Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 84: Áp lực nghiêm túc



“Đi mau!”

Không đợi Đinh Triệt kịp nhìn rõ gương mặt dưới đấu lạp, Phạm Đại đã túm cả hai người vọt ra ngoài.

“Đừng có hỏi gì, hiện giờ tình hình đangrất nguy hiểm, có gì cũng chờ về lại quán trọ rồi nói!” Tiểu Ngư mặtlạnh lùng nói, giống như là biết Đinh Triệt đang muốn mở miệng hỏi, đôicon ngươi sáng ngời hữu thần tỏ rõ không phải là đùa giỡn.

Đinh Triệt lập tức thức thời ngậm miệnglại, đi theo hai thúc cháu rất nhanh xuyên qua ngã tư đường, tiến vàotrong một ngõ nhỏ, chạy về hướng quán trọ.

Không biết do ngõ nhỏ tối tăm hay lànhững kẻ mà bọn họ phải tránh né hiện giờ đã ở chỗ khác, dọc đường tuyrằng chạy rất nhanh, nhưng vẫn rất thuận lợi về đến quán trọ.

Cạch! Phạm Đại không nhiều lời gọi ngườikhác, chớp mắt đã đẩy cửa vọt vào, trong phòng mọi người đều kinh hãibật dậy, hai tay hắn đã vung lên, thuận tay đẩy Tiểu Ngư và Đinh Triệtvề phía trước, nhanh chóng quay tay đóng cửa lại, sau đó vọt đến bên cửa sổ, hé ra một khe hở nhìn ra ngoài, một loạt động tác lưu loát liềnmạch, tuyệt không chút nào ngập ngừng do dự.

“Nhị đệ, đệ làm sao thế?” Phạm Thông là người đầu tiên phản ứng lại, theo bản năng liền nhận thấy nhất định có biến cố xảy ra.

“Cha, Cảnh Đạo Sơn đuổi tới.” Tiểu Ngư định thần lại một chút, nói ra tên người mình vừa mới nhìn thấy.

“Con không nhìn lầm chứ?” Phạm Thông giật mình hỏi lại.

“Không nhầm. May là Tiểu Ngư lanh lẹ, nếu không đã bị bọn chúng bắt gặp ngay tại trận.” Phạm Đại nhìn thoáng quabên ngoài rồi mới quay đầu lại nói, “Ban nãy Tiểu Ngư dẫn thằng bé đicầm quần áo bị người ở hiệu cầm đồ đuổi, ta ở phía sau cản bọn họ lại,nhìn thấy rất rõ Cảnh Đạo Sơn đi qua. Tuy rằng ta kịp né tránh, không để bọn chúng nhìn thẳng mặt mình, nhưng bọn chúng nhất định sẽ truy tìmđến. Đại ca, huynh nói chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta có nên nhân cơ hội này dần cho tên khốn đó một trận không?”

Làm đào binh đã nhiều ngày như vậy, PhạmĐại ngoài mặt tuy rằng tỏ ra không sao cả, nhưng trong tâm lý đã sớm cảm thấy bị đè nén uất ức. Nếu không phải lấy đại cục làm trọng, ban nãyhắn đã dẫn dụ Cảnh Đạo Sơn ra ngoài trấn mà dần cho tên khốn ấy một trận đã đời.

“Nhị đệ, tuyệt đối không thể xúc động,đây là chuyện lớn, để cho ta suy nghĩ một chút đã…” Phạm Thông nhăn mặtnhíu mày lại ngồi xuống, lẩm bẩm: “Chúng ta dọc đường đi đều bình an vôsự, chẳng lẽ hôm nay hắn đến đây là trùng hợp?”

Tiểu Ngư cũng nhíu mày.

Xem trước mắt mà nói, nàng vẫn rất có tin tưởng vào bộ dạng ngụy trang của mọi người hiện giờ, dù sao bọn họchính là nhờ vào hai người nam đóng giả nữ mà lừa dối qua quan, hơn nữaqua nhiều lần hóa trang, kỹ thuật của nàng và những hành động cử chỉ của mọi người càng ngày càng thuần thục, theo lý thuyết hẳn sẽ không khiếnngười khác nghi ngờ mới đúng. Nhưng Cảnh Đạo Sơn làm quân sư cho tổ chức lục lâm kia, một lòng muốn truy ra những cống phẩm kia bị giấu nơi nào, tuyệt đối sẽ không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, vậy rốt cuộc làlộ ra sơ hở ở đâu?

Trong lúc suy nghĩ, Phạm Bạch Thái len lén bước đến bên Tiểu Ngư, giữ chặt tay nàng.

Trong bốn người nhà họ Phạm, nó mới mườituổi, chỉ là một đứa bé vừa không biết làm việc nuôi gia đình cũng không biết võ công, tựa hồ là một kẻ vô dụng nhất. Nhưng ngay cả trong cáiđêm đáng sợ vô cùng kia, nó cũng không gào khóc như những đứa bé bìnhthường khác, ngược lại rất hiểu chuyện mà khắc chế sợ hãi của mình. Hiện giờ, nó cũng vẫn như vậy tin tưởng cha và Nhị thúc, nhất định sẽ mộtlần nữa bảo vệ an toàn cho mình và tỷ tỷ, chỉ có điều vì Phạm Thông từng một lần bị trọng thương, trên gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé khôngkhỏi có đôi phần lo lắng.

Tiểu Ngư mỉm cười nhìn nó, ánh mắt chuyển một vòng qua Nhạc Du đang cố tỏ ra trấn định, La Đản mặt bình tĩnh tùythời chuẩn bị liều mạng, còn có Đinh Triệt đầy mặt nghi vấn suy đoán vàhai con cáo còn đang nô đùa trên mặt đất, đột nhiên cả kinh, thất thanhnói: “Ta hiểu rồi!”

“Hiểu cái gì cơ?” Hai huynh đệ không hẹn mà cùng bật hỏi.

Tiểu Ngư không giải thích nhiều, nhanhchóng buông Phạm Bạch Thái ra, một tay túm lấy bao quần áo của ĐinhTriệt còn đang nhét trong ngực quên chưa lấy ra, lôi hết quần áo cũ củaLa Đản trong đó ném sang một bên, lại giơ túi vải màu xám lên, cúi người túm Nhạc Nhạc đang nô đùa nhét vào, bao kín hết cả đuôi lẫn thân mình,nghe nó thét lên chói tai liền dùng một miếng vải bịt kín miệng nó lại,rồi nhét vào trong lòng Đinh Triệt.

“Thời gian cấp bách, tôi chỉ nói một lần, nếu cậu không muốn bị chúng tôi liên lụy đến, hãy lập tức mang theoNhạc Nhạc rời khỏi chỗ này, ngoài ra tìm một quán trọ khác trọ lại, ởnguyên trong phòng đừng ra ngoài, chờ sáng mai thì lập tức lên thuyềnrời đi. Nhớ kỹ, nếu muốn giữ mạng, cậu hãy coi như cho đến giờ chưa từng gặp chúng tôi, cũng không biết chúng tôi ở chỗ nào! Còn nữa, trước khirời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn thấy Nhạc Nhạc,cũng không được để nó kêu lên, miễn cho bị người khác lầm tưởng là chúng tôi.”

Hành động và lời nói của nàng đều quánhanh, Đinh Triệt theo bản năng ôm chặt Nhạc Nhạc đang liều mạng giãydụa, nhưng không cách nào hiểu được rõ ý của nàng.

Nhưng dù hắn không hiểu, không có nghĩalà những người khác không hiểu được, ánh mắt mọi người đều đồng thờinhìn về thân mình màu lửa đỏ trên mặt đất.

Cáo lửa! Bọn họ có thể nam giả thành nữ,nhưng Bối Bối cũng là một con vật nuôi quá mức gây chú ý, ngay cả khibọn họ trên đường đi đều đã vô cùng cẩn thận, ngoài lúc trên thuyền, khi đi đâu đều bọc thân mình Bối Bối lại, không dám để bất kỳ ai nhìn thấynó, nhưng vào thời điểm đêm bỏ neo trước, những người trên bến sông đóđều nhìn thấy hai con cáo này.

Nếu Cảnh Đạo Sơn đến đây không phải là trùng hợp, vậy thì tất nhiên là vì truy theo mà đến.

Thấy Đinh Triệt còn chưa phản ứng lại,Tiểu Ngư trong lòng đang vô cùng buồn bực đã hung dữ trừng hắn: “Cậu còn ngây ra làm gì, còn không nhanh đi đi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Gương mặt tuấn tú của Đinh Triệt hơi chuyển sang màu trắng bệch, có điều rất bất ngờ làhắn không hỏi thêm những câu như “Các người rốt cuộc là ai?”, “Cảnh ĐạoSơn kia muốn làm gì các người?”…vv..

“Nói với cậu thì có tác dụng quái gìchứ!” Tiểu Ngư không chút khách khí mắng, nhanh chóng ra quyết định nhìn về phía Phạm Đại: “Nhị thúc, thúc tiễn tên ngốc này đi đi.”

“Ngươi không nói làm sao biết là không có tác dụng?” Đinh Triệt không rảnh truy vấn sự thô lỗ của nàng, khôngphục mà kiên trì nói: “Các người đối với ta có ân thu lưu, nam tử hánđại trượng phu, phải biết tri ân báo đáp, ta không thể chẳng biết điềugì cứ như vậy mà rời khỏi.”

“Nếu cậu muốn báo đáp chúng tôi, cách tốt nhất là quên hết tất cả những chuyện này đi!” Tiểu Ngư lười giải thíchcho hắn cái gì mà không cần hồi báo linh tinh gì đó, không kiên nhẫn kéo cánh tay hắn đẩy về phía Phạm Đại: “Nhị thúc, dẫn cậu ta đi.”

Phạm Đại chỉ ừ một tiếng, liền giữ được Đinh Triệt đang lảo đảo, rất nhanh nhìn thoáng qua Phạm Thông.

“Này, ta…” Đinh Triệt cố kêu thêm haitiếng, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, đột nhiên phát hiện cổ họng khôngthể phát ra thêm được một tiếng nào nữa, nhất thời theo bản năng muốngiãy dụa, lại phát hiện thân thể của mình cũng không thể cử động, chỉ có thể kinh hãi đảo đôi tròng mắt.

“Tiểu Ngư nói đúng, chúng ta không thểđem một đứa trẻ cuốn vào chuyện này, nhân lúc bọn chúng còn chưa pháthiện Đinh công tử ở cùng chỗ với chúng ta, tốt nhất là nhanh chóng đưacậu ta đến một chỗ an toàn thôi.” Dưới tình thế không ổn thế này, PhạmThông cũng không rảnh giải thích rõ ràng hợp lý an ủi Đinh Triệt gì nữa, dứt khoát nói: “Vì để ngừa vạn nhất, mặc kệ Cảnh Đạo Sơn có phải dotruy theo chúng ta mà đến hay không, chúng ta vẫn nên tránh đi trước một chút, thế này đi, chúng ta đến bến tàu trước chờ đệ, khi nào đệ quay về đó, chúng ta liền suốt đêm rời đi.”

“Không được, thương tích của đại ca chưalành, vạn nhất gặp phải bọn chúng ngược lại không ổn, vẫn nên trước ởchỗ này chờ, ta lập tức quay lại.” Phạm Đại đã nghĩ xa hơn, sau đó không đợi Phạm Thông trả lời, liền đem theo cả Đinh Triệt và Nhạc Nhạc đangđược hắn kẹp dưới nách, nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ nhảy mấy bước đã lẩnvào trong bóng đêm.

“Vậy chúng ta chờ một lúc đi.”

Phạm Thông cười khổ nhìn thoáng qua BốiBối mang đến rắc rối mà chẳng hiểu gì, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ,tuy nói thương thế của hắn bề ngoài đã tốt hơn phân nửa, nhưng nộithương nặng nề lại không dễ dàng khôi phục như vậy, về phần Tiểu Ngư vàĐản Nhi tuy rằng học được chút công phu, nhưng dù sao chưa từng thựcchiến, nếu để kẻ địch nhân cơ hội thương tổn được người nào, mọi ngườinhất định không bỏ lại hắn, tình hình sẽ càng tệ hơn, vẫn là đợi Nhị đệtrở về cùng bảo vệ thì an toàn hơn.

Tiểu Ngư gật đầu, thuận tay giữ chặt BốiBối đang muốn nhảy lên cửa sổ nhìn quanh, dùng quần áo cũ của La Đản bọc quanh người nó giao cho Phạm Bạch Thái, sau đó lần lượt lấy ra một vàithứ vũ khí đơn giản mà bọn họ đã chế tạo khi còn ở trên núi, giao chomọi người cùng võ trang.

Chuyện đã đến nước này, nàng ngược lạitrở nên bình tĩnh, nếu tám chín phần mười là tung tích bị lộ, hơn nữakhông có cách nào xác định được Cảnh Đạo Sơn dẫn bao nhiêu người đến,cũng không thể biết được quan phủ ở chỗ này có cấu kết với bọn chúng hay chưa, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể dốc hết sức lao ra khỏi vòng vâynày, cũng may bọn họ vẫn đề phòng ngày này, rất nhiều thứ đều vẫn giữlại không vứt bỏ.

Nàng vừa hành động, La Đản cũng lập tứccùng chuẩn bị theo, đầu tiên đem bao đồ nặng nhất cõng lên, Nhạc Du sắcmặt đang tái nhợt cũng vội vàng theo hỗ trợ, nhưng vừa nhìn đến cươngđao La Đản đang cầm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, hai tay vẫn nhịn khôngđược run run. La Đản giấu xong vũ khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, điđến trước cửa sổ, cảnh giác canh gác.

Nhận ra hàm ý trong cái nhìn của La Đản,Nhạc Du lập tức nhớ đến mình từng làm vướng chân hắn, không khỏi có chút quẫn, vội đem bao giấy Tiểu Ngư phân công cho mình nhét vào trong tayáo, trong lòng mới hơi yên ổn một chút, nhưng lập tức lại cảm thấy càngthêm mù mịt.

Những ngày chạy trốn thế này, hắn còn phải trải qua thêm bao nhiêu lâu nữa? Lúc này, bọn họ có thể thuận lợi thoát hiểm sao?

Trong khi mọi người căng thẳng chờ đợi,sắc trời càng lúc càng thêm đen tối, trong phòng bầu không khí đã trởnên đầy áp lực nghiêm túc.

Sau đó, một khắc (~15 phút) trôi qua, Phạm Đại theo tính toán vốn nên đã trở về, lại vẫn chưa thấy bóng dáng.