Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 65: Phạm Thông xảy ra chuyện



“Tỷ tỷ, khi nào thì cha mới có thể tìm đến chúng ta?..”

Trái ngược với rừng núi bên ngoài đã hửng sáng, cách xa nhà cũ hơn mười dặm, trong một sơn động nào đó được cheđậy rất kín vẫn tối tăm nhìn không rõ mặt, thêm vào đó là tiếng nước rớt từng giọt từng giọt xuống hõm đá trũng truyền ra từ sâu trong hang càng khiến bầu không khí trong động tràn ngập cảm giác hoảng sợ bất an cùngtrống rỗng.

“Sắp rồi, sắp rồi, đợi một lát nữa thôi,cha nhất định sẽ đến.” Tiểu Ngư ôm chặt Phạm Bạch Thái đang run giọng,dịu dàng mà kiên định an ủi.

“Sư tỷ, hay để ta ra ngoài xem thử?” La Đản cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn đứng dậy, giọng nói coi như vẫn ổn định.

“Không. Bây giờ đã sáng, đệ ra ngoài sẽrất dễ bị phát hiện, hơn nữa bên ngoài có Nhị thúc là đủ rồi, về phầnchúng ta cần làm là giữ sức, chờ đến lúc cha an toàn trở về còn có thểlên đường nhanh chóng được.” Tiểu Ngư vẫn như cũ khẳng định chắc chắn,chối tất cả những ngờ vực bi quan vô căn cứ mà tận lực điều khiển tâmtrí của mình suy xét về chuyện xảy ra đêm qua.

Sự tình rất không hợp lý.

Đầu tiên, những người này tại sao lại mai phục trong thôn từ trước? Có phải là cho dù ban ngày Phạm Đại khôngphát hiện ra sào huyệt của chúng thì chúng cũng đã tính sẽ đối phó vớinhà mình?

Nếu là đã sớm phát hiện nhà mình ẩn cư ởđây, như vậy lấy thủ đoạn đê tiện của bọn chúng, sẽ không thể nào lạikhông chọn cách tốt hơn uy hiếp, ví dụ như thừa dịp Đông Đông và La Đảnđi học, chia nhỏ ra bắt từng bộ phận một, hay bắt người thường một mình ở nhà là mình trước, sau đó lợi dụng ba người để bức bách hai huynh đệ.Nhưng trên thực tế bọn chúng không làm vậy, vậy nên, rất có thể đến hômnay bọn chúng mới biết nhà mình ở đây, cho nên mới nhân lúc nhà mìnhkhông có nhà mới ẩn núp vào trong thôn, phát hiện của Phạm Đại buổi trưa có lẽ chẳng qua chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.

Thứ hai, bọn chúng nếu đã sớm mai phụctrong thôn như vậy, tại sao lúc đó không dứt khoát lập tức phát độngcông kích, lại muốn đợi đến trời sáng mới động thủ? Ngay cả dù mọi người trong thôn bị hôn mê chưa tỉnh lại, nhà bị đốt cháy thì thôn bên cạnhchắc chắc cũng sẽ có người phát hiện, bọn chúng chẳng lẽ không sợ ngườita chú ý đến sao? Từ thời điểm Không Sắc tìm đến nhờ cậy đến lúc sau bọn chúng xuất hiện, rời đi rồi quay lại, trong khoảng thời gian này, rốtcuộc là chuyện gì khiến bọn chúng phải bỏ qua thời cơ tốt nhất để giếtngười phóng hỏa như vậy?

Những kẻ này đã ẩn nhẫn nhiều năm nhưvậy, lại bí mật náu kín trong hang núi, chính là để có một ngày bất ngờphát động phản loạn, bình thường chắc chắn là giữ bí mật còn không kịp,hơn nữa cho dù khởi sự cũng tuyệt đối sẽ chọn một nơi đủ oanh oanh liệtliệt như châu phủ nha môn gì đó, chứ sao lại đến nhà mình để làm gì? Cho dù muốn kéo cha và Nhị thúc nhập bọn, cũng không nhất định phải gấp gáp như vậy chứ?

Nhất định là còn có âm mưu lớn gì đó mà mình không biết!

Ý niệm này trong đầu đột nhiên nảy ra,Tiểu Ngư cơ hồ trong chớp mắt nhìn về phía Không Sắc ngồi đối diện, cách bọn họ chừng hai ba thước.

Không Sắc vốn đang chắp tay, môi động đậy nhưng không phát ra âm thanh nào, không biết là đang niệm kinh hay cầunguyện, đột nhiên cảm giác hình như có người đang trừng mình, mở mắt raliền thấy ngay ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Ngư, không khỏi hoảng sợ,thân thể theo bản năng ngả ra sau: “Thí…thí..thí chủ… Sao người lạinhìn…nhìn… tiểu tăng như vậy?”

“Ta nghi ngờ ngươi là gian tế!” Tiểu Ngư lạnh lùng nói.

“Tỷ tỷ?” Phạm Bạch Thái kinh ngạc lập tức mở to hai mắt, La Đản cũng lập tức cứng người lại, chộp lấy con dao rựa.

“Không không không… Tiểu tăng sao lại là gian tế được? Tiểu tăng thật sự không biết…” Không Sắc cả kinh.

“Nếu không phải bởi vì ngươi níu chân, cả nhà chúng ta đã sớm trốn thoát, ngươi không phải gian tế thì là gì?”Tiểu Ngư hung dữ nói, cũng không chú ý đến mấy tiếng “níu chân” nàng vừa nói ra, La Đản bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Tiểu tăng… tiểu tăng.. tiểu tăng thật sự không biết… không ngờ được… tiểu tăng bị oan uổng!” Không Sắc cuốngquýt xua tay, lắc mạnh đầu, ngôn ngữ biện giải đã biến thành lộn xộn,đôi mắt đẹp vốn trong suốt hiện giờ đều đã có tia máu, nào còn được nửaphần thần thái sáng ngời như trước?

“Sư tỷ, hắn thật sự là gian tế sao? Nếuvậy, để ta một đao kết liễu hắn.” La Đản đứng dậy, nhìn chằm chằm KhôngSắc, trong mắt có hổ thẹn lại có phẫn nộ, đúng là vô cùng phức tạp.

Tuy rằng hắn biết rõ những lời vừa rồicủa Tiểu Ngư không có ý trách cứ hắn, nhưng Tiểu Ngư thân là một cô gáicòn chưa lớn, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, có thể mang theo Đông Đông cốsức chạy trốn phía trước, mà hắn, đã đường đường là một nam tử hán lạimang không nổi một hòa thượng gầy yếu, còn phải phiền sư phụ giúp đỡ.Nếu nói là vướng chân, sao có thể không tính đến hắn? Nghĩ đến mìnhchẳng những cô phụ phó thác của sư phụ, lại còn để lộ ra điều không tốttrước mặt tiểu sư tỷ mà mình thích, lại liên lụy đến kế hoạch chạy trốncủa mọi người, những suy nghĩ phức tạp trăm bề trong lòng La Đản nhấtthời đều chuyển thành sát khí đằng đằng.

“Đừng… đừng giết ta.. Ta thật sự… khôngphải gian tế đâu!” Không Sắc sợ hãi vùng vẫy muốn bò dậy chạy trốn,nhưng mới đứng lên hai chân lại bủn rủn mà ngã xuống, theo bản năng giơmột tay lên chắn trước đầu, trong giọng đã pha lẫn chút nức nở: “Tiểutăng luôn an phận thủ thường, những người đó tiểu tăng không biết ai cả, tiểu tăng sao có thể là gian tế chứ?”

“Ngươi đã nói mình không phải gian tế,vậy thì đem chuyện tình từ đầu đến cuối nói lại lần nữa, còn cả quátrình ngươi làm sao bị Hạ Tủng kia coi trọng nữa, tất cả đều nói rõ hếttừ đều đến cuối cho ta, nếu có nửa câu giấu diếm, cũng đừng trách chúngta không khách khí!”

Tiểu Ngư trên mặt phủ một lớp sương lạnh, sau khi đi vào sơn động, nàng từng bảo Phạm Đại kiểm tra qua Không Sắcnày, biết được hắn quả thật không có võ công, nhưng hiện giờ cha cònchưa trở về, nàng vẫn không thể loại bỏ bất cứ khả năng nào có thể.Không Sắc tính tình trời sinh khiếp nhược, nếu nói dối, dưới hai ba lầnnàng ép hỏi đi hỏi lại, trước sau nhất định sẽ có chỗ nào đó mâu thuẫn,nàng lại cố ý đe dọa như vậy, càng dễ lộ ra sơ hở.

“Vâng vâng… Tiểu tăng nhất định không dám giấu diếm.” Không Sắc tay chân cuộn tròn lại, co thành một cụm, giốngnhư làm vậy có thể bảo vệ được mình.

“Đản Nhi.” Tiểu Ngư nói khẽ một tiếng, ý bảo La Đản trước tạm buông dao.

“Phạm thí chủ, tiểu tăng thật sự chưa từng lừa gạt người…”

La Đản lui lại một chút, Không Sắc hơiyên tâm, tìm lại được chút dũng khí, sau đó thành thành thật thật nói,so với lúc trước kể lại cho Phạm Thông còn tỉ mỉ hơn, nhưng cùng với hai lần trước thì quả thật trước sau đều không khác, thậm chí ngay cả khiTiểu Ngư dò hỏi một ít chi tiết nhỏ cũng không có gì khác biệt.

Nói như vậy, sự xuất hiện của Không Sắcthật sự đúng là ngẫu nhiên? Nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy chuyện nàythật sự không thể nào không dính dáng đến Không Sắc chứ?

“Tiểu Ngư, mau ra đây, cha cháu về rồi!” Tiểu Ngư đang nhíu mày suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Phạm Đại.

Mọi người nhất thời thở phào, nhất tề leo lên mặt đá ở cửa động, Tiểu Ngư người nhẹ nhất, cũng là người đầu tiênvạch dây leo bước ra, chỉ nhìn thấy phía trước mấy chục mét, Phạm Đạiđang đỡ một người toàn thân đầy máu bước đến.

“Cha!” Tiểu Ngư trước đó vẫn cố nén mìnhgiữ tỉnh táo, nhìn thấy Phạm Thông cả người đầy máu trong giây lát gầnnhư không thể kìm mình được nữa, suýt chút nữa thì dẫm phải đám rêu xanh rì trên tảng đá mà trượt ngã.

“Sư tỷ cẩn thận.” La Đản ngay phía saucòn chưa kịp nhìn thấy gì đúng lúc đỡ lấy lưng nàng, trong lồng ngực tim hoảng sợ đập mạnh, nếu không phải Tiểu Ngư còn đang ở ngay phía trước,hắn gần như lập tức đã xông lên rồi.

“Tỷ tỷ, cha sao rồi?” Phạm Bạch Thái còn đang ở sau lưng La Đản cuống đến sắp khóc.

Tiểu Ngư cắn răng, lần đầu tiên không đáp lời Phạm Bạch Thái, hít một hơi, níu cành cây nhảy lên khỏi cửa hang,vọt đến bên Phạm Đại đỡ lấy Phạm Thông đang hôn mê.

“Huynh ấy vẫn bất tỉnh.” Phạm Đại đỡ Phạm Thông đi xuống cửa động, vừa sai Tiểu Ngư cùng La Đản kéo cành cây chắn cửa động miễn cho quệt phải Phạm Thông vừa cẩn thận đỡ hắn xuống dưới.

Tiểu Ngư cẩn thận nâng đầu Phạm Thôngnghiêng sang một bên, cảm thấy trong lòng chưa bao giờ kích động như lúc này, bên cạnh Phạm Bạch Thái muốn giúp cũng không giúp được gì rốt cuộc nhịn không nổi nữa khóc òa lên.

“Chút thảo dược chúng ta mang theo khôngđủ, phải nhanh chóng đi hái thêm một ít về.” Phạm Đại cẩn thận đặt PhạmThông xuống xong liền đứng lên, “Tiểu Ngư, cháu cũng nhận biết một ítthảo dược, cháu đi theo ta.”

“Để ta đi đi.” Không Sắc bất ngờ vùng vẫy đứng dậy, trên mặt còn lưu lại dấu vết sợ hãi, nhưng trong giọng đã cómột chút mạnh mẽ trấn định, “Ta biết có loại thảo dược cầm máu rấtnhanh.”

“Được, vậy ngươi đi theo ta.” Tiểu Ngư còn chưa kịp nói gì, Phạm Đại đã kéo hắn nhảy lên khỏi cửa động.

“Đản Nhi, đệ cũng đi, chú ý nhiều đến hắn một chút.” Tiểu Ngư mím môi một chút, lập tức bảo La Đản.

“Vâng.” La Đản dợm bước đi.

“Chờ chút.”

“…” La Đản quay đầu lại.

“Đệ phải cẩn thận.” Tiểu Ngư trong mắt có tia xin lỗi bất đắc dĩ, trong thời điểm này, nàng cũng không muốn người nào phải xông vào mạo hiểm, nhưng Phạm Đại quay lại vội vàng, nàngkhông có lúc nào rảnh để thảo luận nghi hoặc trong lòng với hắn, chỉ cóthể để La Đản đi trước tạm thời chú ý.

La Đản mím môi, nặng nề gật đầu, linh hoạt leo ra khỏi cửa động.

“Tỷ tỷ.” Phạm Bạch Thái run rẩy nép sát vào Tiểu Ngư đang ngồi bên Phạm Thông. “Đông Đông sợ…”

“Đừng sợ, cha không có việc gì đâu, nhấtđịnh sẽ không.” Tiểu Ngư ôm chặt Phạm Bạch Thái, rồi lập tức dùng sứcđẩy nó ra, “Lại đây, Đông Đông, chúng ta không thể ngồi yên chờ ở đây,mau mau lấy một bộ đồ sạch sẽ, còn cả kéo nữa, lau sạch cho cha mộtchút.”

Phạm Bạch Thái nghẹn ngào gật đầu, cùngTiểu Ngư lục lọi trong bao đồ, hai người nhanh chóng đem kéo và quần áođến bên Phạm Thông, một người nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, một người cẩnthận cắt rời quần áo quanh miệng vết thương, một chỗ, hai chỗ, ba chỗ…

Nhìn những vết thương đầy máu rất sâukia, Tiểu Ngư không ngừng buộc tay mình phải bình ổn phải trấn định, thế nhưng cuộc sống ba năm này cùng với trong trí nhớ, mỗi chút Phạm Thôngquan tâm cùng với yêu thương, dường như đều ứa ra ngoài theo những dòngmáu đỏ tươi, màu sắc rực rỡ đến chói mắt kích thích tâm trí nàng, nóicho nàng, người đàn ông sống chết chưa rõ trước mắt này là cha nàng, làngười cha ruột thịt của nàng.

Cũng chỉ có giây phút này, lòng của nàng mới đột nhiên hoàn toàn hiểu được, thì ra, mặc kệ nàng từng kháng cựđến cỡ nào người đàn ông kém cỏi không chỉ một chút so với kiếp trướccủa mình làm cha, mặc kệ nàng từng không ít lần chế nhạo tính cách tốtbụng chết tiệt của hắn, ra sức chối bỏ không nhìn đến bản chất thiệnlương thật sự vui vẻ khi giúp đỡ người khác của hắn, đều không thể chegiấu kỳ thật nàng đã sớm từ huyết mạch cho đến linh hồn đều đã cùng thân tình của hắn hòa cùng một chỗ.

Tiểu Ngư ngẩng đầu kìm lại ẩm ướt nónghổi trong viền mắt, giận dữ mở to mắt, không chớp lấy một cái. Lão cha,cha không phải vẫn là một người lao động ép đến đâu cũng không hết sứcsao? Cha không phải vẫn là một người không biết đến cái gì gọi là mệtmỏi sao? Vậy hiện giờ cha phải là sinh long hoạt hổ tiếp tục đi khắp nơi giúp loạn người ta lên mới đúng chứ, tại sao lại cứ im lặng nằm đây như vậy? Ta cảnh cáo ngài, nếu ngài dám không tỉnh lại, dám không quay về,dám không mở mắt nhìn ta và Đông Đông, ta thề ta thật sự nhất định sẽkhông thừa nhận ngài là cha ta! Càng đừng mong bắt ta phải rơi lệ chongài!

Cha có nghe thấy không? Cha đừng có không tin, ta thật sự sẽ thề đấy!

____________