Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 4 - Chương 129: Biểu diễn bay • đũa phép tự hủy • nói chuyện



Vòng cực Bắc, Dumstrang

Khi Harry cầm chổi của mình tới sân huấn luyện Quidditch, một số học sinh rất ngoài ý muốn. Bọn họ không biết vị giáo sư này tới đây làm gì.

“Giáo sư Evans, ngài là?” Quản lý sân huấn luyện Quidditch Arius lập tức hỏi, ông không quá hiểu vị đồng sự này, chỉ nghe nói là giáo sư đặc biệt tốt nhất mười năm gần đây, rất nhiều học sinh thích tiết thực tiễn của y, cả Victor cũng khen y không dứt miệng.

“Hôm nay thời tiết không sai, tôi muốn bay một chút, thả lỏng tâm tình. Ông Arius, ông biết mấy ngày gần đây tôi rất khẩn trương, hôm nay cuối cùng có cơ hội thả lỏng một phen. Tôi thích cảm giác bay giữa không trung. Được chứ?” Harry nho nhã lễ độ hỏi, y biết vị này trước đây là tầm thủ trứ danh của Đức, hiện tại đã xuất ngũ.

“Đương nhiên rồi.” Ông Arius gật đầu, cực kỳ kính nể tu dưỡng của vị giáo sư này, tối thiếu đã rất ít người lễ phép với quản lý như bọn họ.

Harry cười cười, trước cưỡi chổi xoay một hồi ở tầng trời thấp. Sau đó chậm rãi lên tới độ cao nhất định, gió nhu hòa phất qua tóc dài rối tung của y. Trong lúc nhất thời, lo lắng mấy ngày qua y nhận được phảng phất theo gió mà tan. Sau đó y bắt đầu diện rộng lao xuống, khi lao dĩ nhiên còn tăng tốc, các học sinh kế bên đều choáng váng, chưa từng gặp không muốn sống như vậy. Chỉ thấy khi y hầu như chạm vào mặt đất, đột nhiên vuông góc bay lên, đặc sắc biểu diễn khiến bọn họ hét rầm. Làm thêm vài lần, y trở lại không trung, bay xuôi số 8, bay ngược số 8, bay 360 độ xoay tròn, tăng tốc phi thường quy, lượn vòng khoe kỹ thuật, cái gì đặc sắc kích thích chơi cái đó, thậm chí còn đưa chổi lên tầng trời cao rồi ném đi để thân thể tự do rơi xuống, khi sắp thân mật tiếp xúc với mặt đất thì dùng một cái Accio để chổi nâng mình lên. Biểu diễn bay cao điệu, kích thích mà ngầu tuyệt khiến trái tim vì con vì Sev mà bị tích tụ của y thoáng cái thả lỏng, cảm giác tự do tự tại khiến y vui vẻ hưởng thụ, mái tóc dài bị gió thổi loạn hoàn toàn, thế nhưng y phát ra tiếng cười to sảng khoái, động tác làm ra cũng ngày càng khó.—— đây là Harry • Potter thích bay.

Bay giữa không trung nửa giờ, khi y rớt xuống, ông Arius lập tức chạy tới, cực kỳ kích động nói: “Giáo sư Evans, ngài bay tốt quá, tôi chưa từng thấy phù thủy nào bay tốt hơn ngài. Ngài nhất định từng chơi Quidditch phải không?”

“Ở Hogwarts từng làm tầm thủ đội học viện.” Harry vừa lấy tay vuốt tóc dài, vừa trả lời câu hỏi của đồng sự.

“Giáo sư từng làm tầm thủ ư?” Một cái giọng hơi trầm thấp vang lên phía sau.

“Đúng vậy. A, Victor, ta vốn định tìm trò tâm sự, thế nhưng khi thấy thời tiết tuyệt vời này, đã nhịn không được bay một phen.” Harry quay đầu nhìn, là Victor • Krum —— mục tiêu hôm nay của y, vì thế vui vẻ nói, “Vậy, chúng ta tìm một chỗ tâm sự, được chứ?”

Krum gật đầu, Harry cầm chổi tạm biệt ông Arius, rồi đi theo Krum.



Anh, Hogwarts

Severus cả đêm không ngủ, nhưng hiếm thấy không phải vì nấu độc dược, mà là vì đọc sách. Đúng vậy, cái hộp đi cùng ba bình ký ức và quyển sách là thư từ hai tháng này bị Salazar giữ lại, 30 phong thư tồn đọng. Severus ngồi trước bàn học cả buổi tối mới đọc xong.

Mím môi, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hoa thể tự ưu nhã mà quý khí, chữ như người. Nhắm mắt lại. Anh vẫn nhớ, năm đó chữ viết của cậu bé Gryffindor chưa bao giờ ưu nhã, quý khí cả, nhiều lắm chỉ có thể xưng tinh tế, thế nhưng, sau khi mình chết, cậu bé chịu các mặt đả kích. Dưới ma luyện và cực khổ cuộc sống áp đặt cho y, y không trở nên tinh thần sa sút và thất lạc, mà là ưu nhã và quý khí, y như vậy, không thay đổi chỉ là tâm ý và hết sức chân thành ban đầu.

Tự tay gấp lại từng phong thư, tuy đối với anh mà nói, sắp xếp chúng chỉ cần một câu thần chú, nhưng anh không tính làm vậy. Chúng bị đặt vào hộp, sau đó anh lấy ra đũa phép muốn biến một cái khóa, khi chạm vào cây đũa gỗ hoa, nó ngoài ý muốn nứt ra một cái khe, hoàn toàn để lộ phần lõi bên trong —— thần kinh rắn. Anh chưa kịp phản ứng, lõi đã hóa thành tro tàn.

Severus nhíu mày, tình huống này anh chưa từng gặp, nhưng đã nghe nói. Khi làm u linh, Draco kể với anh, đũa phép gỗ sồi xanh trong quá khứ của Harry cũng bị như vậy —— đũa phép tự hủy. Nhìn cây đũa phép theo mình hơn ba mươi năm biến thành mảnh vụn, tâm tình Severus không quá tốt. Thế nhưng, giờ nên làm gì đây? Không có đũa phép, ngày mai nên lên lớp cho các tiểu cự quái thế nào?

Anh suy nghĩ một chút, nghĩ nên thương lượng với Salazar, may mà hôm nay là Halloween.

Ở Thế Giới Phù Thủy, Halloween trường học không có tiết.

Nhìn lại thời gian, Severus thở dài một hơi, từ tủ thuốc lấy ra một lọ thuốc tinh lực, uống cạn. Sau đó đơn giản rửa mặt một phen, nhìn mình trong gương —— đây là sau khi thức tỉnh thành công anh lần đầu cẩn thận nhìn bộ dáng của mình, Severus rõ ràng cảm thấy bề ngoài có gì khác lạ, ngoại trừ lỗ tai nhọn giấu dưới mái tóc đen, mi tâm vốn có vết tích hằn sâu trở về bằng phẳng của thời thiếu niên. Đôi mắt màu đen càng thêm thâm thúy, bản thân anh đều thấy nhiếp nhân, thậm chí tròng mắt có thể nhìn thấu —— điều này khiến chúng có vài phần ý vị thần bí. Vết tích năm tháng trên mặt đã mất, như thấy được tuổi nhỏ của mình, chỉ là anh khi đó sắc mặt không khỏe mạnh như vậy.Anh rất nhanh rửa mặt xong, mặc chiếc áo choàng đen thường niên, bước đi ra phòng làm việc ở hầm.

“Severus, good morning.” Vừa ra khỏi lối đi tới phòng làm việc, dĩ nhiên gặp được Godric • Gryffindor và Salazar • Slytherin đang dẫn các Slytherin.

“Good morning, hai vị các hạ.” Gia chủ Prince chào hai người sáng lập, hơi khom mình.

“Con giống như gặp được phiền phức?” Salazar nhạy cảm hỏi.

“Vâng…” Severus có chút do dự.

“Lát nữa hãy nói, ăn xong bữa sáng chúng ta tâm sự.” Salazar cũng không tính để vị Prince này nói ra phiền não trước mặt các học sinh.



Vòng cực Bắc, Dumstrang

Harry nhìn thiếu niên 16 tuổi ở đối diện, Victor • Krum, thế nhân đều cho rằng ông nội của cậu bị Grindelwald giết, mà trên thực tế, ông Krum vẫn sống trên đời, chỉ là dùng cái tên khác, đó là một Thánh Đồ cao tầng tiêu chuẩn. Ngài Grindelwald hiện tại tái nhậm chức, thế nên, gia tộc Krum gần nhất tính để thiếu niên vào quân dự bị của Thánh Đồ.

Âm trầm, thoạt nhìn khá chất phác, vóc người khôi ngô, nói thật, từ vóc người mà nói, thiếu niên không quá thích hợp làm tầm thủ.

“Victor, ta nghĩ trò hẳn đoán được, vì sao ta tìm trò.” Harry bưng lên hồng trà nhấp một ngụm.

“Đúng vậy, vì thư mời của đội quốc gia Bulgaria đúng không. Giáo sư?” Krum có chút câu nệ, trận bay vừa nãy của thanh niên, khiến cậu sùng bái, cũng khiến cậu tự ti mặc cảm.

“Hiện tại, nói cho ta biết, trò muốn đi sao? Không cần lo lắng các nhân tố khác, chỉ vì mình.” Harry ôn hòa hỏi.

Krum trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Giáo sư, thẳng thắn mà nói, con yêu Quidditch, con không muốn bỏ qua cơ hội này… Sau khi tốt nghiệp con không còn cơ hội tham gia trận đấu cỡ lớn nào nữa. Thế nhưng, giáo sư, đi thí luyện với ngài hầu như là giấc mộng của mọi người ở niên cấp chúng con, ngài là một phù thủy cường đại, chúng con vững tin ngài sẽ dạy chúng con rất nhiều.”

Harry cười cười, nghe ra thằng bé càng thiên hướng bên kia. Ngón tay thon dài gõ vài cái trên tay vịn, sau đó hỏi: “Ta nghe Schatz nói, con tốt nghiệp xong sẽ vào quân dự bị Thánh Đồ?”

“A, vâng ạ. Gia tộc Krum vĩnh viễn trung thành với bệ hạ.” Krum rất ngoài ý muốn giáo sư có được tin tức, bất quá nghĩ tới giáo sư Evans là cha đỡ đầu của con gái viện trưởng Martin, đã bình thường trở lại.

“Trên thực tế, Schatz nói cho ta biết, hy vọng ta kiểm tra các con trong lúc thí luyện.” Harry lại uống một ngụm nước trà, dừng lại, “Bất quá, giờ thì ta nghĩ, con hẳn càng hy vọng tham gia World Cup?”

Krum không nói gì, đích xác, cậu từ nhỏ đã thích Quidditch, nhớ năm đó ông nội dẫn cậu đi xem trận đấu của đội Đức, đó là trận chung kết. Ông Arius dưới vạn chúng chú mục ngăn cơn sóng dữ, vì đội Đức thắng được World Cup. A, đúng vậy, khi đó ông nội nói: Victor, sau này con cũng phải giỏi như vậy.

Đúng vậy, đây là giấc mộng của cậu…

“Vậy, chúng ta ước định nhé?” Harry ôn hòa cười, “Ta cho con tham gia World Cup Quidditch, đồng thời trước khi xuất phát có thể chỉ đạo con một ít, thế nhưng, con phải đáp ứng ta một việc —— mỗi trận đấu phải bắt được Golden Snitch trước khi đối phương được 100 điểm. Nếu con làm được, ta xem như con ưu tú thông qua thí luyện, song song viết một phong thư đề cử cho Schatz. Đương nhiên nếu con không làm được, vậy, cái gì cũng không có. Thế nào, Victor?”Krum nhìn Harry, không đáp ứng ngay lập tức, chỉ là hỏi: “Giáo sư Evans, thầy bay xuất sắc như vậy, vì sao không tham gia World Cup?”

“Đại khái là vì ta thích bay nhiều hơn Quidditch, ta chỉ là đơn thuần thích tự do giữa không trung. Thế nhưng, Victor, ánh mắt của con nói cho ta biết, con thích Quidditch hoặc nói thích làm tầm thủ nhiều hơn bay.” Harry buông ly trà, mười ngón đối thành hình tháp, lẳng lặng chờ đáp án của đối phương.



Pháp, Bộ Pháp thuật, phòng làm việc của bộ trưởng

“Giáo sư Clayderman, hẳn là không sai, sợ rằng Gellert • Grindelwald đã lại nắm giữ Đức.” Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Pháp ông Lance nói với ân sư của mình.

“A?” Ông cụ ngồi ở phòng làm việc bộ trưởng thói quen đẩy mắt kính, phát ra một âm đơn ý vị không rõ.

“Giáo sư… Chúng ta?” Lance nghe tiếng ân sư, trái lại tuyệt không sốt ruột.

“Migo, ta phải sửa đúng lời con, không có lại, Đức trên thực tế vẫn bị Gellert nắm giữ, chỉ là hiện tại công khai hóa mà thôi.” Klour • Clayderman chậm rãi nói.

“Ngài nói rất đúng, giáo sư.” Migo • Lance đáp.

“Giờ thì, chúng ta xem như không biết gì cả, hiểu chưa?” Ngài Clayderman nói.

Lance sửng sốt một hồi, nhưng rất nhanh phản ứng, lộ ra nụ cười hiểu rõ: “Đương nhiên, giáo sư Clayderman. Con sẽ khiến truyền thông hoàn toàn bỏ qua nó.”

“Đã thế, ta về nhà trước.” Clayderman lập tức thông qua lò sưởi về nhà.

“Giáo sư đi gấp thật…” Lance nhỏ giọng lẩm bẩm.

Về đến nhà, luyện kim thuật sư nghỉ chân bên cửa sổ một hồi, nhìn bluelover nở rất đẹp ngoài phòng. Ông hàng năm chỉ để lại hai đóa —— gặp nhau là số mệnh, tâm linh giao hội khiến chúng ta có tình hoài lãng mạn bất tận.

Nếu không có người kia, anh nhất định sẽ chọn em nếu người kia khiến anh thất vọng, em có thể cho anh hy vọng.

Ông trầm mặc hồi lâu, sau đó, búng tay: “Dark!”

“Chủ nhân.”

“Chuẩn bị một cái nhẫn cầu hôn.”

“Dạ, chủ nhân.”