Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 125: Lòng tốt như sợi dây tơ



Đinh Triệt chỉ nghe được a hoàn nói rằngTiểu Ngư vào thành, bước chân liền không ngừng xuyên qua đám đông, vừađi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, không bỏ qua một cửa hàng quán trà nàotrên phố chợ, nhưng mắt thấy thời gian quy định sắp hết, lại vẫn như cũchẳng thấy tăm hơi người muốn tìm đâu cả, cặp mày không khỏi gắt gaonhíu lại.

“Đại quan nhân, ngài tha cho tiểu lãonhân đi, nhiều năm qua như vậy, Đông gia đối với một nhà tiểu lão nhânkhông tệ, tỷ muội Hợp Đức cô nương đối với tiểu lão nhân lại kính trọngcó thừa, loại chuyện thương thiên hại lý này tiểu lão nhân không thể làm đâu!” Đang chần chừ không biết nên tìm kiếm hướng nào, một thanh âm nức nở nho nhỏ đột ngột truyền vào đôi tai thính nhạy khiến hắn chú ý.

(*Đông gia: nôm na dịch ra là ông chủ, nhưng vì Tiểu Ngư là nữ mà dịch là cô chủ hay bà chủ thì nghe ko thích lắm. :))

“Được thôi, lão không làm cũng được.” Một người cười lạnh nói.

“Đa tạ đại quan nhân, đa tạ đại quan nhân…”

“Bản quan nhân không cần lão tạ ơn, lão đã không biết thức thời như thế, đến đây, đem thằng cháu nhỏ của lão vứt cho chó ăn đi!”

“Đừng…” Tiếng người đàn ông cầu xin nhấtthời phát ra âm thanh thảm thiết xé gan xé ruột, “Xin đừng mà, đại quannhân, ngài tha cho ông cháu tôi đi, tiểu lão nhân đã chết cả con trailẫn con dâu, Nghiêm gia chỉ còn có một đứa cháu trai nối dõi này thôi!”

“Muốn ta tha các ngươi, cũng được thôi,nên làm thế nào lão đã sớm biết rõ. Lão già Nghiêm, lão thống thốngkhoái khoái cho một câu đi, làm hay không? Nếu làm, bản quan nhân nểtình lão còn chút năng lực, chẳng những thả cháu trai bảo bối của lão,còn thưởng cho ông cháu lão một miếng cơm ăn. Nếu không chịu, lão tử đếm ba tiếng, cánh tay của thằng nhóc đáng yêu này liền có thể rớt xuốngđược rồi!”

“Muốn tháo tay thật sao? Được thôi, bản quan nhân am hiểu nhất việc này!”

Trong nhà chính tiểu viên, ngay phía sauđại quan nhân nào đó đang ngồi trên ghế thái sư, đột ngột vang lên mộtâm thanh xa lạ, còn chưa chờ đại quan nhân nào đó phản ứng lại, đã cảmthấy đầu vai truyền đến một cơn đau đớn khó có thể nói ra được, một cánh tay đã không còn sức nặng mà rũ xuống.

“Á…………” Đại quan nhân nào đó theo bảnnăng muốn kêu lên thảm thiếu, nhưng mà, dù cho miệng đã vì đau đớn mà há ra rộng hết cỡ, lại cố tình không thể phát ra một thanh âm nào. Tronghoảng sợ cực độ, đại quan nhân nào đó chỉ thấy trước mắt một bóng mờthoảng qua, bốn gã tay sai hung dữ ban nãy còn giương nanh múa vuốt cũng giống như hắn, ôm cánh tay, té xuống mặt đất lăn lộn rên rỉ mà khôngphát được ra một âm thanh nào.

Thay vào đó là một thân hình cao lớn thon dài như ngọc, gương mặt kia rõ ràng vô cùng bình thường, nhưng đôi ánhmắt lại sắc lạnh bức người.

Chẳng lẽ đây là người bảo vệ thần bí đứng sau Bách Linh ban sao? Trái tim của đại quan nhân nào đó đang kịch liệt co rút cơ hồ kinh hãi đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ông nội…”

Chú bé con vốn dĩ bị một tên lâu la giữchặt rất thông minh, vừa thấy kẻ xấu đã bị chế phục, lập tức sà tới nâng ông cụ trên mặt đất dậy. Chỉ thấy ông già kia vẻ mặt mừng rỡ nhìn vềphía Đinh Triệt, run rẩy hỏi: “Đa tạ tiểu quan nhân ơn cứu mạng, xin hỏi tiểu quan nhân là vị Ưng đại ca nào?”

Ưng đại ca? Đinh Triệt kinh ngạc nhướn mày một chút, không trả lời.

“Ông nội, vị đại ca ca này hình như không phải người của Đông gia chúng ta.” Chú bé con vẻ mặt cảm kích sùng báinhìn Đinh Triệt, sợ hãi ban nãy đã sớm biến mất không còn tăm tích.

Ông cụ già nâng tay xoa xoa con mắt đụcngầu, cẩn thận nhìn thoáng qua tay áo Đinh Triệt, trên đó quả thật không có dấu chim ưng, lúc này mới tin mình được người ngoài cứu, vội kéocháu trai lại quỳ xuống, dập đầu trước Đinh Triệt.

“Đứng lên đi, chỉ là một việc nhỏ màthôi, không cần để trong lòng.” Đinh Triệt ngăn bọn họ lại, mặt khôngchút thay đổi nói, “Nếu các người đã có Đông gia làm chủ thì hãy nhanhchóng trở về tìm người đi, mấy tên kia trong chốc lát còn chưa thể đứngdậy nổi.”

Đinh Triệt nói xong, mũi chân đã đá thêmcho mỗi tên lâu la một cước, lại giơ tay một cái túm lấy tên đại quannhân nào đó đang muốn len lén ở phía sau chạy trốn, tiện tay ném hắn trở lại trên ghế.

Nói đùa, hơn mười con hươu núi chạy trốnkhắp tứ phía cũng không trốn thoát khỏi mắt hắn, một tên lưu manh hạngba cũng dám không biết tự lượng sức mình.

“Tiểu quan nhân, xin tiểu quan nhân đưaphật đưa đến Tây Thiên được không? Chỗ này đều là địa bàn của Tang giabọn họ, tiểu lão nhân sợ đi ra được liền sẽ lại bị người bắt được, tiểulão nhân gần đất xa trời, chết cũng không tiếc gì, nhưng còn thằng cháunày, xin nhờ tiểu quan nhân đại từ đại bi giúp đỡ lần nữa được không?”Ông cụ già vừa cầu xin vừa định dập đầu tiếp.

Đinh Triệt nhíu mày: “Đông gia của các người ở đâu?”

Ông cụ vội nói: “Không xa không xa, ngaytrong ngõa tứ Tuân gia. Tiểu lão nhân là nhạc sư của Bách Linh ban, chỉcần tiểu quan nhân có thể đưa ông cháu tôi đến gánh hát là an toàn rồi.” Lời còn chưa dứt, Đinh Triệt đã mỗi tay một người túm lấy hai ông cháu.

“Đại ca ca chờ một chút.” Chú nhóc vộikêu lên, giãy ra khỏi tay Đinh Triệt, chạy đến cạnh tên đại quan nhânnào đó kia, cầm lấy một bình sứ đặt trên bàn, lại hung hăng nhổ nước bọt vào tên đại quan nhân nào đó đang không thể động đậy nổi, rồi mới cườitoe toét chạy trở về: “Đại ca ca, đi được rồi.”

Đinh Triệt cũng không hỏi nó cầm lấy cái gì, hai tay giơ lên, đã như một con chim diều hâu cắp theo hai người.

“Oa, đại ca ca bay được, đại ca ca thậtlà lợi hại!” Chú nhóc đột ngột bị túm lên không trung, chẳng những không sợ hãi ngược lại còn hâm mộ hô lên.

Đinh Triệt khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, năm đó, hắn cũng từng hâm mộ gia đình kia cỡ nào, chỉ tiếc hôm nay… Nghĩ đến mình lại lãng phí không ít thời gian,Đinh Triệt thu lại ý cười, ánh mắt trở nên âm u thăm thẳm. Bình yên tiến vào ngõa tứ Tuân gia, còn chưa đến Bách Linh các, đã thấy bên trong một cậu chàng phi ra, bắn liên thanh: “Lão gia tử, cuối cùng ngài đã quaylại rồi, Đông gia đang phái người đi xung quanh tìm ngài đấy, nếu nhưngài về muộn, vở diễn này chẳng thể bắt đầu được, thiếu lão nhạc sưtrong cung đình trước đây là ngài, người biểu diễn chẳng còn màu sắc gìcả.”

“Tương ca nhi, trước đừng nói gì cả, Đông gia ở bên trong à? Tôi có chuyện rất quan trọng tìm cô ấy.” Ông cụ giàtừ lúc đi chuyển như đằng vân giá vũ còn chưa bình tĩnh lại, run giọngnói.

“Nghiêm tiên sinh, tôi đây.” Tương ca nhi còn chưa nói gì, một thiếu nữ che mặt thân hình duyên dáng bước ra từbên trong, thanh âm vừa lanh lảnh như tiếng thanh thạch động hương, vừamềm mại như gió xuân.

Đinh Triệt thấy người đã đưa đến nơi,đang định yên lặng rời đi tiếp tục tìm người, vừa nghe thanh âm nàytrong lòng đột nhiên chấn động, đôi ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phíathiếu nữ che mặt, trong đồng tử nhanh chóng hiện lên một chút kinh hỉ,không ngờ nhất thời mềm lòng làm chút việc nhỏ, nhưng lại biến thành một sợi tơ dài dắt hắn đi đến trước mặt nàng.

Đinh Triệt đoán đúng, thiếu nữ che mặt này chính là Tiểu Ngư.

Buổi sáng nàng lo rằng hôm nay sẽ cóngười đến quấy rối, cho nên tự mình đến giám sát, quả nhiên phát hiệncầm sư là Nghiêm tiên sinh và cháu trai không ở trong gánh hát, lấy phẩm đức lẫn chuyên nghiệp của Nghiêm tiên sinh mà nói, nhất định sẽ khôngtrước lúc khai diễn mà còn đi loạn xung quanh, lập tức liền phái ngườiđi tìm. Nhưng kinh thành lớn như vậy, mỗi ngõa tứ câu lan đều đỏ mắtBách Linh các của bọn họ, nhất thời thật sự khó có thể tìm được bọn họ ở chỗ nào. Đang lo lắng, không ngờ người đã đột ngột bình an trở lại.

Nghiêm tiên sinh khi còn trẻ từng nhậmchức trong cung đình, chú ý nhất là lễ nghi, đến giờ lại quần áo chậtvật, hai ông cháu trên mặt đều có dấu đỏ hồng, không hỏi cũng biết nhấtđịnh vừa bị kẻ nào đó hành hạ, lại nhìn vị thiếu niên đứng cạnh bọn họ,mặc dù gương mặt bình thường nhưng khí tức tự nhiên mà nội liễm, TiểuNgư gần như vừa nhìn thấy họ liền đoán ra hai ông cháu sở dĩ có thể antoàn trở về nhất định liên quan đến người này.

Hiện giờ ánh mắt nàng tuy rằng nhìn vềphía Nghiêm tiên sinh, nhưng sớm đã quan sát đánh giá Đinh Triệt từ caoxuống thấp, thiếu niên trước mắt này rõ ràng hoàn toàn lạ mặt, khôngbiết sao nàng lại cảm thấy có chút quen mắt. Một cái nhìn đột ngột củaĐinh Triệt tỏa ra ánh sáng sắc bén, nàng càng thêm cảm thấy ánh mắt nàytựa hồ đã từng gặp qua nơi nào.

“Đông gia, Tang gia kia muốn hại Hợp Đức cô nương.”

Tiểu Ngư đang muốn bắt lấy ánh mắt lóelên trong phút chốc của Đinh Triệt, ý đồ tra ra hắn là ai, liền thấyNghiêm tiên sinh bên cạnh nói xong câu đó rồi đột ngột ngất đi.

___________________

*Chú thích thêm về từ Đông gia: Từ Đông trong Đông gia này giống với nghĩa của từ Đông trong Cổ Đông.

Ở TrungQuốc, trong sinh hoạt hàng ngày người ta gọi chủ nhân là “đông”. Chẳnghạn nước đăng cai các Hội nghị Quốc tế hay các cuộc thi Quốc tế được gọi là “đông đạo quốc”, chủ nhà của các cuộc tụ họp bạn bè được gọi là“đông đạo chủ”, những người nắm cổ phiếu của các công ty cổ phần đượcgọi là “cổ đông”…

Tại sao lại như vậy? Muốn hiểu điều này ta phải biết về kết cấu và phương hướng các phòng thất thời cổ đại ở Trung Quốc.

Trong thờicổ đại ở Trung Quốc, nhà cửa phần lớn được dựng ở phía Nam và hướng vềphía Bắc. Căn phòng khách dùng để tiếp đãi khách khứa thường ở giữa.Phòng này hướng về phía Nam và có hai chỗ ngồi, một ở phía Đông và một ở phía Tây.

Theo nghi lễ cổ đại của người Trung Quốc, khách đến chơi nhà đều ngồi ở phía Tây,còn chủ nhà thì ngồi ở phía Đông. Nhà của quan lại đều làm hai con đường song song, trước nhà lại có hai dãy bậc thềm, một ở phía Đông, một ởphía Tây. Khách nói chung thường đi con đường phía Tây và bước lên dẫybậc thềm phía Tây, còn chủ nhà đi theo con đường và dẫy bậc thềm phíaĐông. Trong một bộ sách cổ của Trung Quốc là “Lễ Kí” có ghi một điều quy định như sau: “chủ nhân dùng bậc thềm phía Đông, khách dùng bậc thềmphía Tây”. Vì thế, người ta dùng chữ “đông” – ở đây chỉ hướng Đông –dùng cho những người chủ, người nắm giữ.