Hào Quang Mặt Trời

Chương 294: Cung Điện Hoàng Gia (2)



Chứng kiến sự lộng lẫy không thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu của Đại Lễ Đường, hầu như toàn bộ nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động đều oa lên một tiếng, trầm trồ tán thưởng không thôi

“Đẹp quá!”

“Đây có lẽ là nơi hoàng gia tổ chức các buổi vũ hội phải không?”

“Nếu có thể khiêu vũ cùng người mình yêu trên sân khấu ngàn vì sao này thì tốt biết mấy”

“Oa, ta muốn tổ chức hôn lễ ngay tại đây, có ai muốn lấy ta không?” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động xuân tâm đại phóng, có chút hứng khởi nói

Không có lấy một giây do dự, một, hai… không, là ba nam đệ tử của Tam Sơn Môn đã nháo nhào dơ tay lên hưởng ứng

“Ta!”

“Có ta!”

“Tố Tố sư muội, chọn ta đi này!”

“Cút!” Nữ đệ tử Phiêu Miễu Động gọi là Tố Tố vừa nghe thấy vậy liền đảo tròn ánh mắt trắng dã, lạnh lùng quát

Một bên nghe đám người bên dưới lời qua tiếng lại vui đùa, một bên lại phóng tầm mắt cẩn thận đánh giả cả Đại Lễ Đường xa hoa mỹ lệ, Thủy Linh Lung ngay lập tức nhận ra có điều lạ lẫm, quay ra nói với Đăng Dương

“Lão tiên sinh, ngài có nhận ra không, nơi này hình như quá tươm tất rồi, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào gọi là đã từng có một tận chiến quyết liệt diễn ra tại đây!”

Đăng Dương nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý “Đúng là như thế, không hề có khí tức của Rối Đá và Cốt Qủy ở nơi này, tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy có một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí!”

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc của Nguyệt Yên Lan bổng vang lên trong không gian, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người

“Lão tiên sinh, ở đây có một cái thi thể này!”

Đăng Dương hướng vị trí của Nguyệt Yên Lan mà nhanh chân bước đến, thì ra, mùi máu tanh mà hắn ngửi thấy là bắt nguồn từ xác chết của một tên võ giả không biết đã tử vong từ khi nào, nằm bẹp một đống khuất sau những hàng ghế tinh mỹ.

“Từ đồng phục của hắn, tên này đích thị là đệ tử của Phá Thiên Tông!” Thủy Linh Lung lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn xuống cái xác lạnh băng trên sàn nhà.

‘Thiên Đạo Chi Nhãn’

Đăng Dương âm thầm sử dụng nhãn thuật Thiên Đạo Chi Nhãn mà hắn vừa học được cách đây không lâu từ truyền thừa của chìa khóa Vô Địch, nhất thời, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên hai ngôi sao chín cạnh màu trắng bạc, được cách điệu với đầy hoa văn phức tạp và tối nghĩa, tựa như một tấm trận đồ ‘cửu cung bát quái’, chấp chưa bên trong cả một bầu trời áo nghĩa vô tận, quét qua xác chết.

Dưới cái nhìn của Đăng Dương, thi thể lạnh băng trên sàn nhà đã khôn còn là một cái xác chết vô tri vô giác nưa mà đã biến thành, hay nói đúng hơn là hiện lên như một sơ đồ sự sống vô cùng rối rắm, bao gồm kỳ kinh bát mạch là hệ thống tuần hoàn đấu khí, đại não nối liền với vô số dây thần kinh là hệ thống luân chuyển linh hồn, và cuối cùng, không thể thiếu chính là hàng vạn mạch máu từ lớn đến nhỏ, biểu trưng cho hệ tống vận chuyển sinh lực.

Lúc này đây, sơ đồ sự sống của tên đệ tử Phá Thiên Tông đã rát nát, nhàu nhò không thua gì tấm giấy báo chùi đít, điều này phần nào cho phép Đăng Dương thấy được, tình trạng thương thế của hắn ta trước khi chết, đến cùng là có bộ dạng như thế nào.

Một giây sau, Đăng Dương thu hồi Thiên Đạo Chi Nhãn, bình tĩnh nói

“Không có gì đặc biệt, chỉ là lục phủ ngũ tạng bị xuất huyết nặng, chấn thương sọ não, gãy cột sống, dập lá lách, thủng một bên phổi, đan điền suy kiệt và nguyên nhân dẫn đến cái chết là do mất máu quá nhiều”

“Xem ra, để đến được nơi này, Phá Thiên Tông cơ hồ đã gần như mất hết toàn bộ đám võ giả vô hồn và người của bọn chúng đã bắt đầu xuất hiện thương vong”

Ngô Thừa Dực vừa nghe Đăng Dương nói vậy, ánh mắt lập tức hiện lên màu huyết sắc đỏ tươi, hừ lạnh một tiếng rồi gằn giọng nói

“Ha ha, mấy hết đám bù nhìn thế mạng kia rồi, để xem tên Ngọc Cổ Thanh lòng dạ rắn rết và Phá Thiên Tông của hắn làm sao để đối phó được với sự trả thù điên cuồng của chúng ta đây. Hắc, giờ chết của bọn hắn đã chính thức đếm ngược từ thời khắc này!”

Nguyệt Yên Lan cười đến vô cùng đáng sợ, nói “Đã vậy thì còn chờ đợi gì nữa, lão tiên sinh, chúng ta đi tiếp thôi!”

“Được!” Đăng Dương gật đầu đồng ý.



Tiếp đó, đoàn người lại bắt đầu di chuyển, cước bộ so với lúc trước đã có phần nhanh hơn một chút.

Rời khỏi Đại Sảnh Đường là một hành lang không lớn cũng không nhỏ, kéo dài chưa đến mười mét thì đã chia làm ba hành lang khác nhau, trong đó, một cái tiếp tục dẫn thẳng về phía trước, trong khi hai cái còn lại thì dẫn theo hai hướng trái phải.

Dựa vào kỹ năng giáp định, Đăng Dương mau chóng phát hiện ra, trên cả ba ngã rẽ đều có dấu vết mà đám người Phá Thiên Tông để lại, tuy nhiên, dấu vết trên hành lang chính giữa vẫn là nhiều hơn cả, hoàn toàn bỏ xa hai hành lang trái phải còn lại.

Chính vì vậy, Đăng Dương cũng không có chia người ra mà tiến thẳng một đường theo hành lang ở giữa.

‘Theo như lẽ thường, đi hết con đường này chính là đến Chánh Điện Đế Vương rồi, không biết nơi đặt ngai vàng của hoàng đế sẽ có khung cảnh kinh tâm động phách đến thế này đây. Ừm… nếu như có thể, mình cũng muốn ngồi thử lên cái ngai vàng cao quý đó một lần, xem thử xem, cảm giác đứng cùng vị trí với An Dương Vương rốt cuộc là ra làm sao’

Đi dọc theo hành lang sa hoa được trang trí bởi vô số kỳ trân dị bảo, nghĩ đến nơi sắp đến có thể là Chánh Điện Đế Vương, Đăng Dương cũng không khỏi có chút chờ mong trong lòng.

Bất quá, cảm giác hồi hộp đó cũng không tồn tại được lâu trong lòng Đăng Dương thì đã bị thay thế bởi một loạt những câu hỏi không lời giải đáp.

Tất cả là bởi vì, từ khi hắn bước chân vào Đại Lễ Đường cũng như tiến vào cái hành lang bóng bẩy này, vẫn chưa một lần nhìn thấy được dấu hiệu của Rối Đá, Cốt Qủy hay bất kỳ một thực thể cường đại có sức uy hiếp nào.

Ngoài những tiếng bước chân lốc cốc do đạp lên sàn nhà cảm thạch bóng loáng ra thì chỉ có một sự tĩnh lặng tuyệt đối ngự trị khắp cả không gian. Điều này nhất thời khiến cho sự cảnh giác của Đăng Dương dâng cao đến cực điểm.

Mặc dù biết rõ, phía trước vẫn đang có viên đá dò đường là Phá Thiên Tông, tuy nhiên, cẩn thận tính toán và chuẩn bị chu toàn cho tất cả mọi việc có thể xảy đến, bao gồm cả trường hợp tồi tệ nhất, chưa bao giờ là việc thừa thải đối với hắn.

“Thả chậm tốc độ lại, cẩn thận một chút, lão phu có linh cảm không hay lắm về hành trình phía trước!” Ôm tâm tình cẩn trọng trong từng đường đi nước bước, Đăng Dương ra hiệu cho đoàn người ở phía sau.

Tất nhiên, với vị thế lãnh đạo không thể bản cải của hắn, tất cả mọi người, bao gồm cả Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đều nhất nhất làm theo vô điều kiện, liền hạ nhanh chóng thấp tốc độ di chuyển, mặc cho không biết linh cảm không hay của Đăng Dưng rốt cuộc là thứ gì.

Và chỉ năm giây sau đó, sự cảnh giác của Đăng Dương đã được chứng minh là hoàn toàn chính xác, khi mà một mũi thiết tiễn sắc lạnh hàng quang, bổng nhiên từ tận cùng của hành lang sa hoa, xé không bắn thẳng vào đoàn người.

Tuy nhiên, còn chưa đợi mũi tiết tiễn bay được vào khoảng cách năm mét, Thủy Linh Lung đã phản ứng với một tốc độ cực nhanh, trường kiếm lam sắc mỏng như cánh ve bất ngờ xuất ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào khoảng không phái trước mà chém ra một đạo kiếm khí phi thường bén nhọn, trong chớp mắt đã chẻ đôi mũi thiết tiễn ra làm hai đoạn, phân biệt đâm mạnh vào vách tường hai bên hành lang.

Có điều, vách tường nhìn hoa lệ đắc tiền thế thôi nhưng bản chất thật ra còn cứng rắn hơn cả sắt thép bình thường đến cả ngàn lần, do vậy, hai nửa thiết tiễn bắn vào nơi này chỉ làm tóe lên một đóa hỏa hoa rực rỡ rồi cùng nhau vô lực rơi thẳng xuống đất, vang lên vài tiếng leng keng vui tai.

Một kiếm chẻ đôi thiết tiễn song, Thủy Linh Lung cũng không vội tra kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cánh cửa đá bảy sắc đang mở toang ở tận cùng hành lang, nhíu mi nói

“Không phải đám người Phá Thiên Tông đã đi trước mở đường rồi sao, mũi tên này là ở đâu chui ra, chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện ra bị chúng ta theo đuôi mà lập ổ mai phục?”

Nguyệt Yên Lan tiếp lời “Hoặc cũng có thể, từ trên xuống dưới mấy chục mạng người của Phá Thiên Tông đều đã chết sạch rồi!”

Ngô Thừa Dực gật đầu đồng tình, nói “Ta thấy vế thứ hai khả quan hơn rất nhiều. Bởi vì, Phá Thiên Tông bọn chúng hoàn toàn không có bất kỳ cách nào để có thể phát hiện ra được sự theo đuôi của chúng ta!”

“Tuy nhiên, nếu đúng là thế thật, vậy thì thế lực đang tồn tại phía sau cánh cửa bảy màu kia cũng không phải dạng vừa” Lý Tiểu Kiều ngưng trọng nói

“Thứ có thể giết chết được Võ Tướng đỉnh cao như Ngọc Cổ Thanh, chắc chắn là vô cùng khó chơi. Như lão tiên sinh đã nói, mọi người tốt nhất vẫn là nên đề cao tính cẩn trọng!”

Vừa nghe một loạt ý kiến của tất cả mọi người, Đăng Dương khẽ lắc đầu, chậm rãi nói

“Không cần đón già đón non, từ đây, bằng linh hồn lực cường đại của mình, lão phu có thể cảm nhận được, phía sau cánh cửa bảy màu kia đang diễn ra một trận chiến cực kỳ khốc liệt”

“Vẫn còn đang chiến đấu, có lẽ nào…” Hai mắt Nguyệt Yên Lan tức thời lóe sáng

Đăng Dương nói tiếp “Không sai, điều đó cũng có nghĩa, Ngọc Cổ Thanh và đám người Phá Thiên Tông của hắn vẫn còn chưa bị tận diệt, hơn nữa, ngay lúc này đây, tất cả bọn chúng đang lâm vào một trận quyết chiến với những thủ hộ giả của cung điện hoàng gia”

“Như vậy thì càng tốt, chúng ta sẽ có cơ hội tự tay trả thù cho các huynh đệ đã khuất!” Ngô Thừa Dực lạnh giọng nói

“Thế, mũi tên vừa rồi là như thế nào?” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động khó hiểu hỏi

Đăng Dương cười đáp “Nó đơn giản chỉ mà một mũi tên lạc mà thôi, hoàn toàn không có bất kỳ kẻ nào tập kích hay nhắm vào chúng ta cả. Bất quá, nếu như chúng ta bước chân qua cánh cửa kia thì lại là chuyện khác, đến lúc ấy, những tên thủ hộ giả kia sẽ ngay lập tức nhận định chúng ta cũng là những kẻ xâm phạm như đám người Phá Thiên Tông mà điên cuồng công kích”

Thủy Linh Lung cất tiếng hỏi “Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây, lão tiên sinh? Là tiếp tục chờ đợi kết quả của trận chiến ở đây hay là trực tiếp tiến qua cánh cửa bảy màu đó luôn?”

Với câu hỏi của Thủy Linh Lung, hàng chục ánh mắt lại một lần nữa hội tụ trên người Đăng Dương, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Khẽ trầm ngâm suy nghĩ trong thoáng chốc, Đăng Dương đưa ra lựa chọn của mình

“Chúng ta sẽ đi vào, đồng thời cũng tiếp tục chờ đợi ở đây!”

“Là sao? Ý của lão tiên sinh là…” Một câu nói lập lờ nước đôi, cực kỳ khó hiểu đã khiến cho tất cả mọi người nhất thời lọt vào mê võng.

Nhìn một loạt ánh mắt mờ mịt của đoàn người, Đăng Dương cười khẽ một tiếng rồi giải thích

“Ý của lão phu là, lão phu sẽ sử dụng sức mạnh vô hình của mình để mà đi qua cánh cửa bảy màu kia, âm thầm thám thính tình hình trước, trong khi đó, mọi người cứ tiếp tục chờ đợi ở đây. Nếu cảm thấy tình hình thích hợp hoặc thời cơ đã đến, lão phu sẽ sử dụng truyền âm thuật để báo hiệu cho tất cả mọi người cùng nhau xông vào, thu dọn tàn cuộc”

“Làm như vậy, một là chúng ta sẽ không rơi vào bị động trong bất kỳ tính huống nào, hai là chỉ số an toàn cũng đạt đến tối đa! Mọi người thấy thế nào?”

Nghe Đăng Dương giải thích xong, đám đệ tử bên dưới liền không giấu được ánh mắt sùng bái lẫn hâm mộ, liên tục tung hô và ca ngợi hắn

“Qủa là một cao kiến tuyệt hảo!”

“Không hổ là lão tiên sinh, lúc nào cũng tính toán chu toàn tất cả mọi chuyện!”

“Trí tuệ và kinh nghiệm của ngài, thật khiến cho đám tiểu bối chúng ta khâm phục a!”

“Những chuyện dùng đến đầu óc này, cứ làm theo kế hoạch của ngài là được, không cần phải hỏi ý kiến chúng ta đâu. Bởi vì tất cả chúng ta đều biết rõ rằng, không có bất kỳ một ai trong chúng ta có thể so sánh được với ngài về khoảng bày mưu tính kế lẫn sức mạnh tự thân!”

Lý Tiểu Kiều hăng hái nói “Lão tiên sinh, ngài là nhất rồi!”

Nguyệt Yên Lan cũng gật đầu “Vậy thì lão tiên sinh, dẫu biết lời nói này có chút thừa thải, tuy nhiên, vẫn xin ngài hãy chú ý bảo trọng”

Nhận được lời quan tâm từ Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương chợt cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, gật mạnh đầu, cười nói

“Mọi người yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ cẩn thận, cứ an tâm ở đây mà đợi tin tức tốt lành của ta đi”

Dứt lời, Đăng Dương liền không cần chừ nữa, áo choàng lông vũ màu đen trên người trong thoáng chốc đã biến thành màu trắng.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Thủy Linh Lung lại bất ngờ tiến sát đến bên cạnh hắn, kiên nghị nói

“Lão tiên sinh, Linh Lung đi với ngài”

“Được thôi!”

Đăng Dương thấy vậy cũng không có từ chối, liền đem cơ thể tuyệt mỹ ôm sát vào lòng, sau đó, cả hai người liền biến mất vào hư vô.

------*-*------

P/s: Đầu tháng, cầu Nguyệt Phiếu