thể để người thân đau lòng, kẻthù vui sướng được.” Tôi nắm chặt lấy bàn tay nàng ta, tha thiết nói: “Vì nhữnglời đồn thổi vu vơ mà khiến một người thương yêu mình bị tổn thương, đó thực làmột hành vi ngu ngốc vô cùng, hoàn toàn không nên chút nào cả.”

Cận Tịch một mực lặng im, giờ thắp đèn đãđến, từ ngoài cửa sổ những ánh đèn lồng màu đỏ chiếu vào soi lên khuôn mặt gầyguộc của Cận Tịch, làm lộ ra những dấu vết lờ mờ mà thời gian để lại trên đó.

Tôi bất giác ngẩn ngơ, có lẽ những dấu vếtđó không chỉ là ấn chứng cho sự khổ đau của sinh mệnh, mà còn đại biểu cho sựgiác ngộ và thấu hiểu đối với cuộc đời.

Sáng hôm sau ngủ dậy, vẫn là Hoán Bích vàHoa Nghi hầu hạ tôi rửa mặt trang điểm. Tôi thấy cửa phòng Cận Tịch đóng chặt,Hoán Bích ngập ngừng nói: “Cận Tịch hình như còn chưa ngủ dậy.”

Tôi khẽ gật đầu, tô chút son lên môi, nói:“Cứ để nàng ta ngủ thêm lát nữa đi.” Sau khi trang điểm xong xuôi, Hoán Bích vàHoa Nghi cùng đỡ tôi đi tới Chiêu Dương điện của Hoàng hậu.

Lúc này đã là tháng Tám, chính là thời điểmgió lồng hiu hắt sương thu, vàng rơi mấy lá sa mù vương vương[10],hơn nữa giờ lại là buổi sáng, ngay đến không khí cũng thấp thoáng vẻ hiu quạnh.Thời gian còn sớm, có lẽ Hoàng hậu vẫn chưa ngủ dậy, bên ngoài sân các phi tần túmnăm tụm ba tụ lại không biết đang bàn luận chuyện gì. Vừa mới tới gần một chúttôi đã nghe thấy giọng nói đầy vẻ hưng phấn của Mục Quý nhân: “Tường Tần tỷ tỷvừa rồi nói hay lắm, chủ nhân thế nào thì sẽ có nô tài thế ấy, cô ả ở Vị Ươngcung đó đã vào nơi cửa Phật rồi mà còn không quên quyến rũ Hoàng thượng, cungnữ bên cạnh cô ta thì là loại đi đối thực với thái giám. Hôm đó thoạt ngheTường Tần tỷ tỷ kể muội còn không tin, bây giờ nghĩ lại thấy thực là buồn nônquá chừng.”

[10]Trích Yên ca hành kỳ 1, Tào Phi. Dịch thơ Lam Giang. Nguyên văn Hán Việt: Thuphong tiêu sắt thiên khí lương, thảo mộc diêu lạc lộ vi sương - ND.

Tường Tần dương dương tự đắc nói: “TuyHoàng thượng chỉ phạt nhẹ một chút rồi cho qua, nhưng chuyện này đã sục sôikhắp trong cung rồi, ta xem lần này cô ta định làm thế nào để lấy lại mặt mũiđây.”

Từ mé bên, Kỳ Tần dẫn theo cung nữ đi tới,cười nói: “Còn lấy lại mặt mũi thế nào được nữa? Đã vung vãi ra khắp hậu cungrồi còn đâu. Nếu ta mà là cô ta thì cả hai chủ tớ sẽ cùng nấp vào một chỗ,không dám bước chân ra khỏi cửa lớn của Vị Ương cung.”

Mấy người kia thấy Kỳ Tần đã tới, vội vàngcất lời chào hỏi. Vì Hoàng hậu nói đã gần tới Trung thu, Huyền Lăng liền đặcbiệt khai ân, cho Kỳ Tần đang bị cấm túc được phép ra ngoài. Mục Quý nhân bậtcười khúc khích nói: “Cô ta thì làm gì có mặt mũi, ta thấy cô ta rõ ràng làloại vô liêm sỉ.”

Tường Tần phất nhẹ khăn tay, nói: “Cô tahiển nhiên là rất vô liêm sỉ, mà người của cô ta thì cũng chẳng ra gì. Nghe nóihôm đó hai vị cô cô Hội Xuân và Tiễn Thu bên cạnh Hoàng hậu đã lục soát ra đượcnhững thứ đó trong phòng của ả cung nữ kia, thực là quá ghê tởm!”

Kỳ Tần khẽ mân mê chiếc lá phong trong tay,bên khóe miệng thấp thoáng một nụ cười bí hiểm. “Thôi Cận Tịch là tâm phúc củacô ta, chưa biết chừng những thứ đó là đồ cô ta dùng để quyến rũ Hoàng thượngấy chứ, chẳng qua là để cho người dưới bảo quản thay mà thôi.”

Tôi đứng bên nghe thấy thế thì bừng bừngnổi giận. Hoán Bích tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, không kìm được khẽ ho mộttiếng. Đám người kia đang chuyện trò vui vẻ, nghe thấy có động tĩnh thì vộiquay đầu nhìn lại, lập tức biến hẳn sắc mặt.

Đám người Tường Tần và Mục Quý nhân đều làloại nhát gan, vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ. y có Kỳ Tần là chỉ hơi khomngười một chút, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo.

Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Ta còn chưa kịpchúc mừng Kỳ Tần đấy, rốt cuộc đã được ra ngoài rồi.” Tôi lướt ánh mắt lạnhlùng qua đám người Tường Tần và Mục Quý nhân sau lưng nàng ta, tươi cười nóitiếp: “Chắc lúc bị cấm túc, Kỳ Tần đã buồn chán quá, vừa mới ra ngoài liền chuingay vào giữa chốn thị phi.”

Kỳ Tần cúi đầu gạt nhẹ mấy chiếc cúc trânchâu trên áo, chẳng buồn nhìn tôi, ung ng nói: “Ai đúng ai sai nương nương tựbiết rõ ràng, hà tất phải chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen như thế?”

Tôi không hề giận dữ, nhìn nàng ta mà mỉmcười điềm đạm. “Hoàng hậu nương nương khai ân, vì mong ngày Trung Thu có thểđoàn viên nên mới đặc biệt thỉnh cầu Hoàng thượng thả cho Kỳ Tần ra ngoài,chẳng ngờ một phen khổ tâm lại thành ra uổng phí.” Tường Tần tỏ vẻ khó hiểu,khẽ “ồ” lên một tiếng, tôi chậm rãi nói tiếp: “Còn chẳng phải sao? Hoàng hậungỡ rằng Kỳ Tần đã rút được kinh nghiệm nên mới cho ra ngoài, chẳng ngờ Kỳ Tầnlại vẫn bộp chộp như cũ, như thế đợi Trung thu qua đi há chẳng phải sẽ lại bịcấm túc tiếp ư?”

Kỳ Tần hơi tái mặt đi một chút, bỗng lạiphất nhẹ chiếc khăn tay mà khẽ cười, nói: “Tần thiếp có lỗi lầm gì thì cũng chỉlà bản thân tần thiếp không đúng thôi, không như người bên cạnh nương nương đilàm ra một việc vô liêm sỉ như thế, chẳng biết có phải là thượng bất chính hạtắc loạn không nữa.”

Tôi đang định nói, bờ vai chợt ấm áp hẳnlên, một chiếc áo choàng màu đỏ đã được khoác lên người, rồi kế đó giọng nóicủa Cận Tịch chậm rãi vang lên: “Sáng dậy trời lạnh, thế mà Hoa Nghi không biếtkhoác thêm cho nương nương chiếc áo choàng, lỡ không may bị cảm lạnh Hoàngthượng ắt sẽ xót xa lắm đấy.”

Tôi bất giác cả mừng, lòng thấy yên tâmhẳn. “Ngươi tới rồi?”

Cận Tịch đưa tay tới đỡ lấy cánh tay tôimột cách vững vàng, cất giọng điềm đạm nói: “Dạ phải, theo nương nương đi thỉnhan Hoàng hậu vốn là chức trách của nô tỳ, hai ngày trước nô tỳ đổ bệnh khôngthể dậy được, hôm nay bệnh khỏi rồi tất nhiên phải theo hầu nương nương.” CậnTịch ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt bình tĩnh, kế đó liền quay qua nhìn Kỳ Tần, trongsự cung kính vẫn không thiếu đi vẻ nghiêm túc cần có ở một vị cô cô. “Kỳ Tầnthân là cung tần, những lời vừa rồi lại có thể nói với Hoàn Phi được sao? Mànói tới thượng bất chính hạ tắc loạn, nương nương là một trong Tam phi, tiểuchủ thì lại chỉ là Tần chính ngũ phẩm, tôn ti khác biệt, chẳng lẽ việc tiểu chủngày trước phạm lỗi khe khắt với cung nhân cũng là do nương nương thượng bấtchính hay sao? Kỳ Tần tiểu chủ thực là đã cưỡng từ đoạt lý quá rồi.”

Kỳ Tần tức đến tái mặt, hậm hực nói: “Ngườicưỡng từ đoạt lý chính là Thôi Cận Tịch ngươi! Rõ ràng là ngươi dâm loạn hậucung...”

Cận Tịch đột ngột ngắt lời, lạnh lùng cườinói: “Tiểu chủ nói vậy là sai rồi. Nô tỳ giao hảo với Lý Trường, thế thì có vấnđề gì? Tiểu chủ thích cũng được mà không thích cũng được, nhưng bốn chữ dâmloạn hậu cung đó nô tỳ thực không nhận nổi. Người thả nô tỳ ra khỏi Bạo thất làHoàng thượng, tiểu chủ nói nô tỳ dâm loạn hậu cung há chẳng phải ám chỉ rằngHoàng thượng bao che cho nô tỳ, ng túng cho hậu cung rối loạn hay sao? Khôngbiết tiểu chủ vu cáo Hoàng thượng như thế là có ý đồ gì?”

Kỳ Tần nắm chặt chiếc khăn trong tay, tứctối nghiến răng ken két. “Thôi Cận Tịch, ngươi...”

Cận Tịch không để ý tới nàng ta nữa, chậmrãi đưa mắt nhìn đám phi tần bên cạnh. “Các vị nương nương tiểu chủ cũng có tâmtư giống Kỳ Tần tiểu chủ ư?”

Mục Quý nhân cúi đầu ấp úng nói trước tiên:“Tần thiếp không dám.”

“Vậy, Tường Tần tiểu chủ thì sao?” Cận Tịchkhẽ cười hờ hững. “Chứng bóng đè của tiểu chủ lẽ nào vẫn chưa khỏi hẳn?”

Tường Tần vội cúi gằm mặt xuống. “Tần thiếpquyết không dám nói năng bừa bãi nữa.”

Vừa khéo lúc này Chu ng hoa ở cùng cungvới Kỳ Tần dẫn theo thị nữ đi tới, nhìn thấy tôi bèn vội khom người hành lễ.Tôi mỉm cười, nói: “ng hoa muội muội giờ là người đứng đầu Thúy Vi cung, tuycòn trẻ nhưng quả là rất hiểu chuyện. Muội muội ở cùng với Kỳ Tần, có việc gìthì nên dạy dỗ Kỳ Tần cho cẩn thận, đừng để cô ta ra ngoài gây chuyện rồi lạilàm liên lụy tới muội muội đấy.”

Chu ng hoa vốn có hiềm khích với Kỳ Tần, ngôivị ng hoa này cũng là vì lỗi lầm của Kỳ Tần mà có được, nghe thế bèn lập tứcnói: “Xin nghe theo lời dạy bảo của nương nương.” Dứt lời liền quay sang đưatay kéo Kỳ Tần, tươi cười nói: “Tỷ tỷ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có nói gìhay làm gì thì cũng nên chú ý một chút mới phải chứ, chớ nên để cho các tỷ muộiít tuổi chê cười.”

Kỳ Tần tức đến ngây người, đang định đáplại thì chợt Tiễn Thu ra ngoài nói là Hoàng hậu đã dậy, mọi người liền khôngnhiều lời thêm nữa, cùng nhau đi vào.

Sau một hồi thỉnh an, Hoàng hậu để ý thấyCận Tịch đứng hầu bên cạnh tôi thì không khỏi cảm thấy bất ngờ, bèn nói: “Hômnay Cận Tịch cũng tới rồi đấy!”

Cận Tịch khẽ cười cung kính đáp: “Hầu hạHoàn Phi nương nương vốn là bổn phận của nô tỳ.”

Hoàng hậu chăm chú nhìn nàng ta một lát rồimỉm cười, nói: “Đúng thế, ngươi thực nên hầu hạ Hoàn Phi cho tốt.” Rồi nàng talại cất giọng chân thành: “Cận Tịch ngươi vào cung cũng đã lâu, hầu hạ Hoàn Phinhớ phải hết lòng hết sức, chớ gây ra chuyện gì nữa, kẻo lại khiến Hoàn Phiphiền lòng.”

Cận Tịch thản nhiên nhìn lại Hoàng hậu. “Đatạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Việc lần trước của Cận Tịch đã khiến Hoànghậu phải bận lòng rồi, nhưng ngay đến Hoàng thượng cũng không truy cứu, vậy thìđâu có gì đáng kể đâu.”

Hoàng hậu nở một nụ cười đầy ý vị, bêntrong cặp mắt sâu thẳm có một tia lạnh lẽo thoáng qua. “Thế sao? Đó là việc cóthể khiến Hoàng thượng phải mở lời với bản cung, xem ra không thể coi là việcnhỏ được.”

“Hoàng hậu muốn nói tới việc giữa nô tỳ vàLý Trường ư?” Cận Tịch điềm đạm nói: “Nương nương thường ngày phải lo nghĩ trămcông nghìn việc, chuyện của nô tỳ thực chẳng đáng nhắc tới chút nào.” Nàng tatỏ ra thẳng thắn như vậy, thành ra người khác không tiện nói gì thêm.

Hoàng hậu khẽ cười hờ hững, không tỏ tháiđộ gì, chỉ nói: “Sắp tới Trung thu, nghe nói chẳng bao lâu nữa Thanh Hà Vươngsẽ về kinh, thêm vào đó Hoàn Phi và Từ Tiệp dư đều sắp sinh nở, ngay tới ThẩmThục viện cũng đã có thai, ý của Hoàng thượng là phải tổ chức thật đàng hoàng.”

Mọi người nhất tề hô lên: “Mời nương nươngđứng ra làm chủ, bọn thần thiếp xin nhất nhất nghe theo.”

Cổ họng tôi bỗng truyền tới cảm giác khôkhốc đau nhói, giống như có một hạt dẻ bị mắc bên trong, nuốt vào không được,nhổ ra cũng không được, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Trái tim tôi thì cứ nảylên thình thịch, hết lượt này tới lượt khác, trong tai vang vọng mãi câu nóivừa rồi của Hoàng hậu: Chẳng bao lâu nữa Thanh Hà Vương sẽ về kinh. Y sắp vềrồi! Y sắp về rồi!

Tôi chẳng rõ mình rốt cuộc đã trở về NhuNghi điện thế nào, trái tim chìm trong cảm giác bồng bềnh bất định. Trong bữatiệc Trung thu lần này tôi có thể coi là một trong những nhân vật chính, do đóquyết không thể vắng mặt. Chờ lâu như thế, mong lâu như thế, y rốt cuộc đã sắpquay về rồi. Lòng tôi đầy cảm giác chua chát, tôi nên đối mặt với y thế nàođây?

Giữa những dòng cảm xúc chợt buồn chợt vuiấy, thời gian cứ chậm rãi trôi, cuối cùng ngày Trung thu cũng đã tới.