Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 29: Tin đồn như gió tan tác bay



Con người ai mà không có tấm thân máu thịt,tất nhiên khó tránh khỏi bị tổn thương, mà những vết thương nơi đáy lòng thườngkhó lành hơn vết thương ngoài da thịt rất nhiều.

Hoàng hậu dường như đã quá quen với bộ dạngthất thần của Huyền Lăng, đối với những lời rất dễ làm người khác tổn thươngcủa y cũng coi như chẳng hề nghe thấy. Nhưng Hồ Uẩn Dung rõ ràng đã đánh trúngvào nỗi đau trong lòng Huyền Lăng, sự giải thích về tình cảm tỷ muội sâu đậmcủa Hoàng hậu dường như chẳng mang lại bao nhiêu tác dụng, vẻ giận dữ và âu sầutrên khuôn mặt y vương vất mãi không tan.

Tôi dần hiểu ra, chỉ cần đối mặt với nhữngviệc có liên quan tới Thuần Nguyên Hoàng hậu, bất kể là việc lớn nhỏ thế nào, yđều rất dễ đánh mất sự tỉnh táo.

Hoàng hậu lúc này không biện bạch gì thêm,khom người bình tĩnh nói: “Việc hôm nay hoàn toàn là lỗi của thần thiếp. NếuUẩn Dung thật sự bất kính với bề trên, vậy tức là thần thiếp không biết quảnthúc; mà trên thực tế thần thiếp không thể nhìn thấu suốt sự việc, thông kimbác cổ, do đó mới khiến Uẩn Dung phải chịu ấm ức, thực là cái lỗi vô tri bấttài. Bất kể xét về phương diện nào thần thiếp cũng đều không tránh khỏi tráchnhiệm, nay xin tự phạt bổng lộc một năm, chép lại ba mươi cuốn Thông sử, lấy đó làm răn.”

Huyền Lăng vốn còn có mấy phần trách móc,nhưng thấy nàng ta như vậy thì liền đưa tay tới đỡ. “Người không biết thì khôngcó tội, Hoàng hậu việc gì phải như vậy chứ?” Hiềm rằng Hoàng hậu nhất quyếtkhông chịu, hết sức kiên trì, Huyền Lăng chẳng làm sao được, chỉ đành đồng ý.Hoàng hậu đã tự phạt mình, các phi tần há có thể yên thân. Tôi chỉ đành quỳxuống, xin được chép Thông sử cùngvới Hoàng hậu, phạt bổng lộc một năm, miệng thì nói: “Thần thiếp có trách nhiệmhiệp trợ quản lý lục cung, vậy mà không thể giúp Hoàng hậu phân biệt phải trái,ấy là lỗi của thần thiếp.” Tới lúc này các phi tần đang có mặt đều nhất loạtquỳ xuống, xin khoan thứ cho Hoàng hậu và Thục phi.

Chỉ duy có một người không quỳ, chẳng khácnào hạc đứng giữa bầy gà, chậm rãi cất tiếng: “Xương Phi phải chịu oan ức, Thụcphi không thể khuyên giải Hoàng hậu, ấy là tội thứ nhất; trong lúc Hoàng hậutức giận mà nhu nhược, do dự, để xảy ra chuyện bất hòa về sau, làm kinh độngtới Hoàng thượng, ấy là tội thứ hai; Thục phi không thể trợ giúp Hoàng hậu đưara quyết định đúng đắn, tài hèn học ít không xứng với trách nhiệm hiệp trợ quảnlý lục cung, ấy là tội thứ ba.” Dưới Hoàng hậu, tôi là người tôn quý nhất tronghậu cung, mọi người thấy Kỳ Tần ăn nói ngang tàng, bậy bạ như thế thì đều khôngkìm được đưa mắt nhìn nhau, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Kỳ Tần coi như không nhìn thấy,nói tiếp: “Ba tội này đều rất rõ ràng, có điều hãy còn chưa so được với một tộitrạng khác của Thục phi...” Nàng ta rất hài lòng với bộ dạng vừa hoảng hốt vừatò mò mà mọi người để lộ ra lúc này, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh một lượt, cuốicùng mới nở một nụ cười đầy ý vị. “Thục phi tư thông lăng loàn, dâm loạn hậucung, tội này đáng chém!”

Lời của nàng ta còn chưa dứt, sắc mặt mọingười đã bị phủ lên một tầng sương lạnh. Tôi bất giác cả kinh, một góc kín đáoở nơi đáy lòng giống như bị móng vuốt sắc bén của loài động vật nào đó cào thậtmạnh, khiến tôi đau đến nỗi toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều co rúm cả lại, thânthể thì run lên lẩy bẩy, gần như không thể động đậy được chút nào.

Huyền Lăng lập tức cả giận, bước đến tátmột cái thật mạnh vào mặt nàng ta, lớn tiếng quát bảo: “Tiện nhân, ăn nói quàngxiên!” Tiếng tát giòn tan vang vọng mãi không thôi, tôi có cảm giác như thể bịai đó đánh vào huyệt thái dương của mình, đầu rấm rứt đau, cặp mắt thì cứ nhìnchằm chằm về phía Kỳ Tần như muốn nuốt chửng nàng ta. Khóe miệng Kỳ Tần rỉ máutươi, một tay ôm mặt, nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, vẫn nở một nụcười sướng khoái mà hằn học nhìn tôi.

Hoàng hậu cũng hơi biến sắc, đứng dậy quát:“Cung đình quy củ sâm nghiêm, Kỳ Tần chớ nên nói năng bừa bãi!”

Kỳ Tần quỳ xuống bái lạy ba lần, giơ tayphải lên trịnh trọng lập lời thề: “Thần thiếp nếu có nửa câu giả dối thì sẽ bịsấm sét đánh xuống đầu mà chết, sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục,vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Diệp Lan Y bật cười khúch khích, giữa bầukhông khí nặng nề trong điện bây giờ nghe chói tai vô cùng: “Thần thiếp còn chorằng là lời thề độc thế nào cơ, hóa ra lại chỉ có vậy. Chuyện sau khi chết aimà biết được, lấy một điều vô căn cứ như thế ra để thề, đủ thấy Kỳ Tần chẳng hềthật lòng chút nào.” Dứt lời bèn đứng dậy đi tới nắm lấy bàn tay Huyền Lăng,cất giọng yêu kiều nói: “Thôi, Hoàng thượng chớ nên ở đây nghe Kỳ Tần kể chuyệncười nữa làm gì, chi bằng hãy đến chỗ thần thiếp nghe kịch, hôm nay lại có tiếttục mới đấy.”

Huyền Lăng cũng không muốn nghe nữa, chuẩnbị rời đi, chợt Kỳ Tần trừng mắt nhìn Diệp Lan Y một cái, cắn chặt môi, cấtgiọng hằn học nói: “Thần thiếp Quản Văn Ương xin thề bằng danh nghĩa Quản tộc,nếu có nửa câu giả dối, toàn tộc sẽ phải tuyệt hậu!”

Nàng ta nói từng câu từng chữ hết sức rànhrọt rõ ràng, như thể đã dùng hết sức lực toàn thân, sau khi nói xong thân thểnhư bị hư thoát, cứ nhìn chằm chằm vào tôi mà cười lạnh không ngừng.

Nàng ta đem toàn bộ Quản tộc ra thề để tốcáo tôi, hoàn toàn không lưu lại dư địa, xem ra đã có sự chuẩn bị hết sức chutoàn. Lòng tôi bất giác càng lúc càng giá lạnh, chỉ biết tuyệt vọng nhìn vềphía Huyền Lăng, hy vọng y chớ nên tin vào lời của nàng ta. Huyền Lăng cũngkhông ngờ nàng ta lại thề độc như vậy, Hoàng hậu thì khẽ ho một tiếng, nhìnHuyền Lăng, nói: “Kỳ tần đã trịnh trọng như thế rồi, bên trong chưa biết chừnglại có ẩn tình gì đó, chi bằng hãy nghe xem, nếu thật sự có hiểu lầm thì cũngcó thể lập tức khuyên giải. Bằng không các vị phi tần đều ở cả đây, ngày saunếu có tin đồn lan truyền ra ngoài, thực sự không tốt cho danh dự của Thụcphi.”

Huyền Lăng vốn định phất tay áo rời đi,nhưng nghe Kỳ Tần nói xong thì không khỏi sững sờ, lại được Hoàng hậu khuyênnhủ thì bèn dừng chân, cất giọng lạnh lùng: “Được rồi, nàng có gì hãy nói đi,nếu có nửa câu dối trá, trẫm sẽ xử trí theo lời thề của nàng!”

Chiếc vòng hồng xạ nàng ta đeo trên cổgiống hệt như một con rắn độc không ngừng thè ra cái lưỡi đỏ tươi, muốn dồnngười ta vào chỗ chết. Nàng ta bình tĩnh nói: “Dạ.”

Hoàng hậu ngồi nghiêm trang trên ghế, cấtgiọng điềm đạm: “Ngươi đã nói là Thục phi tư thông lăng loàn, vậy gian phu làai?”

Tất cả âm thanh nhất thời đều trở nên tĩnhlặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kỳ Tần. Nụ cười tự tin của nàng ta khiến tôicảm thấy lồng ngực mình như nghẹn lại, trái tim liên tục truyền tới cảm giácnhói đau như sắp vỡ vụn thành từng mảnh đến nơi. Nàng ta hằn học nói ra mấy từ,như thể đó là những từ bẩn thỉu, đáng kinh tởm nhất trên đời này: “Thái y ÔnThực Sơ!”

Trong khoảnh khắc ấy trái tim tôi lập tứcngừng xao động, dần trở nên bình tĩnh, cảm giác đau đớn nhanh chóng tan biếnhoàn toàn, tâm trạng thư thái hơn hẳn, ngoảnh đầu qua nhìn thì thấy Diệp Lan Ycũng vừa thở phào một hơi. Tôi đưa tay chỉnh lại búi tóc của mình một chút, tỏvẻ thản nhiên nhẹ nhàng cất tiếng: “Vậy ư?”

Sự bình tĩnh của tôi không hề khiến nỗi hồnghi trong lòng mọi người tan đi được bao nhiêu, mà khi nghe thấy cái tên “ÔnThực Sơ” rất nhiều người vốn bán tín bán nghi đã lập tức tin tưởng. Triệu Tiệpdư nói: “Quả nhiên là thế, trong cung ngoài thị vệ và thái giám ra thì chỉ cóthái y là có thể thường xuyên ra vào. Thái giám không tính là nam nhân, thị vệthì thô lỗ, xấu xí, cũng chỉ có thái y là còn dễ coi một chút thôi.”

Tường Tần đưa tay áo che miệng nở một nụcười bí hiểm. “Ôn Thực Sơ là tâm phúc của Thục phi, lại vâng chỉ chăm sóc Hoàngtử và Công chúa, ngày ngày đều gặp mặt mấy lần, ai biết được liệu có phải làlửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay không.”

Khang Quý nhân đã thất sủng từ lâu làm bộsuy nghĩ một chút rồi chép miệng nói: “Ta còn nhớ hồi Thục phi vừa vào cungđược phong làm Quý nhân thì đổ bệnh rất lâu, khi đó còn là Ôn thái y khám chữacho cơ đấy.”

Mọi người đều “ồ” lên một tiếng vẻ giậtmình hiểu ra, sắc mặt mỗi người mỗi khác. Triệu Tiệp dư đưa mắt nhìn Tường Tần,cười nói: “Khang Quý nhân trí nhớ tốt quá. May mà năm đó Quý nhân từng ở cùngThục phi một quãng thời gian, biết được nhiều chuyện hơn bọn ta. Thì ra bêntrong chuyện này còn có nguồn cơn như vậy, mối nghiệt duyên chưa biết chừng lạibắt đầu từ lúc đó ấy chứ.” Khang Quý nhân rụt rè đưa mắt nhìn tôi, rồi vội vàngxua tay, nói: “Không phải thế, không phải thế! Ta không hề có ý này, hai vịmuội muội chớ nên hiểu lầm!”

An Lăng Dung làm bộ căm phẫn nói: “Hai vịtỷ tỷ sao có thể đoán bừa đoán bậy như thế được! Thục phi tỷ tỷ khi vào cung bịốm nặng được Ôn thái y chăm sóc là việc trong tình lý, Ôn thái y y thuật caominh, lại vốn đã quen biết với gia đình tỷ tỷ, hai bên vẫn thường qua lại vớinhau. Năm xưa khi tuyển tú, bản cung từng ở trong Chân phủ với tỷ tỷ, được biếtÔn thái y từ nhỏ đã quen biết với tỷ tỷ và Chân công tử rồi, sau khi vào cunghai bên chiếu cố cho nhau một chút là lẽ đương nhiên, sao lại có tư tình gìđược!” Rồi nàng ta ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp tin là tỷ tỷhoàn toàn trong sạch!”

Nàng ta nói năng khẩn thiết, thế nhưng khinghe thấy những lời đó sắc mặt Huyền Lăng lại càng không vui. Đoan Phi hơi caumày, trên mặt Kính Phi cũng dần xuất hiện một lớp mây mù âm u.

“Nói như vậy hai bên hóa ra còn là thanhmai trúc mã nữa cơ đấy!” Tường Tần tặc lưỡi nói: “Xem ra lời của Kỳ Tần cũngkhông phải là không có đạo lý.”

“Đâu chỉ là thanh mai trúc mã không thôi,trước khi Thục phi vào cung, Ôn Thực Sơ còn từng tới cửa cầu thân nữa đấy.” KỳTần tỏ ra khá đắc chí, gọi một ả thị nữ bên cạnh lại: “Đưa đứa nhà Trần Tứ tớiđây.”

Từ ngoài điện có một nữ tử được dẫn vào,hình như đã khá có tuổi, lưng nhìn có vẻ hơi còng, trên người là một bộ đồ nôbộc màu xanh lam còn hơi mới, vừa bước vào điện hai chân liền mềm nhũn quỳxuống phía sau Kỳ Tần, dập đầu hai cái nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Hoànghậu.”

Giọng của thị nghe hơi run rẩy, tôi bỗngnhiên có chút nghi hoặc, giọng nói này nghe hình như khá quen tai. Kính Phi đưamắt liếc tôi, ý hỏi có biết lai lịch của nữ tử này không. Tôi tỉ mỉ quan sát bóngdáng lọm khọm kia, nhưng chẳng thể nhìn ra được manh mối gì, chỉ đành khẽ lắcđầu.

Huyền Lăng cau mày, nói: “Ngẩng đầu lên nóiđi!”

Nữ tử đó rụt rè ngẩng đầu lên, tới lúc nàytôi mới thấy trông thị không phải là già lắm, nhưng trên mặt hằn dấu vết phongsương, do đó thoạt nhìn mới có cảm giác già hơn tuổi thật. Ánh mắt nữ tử đó vừathoáng liếc qua phía tôi, lập tức bừng lên những tia nóng bỏng, nhưng rất nhanhsau đó đã trở nên cứng đờ giống như sắc mặt thị lúc này. Tôi nhìn kĩ dung mạothị lần nữa, đột nhiên trong đầu ánh linh quang lóe hiện, buột miệng thốt lên:“Phân Nhi! Ngươi là Phân Nhi!”

Thị đang định trả lời, chợt bị Kỳ Tầnngoảnh đầu nhìn qua trừng mắt một cái, lập tức cả kinh im bặt. Kỳ Tần bĩu môinói: “Không ngờ Thục phi còn nhận ra thị! Có điều bây giờ thị đã không còn làtiểu a hoàn Phân Nhi trong Chân phủ nữa rồi, mà là vợ của Trần Tứ, kẻ quản lýchuồng ngựa trong Quản phủ. Năm xưa Chân phủ mắc tội, tất cả nô bộc đều bị sungcông đem bán, nếu không nhờ Quản phủ mua thị về cho miếng cơm ăn, bây giờ thịsớm đã chết đói đầu đường rồi.”

Sống mũi tôi bất giác cay cay, năm xưa PhânNhi là một nha đầu hoạt bát, lanh lợi, thích cười thích đùa, vậy mà bây giờ lạibị giày vò đến nỗi chẳng khác gì một nữ nhân có tuổi thế này. Tôi để ý quan sátthần sắc thị, đoán thầm những năm nay cuộc sống của thị cũng chẳng được như ýchút nào.

Tôi bước tới đỡ thị dậy. “Phân Nhi, có gìcũng cứ đứng dậy đã rồi hãy nói.” Thị đột nhiên rụt bàn tay về, lê chân lùi vềphía sau một bước, cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám.”

Kỳ Tần bực bội ngoảnh đầu qua, nói: “Cònlằng nhằng cái gì, cứ trả lời câu hỏi của ta là được. Ta hỏi ngươi, năm xưa khingươi còn hầu hạ trong Chân phủ, có phải Ôn Thực Sơ từng cầu hôn đại tiểu thưnhà họ Chân, cũng chính là vị Thục phi nương nương trước mắt ngươi đây không?”

Phân Nhi nhìn nàng ta, rồi lại nhìn tôi,sắc mặt lộ rõ nét thê lương. Rất nhanh sau đó thị đã né tránh ánh mắt tôi, trảlời mấy câu gì đó bằng giọng nhỏ như muỗi kêu. Kỳ Tần cả giận, quát bảo: “Trướcmặt Hoàng thượng và Hoàng hậu hãy nói lớn một chút, Trần Tứ chưa dạy ngươi quycủ sao?”

Phân Nhi nghe thấy cái tên “Trần Tứ” thìbất giác rùng mình một cái, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, hoang mang nói: “Nửatháng trước khi Thục phi nương nương tham gia tuyển tú, Ôn thái y từng tới cửacầu hôn. Có điều không phải là nói với lão gia và phu nhân, mà chỉ là lén nóivới nương nương thôi.”

Huyền Lăng vội vàng hỏi: “Nương nương cóđồng ý không?”

Phân Nhi vội vàng lắc đầu. “Dạ không, dạkhông. Nương nương...” Bắt gặp ánh mắt hung dữ của Kỳ Tần, thị muốn nói gì đólại thôi, rốt cuộc chỉ đành nuốt những lời phía sau vào trong bụng.

Cơ thịt trên mặt Huyền Lăng hơi buông lỏngra một chút. Kính Phi mỉm cười, nói: “Thần thiếp cho rằng nếu Thục phi có ý vớiÔn thái y, có lẽ bây giờ đã không ở trong cung rồi. Qua đó có thể thấy Thục philòng dạ trong sáng vô tư, giữa hai người không hề có tư tình.”

Kỳ Tần cười khanh khách, nói: “Kính Phinương nương thực là lương thiện quá. Thục phi tâm cao hơn trời, sao lại cam tâmgả cho một thái y nho nhỏ chứ, tất nhiên là phải tham gia tuyển tú rồi. Có điềuÔn thái y từng mở lời cầu hôn, các vị thử nghĩ xem, nếu trước đây Thục phikhông để lộ ra chút ý tứ nào, cớ sao y lại mạo muội cầu hôn chứ? Qua đó đủ thấytình cảm thanh mai trúc mã giữa hai người bọn họ quả thực là có.”

Lời này nếu tỉ mỉ phân tích quả thực làkhông thể biện bạch được gì, nhưng tôi chỉ khẽ cười hờ hững, quay sang nhìnHuyền Lăng, nói: “Thần thiếp chưa từng để ý tới cái gọi là thanh mai trúc mã,chỉ tin vào duyên trời định, sau bao phen ly hợp mà vẫn có thể đoàn tụ vớinhau, ấy là điều mà sức người tuyệt đối không thể thay đổi.”

Trinh Quý tần còn chưa khỏi bệnh, lúc nàycũng gượng nở nụ cười. “Lời này của Thục phi quả thực rất có lý. Hoàng thượngvà Thục phi trải qua bao trắc trở mà giờ vẫn ở bên nhau, đúng thực là mối duyêntrời định, còn cái thanh mai trúc mã gì đó kia chỉ là một sự suy đoán viển vôngmà thôi.”

Kỳ Tần cất giọng lạnh lùng: “Thục phi quảthực phúc trạch sâu dày, đám người hèn mọn chúng ta làm sao mà so sánh được,chỉ là cô ta có phúc mà không biết hưởng, sau khi về cung vẫn lén lút qua lạivới Ôn Thực Sơ, tư thông lăng loàn.”

Kính Phi nghiêm túc nói: “Kỳ Tần, bản cungbiết ngươi kết oán với Thục phi đã lâu, có điều miệng lưỡi dễ sinh chuyện thịphi, ngươi chớ nên nói năng bừa bãi như thế.”

Chu Tiệp dư đưa tay lên che tai, làm bộchán ghét phỉ phui một tiếng: “Những lời thô tục như tư thông lăng loàn sao cóthể nói ra từ miệng một cung tần chứ, huống hồ gì cô từng là Quý tần, lại càngnên hiểu lễ nghi hơn một chút! Cho dù quả đúng như lời cô nói, Ôn thái y vàThục phi thật sự có qua lại, vậy thì cũng phải kín đáo không ai hay biết, cô vôbằng vô cớ dựa vào cái gì mà nói năng thô tục như vậy, không sợ sau khi xuốngđịa ngục bị Diêm Vương rút lưỡi sao?”

Kỳ Tần trước giờ vốn chưa từng coi Chu Tiệpdư ra gì, nghe vậy bèn cất giọng khinh miệt: “Muốn người ta không biết, trừ phimình đừng làm. Thục phi đã làm ra chuyện bẩn thỉu như thế rồi, lẽ nào còn phảitâng bốc bằng những lời đẹp đẽ hay sao? Tất nhiên là người thế nào thì dùng lờithế đó rồi. Còn Tiệp dư nói cái gì mà kín đáo với không kín đáo, chuyện tới bâygiờ mới bị vạch trần rất có thể là do có người đã giấu giếm thay cho Thục phi.”Nói tới đây nàng ta liền đưa mắt nhìn qua phía Trinh Quý tần.

Trinh Quý tần bị nàng ta nhìn như thế thìbất giác lộ vẻ nghi hoặc, khuôn mặt vốn tiều tụy lại càng nhợt nhạt thêm mấyphần.

“Láo xược!” Huyền Lăng lúc này đã ngồixuống bên cạnh Hoàng hậu, đột nhiên bừng bừng giận dữ: “Nàng cứ nói việc nàngbiết là được, chớ kéo thêm người khác vào! Thục phi là người ra sao trẫm cònchưa nói gì, lẽ nào lại cần nàng làm chủ thay trẫm?”

Kỳ Tần bớt phóng túng hơn một chút, khẽ đáp“dạ” một tiếng, rồi lại tiếp: “Sau khi Thục phi về cung, Ôn Thực Sơ phụ tráchchăm sóc việc sinh nở của nàng ta, hết sức ân cần, mãi đến bây giờ vẫn thườngxuyên gặp gỡ, không chỉ vụng trộm trong Nhu Nghi điện mà Hoàng thượng xây chonàng ta, ngay cả ở cung của Trinh Quý tần cũng không hề che đậy.”

Trinh Quý tần thấy nàng ta nhắc đến mìnhthì bất giác hoang mang đứng bật dậy, biện bạch: “Thần thiếp không nhớ là cóchuyện như thế xảy ra bao giờ.” Nàng ta vốn còn đang ốm, đứng lên đột ngột nhưthế thì làm sao chịu đựng nổi, nhất thời chẳng thể đứng vững, chừng như sắp ngãtới nơi.

Kết Ngạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta từ phíasau. Huyền Lăng ân cần nói: “Nàng đang ốm, có gì cứ ngồi đó nói là được rồi.”

Kỳ Tần vỗ tay hai cái, từ phía sau cây cộttrong điện liền có một cung nữ bước ra. Kỳ Tần nói: “Thục phi có từng tư thônglăng loàn hay không, cung nhân bên cạnh nàng ta tất nhiên là rõ nhất. Có điềucác cung nhân bên cạnh nàng ta đa phần đều là tâm phúc cũ từ xưa, không lý nàolại không che đậy giúp nàng ta. Chỉ có điều việc gì làm nhiều rồi ắt sẽ có lúcđể lộ ra sơ hở, và tiểu cung nữ Phỉ Văn này vừa khéo đã nhìn thấy mấy lần.” Dứtlời bèn quay sang ra lệnh cho Phỉ Văn: “Ngươi hãy nói hết những gì mình từngnhìn thấy, nghe thấy cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nghe đi.”

Phỉ Văn nhìn thấy tôi, bất giác hơi rụt cổlại, vội vàng quỳ xuống dập đầu. Huyền Lăng nhận ra thị là cung nữ hầu hạ trongcung của tôi, bất giác càng thêm nghi hoặc, bèn nói: “Ngươi đã từng nhìn thấy,nghe thấy những gì thì hãy mau mau nói ra, không được thêm mắm dặm muối, khôngđược thêm bớt nửa lời, càng không được có câu nào dối trá, bằng không chớ tráchtrẫm độc ác.”

Phỉ Văn đáp: “Dạ. Có một lần là ở trongcung của Trinh Quý tần, trên chiếc áo mà phủ Nội vụ đưa tới cho nhị Hoàng tử códịch độc đậu mùa, may mà Thục phi nương nương phát hiện sớm, vội vàng mời Ônthái y tới xem. Kết quả là Ôn thái y sau khi đi vào không hỏi điều gì khác, chỉhỏi nương nương sau khi chạm vào chiếc áo đó có từng dùng rượu mạnh rửa taychưa. Hôm ấy Ôn thái y đã giận dữ vô cùng, trong khi đó vì ông ta thường xuyêntới Vị Ương cung nên nô tỳ biết rõ đó là một người tính tình rất tốt, chẳng nổinóng bao giờ. Đó là lần đầu tiên nô tỳ thấy ông ta lo lắng cho sự an nguy củanương nương đến nỗi trách mắng nương nương. Khi ấy nô tỳ thầm nghĩ, may mànương nương thường xuyên qua lại với vị thái y này, thường ngày cũng hay uốngtrà nói chuyện cùng nhau, bằng không nhất định sẽ trị ông ta tội bất kính. Còncó một lần nữa là ở trong Nhu Nghi điện, hôm đó nương nương cho mời Ôn thái yđến trò chuyện, bên trong không có ai hầu hạ cả. Ngọc Nhiêu tiểu thư nôn nóngchạy vào tìm nương nương, nô tỳ sợ tiểu thư quấy rầy cuộc trò chuyện giữa nươngnương và Ôn thái y nên vội vàng đi theo định ngăn cản, ai ngờ lại nhìn thấy Ônthái y đang cầm tay nương nương, hai người cứ ngồi đó mà lặng lẽ nhìn nhau. Ônthái y nhìn thấy nô tỳ và Ngọc Nhiêu tiểu thư đi vào thì vội vàng rụt tay về.Nô tỳ còn nhìn thấy tay áo của Ôn thái y được xắn lên một đoạn, để lộ ra hìnhthêu năm chiếc lá trúc nhỏ ở bên trong. Về sau nô tỳ càng nghĩ lại càng sợ hãi,lo rằng sau này nương nương biết nô tỳ nhìn thấy việc này rồi sẽ giết nô tỳ đểdiệt khẩu, thực lòng chẳng biết phải làm sao, liền một mình lén ra bờ hồ TháiDịch ôm đầu than khóc. Chẳng ngờ khi đó Kỳ Tần tiểu chủ lại đi ngang qua, bènhỏi nô tỳ là có chuyện gì. Nô tỳ vốn là người bụng dạ thẳng tuột, chỉ đành nhấtnhất kể ra hết với tiểu chủ, hy vọng tiểu chủ có thể giúp đỡ mình.” Thị hơi cúiđầu, ra vẻ nghiền ngẫm trầm tư, một lát sau mới nói tiếp: “Nô tỳ chỉ từng nhìnthấy hai lần như vậy thôi, liệu có còn lần nào khác hay không thì thực khôngthể nào biết được.”

Phỉ Văn nói năng trôi chảy, những chi tiếtbên trong lại đều được miêu tả hết sức rõ ràng, khiến người ta không thể khôngtin, mà mấy câu cuối cùng của thị lại càng giống như đổ dầu vào lửa, khiến ngọnlửa nơi đáy mắt Huyền Lăng tức thì bùng lên. Y mân mê chiếc nhẫn ngọc xanh biếcđeo trên ngón tay cái, trầm giọng hỏi: “Yến Nghi, chuyện này nàng có biếtkhông?”

Yến Nghi thấy Huyền Lăng tức giận, hai mắtbất giác rơm rớm lệ. “Ngày đó ở trong Không Thúy điện, Ôn thái y thấy Thục phinương nương sờ vào chiếc áo dính dịch độc đậu mùa mà không lập tức rửa tay, tronglúc nôn nóng quả thực có hơi nặng lời. Có điều những lời ấy không phải là nóivới một mình Thục phi, hôm đó thần thiếp và Thục phi đều sờ vào chiếc áo đó màkhông rửa tay ngay, cho nên lời của Ôn đại nhân còn là nói với thần thiếp nữa.”Nàng ta hơi dừng một chút để điều chỉnh lại hơi thở, rồi mới tiếp: “Xin thứ chothần thiếp nhiều lời, Ôn thái y thăm khám cho các phi tần trong cung lúc nàocũng hết lòng hết sức, bất kể là người đắc sủng hay thất sủng, bọn thần thiếpnhờ thế mà được nhờ rất nhiều.”

Ý tứ của nàng ta hết sức rõ ràng, hiểnnhiên là muốn giúp đỡ tôi. Tôi bất giác thầm cảm thấy ấm áp, nhớ tới nhữngchuyện ngày xưa, lại càng cảm kích hơn, đôi chút khúc mắc nhỏ lập tức tan biếnhoàn toàn.

Triệu Tiệp dư đưa tay chỉnh lại bông hoahồng mới hé nở một nửa trên búi tóc, khẽ cười, nói: “Việc này dù sao cũng xảyra trong cung của Quý tần nương nương, Quý tần nương nương muốn che đậy cũng làlẽ thường, cho nên lời này chưa chắc đã có thể hoàn toàn tin được.”

Huyền Lăng đưa tay lên day trán một hồi,sau đó mới nhắm mắt lại, nói: “Yến Nghi, nàng nhất định là không nói dối rồi.”

Yến Nghi đưa mắt nhìn Huyền Lăng chăm chú,ánh mắt chứa chan tình cảm. “Dạ, thần thiếp chưa nói dối Hoàng thượng bao giờ.”

Huyền Lăng hơi hé mắt ra, hờ hững nói:“Theo như lời của Tiệp dư thì ai cũng có tư tâm nên lời nói không thể hoàn toàntin hẳn, vậy trẫm cũng chẳng cần ngồi đây nghe Kỳ Tần nói làm gì.”

Triệu Tiệp dư nghe ra ý trách móc trong lờicủa Huyền Lăng, không dám ho he gì nữa. Tường Tần phất nhẹ chiếc khăn tay, caumày lộ vẻ chán ghét. “Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu cung nữ, mãi gần đây mớiđược Thục phi coi trọng mà cho vào nội điện hầu hạ mấy lần, thế mà trong mấylần đó đã có hai lần nhìn thấy chuyện bẩn thỉu, vậy những lúc khác chuyện nhưthế há chẳng phải là nhiều vô số kể ư?”

Hoàng hậu hơi cau mày lại, nói: “Chuyện nàyquá ư rắc rối, phức tạp, nhất thời khó có thể phán xét được ngay. Lúc này chỉcó Thục phi ở đây, mà việc lại liên quan tới Ôn thái y nữa, chi bằng lập tứccho triệu Ôn thái y tới Chiêu Dương điện này để hỏi mọi việc cho rõ ràng.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi lập tứcsai Tiểu Hạ Tử đi truyền gọi.

--- HếtTập 6 ---