Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 188: Ngoài ý muốn của cuộc thi



Harry về lều của mình, chỉ chốc lát sau, phu nhân Pomfrey tới xem cho y, thấy y quả thật là không có trở ngại gì, khen y mấy câu, rồi bắt đầu oán giận Bộ Pháp Thuật đưa sinh vật nguy hiểm như vậy vào Hogwarts. Harry đành phải săn sóc trấn an bà, điều này làm Pomfrey không khỏi cười trêu: “Số của Severus tốt thật đấy, có được một người như trò, vừa săn sóc vừa tài giỏi.”

Harry cười không nói. Nhìn nụ cười của y, Pomfrey biết đứa bé này trên thực tế cũng là bị vị học đệ cay nghiệt của bà đặt ở đầu quả tim để yêu, nếu không sẽ không thể có nụ cười ngọt ngào như vậy. Rồi, phu nhân Pomfrey rời khỏi lều của Harry. Harry lẳng lặng ngồi trong lều, thưởng thức mấy sợi lông chim vừa tới tay, trong lòng tính toán nên dùng chỗ lông xinh đẹp này làm gì.

Mà đúng lúc này, y nghe được những âm thanh hỗn loạn không thôi, tiếng thét chói tai, tiếng thở dốc của khán giả còn có tiếng rồng vì trứng của mình bị uy hiếp mà rống ra, chúng khiến Harry phải thở dài, xem ra Fleur không quá thuận lợi.

Cảnh tượng bên ngoài cũng chính như những gì Harry suy đoán, đích xác không mấy lạc quan.

Sau khi lên sân khấu, Fleur sử dụng một câu thần chú, khiến con rồng mờ mịt dĩ nhiên nằm sấp xuống ngủ bên trứng, rồi cô nhẹ chân nhẹ tay chạy tới, rất bất đắc dĩ mà phát hiện quả trứng vàng bị đè dưới thân thể khổng lồ của nó. Ngay khi hết đường xoay xở, con rồng thoạt nhìn đã ngủ say, thậm chí còn ngáy nữa, thế rồi, một ngọn lửa phụt ra, chiếc váy bồng bềnh của cô bị tàn lửa bắn trúng, nhanh chóng bùng lên, còn nhanh hơn cả dự đoán.

Điều Harry nghĩ trong lúc rút thăm đã xảy ra, ngọn lửa của rồng lửa Trung Quốc quả thật nóng hơn các loài rồng khác rất nhiều, vì thế nó làm bỏng làn da của Fleur, khiến cô thét chói tai. Rồi thì, con rồng bị tiếng thét ấy đánh thức. Nó dùng đôi mắt tà ác, ố vàng trừng nhân loại giống cái đang lăn lộn dập tắt lửa bên cạnh, trong ánh mắt vì phẫn nộ mà trợn to lóe lên màu đỏ. Rồng lửa Trung Quốc phát ra một tiếng rống cao vút đi kèm với sự phẫn nộ. Nó quyết định phải giẫm chết nhân loại giống cái dám quấy rầy mình yên giấc, đồng thời có lẽ là muốn bất lợi với con của mình này, nó nổi giận đùng đùng vừa ngẩng đầu mà rống, vừa đứng dậy, nhưng không thể không nói IQ của rồng lửa Trung Quốc đang trong cơn phẫn nộ quả thật chẳng ra gì cả, khi đứng dậy nó dĩ nhiên đánh rơi mấy quả trứng, mà quả trứng vàng vừa vặn lăn đến vị trí cách Fleur không xa.Mọi người kinh khủng thét chói tai, có vài quý phu nhân che mắt cúi đầu. Vì con rồng đã nâng lên bàn chân to đùng phủ đầy lân đỏ cứng rắn đạp xuống người Fleur…

Harry ở trong lều nghe thấy tiếng quát của Crouch và Bagman, sau đó là giọng của Bagman: “Ôi, tôi cảm thấy cách này có lẽ không quá sáng suốt! Bất quá, Barty, cô gái này quả thật liều mạng!”

“Hừ, cô ta suýt nữa đã chết.” Giọng của Crouch cứng nhắc đến mức không có tình cảm.

“Phải, phải, bất quá chúng ta vẫn nên chúc mừng vị dũng sĩ này đã lấy được quả trứng vàng, kìa, thoạt nhìn, cô ấy đã mất đi tri giác… Trời ạ, người của chúng ta chỉ có thể chạy xuống nâng cô ấy lên… Ôi, Barty, quý cô duy nhất này hiển nhiên không quá thuận lợi…” Bagman lo lắng nói, “Ầy, xem ra bị thương cực kỳ nghiêm trọng… Chỉ mong chúng ta có thể gặp lại cô ấy trong nhiệm vụ kế tiếp. Thật là… Rồi, chúng ta hiện tại chỉ có thể nói nguyện Merlin phù hộ.”

“Phải, nguyện Merlin phù hộ.”

Thoạt nhìn là rất nghiêm trọng…

Harry nhíu mày, bất quá có một vị viện thủ của St. Mungo ở đây, phỏng chừng sẽ không có chuyện gì lớn.

Tiếng nghị luận kéo dài một thời gian, nhân viên chuyên nghiệp đã xử lý sạch sẽ dấu vết tranh đấu của Fleur và rồng lửa Trung Quốc, các thầy dạy rồng trấn an tốt con rồng đang nổi giận, rồi đổi một con khác lên. Không bao lâu sau, một trận đấu rồng mới lại bắt đầu. Moxipher • Laplace giao tranh với rồng mũi cụt Thụy Điển màu lam bạc. Harry biết rất rõ trình độ của thiếu niên, y tin tưởng Moxipher sẽ nhanh chóng giải quyết con rồng này, lấy được quả trứng vàng.

Trên thực tế, luận trình độ thực chiến và tinh thông pháp thuật, học sinh Dumstrang ưu tú hơn hai trường khác rất nhiều. Kiếp trước kiếp này, nếu không phải có Harry làm dị sổ, bất kể là Krum trong quá khứ hay Laplace của hiện tại, đều xuất sắc hơn vị học sinh năm thứ bảy ưu tú nhất của Hogwarts là Cedric • Diggory rất nhiều.

Quả nhiên, qua chừng 20 phút, Harry nghe mọi người bộc phát ra tiếng vỗ tay, âm thanh như thủy tinh vỡ vụn ấy đánh nát không khí lạnh lẽo của mùa đông —— xem ra, Moxipher đã thành công!

“Chậc, rất dũng cảm! Cũng rất đặc sắc!” Bagman hoan hô, “Hoàn mỹ lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, các bóng râm đã thành lá chắn tốt nhất của cậu ấy. Ôi, thật hoàn mỹ. Phải không, Barty?”

“Phải, tuy rằng ở phút cuối cùng bị đuôi rồng quất bay, nhưng hình như không có trở ngại gì lớn.” Crouch nói.

Laplace một tay ôm quả trứng, khập khiễng về lều của mình. Vết thương ở trình độ này quả thật không tính là gì, so với hung hiểm khi thử luyện, nó bất quá là chấn thương và gãy xương bị rồng quất đụng vào đá mà thôi, cậu dám nói giáo sư Evans chỉ cần hai mươi phút là có thể chữa khỏi. Ầy, nếu có thể, tốt nghiệp xong, cậu sẽ nghĩ cách thương lượng với bộ tộc, ở Anh tiến tu một thời gian, đi theo giáo sư Evans. Tới cửa lều cậu hưng phấn giơ cao quả trứng vàng trong tay, các khán giả đều liều mạng hoan hô, thét chói tai.

So với Harry không ôn không hỏa nói long ngữ bọn họ nghe không hiểu đã lấy được quả trứng vàng thậm chí là lông rồng người khác khó mà đạt được so với tiểu thư Delacour khiến mình bị người nâng ra cách của Laplace đặc sắc hơn cũng tâm huyết hơn nhiều. Có lẽ đối với các trọng tài và người thành niên mà nói, giá trị long ngữ tái hiện hơn xa cuộc thi Chiếc Cốc Lửa, Harry hoàn toàn tuyệt đối xứng đáng với cái tên đệ nhất. Nhưng đừng quên, ở đây là Hogwarts, các phù thuỷ trẻ tuổi không quản thế nào đều là vị thành niên, bọn họ mong đợi một quá trình thật tâm huyết, thật có tính thưởng thức, thậm chí là kết cục không có bị thương, chỉ có anh hùng. Thế nên, hiển nhiên Harry và Fleur đều không phù hợp với quá trình này. Chỉ có Laplace làm được, vì vậy các tiểu phù thuỷ, đặc biệt là là Gryffindor biết kêu la nhất đều thi nhau ủng hộ vị thiếu niên đến từ Dumstrang.”Hừ, thật dã man…” Pansy vừa vỗ tay theo lễ tiết, vừa oán giận nói.

Hiển nhiên, đây cũng là tiếng lòng của tất cả Slytherin và Ravenclaw. Chiêu thức ưu nhã trí tuệ không chiến mà lại có thể phục người vừa rồi của Harry hiển nhiên càng phù hợp với tiêu chuẩn bình phán của bầy rắn, mà bầy ưng thì sùng bái mà thưởng thức trình độ học thức của Harry. Vì thế, bọn họ đối với tâm huyết các Gryffindor tôn trọng nhiều ít có chút phản cảm.

“Không thể nghi ngờ, nếu để Harry làm, tuyệt đối sẽ ưu nhã mà đặc sắc hơn cái này nhiều, chỉ là cậu ấy chọn cách ít dùng sức nhất.” Draco cũng cười lạnh nhìn mấy tiểu sư tử gọi hăng hái nhất với biểu hiện của Laplace, lúc này dĩ nhiên cổ vũ cho người ngoài sung như vậy, thật là một lũ ngốc không hề có cảm giác vinh dự. —— đây giá trị quan của bầy rắn bao che khuyết điểm.

“Này, kế tiếp là Neville đấy, tôi rất lo cho cậu ấy…” Hermione vừa rồi thấy Fleur bị thương nặng như vậy, đã sợ đến tái nhợt, rồi lại thấy ưu tú xuất sắc như Moxipher ở phút cuối cùng chỉ là vô ý một tí đã bị đuôi rồng quất bay xa 20m… Mà bọn người dã man của Gryffindor, dĩ nhiên còn khen ngợi… Thật là ngang ngạnh.

Lúc này, dấu vết tranh đấu trong sân đã bị xử lý, rồng mũi cụt Thụy Điển màu lam bạc dưới sự trấn an của thầy dạy rồng khó khăn lắm mới được đưa ra khỏi sân, kế một sinh vật khiến cả sân thi an tĩnh lại được đưa lên——

“Draco, cái này… Ách, cậu cũng thích?” Biết yêu thích của Draco, Blaise ra vẻ lo lắng nhìn bạn mình, Draco hẳn không thể thích cả loài rồng này đi, nếu thật vậy cậu chỉ sợ phải ước định lại sự yêu thích ấy.

“Blaise • Zabini!!!!” Draco nghiến răng nghiến lợi khẽ rống tên của Blaise, “Không phải mỗi loài rồng đều đáng cho một Malfoy thích.”

“OK, OK!!” Blaise biết mình đã chọc giận Draco.

Con rồng trong sân là rồng đầu mủ Mexico, thân thể khổng lồ mà u nang, lộ ra màu nâu xỉn xấu xí, phía trên có mấy đường vân nằm giữa màu lục và màu vàng, làn da gồ ghề như da cóc, tiết đầy chất nhầy dính nhớp. Chi sau thoạt nhìn như chân chim, thon dài mà cường tráng, chi trước ngắn nhỏ. Nó có cái cổ dài ngoẵng, và tấm thân cực kỳ không phối hợp, là một con rồng cao chừng 6m. Đầu dị dạng quá mức, rất lớn, lớn đến làm người hoài nghi cái cổ thon mảnh của nó liệu có đỡ được không. Phần lưng của tấm thân không phối hợp ấy tét ra một đôi cánh to đùng. Trên mặt và miệng nổi lên từng lớp biểu bì hoặc dị dạng như xương thừa hoặc u mà phần ót thì lại nhô ra rất đột ngột, chóp xương sọ đặc biệt sưng vù, trội cao, độ dày đạt 25cm.

“Ách, bề ngoài của con rồng này… Đây chính là cửa ải mà vị dũng sĩ cuối cùng phải đối mặt —— rồng đầu mủ Mexico.” Bagman cũng rất chán ghét nhìn nó.

“Xin mời vị dũng sĩ thứ tư của chúng ta.” Crouch nói.

Neville lo sợ ra khỏi lều của mình, thân thể run rẩy, môi không còn chút máu, mặt thậm chí tái xanh. Trong đầu không ngừng ngẫm nghĩ phương án Sprout cho mình, lều của cậu và chỗ pháp thuật của rồng có thể phun tới cách ra một khoảng, cậu cần phải tới thềm đá mới có thể thấy được đối thủ. Cậu từng bước xuống thềm đá. Nhưng ngay khi nhìn thấy con rồng đầu mủ Mexico quá mức khủng bố kia, dũng khí khó khăn lắm mới được người khác tụ lên giúp nháy mắt đánh tan. Miệng cậu phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng, trước đó Neville căn bản không nhìn kỹ mô hình, mà còn mô hình hiển nhiên làm quá mini. Rồi dưới tình cảnh mọi người đều kinh ngạc cậu ngất đi, như một quả bóng cao su lăn xuống thềm đá.Dĩ nhiên trực tiếp mà vừa vặn lăn đến bên tổ rồng.

Đôi mắt của rồng đầu mủ Mexico đột nhiên đỏ đậm, hiển nhiên là cuồng hóa. Nó nóng nảy phát ra một tiếng rống hung tàn, bật dậy khỏi tổ, không màng tất cả hất đi chỗ trứng mình bảo vệ đã lâu. Thú vị là, trong lúc hỗn loạn quả trứng vàng dĩ nhiên lăn vào lòng Neville.

Các thầy dạy rồng rất nhanh phát hiện ra sự dị dạng của nó, bọn họ lập tức đọc thần chú, đúng lúc này, con rồng vỗ cánh hất tung bụi bặm trên đất, như một cơn bão cát dữ dội. Không thiếu thầy dạy rồng bị cắt đứt thần chú. Mọi người chỉ có thể nghe thấy giữa cơn bão hình như có gì đó bị đứt gãy, rồi là tiếng ngã xuống.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, từ Neville thét lên đến thần chú của thầy dạy rồng bị cắt đứt chẳng qua không tới ba phút. Mọi người đều không phản ứng kịp. Thần tốc nhất Peclers lập tức ra tay, một câu thần chú khiến bụi bặm toàn trường yên ổn trở lại, mà lúc này các thầy dạy rồng còn đang lung tung bắn thần chú, mớ thần chú ấy đa số là đánh trúng tảng đá. Ngay lập tức, thần chú của Helga trực tiếp khiến con rồng mê man.

Mọi người đều sợ hãi nhìn cảnh hỗn loạn trong sân, song song thở dài sự hùng mạnh của vợ chồng hiệu trưởng Hogwarts.

“Ôi, đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn… Thật là may mắn!! Vị dũng sĩ thứ tư của chúng ta dĩ nhiên đã lấy được quả trứng vàng!” Bagman làm hết phận sự giải thích, từ góc độ nào đó mà nói xem như rất chuyên nghiệp phải không nào?

Thế nhưng, đúng lúc này, không biết là ai trước hét lên: “Nhìn kìa! Lều số 1!”

Lập tức, mọi người nhìn về phía cái lều bị sập đặt ở một khối đất bằng phẳng do nham thạch tạo thành, kề sát bức tường kéo sâu vào sân thi!

Mà, nó thuộc về dũng sĩ của Hogwarts —— “The Boy Who Lived” —— Harry • Potter!