Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 118: Ai cho cô tư cách đó



Người không đến tìm ta ta liền đi tìm người.

Dương Chi La đã chờ đợi vài ngày rốt cuộc không nhịn được đành mượn danhnghĩa công việc đến tìm Vân Dật Bạch. Cô cũng không quên Vân Dật Bạchtừng nói, việc hợp tác sẽ trực tiếp tìm cô, tuy rằng hợp đồng hợp tác đã được định, đây cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Hôm nay cô nhất định phải nghe được lời chấp nhận của Vân Dật Bạch.

Nhận được cuộc điện thoại Dương Chi La nói muốn gặp anh, Vân Dật Bạch liềntạm buông công việc xuống châm một điếu thuốc chờ Dương Chi La xuấthiện.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thuốc ở trong phòng, Dương ChiLa theo bản năng nhíu mày không chút kiên nhẫn đưa tay che miệng. Nhẹnhàng mở miệng, "Dật Bạch, anh học được hút thuốc từ khi nào vậy?!"

"Có liên quan đến cô sao?" Vân Dật Bạch cong khóe môi giễu cợt, "Có chuyện gì thì nói thẳng!"

Thái độ lạnh lùng của anh khiến Dương Chi La có chút không cam lòng, "Vì sao anh luôn đối xử với em như vậy?"

Nghe vậy, Vân Dật Bạch nở nụ cười châm chọc, "Lời nói này của Dương tiểu thư thật là kỳ lạ, cô và Vân Dật Bạch tôi thì có quan hệ gì chứ? Đừng luôndùng loại thái độ khóc lóc kể lể đó với tôi, tôi không phải gã đàn ôngbị cô mê hoặc, có việc cứ nói!" Lười phải tiếp kẻ giả dối như cô ta VânDật Bạch lạnh lùng mở miệng.

Bị anh nói những câu châm chọc, trên khuôn mặt cao ngạo của Dương Chi La nhiễm chút lãnh ý, "Vân Dật Bạch,vì sao mỗi lần em khẩn cầu anh cùng chung sống với em, anh lại thật sựcho rằng Dương Chi La em là loại người không ai muốn chứ?"

"Nếuđã như vậy Dương tiểu thư hãy đi tìm người nào thích cô! Vân Dật Bạchtôi không có phúc để hưởng!" Vân Dật Bạch xoay người lại sắc mặt khôngđổi nói.

"Vân Dật Bạch. Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Emphạm lỗi em đã nhận sai, giờ anh lại là một người đàn ông không có phong độ thế sao?"

"Cô muốn tôi phải có phong độ như thế nào chứ? Khithấy cô xuất hiện phải mỉm cười hỏi em có khỏe hay không sao?" Vân DậtBạch cười lạnh một tiếng, ý cười không tràn đến đáy mắt.

Anh nóitiếp, "Dương Chi La, cô đến tìm tôi đơn giản chỉ muốn chứng minh cho dùlà ba năm trước hay là ba năm sau, đối với tôi cô luôn có ảnh hưởng cóphải không? Trong lòng cô đơn giản cũng chỉ do lòng tự trọng của chínhmình làm hại, cô không muốn thừa nhận rằng cô đã thua, cô không muốnthừa nhận đối với Vân Dật Bạch tôi... cô chẳng có chút ảnh hưởng nào, cô không muốn thừa nhận cô đã thua Thi Tĩnh, tất cả đều là do cô bị khốngchế bởi chính sự kiêu ngạo tức cười của mình?"

Lúc này Vân Dật Bạch nhìn Dương Chi La giống như lũ tôm tép nhãi nhép vậy!

Dương Chi La cũng không nghĩ đến anh sẽ nói ra những lời như vậy, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, "Anh..."

"Tôi làm sao? Không hiểu vì sao tôi lại đối xử với cô như vậy? Phải không?"Vân Dật Bạch nở nụ cười châm biếm, "Hôm nay, cô nghe kỹ cho tôi, tôikhông thích cô, không thích. Không phải là do ba năm trước, mà là vẻ mặt của cô hôm nay khiến người ta thấy chán ghét!"

Toàn thân Dương Chi La run run giống như lá rụng mùa thu, kích động đến mức không tìm được giọng nói của mình.

Thấy thế Vân Dật Bạch cười đắc ý, "Không chấp nhận được? Có phải chưa ai từng nói với cô như vậy?"

Kỳ thật anh rất vui, sự xuất hiện của Dương Chi La khiến anh tìm được chỗđể trút giận, có thể tùy ý trút hết lửa giận trong lòng. Nếu không phảicô, anh còn không có cơ hội để trút hết cơn tức trong lòng.

"VânDật Bạch. Hôm nay Dương Chi La tôi đến không phải để cho anh châm chọc!" Rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, Dương Chi La hét lớnthành tiếng.

Vân Dật Bạch lạnh lùng cười không nói.

"Anhdựa vào cái gì mà nói tôi như vậy? Tôi là Dương Chi La, chỉ cần tôi muốn làm gì bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản tôi. Tôi đã muốn cóđược thì vĩnh viễn người đó cũng chạy không thoát." Cô cao ngạo lêntiếng.

"Có liên quan gì đến tôi chứ?" Vân Dật Bạch giễu cợt, nhìn ánh mắt của cô giống như kẻ ngốc nói mê vậy.

"Tôi muốn anh sống cùng với tôi!" Cô nói khiêu khích.

"Cô muốn, tôi phải đồng ý sao?" Vân Dật Bạch giễu cợt, "Dương tiểu thư thật biết nói đùa!"

"Tôi muốn, anh nhất định phải sống chung với tôi."

"Thật là nực cười!" Vân Dật Bạch vung bàn tay lên cất bước đến trước mặt cô, "Cô đang nói mơ đấy à!"

Dương Chi La thấy thái độ kiên quyết của anh, nháy mắt khuôn mặt nhu hòa, cóchút khát cầu nhìn Vân Dật Bạch, "Dật Bạch, em cầu xin anh. Em thật sựbiết sai rồi!" Cô ôm cánh tay anh, "Em chỉ muốn sống chung với anh. Anhđừng lo về Thi Tĩnh. Cô ấy đã đồng ý với em, cô ấy sẽ giúp em khuyên bảo anh, nhưng em không kịp chờ, em muốn sống chung với anh. Những năm gầnđây, bên cạnh em xuất hiện rất nhiều đàn ông, bọn họ cũng không bằnganh. Em biết, anh vẫn còn yêu em, chúng ta đã có ký ức gần ba mươi năm,tình cảm của chúng ta khi đó rất thân thiết, anh không thể quên em đúngkhông?"

"Cô nói cái gì?" Vừa giữ chặt cánh tay của cô vừa cúi đầu sát gần mặt cô, Vân Dật bạch càng tăng thêm lực ở cánh tay, "Cô nói Thi Tĩnh đã đồng ý với cô?!"

"Phải, cô ấy đã đồng ý với em sẽ giúpem khuyên bảo anh, không phải anh lo lắng cho cô ta chứ? Bây giờ cô ấyđã đồng ý cho chúng ta sống cùng nhau, anh còn điều gì phải băn khoăn,Dật Bạch, chúng ta mới là một đôi trời sinh!" Dương Chi La thong thảnói. Tuyệt không để ý đến đau đớn trên cánh tay.

Thi Tĩnh chết tiệt!

Đẩy Dương Chi La ra, Vân Dật Bạch sải bước đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng tức giận rời đi của Vân Dật Bạch, Dương Chi La nhẹ nhàng cong khóe môi. Xoay người lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, cô mỉm cườichầm chậm rời đi.

Nơi này, sớm muộn gì có một ngày cũng là của mình!

Công việc của cô nhàm chán đến mức có thể khiến người mốc meo, mà công việcbận rộn cũng sẽ khiến người ta điên khùng. Cô dùng thời gian cả một ngày đem đồ vật phân loại rồi sau đó cất đi, để bản thân quen thuộc với chỗđể tài liệu.

Ngay khi cô đầu đầy mồ hôi ôm một đống tài liệu cầnsửa lại cho tốt chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên ánh sáng tối sầm lại. Phía sau bỗng nhiên lại có một bóng người. Hung hăng thở gấp vì kinh ngạc.Tài liệu trong tay cũng bị một bàn tay lớn hung hăng đập lên. Nháy mắtrơi lả tả xuống dưới chân.

"Ai da..." Cô tức giận ngẩng đầu địnhmắng. Lại bị ngăn bên miệng bởi sắc mặt người vừa đến. Vẻ mặt bất mãnchậm rãi lên tiếng, "Anh lên cơn điên gì vậy?" Thần kinh à!

Cô khom người muốn nhặt đồ, giây tiếp theo lại bị người ôm ngang, nháy mắt cả người bị đặt trên giá đồ.

Đôi mắt Vân Dật Bạch đen lại vẻ mặt âm trầm lo lắng liếc nhìn vẻ mặt khóhiểu của Thi Tĩnh. Đôi môi mỏng của anh hé mở, từng từ từng từ đều lạnhnhư băng, "Cô đã đồng ý Dương Chi La sẽ giúp cô ấy thuyết phục tôi chấpnhận cô ấy?!"

Sau khi nói xong câu đó, Thi Tĩnh có thể khẳng định cô nghe được tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.

"Làm sao anh biết?" Thi Tĩnh theo bản năng bật thốt.

Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận!

Mà khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch càng đen!

"Cô thật sự đã đáp ứng sao?" Anh nhẫn nhịn xúc động muốn đưa tay bóp chết cô, hung tợn hỏi một câu.

"Tôi... tôi có nói... nhưng mà... ưm..." Cô ấp úng vừa nói xong một câu, nháy mắt đã bị một đôi tay to gắt gao bóp cổ.

Nháy mắt hô hấp bị người ngăn lại, Thi Tĩnh nắm chặt cổ tay anh kiễng mũichân muốn có thể hô hấp được nhiều hơn! Huyết sắc trên mặt cũng dần dầnmất đi.

"Ưm... buông!" Khuôn mặt Thi Tĩnh tái nhợt nắm chặt lấybàn tay anh nói. Khóe mắt lộ ra một giọt nước thoạt nhìn rất đángthương.

Chiếc cổ mảnh khảnh bên dưới lòng bàn tay cùng với lờicầu xin của chủ nhân chiếc cổ cũng không khiến Vân Dật Bạch mềm lòng,càng tăng thêm lực ở cánh tay, anh âm trầm lạnh lùng nhìn cô, "Dám làm,cố mà nhận lấy hậu quả!"

"Tôi..." Thi Tĩnh muốn ngụy biện nhưng hô hấp lại bị người chặn gây đau tức trong ngực rốt cuộc khiến cô không thể mở miệng!

Trời ơi, anh ta muốn giết cô sao? Trong nháy mắt đó, Thi Tĩnh thật sự cho là như vậy.

Đôi mắt phẫn hận hung tợn nhìn xuống khuôn mặt mất hết huyết sắc dưới lòngbàn tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trắng bệch như tờ giấy, cố gắng để cóđược không khí trong lành.

Đau... cô cảm thấy mình sẽ bị bóp nátdưới cánh tay này, lông mày thanh tú xinh đẹp nhíu lại, lồng ngực đautức, đau do tay anh bóp chặt. Đôi mắt đẹp gắt gao dừng ở ánh mắt Vân Dật Bạch.

Lửa giận trong ánh mắt cô càng khiến trong lòng thêm buồnbực, buông cánh tay khỏi cô, anh hung ác mở miệng, "Cô cũng dám gật đầuđồng ý? Ai cho cô tư cách đó?!"

Đột nhiên bị người chặn hô hấpkhiến toàn thân Thi Tĩnh căng thẳng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, huyếtsắc trên khuôn mặt xinh đẹp của cô dần dần mất đi, cô chỉ biết, trongthời gian này mọi dịu dàng đều là giả dối! Vân Dật Bạch sao có thể dịudàng với người ngoài chứ?

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thấy chếtkhông sợ của cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng buông cô ra. Cơ thể gầy yếu nhưdiều đứt dây ngồi phịch xuống nền nhà.

"Khụ khụ khụ..." Hô hấp bị mất bỗng nhiên có lại, trong thời gian dài thiếu dưỡng khí đột nhiênlại có không khí ùa vào liền ho khan mãnh liệt.

Vân Dật Bạch tỉnh táo lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thi Tĩnh đang nhìn anh. Bêntai vang lên tiếng cô kịch liệt ho khan.

"Khụ khụ khụ..."

Bỗng nhiên xoay người đưa lưng về phía cô, Vân Dật Bạch đứng trong góc tốicủa căn phòng lạnh lùng mở miệng, "Cô có đồng ý hay không?"

"Tôi... khụ, đồng ý rồi!" Cô nói thẳng.

"Thi Tĩnh!" Nghe vậy khuôn mặt Vân Dật Bạch càng lạnh hơn, nháy mắt cả người liền dừng lại trước mặt cô, bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy cánh tay cô, "Nếu như cô muốn chết, nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ thành toàn chocô!"

"Tôi đã làm sai điều gì?" Thật vất vả mới bình ổn lại hô hấp Thi Tĩnh ngồi bên đống tài liệu trên sàn nhà dịu dàng hỏi.

"Cô còn dám hỏi sao? Ai cho cô tư cách để cô đồng ý chuyện của tôi?" Đôitay Vân Dật Bạch nắm chặt thành quyền âm trầm trừng mắt nhìn cô.

"Chẳng ai cho tôi tư cách. Tôi cũng không hỏi anh không phải sao?" Thi Tĩnh nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Tôi có hỏi anh sao?"

Không hề!

Trước mặt anh cô chưa bao giờ nhắc đến người khác, hoặc nên nói, bọn họ khiđó chưa từng nhắc đến người khác, cái tên Dương Chi La lại càng chưa bao giờ được cô nhắc đến.

Vân Dật Bạch mím môi không nói.

Hai tay chống lấy cơ thể, Thi Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người. Trên chiếc cổ mảnh khảnh còn in rõ dấu tay, sắc mặt cô còn vô cùng tái nhợt. Bỗngnhiên, cô nở nụ cười. Rồi nghiêm túc nhìn Vân Dật Bạch, "Anh đang tráchtôi không sớm nói cho anh biết sao? Nếu như anh muốn gì, mong lần sauanh hãy nói rõ, tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh sai bảo!"

Cô là ai? Cô chỉ là một công cụ để sinh con do anh mua về. Chẳng là cái gì cả!

Chẳng là cái gì cả!