Hạt Giống Tâm Hồn

Quyển 03 - Chương 06: Nếu Ngày Mai chẳng bao giờ đến nữa



Nếu tôi biết đó là lần cuối

Ngắm nhìn em bên gối ngủ say,

Tôi sẽ xiết chặt em trong vòng tay hơn nữa

Và cầu mong thánh thần hãy hiểu biết về tình yêu.

Nếu tôi biết đó là lần cuối được nhìn em quay gót bước đi,

Tôi sẽ giữ và cầm tay em thật chặt

Và trò chuyện để em nán lại bên tôi.

Nếu tôi biết đó là lần cuối,

Mỗi cử chỉ và lời nói của em

Tôi sẽ mở rộng ký ức tâm hồn

Để ghi nhớ trong lòng tôi mãi mãi.

Nếu tôi biết đó là lần cuối,

Tôi sẽ dành thời gian đọc ánh mắt em,

Và nói rằng "Tôi yêu em nhiều lắm"

Thay vì lặng im chắc em biết lâu rồi.

Nếu tôi biết đó là lần cuối

Được chia sẻ xúc động cùng em...

Cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa

Nên để thời gian trôi qua, trôi qua…

Tin chắc rằng mình còn có ngày mai

Để bù đắp những tháng ngày trước đó,

Và cứ nghĩ cơ hội sẽ luôn hào phóng

Còn nhiều dịp để sửa chữa lỗi lầm hôm qua.

Sẽ luôn có một ngày tôi muốn để cho tôi nói được lời "yêu em",

Và luôn còn nhiều cơ hội khác nữa để thực hiện điều tôi có thể làm cho em.

Nhưng nếu điều tôi nghĩ là sai

Và hôm nay là tất cả những gì tôi có,

Tôi muốn nói tôi yêu em biết bao

Và mong mọi người đừng quên điều đó.

Nếu bạn chờ đến ngày mai

Sao hôm nay không làm ngay điều đó?

Vì nếu ngày mai kia chẳng có

Bạn sẽ phải hối tiếc cho ngày qua

Vì đã không dành thêm ít phút

Cho nụ cười, cái ôm chặt và những nụ hôn

Vậy hôm nay hãy chia sẻ với

những người bạn yêu mến

Và bày tỏ rằng bạn yêu họ biết bao nhiêu.

Hãy dành thời gian cho lời cảm ơn, xin lỗi,

Và rộng mở lòng tha thứ, thương yêu.

Để nếu Ngày Mai không bao giờ đến nữa,

Bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc Ngày Hôm Nay.

Nào ai dám chắc mình còn có ngày mai

Dù bạn còn xuân hay mái đầu đã bạc.

Và hôm nay có thể là cơ hội lần cuối

Đe bạn mở lòng với những người yêu thương.

- First News

Bạn đã dành cho gia đình những gì?

KHI CÒN NHỎ...

Bạn sẵn sàng nhường nhiều thứ lớn hơn cái kẹo cho đứa bạn ngồi cùng bàn nhưng đôi khi lại tranh giành đến đánh nhau với đứa em chỉ vì một chỗ ngồi.

Bạn rất vui khi nhận trực nhật giùm cô bạn trong lớp nhưng lại luôn phần bì công việc dọn dẹp nhà cửa với đứa em ở nhà.

Bạn có thể hăng hái làm một đầu bếp "siêu hạng" trong chuyến cắm trại dã ngoại của lớp nhưng lại không nhấc nổi tay chân vào bếp nhặt rau giúp mẹ. Bạn xem đó là việc đương nhiên mẹ phải làm.

Bạn sẵn sàng bỏ ra hàng giờ đồng hồ trong tiệm điện tử và "chỉ bảo" cho những tên "đệ tử" với những game phức tạp nhưng lại không có lấy một phút để giảng bài cho các em của mình.

Bạn luôn nhớ chúc mừng và tặng quà các cô bạn gái nhân dịp sinh nhật, ngày 8-3 nhưng lại quên mất rằng bạn còn có một người phụ nữ khác quan trọng hơn rất nhiều, đó là mẹ.

Bạn thường sa sầm mặt mày, thậm chí nổi xung lên chỉ vì những lời trách cứ, răn dạy của cha mẹ, dù đúng nhưng sau đó bạn lại quên ngay như chưa từng được nghe.

Bạn đã từng lưỡng lự mỗi khi xoa dầu cho mẹ khi mẹ cảm thấy mệt nhưng lại quên mất rằng mẹ đã từng thức thâu đêm để canh giấc ngủ cho bạn mỗi khi bạn "trái gió trở trời".

KHI LỚN LÊN...

Bạn quá bận rộn với công việc, ngày nào cũng đến tối khuya mới về, ăn uống vội vàng rồi đi ngủ mà đôi lúc đã quên hỏi thăm mẹ vì đã chong đèn thức chờ cơm bạn.

Bạn đã từng khó chịu vì cha mẹ mình có lúc lẩn thẩn, "già hóa trẻ con" nhưng lại quên mất chính vì một phần vất vả sinh thành nuôi dưỡng bạn trưởng thành mà cha mẹ bạn mới "đi về hướng ngược lại" với bạn như vậy đấy.

Bạn thường không bao giờ để ý rằng những lúc bạn buồn bã, thất vọng hay thất bại, mẹ luôn ở bên cạnh, chở che, nâng đỡ bạn. Và dường như bạn cho rằng mỗi ngày việc bạn nhìn thấy mẹ là một điều hiển nhiên.

KHI BẠN RỜI XA GIA ĐÌNH...

Bạn bắt đầu hiểu cha mẹ đã vất vả, khó nhọc thế nào để nuôi bạn khôn lớn.

Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình.

Bạn nhận ra rằng đứa em bạn thật đáng yêu, xem ra nó không trẻ con một chút nào, khác hắn với bạn.

Bạn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất biết bao phút giây sum họp đầm ấm của gia đình.

Bạn nhận ra mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ mẹ trong công việc gia đình.

Bạn có lúc sẽ nhận ra là mình đã sai khi đặt cha mẹ ra khỏi thế giới riêng của mình chỉ vì một suy nghĩ hết sức một chiều: "Cha mẹ không hiểu con!".

Chỉ khi bắt đầu làm cha, làm mẹ bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Khi những đứa con xinh xắn của bạn lớn lên, bạn mới thấy thật không dễ dàng để làm bạn với chúng. Và khi đã bước vào cuộc sống rồi, bạn mới hiểu sẽ rất khó có được những giây phút vui vầy cạnh những đứa em như xưa. Nhưng hình như tất cả đã muộn, ba mẹ bạn hoặc đã già, hoặc đã đi xa mãi mãi. Bạn không thể tìm lại được những năm tháng hạnh phúc ấy.

Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa. Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn kịp! Bạn hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nữa, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của cha hay cái nhõng nhẽo của những đứa em. Vì có thể một lúc nào đó, sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.

- Phạm Lan Phương Theo The Stories of Life

Lời khuyên cuộc sống

Dũng cảm là dám đương đầu với những thử thách dù chưa biết sẽ vượt qua, là khi tiếp tục cố gắng dù vẫn biết có thể sẽ thất bại.

Người ta chỉ có thể kính trọng thực sự những gì mà họ tin tưởng, không phải ở những gì mà họ chỉ biết và nghe.

Cuộc sống không có ý nghĩa nếu không phải trải qua sóng gió, con người sống là để vươn lên, để vượt qua khó khăn.

Một khi bạn sống và dựa vào những khuôn khổ, quy luật - hạt giống duy nhất sẽ nảy mầm chính là định kiến.

Lòng trắc ẩn chỉ có thể là những tình cảm chân thật xuất phát tận đáy lòng.

Trên thế gian này, điều duy nhất mà con người cần phải chế ngự, chính là thái độ, là cách cư xử của bản thân mình.

Số lần thành bại của con người không quan trọng bằng thái độ của người đó cả lúc thành công lẫn khi thất bại.

Nếu lúc nào cũng đợi đến khi nắm chắc phần thắng mới làm, bạn sẽ chẳng bao giờ làm được điều gì cả.

Có được những gì mình muốn có lúc không ý nghĩa bằng dám cho đi những gì mình có.

Khi dùng bản đồ, bạn luôn phải tuân theo phương hướng, còn khi không có nó, hãy phán đoán và lắng nghe trái tim của mình.

Nếu bạn chưa dám liều mình chấp nhận thất bại để đạt được một điều gì, hoặc là bạn hèn nhát, hoặc bạn chưa thật sự muốn nó.

Khi bất hạnh, lỗi lầm quật ngã bạn, bạn có quyền tiếp tục nằm đấy, hoặc can đảm đúng lên.

- Như Quỳnh Theo Internet

Lời nhắn gửi muộn màng

Hãy trân trọng tình yêu vì tình yêu sẽ trường tồn ngay cả khi sức khỏe ngàn vàng của bạn không còn nữa.

- Og Mandino

Một chàng trai trẻ mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và mọi phương thuốc chữa trị đều vô hiệu đối với bệnh tình của anh. Anh đau khổ khi nghĩ rằng mình có thể qua đời bất kỳ lúc nào nên anh tuyệt giao với tất cả mọi người và giam mình trong nhà suốt ngày. Nhưng cuối cùng, chán cảnh tù túng và có lẽ muốn thoát khỏi nỗi bi lụy, u ám của chính mình, anh quyết định ra phố một lần.

Khi đi ngang một tiệm bán băng đĩa nhạc, chàng trai bất giác đưa mắt nhìn vào. Tiệm bán băng không lớn nhưng thoáng đãng và cách trình bày khá đơn giản, dễ chịu. Người bán hàng là một cô gái có lẽ chỉ trạc tuổi anh. Trong một thoáng, anh cảm giác như cả thế giới hoàn toàn tan biến, chỉ còn mình anh và cô gái. Anh tiến đến trước mặt cô mà không nhìn gì khác.

Cô gái ngước nhìn anh, mỉm cười và hỏi:

- Anh cần mua đĩa nhạc gì?

Và giây phút ấy, anh biết rằng trực giác mình không sai: đó là nụ cười đẹp nhất trên đời mà anh từng thấy. Anh lúng túng trả lời:

- Tôi... tôi muốn mua một đĩa nhạc.

Rồi anh chọn một đĩa và trả tiền cho cô gái.

- Anh có muốn gói đĩa nhạc này lại không? - Cô gái hỏi, vẫn với nụ cười trong sáng ấy.

Kể từ ngày ấy, mỗi ngày, anh đều ghé qua cửa tiệm và mua một đĩa nhạc. Lần nào cô gái cũng gói lại cho anh thật cẩn thận. Anh mang chiếc đĩa về và cất vào tủ mà không một lần lấy ra nghe. Anh đến mua đĩa nhạc chỉ là muốn gặp cô gái bán hàng. Mặc dầu rất muốn ngỏ lời mời cô đi chơi nhưng vì quá nhút nhát nên anh không thể lên tiếng. Mẹ anh dường như biết tâm sự của con trai nên khuyên anh hãy cứ thử mạnh dạn một lần.

Ngày hôm sau, thu hết can đảm, anh đặt một mảnh giấy có ghi số điện thoại của mình lên quầy rồi bước vội ra ngoài...

Ngày tháng trôi đi, đến một hôm, chuông điện thoại nhà anh réo vang, mẹ anh nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ. Đó là cô gái ở tiệm bán băng đĩa hôm nào. Bất ngờ cô gái nghe tiếng nghẹn ngào xen lẫn tiếng nấc của người mẹ:

- Cháu không biết gì sao? Con trai bác đã qua đời tuần trước...

Buổi tối hôm đó, người mẹ bước vào phòng con trai vì bà thấy nhớ con quay quắt. Bà mở tủ quần áo của con và thấy trước mắt mình là từng chồng, từng chồng đĩa nhạc còn nguyên giấy gói. Bà cầm lên một chiếc và tháo lớp giấy bọc ra. Một mảnh giấy nhỏ rơi xuống, trên đó là nét chữ con gái mềm mại: "Chào anh, em nghĩ là anh thật dễ mến! Anh có thích đi dạo với em không? Men, Jacelyn".

Người mẹ lấy thêm chiếc đĩa nhạc khác...

Lần này cũng vậy, bên trong kèm theo mẩu giấy: "Chào anh, em nghĩ anh rất dễ mến! Tối nay chúng mình đi dạo với nhau nhé! Men, Jacelyn".

Tình yêu là... sau bao lần vật vã đấu tranh, ta mới có thể chiến thắng được cái tôi bẽn lẽn, nhút nhát để cầm tay người yêu dấu và nói: "Anh Yêu Em".

- Bảo Vy Theo The Stories of Life

Bông hoa đẹp nhất

Tâm hồn con người là những bông hoa đẹp nhất.

- Oscar Wilde

Đã từ lâu rồi, tôi thường nhờ một người cung cấp cho tôi những khuyết áo hoa hồng để cài lên ve áo cơmplê mỗi ngày chủ nhật. Vì tôi luôn mặc chiếc áo có đính hoa vào sáng chủ nhật nên thật tình tôi không nghĩ nhiều về điều ấy. Đó là một cử chỉ mà tôi trân trọng và đã trở thành thông lệ. Tuy nhiên, một ngày chủ nhật nọ, những gì mà tôi cho là bình thường đã trở nên rất đặc biệt.

Ngay lúc tôi đang chuẩn bị ra khỏi nhà thờ để trở về nhà thì một cậu bé đến bên tôi. Cậu ta đến thắng trước mặt tôi và bảo: "Thưa ông, ông sẽ làm gì với những bông hoa ấy?". Ngay lúc đó, tôi không biết là cậu bé nói gì, nhưng rồi cũng kịp hiểu ra.

"Cháu nói cái này hả?", vừa nói tôi vừa chỉ vào hoa hồng đính trên áo khoác của mình.

Cậu bé đáp lại: "Thưa ông, đúng ạ! Nếu ông định vứt nó đi thì xin ông hãy cho cháu". Lúc đó, tôi mỉm cười và vui vẻ bảo rằng cậu ta có thể lấy bông hoa này, và tôi hỏi xem cậu sẽ làm gì với nó.

Cậu bé nhìn tôi rồi nói: "Thưa ông, cháu sẽ tặng cho bà nội. Cha mẹ cháu đã ly dị cách đây một năm. Cháu đang sống với mẹ nhưng mẹ lại đi thêm bước nữa, và mẹ muốn cháu đến sống với bố. Cháu sống với bố một thời gian, nhưng bố lại bảo là cháu không thể sống chung với bố được nữa. Thế là bố gọi cháu đến nhà bà. Lúc nào bà cũng thật tốt với cháu. Bà nấu ăn và chăm sóc cho cháu. Bà đã đối xử thật tuyệt vời với cháu, và cháu muốn tặng bà bông hoa xinh đẹp này để cảm ơn tình thương yêu của bà dành cho cháu".

Khi đứa bé vừa dứt lời, tôi hầu như không thể nói gì được nữa. Mắt tôi nhòa lệ, và tôi biết cậu bé đã chạm đến những ngõ ngách sâu kín nhất của tâm hồn tôi. Tôi gỡ cành hoa trên áo ra và bảo: "Con trai, đây là điều tốt đẹp nhất mà ta đã từng nghe được, nhưng con đừng lấy cành hoa này vì nó bé quá. Hãy nhìn lên bục giảng kia, con sẽ thấy một bó hoa lớn. Nhiều gia đình đã mua chúng để tặng cho nhà thờ mỗi tuần. Con hãy cầm những bông hoa đó về tặng cho bà bởi vì bà xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất".

Tôi xúc động im lặng nhìn cậu bé đi ra. Cậu bé không biết đối với tôi, chính tâm hồn cậu bé là một vườn hoa đẹp nhất.

- Hoàng Minh Theo The Values of Life

Bán cho con một giờ của ba!

Bố ơi, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?

Một hôm khi mới về tới nhà, tôi được đứa con trai nhỏ chào đón bằng câu hỏi rụt rè và ái ngại như vậy. Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bực bội như mọi lần thấy nó xán lấy tôi:

- Đừng quấy bố, bố đang rất mệt. Đi chỗ khác chơi.

- Nhưng bố cứ nói cho con biết đi mà. Một giờ bố làm việc được bao nhiêu tiền? - Thằng bé cứ níu lấy quần tôi gặng hỏi.

Cuối cùng, tôi cũng chịu thua và trả lời cho xong chuyện:

- Mười ngàn một giờ, được chưa? Giờ thì con ra ngoài để bố yên!

- Bố cho con xin năm ngàn được không? - Nó vẫn không buông tôi.

Tôi quay lại nạt nó:

- A, thì ra nãy giờ hỏi bố đi làm được bao nhiêu tiền là vì vậy phải không? Đi chỗ khác chơi. Bố đang mệt!

Thằng nhỏ nhìn tôi sợ hãi, rồi im lặng đi ra sau nhà.

Sau khi tắm rửa, cơm nước và nằm thoải mái xem ti vi, tôi sực nhớ lại hành động của mình hồi chiều và cảm thấy tội nghiệp thằng bé. "Có thể thằng bé muốn mua cái gì đó. " - Tôi nghĩ bụng và đến bên giường con.

- Con ngủ chưa vậy? - Tôi khẽ hỏi.

- Con còn thức ạ.

- Đây là tiền mà con hỏi xin bố hồi chiều. Con cần mua gì đấy? - Tôi nói.

- Con cảm ơn bố! - Nó ngồi bật dậy, mò mẫm dưới gối và lấy ra cái gì đó. - Bây giờ thì con có đủ rồi! Con đã có đủ mười ngàn rồi!

Nó đưa tay về phía tôi và nói tiếp, trong lúc tôi vẫn đang trố mắt nhìn:

- Bố ơi, bố bán cho con một giờ làm việc của bố đi. Con muốn bố chơi với con mà lúc nào bố cũng bận làm việc.

Tôi chợt bằng hoàng. Tôi không biết phải trả lời con tôi như thế nào. Lúc nào tôi cũng bận rộn toan tính mà không nhận ra những gì thật sự ý nghĩa mà người khác mong đợi nơi tôi.

- First News Theo The Inspiration stones

Ước mơ bình thường

Không ai có thể cho bạn lời khuyên khôn ngoan hơn chính bản thân bạn.

- Cicero

Những áng văn sau đây được tìm thấy trên lăng mộ của một mục sư người Anh:

"Khi tôi còn trẻ, trí tưởng tượng của tôi không giới hạn. Tôi mơ ước có thể thay đổi thế giới.

Khi trưởng thành và già dặn hơn một chút, tôi nhận thấy thế giới chẳng đổi thay gì cả. Vì vậy tôi thu hẹp ước mơ của mình và quyết định sẽ làm thay đổi đất nước tôi. Nhưng dường như cũng chẳng có gì dịch chuyển.

Khi tôi lập thân, tôi thu hết sức bình sinh hòng làm thay đổi gia đình tôi, những người thân thiết nhất của tôi. Nhưng, họ chẳng mảy may có ý tưởng gì về điều đó.

Và giờ đây, khi đang hấp hối trên giường tôi chợt nhận ra: chỉ khi nào tôi thay đổi được bản thân mình thì tôi mới thay đổi được gia đình tôi. Từ sự cổ vũ, khích lệ của họ, tôi sẽ có ích hơn cho đất nước - và ai mà biết được, không chừng tôi sẽ thay đổi được cả thế giới cũng nên".

- First News Theo The Real Values of Life

Hãy cố gắng khi còn có thể

Cuộc Sống không phải lúc nào cùng mỉm cười với tất cả mọi người nhưng những gì chúng ta chọn lựa ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta trong tương lai. Cuộc đời Grace Halloran là một bằng chứng cho sự nỗ lực và lòng quyết tâm vượt qua sự khắc nghiệt của số phận.

Trong suốt thời niên thiếu, Grace có đến hơn chục lần phải vào trại cải tạo dành cho trẻ vị thành niên vì nhiều thành tích được coi là bất hảo. Đến năm 18 tuổi, Grace thực sự trở thành một phạm nhân khi bị buộc tội lấy trộm xe hơi. Sau ba năm ở trại giam, Grace được thả tự do, nhưng ai cũng tin rằng rồi Grace sẽ sớm quay lại nhà tù với một tội danh nào đó.

Tuy nhiên, chỉ vài năm sau đó, Grace bị kết một bản án còn nặng nề hơn lần trước: sự mù loà. Bác sĩ điều trị cho biết Grace bị mắc một chứng bệnh về võng mạc, võng mạc của cô đang bị suy thoái nặng. Bác sĩ nói với Grace rằng điều trị sẽ đem lại kết quả khả quan, tuy nhiên căn bệnh này không có một phương thức điều trị nào thực sự hiệu quả hoàn toàn cả. Hiện giờ Grace vẫn có thể nhìn thấy nhưng một ngày không xa cô sẽ bị nhược thị và mù hoàn toàn.

Điều tồi tệ hơn cả là Grace lại đang mang thai đứa con đầu lòng, thật kinh khủng khi cô không thể nhìn thấy mặt đứa trẻ khi nó chào đời. Làm sao cô có thể nuôi nấng nó đây? Cô đã luôn nghĩ mình đã sẵn sàng để làm mẹ và sẽ là một người mẹ thành công, dù với cô, hai chữ "thành công" dường như không có trong từ điển cuộc đời.

Grace không ngừng tham khảo ý kiến những chuyên gia mắt về căn bệnh của mình, và một lần nữa điều tồi tệ lại tìm đến Grace: bác sĩ bảo con trai cô có thể cũng mắc phải căn bệnh này khi bé đến tuổi trưởng thành. Grace tìm mọi cách để đứa trẻ không phải đối mặt với căn bệnh quái ác này. Cô cảm nhận thật tàn nhẫn và vô lý khi để con mình lâm vào tình trạng như cô - khi cô gần như đã cảm thấy được hậu quả của nó.

Biết rằng mọi phương thức chữa trị gần như vô hiệu. Grace quyết định tham gia vào một khóa học ở địa phương dành cho những người bị bệnh như cô, trung tâm đã giúp đỡ cô bằng cách cho Grace một số băng cassette để cô có thể nghe và học. Grace bắt đầu học về cơ thể học, sinh lý, và nhiều môn khác liên quan đến sức khỏe. Một số học viên trong lớp gọi Grace là "Sherlock Holmes" vì khả năng nhận biết thông tin nhạy bén của cô và vì chiếc kính lúp mà Grace phải dùng để nhìn. Cô theo học tất cả những khóa chữa bệnh về mắt, kể cả phương thức châm cứu của Trung Hoa trong việc điều trị bệnh viêm võng mạc. Những lớp học đem lại cho cô hi vọng và hơn bảy năm sau, Grace tổng họp tất cả những phương thức chữa bệnh gồm: chế độ dinh dưỡng, dược thảo, màu sắc, yoga - tất cả được Grace áp dụng cho cô và bé Ruchell - con trai mình.

Grace bắt đầu nhận ra những gì cô học được có ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của mình. ít lâu sau Grace được cấp giấy chứng nhận về việc nghiên cứu một phương thức giúp người ta có thể giữ cơ thể cân bằng về sức khỏe. Ngoài ra Grace còn phát hiện thêm nhiều điều thú vị về vật lý trị liệu. Tất cả những người biết Grace đều ngạc nhiên và khâm phục vì sự kiên trì học hỏi không ngùng của Grace và khả năng tự chữa trị căn bệnh của mình. Với Grace, việc bé Ruchell lớn lên lành lặn là một điều hết sức quan trọng và đó cũng chính là mục đích của cuộc đời cô.

Grace lấy bằng tiến sĩ về y khoa và đoạt giải thưởng cho những thành công của cô trong việc cải thiện căn bệnh viêm võng mạc. Vượt qua những tiên đoán tồi tệ cho đôi mắt, Grace dần dần lấy lại thị lực và cô đã có thể tự mình lái xe.

Tin tức về sự thành công vượt trội của Grace trong việc điều trị với những trường hợp bất khả kháng lan xa và năm 1983, một tờ báo quốc gia đã kể lại câu chuyện của Grace. Nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ công chúng, Grace mở một chương trình nói về cách chữa trị của cô. Một nhóm nghiên cứu đã được tài trợ để đánh giá và nghiên cứu phương thức chữa bệnh mới của cô. Hơn 100 người tình nguyện đã thử cách của Grace và kết quả họ đạt được khả quan hơn sự mong đợi nhiều lần. Với những thành công của Grace, cô được mời đến Mỹ để nói về cách chữa trị này.

Trên đường đến nước Mỹ, Grace bị tai nạn máy bay và suýt mất mạng. Căn bệnh của Grace trở nên trầm trọng hơn, cô phải vào viện để điều trị một thời gian dài. Trong gần hai năm, Grace chống chọi với căn bệnh bằng liệu pháp của cô ở nhà và bệnh viện, cũng trong thời gian này, Grace viết hồi ký về cuộc đời mình. Grace hy vọng cô có thể sống đến khi cuốn sách được xuất bản.

Một tháng sau khi hoàn thành xong bản thảo, Grace gần như bị mù và tham gia vào một khóa học dành cho người mù để học những kỹ năng sống độc lập. Tuy nhiên, Grace vẫn không ngừng cố gắng, và một lần nữa Grace cùng với con trai mình đã chiến thắng căn bệnh. Ruchell lớn lên hoàn toàn bình thường và đã trở thành một phi công.

Những chuyên gia về mắt bắt đầu công nhận những cống hiến của cô. Năm 1999, hiệu trưởng trường Đại học Old Dominion đã mời cô về thuyết giảng, Grace đã giành lại được lòng khâm phục và kính trọng của mọi người vì những điều cô đã làm được và Grace xứng đáng để nhận được những điều ấy.

- Hồng Nhưng Theo Internet

HẾT TẬP 3