Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1253: Vết cắt



Editor: Ngày Đẹp Tươi

“Uyển Thanh, em đang làm gì vậy...” Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đi vào cửa phòng bệnh, nhìn về phía em gái đang ngưng thần như vậy, liền hơi trầm giọng hỏi.

Uyển Thanh không nói gì, chỉ nhàn nhạt ngồi trên xe đẩy, vẫn khoác chiếc chăn đêm qua, nắm trong tay ảnh chụp đen trắng, thật sâu nhìn thân ảnh màu trắng bên trong, dường như bắt được một điểm đáng nghi nào đó, nheo mắt, dừng lại một lúc lâu, mới yếu ớt nói: “Em ở Mỹ nhiều năm như vậy... Bất kể là giúp đỡ anh, hay là công việc của em, tiếp nhận vô số vụ án... Mỗi lần vụ án sau khi kết thúc, em cũng thật sâu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện này đã qua... Thế nhưng vì sao... Em vừa từ một khắc biết được chân tướng kia, em vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm được...”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, trầm mặc nhìn em gái, yếu ớt hỏi: “Vậy em phát hiện cái gì?”

Uyển Thanh cầm tấm hình này, trầm mặt nhìn một khắc kia, hai tròng mắt lại thật sâu nghi hoặc, lại chậm rãi lắc đầu, nói; “Không có...”

Lãnh Mặc Hàn hơi mất mát cúi đầu, đầu tiên là liếc mắt nhìn ảnh chụp trong tay em gái một cái, mới nghiêng mặt nhìn về phía Thanh Bình cùng Mỹ Linh đã mệt mỏi nằm bò ngủ trên bàn trà, anh trầm mặc đi qua, cầm lên tấm chăn màu rám nắng trên sô pha, thật cẩn thận đắp trên người hai người, Mỹ Linh vừa vặn vào lúc này, hơi động đậy khuôn mặt, thay đổi tư thế, chuẩn bị tiếp tục ngủ, thế nhưng tay chân vô ý đụng phải nút truyền phát tin của máy tích xách tay...

Ảnh chụp P26 kia tiếp tục bắt đầu một lần nữa phát lại.

Lãnh Mặc Hàn cũng có vẻ mệt mỏi, hai tròng mắt lóe lên ánh nhìn mệt mỏi cùng đau lòng, nhìn về phía tất cả những hình ảnh kia, bao gồm cả hai chiếc bàn dài, bộ đồ ăn, còn có chiếc giá thép... Đôi mắt anh lóe lên, cẩn thận chú ý quan sát một chút... Đang vào lúc hình ảnh từ bốn phút còn mấy chục giây đang dịch chuyển, đôi mắt anh hơi ngưng, vươn tay nhẹ nhàng nhấn nút dừng!!

Uyển Thanh tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía anh hỏi: “Sao vậy?”

Lãnh Mặc Hàn nheo mắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống trước bàn trà, nhìn kỹ hình ảnh trắng đen giữa màn hình máy vi tính, hình ảnh lại một lần nữa bắt đầu tua lại, anh kìm lòng không đuóc cúi xuống, chú ý tới một vệt sáng cỡ hạt gạo bên ngoài đường ống than, cũng không biết là hình ảnh mơ hồ, hay do mắt mình quá đa nghi nhạy cảm, đem những thứ vô ý, bình thường đến xem lại... Hai mắt anh chợt lóe, tay kìm lòng không được đẩy Mỹ Linh đang ngủ say!!

Mỹ Linh cả người nằm gọn trên bàn trà, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, lại bởi vì bị đẩy với một lực khá mạnh, mặt cô nhăn nhó, hai mắt sưng đỏ như quả đào, lại mệt mỏi, khó chịu đến toàn thân run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã trở về, đang toàn thân ẩm ướt ngồi xổm trước bàn trà, ngưng mặt nhìn hình ảnh phía trước, cô ngáp dài một cái, mới thanh âm khàn khàn hỏi; “Sao thế...”

“Ánh mắt cô tốt, xem cho tôi!! Cái thứ như hạt gạo này, là cái gì?” Lãnh Mặc Hàn vươn tay, chỉ vào một hình ảnh giữa màn hình máy tính mà mắt thường cơ hồ nhìn không thấy chút ánh sáng đó, hỏi!

Mỹ Linh lại ngáp dài một cái, mới cả người mơ mơ màng màng, sâu híp đôi mắt tinh tường đang đau, để sát vào kia trước màn hình máy vi tính, căn cứ theo phương hướng chỉ của Lãnh Mặc Hàn, nhìn về phía một điểm nơi ống khí than, cô thực sự quái dị bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn kêu lên nói; “Trời ạ... Nơi nhỏ như vậy, anh có thể nhìn thấy thứ gì…”

“Mau tỉnh táo! Giúp tôi nhìn xem! Dù sao tôi vẫn cảm thấy ở đây không ổn!” Lãnh Mặc Hàn nheo mắt, nhìn về phía điểm nhỏ lấp lánh này, chậm rãi nói.

Uyển Thanh cũng vào lúc này, hơi khởi động thân thể đau đớn, cũng tới trước màn ảnh nhỏ kia, liếc mắt nhìn thấy điểm sáng nhỏ, liền tức khắc nói: “Điểm sáng nhỏ này, vào lúc đó... Hẳn là mới vừa hình thành!”

“Nói sao?” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn về phía em gái nhanh chóng hỏi.

Uyển Thanh thật sâu nhìn về phía điểm sáng nhỏ giữa màn hình kia, chậm rãi nói: “Bởi vì camera là thông qua vật chiết xạ phản quang mà thu ngược lại, lại tồn nhập số liệu hình thành mã biên trình truyền phát tin, cô xem một chút xung quanh điểm sáng nhỏ phát ra, cũng có chút tối và sáng hiện lên rõ ràng... Hơn nữa ống tuýp này màu sắc thiên về trầm, nhưng độ sáng của điểm sáng nhỏ này lại rất sáng! Điều này chứng minh nó mới vừa xuất hiện không lâu! Thế nhưng cái điểm sáng này, có thể đại biểu cho cái gì? Nơi phòng bếp, thỉnh thoảng có cắt hoa tổn hại, đều là bình thường...”

“Không!!” Lãnh Mặc Hàn không biết vì sao, hai tròng mắt chăm chú nhìn điểm sáng nhỏ kia, yếu ớt nói: “Thế giới này, nếu như mọi chuyện đều đúng dịp, sẽ không có cái gọi là suy luận! Hiện tại chúng ta vốn chính là phải ở bên trong tìm ra chút vết tích!! Mỹ Linh! Mau! Phóng to hình ảnh, tôi muốn tỉ mỉ quan sát xem chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đây là do vết cắt hình thành, hay là còn thứ gì đó khác nữa!”

“A!” Mỹ Linh cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc Trang Hạo Nhiên, cô liền tức khắc hơi tỉnh thần, hai tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, đem điểm sáng nhỏ nơi bình khí than, từ từ phóng to lên, lại lợi dụng mã biên trình, giống như mạng lướ internet, tầng tầng bắn phá, để hình ảnh phóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng hơn...... Ba người cứ như vậy từ từ nhìn điểm sáng nhỏ kia, từ ban đầu là một hình ảnh mơ hồ, đến càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng rõ ràng...

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh nhìn về phía hình ảnh càng lúc càng rõ ràng này, hai tròng mắt quái dị trợn tròn!

Mỹ Linh mặt cũng bộc lộ thần sắc quái dị, nhìn về phía điểm sáng giữa màn hình máy vi tính, cư nhiên ở giữa là một vết cắt nho nhỏ, cô lập tức kỳ quái kêu lên: “Đây là vết cắt! Hơn nữa còn là vết cắt mới, vì sao a?”

“Cái gì vì sao...” Thanh Bình vào lúc này, cũng bị đánh thức, cả người cũng mệt mỏi đau đớn đứng dậy, vừa mở to đôi mắt mờ mịt, lại chợt cảm thấy trước mắt bóng dao chợt lóe, nhanh như tia chớp hướng mặt mình phóng qua, cô a một tiếng, sợ đến tim gan run sợ nhảy lùi ra sau một bước, mở to mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn trong tay đã cầm một con dao nhỏ sắc nhọn, anh đang cúi mặt cẩn thận nhìn dao nhỏ kia, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng gần như muốn khóc, kêu lên: “Lão đại, anh sao vậy? Vừa rồi như vậy làm tôi sợ muốn chết! Tôi thiếu chút nữa rút súng bắn anh!”

Lãnh Mặc Hàn không để ý Thanh Bình, vẫn tay cầm tiểu đao sắc bén, tiếp tục tinh tế nhìn một góc sắc bén của nó...

“Đây không phải là vết đao!” Uyển Thanh cơ hồ khẳng định vươn tay, chỉ vào vết cắt giữa hình ảnh kia nói: “Anh xem một chút! Dao nhỏ sắc bén, một đường trượt xuống, căn bản không thể có vết to nhỏ không đồng nhất! Thế nhưng... Muốn trên ống khí nặng như vật thành vết, vật đó phải gần như dao! Đó cũng là vật cứng! Suy nghĩ một chút nơi làm việc bình thường của đầu bếp, nhiều người nhiều miệng, bọn họ không nên vào lúc không hài lòng chuyện gì đó, lại đi lấy thứ gì đó đập vào? Vậy cũng quá khó hiểu! Cũng không giống nghề nghiệp đạo đức cùng hành vi thường ngày!”

“Uyển Thanh em nói đúng!” Lãnh Mặc Hàn tinh tế dừng trên vết đao kia, yếu ớt nói.

Uyển Thanh biết anh trai không phải nói chuyện này, liền nhàn nhạt hỏi; “Cái gì?”

Lãnh Mặc Hàn thu hồi dao nhỏ, chậm rãi xoay mặt, híp mắt, nhìn về phía vết cắt trên ống kia, yếu ớt nói; “Mỗi chuyện đều do rất nhiều nguyên nhân tạo thành! Mặc dù chân tướng chỉ có một... Nhưng sự thực lại có rất nhiều... Hạo Nhiên một! Đường chủ tịch một! Chúng ta cũng có một...”

Thanh Bình cùng Mỹ Linh cả người mơ mơ màng màng nghe những lời này, kỳ quái nhìn anh nói: “Lão đại! Anh rốt cuộc đang nói cái gì a? Chân tướng không phải chỉ có một sao?”

Uyển Thanh chậm rãi xoay mặt, nhìn về phía các cô giải thích nói: “Chân tướng sao lại chỉ có một? Nếu như chúng ta là đi theo hướng của cảnh sát, như vậy chân tướng chính là đoạn đối thoại ở đồn cảnh sát kia! Chúng ta vốn không muốn mỗi người bọn họ cũng phải biết chân tướng kia! Chúng ta điều tra đồ đạc của mình! Chỉ là...”

Cô vẫn tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía anh trai, nói: “Anh! Anh... Có phương diện nào nghi hoặc sao?”

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía hình ảnh giữa máy vi tính, hai tròng mắt ngưng lại, yếu ớt nói: “Dường như mỗi sự kiện, giống như một bánh răng, đều cắn cùng một chỗ, thế nhưng đường vết cắt này, vì sao...”

Uyển Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ nhìn về phía vết cắt này, nói: “Đúng vậy... Vì sao? Ai cắt? Lúc đó... Có phải hay không còn có chuyện gì khác phát sinh?”

Lãnh Mặc Hàn trực tiếp đứng lên, nhanh chóng đi tới ghế sô pha của mình, cầm lên hình ảnh hiện trường sau vụ hỏa hoạn, từng tấm từng tấm xem lướt qua, vừa xem vừa yếu ớt nói; “Chúng ta bây giờ có hai người tận mắt chứng kiến vụ phóng hỏa! Một là Hạo Nhiên! Hai là Chủ tịch Đường! Hiện tại phải điều tra, có lẽ buông lỏng một chút! Ít nhất chúng ta có chút nghi ngờ, bọn họ có thể giúp chúng ta giải đáp!! Theo miêu tả của Hạo Nhiên, sau khi nh ấy đi vào, là trực tiếp ra tay đốt lửa, lại cũng không có tiếng động lớn!! Như vậy... Người này sẽ là ai?”

Uyển Thanh cũng nhanh chóng cầm lên một đoạn ảnh chụp, ngồi trên xe lăn, lại tinh tế xem lướt qua, vừa xem lướt qua vừa nói: “Đúng! Chúng ta có hai nhân chứng chuẩn xác nhất trong vụ án phóng hỏa!! Cho nên chúng ta lúc tìm tòi vụ án, chỉ cần có nghi hoặc, hoặc có điểm gì không phù hợp với hiện thực, chúng ta có thể lập tức đạt được xác minh!! Hiện tại bắt đầu, chúng ta phải một lần nữa chỉnh sửa các tư liệu vụ án mà chúng ta sở hữu!! Mỹ Linh, Thanh Bình!! Các cô lập tức đem tư liệu điều tra của sở cảnh sát, còn có tư liệu điều tra, suy luận của chúng ta, toàn bộ đều in ra!! Đem video thu hình một lần nữa quay lại, tôi và anh tôi muốn xây dựng lại tình tiết vụ án!”

“Được!” Thanh Bình cùng Mỹ Linh tức khắc lên tiếng trả lời!!

Lãnh Mặc Hàn lại trong nháy mắt, nhắm ngay hình ảnh sau vụ cháy, một hình ảnh tối đen như mực, hai mắt nghi ngờ lóe ra, kìm lòng không được kêu em gái: “Uyển Thanh! Em qua đây xem một chút!”