Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 163: Xua đuổi • cánh cửa trái tim



Harry vẫn luôn là một người thanh niên tao nhã, điểm này tin tưởng bất kể là ai cũng không thể phủ nhận. Thậm chí trong tương lai của quá khứ, ngoại trừ số ít người có thể đơn giản kích động cơn giận của y, y hiếm thấy có cơ hội tức giận. Nhất là sau khi y tẫn tẩy duyên hoa, trong giới quý tộc lúc đó ai chẳng biết Hôi Nghê Hạ là một người ưu nhã ôn nhu. Chấp chưởng một bộ phận thế lực tương đối lớn của Thế Giới Phù Thủy, Harry dù là bị quân địch chửi rủa, vũ nhục, cũng không có bất kỳ động dung gì.

Nhưng mà, khi lời này hạ xuống, mọi người ở đây cảm nhận một thứ áp lực cực độ hùng mạnh nương theo tức giận lan tràn. Bọn họ vì lượng pháp thuật khổng lồ ấy mà khiếp sợ, nhìn về phía cậu bé đầu nguồn pháp thuật. Harry đã chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt bích lục phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt, Draco khẽ run —— không quản thế nào, Harry đều là một Potter, Potter coi trọng bạn lữ của mình xưa nay nổi danh trong giới quý tộc, tiểu thư Greendograss hôm nay rốt cuộc giẫm trúng lôi khu kinh khủng nhất.

Chỉ thấy Harry trực tiếp vươn tay phải, cách không mở ra hổ khẩu như bóp cái gì nhấc lên.

Sắc mặt vốn có chút đắc ý của Lynda • Greendograss đột nhiên trở nên kinh khủng, hai tay gảy cổ mình, phảng phất ở đó có một bàn tay vô hình đang bóp cổ cô. Bàn tay Harry dùng lực thêm vài phần, cô bé giãy dụa lợi hại hơn.

“Cậu Potter …” Trên ghế giáo sư, giáo sư McGonnagal thấy tình huống không đúng vội vàng ngăn lại.

“Horn Tongue!” Harry không hề do dự quăng một pháp thuật vô trượng.

Các học sinh sợ hãi, nhìn viện trưởng Gryffindor mở miệng nhưng phát không ra thanh âm gì, chỉ biết pháp thuật vô trượng của Harry có hiệu lực.

“Cậu Potter, trò buông tay đã, đừng xung động…” Giáo sư Flitwick cũng cố gắng khuyên bảo.

“Horn Tongue!” Harry tiếp tục gia tăng lực lượng trên tay, cô bé bắt đầu nghẹn đỏ mặt, kịch liệt giãy dụa.

“Harry…” Lupin vừa mở miệng đã phát hiện mình phát không ra thanh âm.

Hiển nhiên, Harry ngại phiền phức dùng pháp thuật vô trượng vô thanh.Draco âm thầm nhìn về phía các vị khách hoặc là hứng thú, hoặc là kinh ngạc trên ghế giáo sư, rất bất đắc dĩ, cậu hiểu rõ nhất sự giữ gìn Harry dành cho cha đỡ đầu. Phải biết, đó là nghịch lân duy nhất của y. Năm đó bao nhiêu người muốn lấy cha đỡ đầu đâm chọt Harry, trải qua thời đại Hôi Nghê Hạ, Draco rất rõ trong cảm nhận của Harry, bản thân y có thể không thèm để ý chửi rủa và vũ nhục nhằm vào mình, nhưng ai muốn lấy cha đỡ đầu nói chuyện, vậy xin lỗi, Harry sẽ cho kẻ đó biết cái gì là “muốn sống không được, muốn chết không xong”. Tỷ như vị tiểu thư hiện tại, nếu cô ta làm chuyện khác, quá phận nhất bất quá là một cái Avada, đâu cần giãy dụa bên bờ vực sinh tử lâu như vậy?

Năm đó, y ở những giây phút cuối cùng yêu Severus • Snape, đồng thời tận mắt nhìn bạn lữ của mình rời đi nhân thế, loại thống khổ sâu sắc ấy rốt cuộc đã hủy diệt cái gì, lại sinh ra cái gì? Hiện tại, sau khi Severus tiếp nhận tình yêu của y, Harry có thể nào bỏ được bạn lữ chịu dù chỉ là tí xíu chửi bới và chỉ trích?

Các Slytherin sợ hãi, bọn họ cảm giác được ánh mắt thủ tịch bọn họ đã nổi lên sát ý. Mà tiểu thư Greendograss bắt đầu trợn trắng, đầu lưỡi phun ra, sắc mặt biến thành màu xanh trắng. Hai tay của cô đã vô lực rủ xuống, chỉ cần Harry thêm chút lực lượng nữa cô bé này tuyệt đối không sống nổi.

Đúng lúc này, một bàn tay thon dài đáp lên vai Harry, cái giọng tơ lụa trầm thấp giữa lễ đường im ắng có vẻ đặc thù: “Harry, ta nghĩ ta còn không muốn lễ Giáng Sinh đến Azkaban thăm em, tuy rằng trang viên Prince rất gần với nơi đó.”

Bàn tay Harry thoáng thả lỏng, điều này khiến cô bé thấy được một tia hy vọng, bắt đầu từ bản năng kịch liệt giãy dụa.

“Buông ra… Ta biết tâm tình của em, nhưng, Harry, cô ấy không đáng em làm vậy. Buông ra, Harry, ta không muốn em đả thương người. Lý trí một chút, em biết mà.” Severus thấy Harry buông lỏng, “Harry, cô ấy là học sinh, học sinh của Hogwarts!”

Thế nhưng, Sev, cô ấy tổn thương anh, phải làm sao đây? Harry nhắm mắt lại, bàn tay hoàn toàn buông lỏng, không nói ra gì. Thấy Harry rốt cục buông lỏng tay, tiểu thư Greendograss không hình tượng ngồi bệt xuống sàn ho khan, Severus trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người bước nhanh ra lễ đường.

Harry biết mình cần thu màn, thoáng bình phục tâm tình, lần thứ hai mở mắt đã không còn gợn sóng. Draco nhìn đôi mắt như lưu ly kia, trong lòng rõ ràng Harry đã dùng Occlumency.

“Ta thật không rõ các vị vì sao khát khao thuần huyết đến vậy!” Giọng Harry rất lạnh, “Ta có một vấn đề muốn hỏi, gần 100 năm qua học sinh tốt nghiệp ưu tú nhất ở Slytherin là ai?”

Bàn dài Slytherin cực kỳ an tĩnh, cả đại sảnh cũng vậy, nhưng không ai trả lời Harry.

“A, đều không trả lời được, phải không? Vậy, Draco, cậu nói.” Harry gọi bạn mình.

“Tôi nghĩ, ý cậu là Tom • Riddle?” Draco kéo điệu quý tộc tiêu chuẩn nói ra cái tên này.

“Phải, đúng vậy, học sinh tốt nghiệp toàn ‘O’ của N. E. W. T, khen thưởng cống hiến đặc thù của Hogwarts, nam chủ tịch hội học sinh cùng khóa. Cho dù là Slytherin cũng ít có học sinh tốt nghiệp ưu tú như vậy, đích thật là một người ưu tú đến trên cả tuyệt vời. Hơn nữa, đủ mọi hành vi sau khi người này tốt nghiệp, hầu như cả Thế Giới Phù Thủy đều bị đùa bỡn. Nhưng mà chúng cũng không thể che giấu sự thật rằng người này là một hỗn huyết.” Harry nghiền ngẫm nói, thoáng nhún vai, kế trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, y dùng đũa phép viết xuống cái tên “Tom Marvolo Riddle” giữa không trung, hoa thể tự xinh đẹp phát ra ánh sáng màu lục. Rồi vung đũa phép lên, chữ cái một lần nữa sắp hàng, xuất hiện một cái tên khiến mọi người kinh khủng: I am Lord Voldemort.”Nếu không tin, vậy, các vị có thể tự đi thăm dò.” Harry bình tĩnh nói, “Từ một vài mặt mà nói, các vị những kẻ tự xưng là thuần túy căn bản là một lũ ngốc. Ta không biết các vị có nghe qua lý luận di truyền học của Muggle không, có thời gian thì tự đi xem đi.”

Harry đột nhiên cảm giác Severus đã rời đi Hogwarts, không khỏi nhíu mày. Nhìn thoáng Peclers và Helga từ nãy đến giờ đã không nói gì, bọn họ đều lý giải gật đầu.

Khi Harry đứng dậy tính đuổi theo, tiểu thư Greendograss vừa tìm về hơi thở kia, dĩ nhiên một lần nữa ngữ ra kinh người: “Nếu ‘kẻ đó’ cũng là hỗn huyết, vậy thân là Cứu Thế Chủ, sao có thể cùng Severus cũng là hỗn huyết đi gần như vậy…”

Còn chưa dứt lời, bàn dài Slytherin đã bị một Nghệ Thuật Hắc Ám chứa hiệu quả ăn mòn mạnh mẽ đánh thành phế tích, mà người bên cạnh bàn dài không ai bị thương. Thủ pháp tinh chuẩn, pháp thuật tinh thuần khiến mọi người kiến thức được cái gì là hùng mạnh.

“Lấy danh nghĩa của người thừa kế Slytherin, học viện Slytherin trục xuất Lynda • Greendograss.” Harry dùng làn điệu lạnh như băng tuyên bố lệnh trục xuất.

Sau đó khi mọi người chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã vội vã rời đi tầm mắt.

“Thưa cha, Malfoy quan trọng nhất là người nhà, vậy, khi có kẻ thương tổn cha đỡ đầu, nhà Malfoy có phải nên có phản ứng?” Draco ngay lập tức đề nghị với người cha đêm qua ngủ lại Hogwarts, sáng nay được nhìn một vở kịch.

“A, đương nhiên, yên tâm, ta tin tưởng chú họ Regulus của con cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ khiến Harry thương tâm. Đúng không, Regulus thân ái?” Lucius hỏi.

“Đương nhiên, Harry là ân nhân cứu mạng của em, vĩnh viễn thuần túy Black sẽ không để mặc ân nhân bị thương tổn!” Lập trường của Regulus rất rõ ràng.

“Zabini không có tiền lệ để bạn mình chịu ủy khuất.” Blaise tự nhiên là đứng về phía bạn.

Các học sinh Slytherin lập tức hồi vị——

Sợ rằng dưới sự chèn ép do nhiều đại gia tộc liên hợp như vậy, cho dù gia tộc Parkinson có ý định bảo vệ quan hệ thông gia cũng sẽ cực kỳ trắc trở? Huống chi, quan hệ của tiểu công chúa nhà Parkinson và thủ tịch Potter rất tốt, bên nào nhẹ bên nào nặng tự nhiên không cần phải nói.

Xem ra, cái gọi là tân duệ gia tộc, trong thời gian ngắn suy sụp là khẳng định.

“Được rồi, nên lên lớp thôi. A, Hufflepuff và Ravenclaw năm thứ ba là tiết độc dược của Severus phải không? Buổi sáng nghỉ tiết độc dược.” Peclers đuổi các học sinh lên lớp.



Spinner’s End, nhà của Snape

Severus ngồi một mình trên sô pha, luận hỗn huyết dĩ nhiên nhằm vào anh. Đây là điều anh và Harry thật không ngờ, lần này ngược lại là thiếu sót.

Anh nhớ rõ, khi mình còn đi học, đó là thời đại huy hoàng nhất của Voldemort, cũng là thời đại luận xua đuổi hỗn huyết hung hăng ngang ngược nhất trong nội bộ Slytherin. Hơn nữa Severus ở trước năm thứ năm vì duy trì tình bạn với Lily, ở nơi Lily không thấy nhận hết xem thường và vũ nhục các Slytherin dành cho.Severus chìm đắm trong hồi ức thống khổ, cho dù hiện tại anh đã thức tỉnh huyết mạch, cũng vẫn không thể chôn dấu hết thương tổn quá khứ tạo thành. Hiện tại từ một vài góc độ mà nói, so sánh với huyết thống của anh, phù thủy tự xưng là thuần huyết mới là hỗn huyết.

Nghĩ xong từng chuyện, Severus lập tức nghĩ tới trân bảo của mình —— Harry.

Nhớ tới cái vẻ Harry tức giận thay anh, y hôm nay tính tình rất trầm ổn. Cả bản thân Severus cũng có chút không dám tin, thùng thuốc nổ năm đó vừa chạm đã nổ, hôm nay tĩnh lặng đến khiến người tâm động.

Hôm nay Harry quả thật đã động sát ý với cô bé ấy, nếu không phải anh khuyên can đúng lúc, Harry sợ rằng sẽ giết chết cô bé ấy trước mặt mọi người, cho dù y biết làm vậy mình phải đối mặt là chung thân Azkaban.

Một chớp mắt đó, Severus nghĩ tới không phải là thế nào trả thù kẻ đào ra thống khổ của anh, mà là anh cần bảo vệ trân bảo thuộc về mình. Chưa từng có ai tức giận thay cho Severus, thậm chí vì bảo vệ anh mà tình nguyện đi Azkaban. Harry mẫn cảm cỡ nào với giám ngục Severus không phải không biết, nhưng mà anh cũng rất rõ ràng, nếu không phải anh đúng lúc lên tiếng, Harry quả thật sẽ giết chết cô bé ấy.

Severus bỗng nhiên đứng dậy, anh nghĩ, Harry hiện tại hẳn đang tìm mình. Anh không để lại tí tin tức gì đã rời đi Hogwarts, cự quái mắt lục sẽ lo lắng ra sao. Anh có chút ảo não, ảo não mình dĩ nhiên quên đi hứa hẹn từng nói với Harry —— bất kể chuyện gì đều sẽ chia xẻ cùng y.

Nhưng mà, khi anh quăng bột Floo vào lò sưởi, chuẩn bị về Hogwarts, thì nghe được tiếng chìa khóa mở cửa. Anh nhất thời ngẩn ra——

Đã bao nhiêu năm rồi, cánh cửa nhà Snape vẫn khoá, như chính trái tim của Severus vậy. Cánh cửa đó, từ khi người đàn ông gọi Tobias rời đi, không còn ai mở. Thế Giới Phù Thủy nhở có lò sưởi thông hành, cửa hầu như không có tác dụng. Nghe tiếng khóa rỉ sắt dưới tác dụng của chìa khóa xứng đôi phát ra trúc trắc, có trong nháy mắt, đáy lòng Severus sinh ra một sự khiếp đảm, nếu vào là người cha ma men của anh…

Amj chỉ cần bước vào lò sưởi đang cháy, có thể né qua kẻ sắp vào này. Nhưng chân anh như mọc rễ——

Cánh cửa cũ kỷ rỉ sắt “Chi nha” một tiếng mở ra, một thanh niên cao gầy anh tuấn tóc dài tay xách bao lớn bao nhỏ, bỏ lại ánh dương ở đằng sau, cứ thế bước tới. Trong ánh mắt lục của thanh niên lóng lánh hào quang hạnh phúc, nhìn Severus đứng cạnh lò sưởi, vừa xoay người đóng cửa, vừa cười hỏi: “Sev, anh tính đi đâu à? Buổi trưa nhớ về ăn, em làm bít-tết hầm rượu đỏ cho anh nếm thử.”

Severus lẳng lặng nhìn nụ cười của thanh niên, một bên tắt lò sưởi, phảng phất tự nhủ nói: “Ta nghĩ ta đã không cần ra ngoài.”

Phải, ta không cần, bởi vì em đã tới.