Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 105: Có thai, không thể giữ đứa bé.



Ngày hôm sau, Tư Mộ nằm tới giữa trưa mới xuống giường.

Trưa hôm qua sau khi từ nhà mẹ quay về liền bị Ngôn Mặc Bạch đóng sầm cửa kéo lên giường, đều do anh uống liên tục ba chén canh thuốc bổ, sau khi về đến nhà thì liền có hiệu lực, hơn nữa còn rất mạnh.

Lúc lái xe, Tư Mộ ngồi trên ghế trước, Ngôn Mặc Bạch một tay lái xe, một tay bóp loạn trên người Tư Mộ, cô nhiều lần ngăn cản nhưng vẫn không hiệu quả. Lại không dám phản kháng, bởi vì anh lái xe, hơn nữa còn lái rất nhanh. Chỉ cần động tác cô phản kháng lớn một chút thì Ngôn Mặc Bạch sẽ lái xe đủ kiểu, cố ý tạo ra trạng thái mất khống chế khiến Tư Mộ sợ đến nỗi không dám cử động, chỉ có thể để mặc cho anh đùa giỡn.

Sau khi về đến nhà, Ngôn Mặc Bạch liền ôm cô lên lầu, vừa đóng cửa liền ôm cô lên giường.

Sau khi chiến đấu mệt mỏi liền nghỉ ngơi, nghỉ xong lại chiến đấu tiếp. Lòng vòng lặp lại như vậy mấy lần, chiến đấu đến nửa đêm. Tư Mộ bị anh lăn đi lăn lại hai ba lần.

Một lần cuối cùng, động tác của anh nhẹ nhất, dịu dàng nhất nhưng lại kéo dài thời gian nhất. Từ từ lăn, từ từ lấy, giày vò khiến Tư Mộ phát khóc, sau đó cầu xin tha thứ, nói hết những lời tâm tình, anh mới hài lòng cuối cùng hung hăng chạy nước rút.

Buổi trưa tỉnh lại, Ngôn Mặc Bạch vẫn ngủ bên cạnh, một tay ôm eo Tư Mộ, làn da rám nắng cùng làn da trắng nõn của cô dán chặt vào nhau.

Tư Mộ giật giật, cả người đau nhức vô cùng.

Nghĩ lại cảm thấy tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch dường như biến thành một người khác, không biết mệt, rất dồi dào tinh lực.

Hơi tức giận nhìn chằm chằm người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, kéo tay anh ra. Bởi vì tối hôm qua anh quá mức độc ác, vì vậy động tác của cô cũng rất thô lỗ, khiến cho Ngôn Mặc Bạch đang ngủ cũng rên hừ hừ, tay tiếp tục quàng trở lại ôm cô thật chặt, hận không thể ép vào cơ thể mình.

“Ngôn Mặc Bạch, anh đừng giả bộ ngủ nữa! Buông em ra.......” Tư Mộ dùng tay đẩy khuôn mặt anh đang dần ghé sát vào người cô, cô cắn răng nghiến lợi quát to.

Ngôn Mặc Bạch híp mắt, khẽ cười: “Vợ à, vừa dậy đã nóng nảy như vậy chẳng lẽ do tối hôm qua anh chưa dùng hết sức, khiến cho ngọn lửa trong lòng em chưa được dập tắt?.......Được rồi, bây giờ cũng đã nghỉ ngơi đủ, chúng ta lại tiếp tục!” Nói xong, giả bộ lật người đè Tư Mộ ở phía dưới.

“A.......khốn kiếp! Anh là người sắt à? Không đói sao?” Tư Mộ muốn khóc, Ngôn Mặc Bạch quá làm khổ cô khiến cô không thể chống đỡ.

Ngôn Mặc Bạch không vui nhíu mày: “Chồng em rất lợi hại có đúng hay không?”

“... ...” Tư Mộ im lặng thật lâu, hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu đôi mắt u oán nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: “Ngôn Mặc Bạch, có phải anh cảm thấy một ngày không trải qua bảy tám lần liền không chịu được không? Anh cường hãn như vậy em không biết em có thể kiên trì được bao lâu, em cảm thấy mình sắp thành búp bê thổi bằng khí rồi, mỗi ngày đều bị anh đè trên giường, ngoài ra không cần làm gì hết.”

Ngôn Mặc Bạch chăm chú nhìn vào mắt cô, khuôn mặt lúc đầu còn đang cười hả hê dần dần trở nên tối sầm.

Bàn tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, nhìn cô nói: “Em nói gì? Em nói lại lần nữa xem?” Vừa rồi cũng chỉ là do nhất thời xúc động nên Tư Mô mới nói ra, nói xong liền hối hận, dù sao Ngôn Mặc Bạch đối với cô cũng rất tốt, dung túng, cưng chiều cô, chỉ cần không làm trái ý anh thì anh đều làm hết khả năng để thỏa mãn cô.

Chẳng qua bây giờ phương diện này nhu cầu tương đối lớn mà thôi, cô vốn dĩ là vợ anh hơn nữa còn là dùng tiền để mua, nến sẽ phải thỏa mãn như cầu của anh một cách vô điều kiện. Cô không thể oán trách cùng bất mãn.

Nhưng bây giờ Ngôn Mặc Bạch mặt tối sầm nhìn cô, ánh mắt sắc bén như con dao hướng về phía cô lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng uất ức, vì vậy cảm xúc cũng nổi lên, hướng về phía anh quát to: “Em nói anh tinh trùng xông đến não! Cả ngày chỉ biết làm chuyện này, ngoài cái này ra anh không còn trò nào để giải trí sao?”

Cô gào xong liền nhìn thấy trán Ngôn Mặc Bạch nổi gân xanh, cắn chặt răng giống như đang kiềm nén cảm xúc của mình.

Anh hít sâu mấy lần, thở hổn hển nói: “Em lập tức đi ra ngoài, đừng để anh nhìn thấy!”

Nói xong buông Tư Mộ ra nằm sang một bên, hai mắt nhắm chặt.

Anh không chắc chắn lắm nên lại liếc mắt sang nhìn cô, nếu anh nghe cô nói thêm một câu chống đối anh thì anh sẽ đánh cô.

Cô lại dám nói anh như vậy?

Cô lại dám?

Anh tỉ mỉ che chở, sủng ái cô nhưng cô lại nói anh chỉ xem cô như công cụ để phát tiết?

Thật buồn cười!

Ngôn Mặc Bạch muốn tìm ai lên giường mà không được chứ?

Công cụ phát tiết mà anh lại phải tỉ mỉ thương yêu như vậy sao?

Thật là có phúc mà không biết hưởng!

Ngôn Mặc Bạch hung hăng hừ lạnh, quyết định sau này đối xử với cô hung dữ một chút. Nếu không cô sẽ vểnh đuôi lên trời, tạo phản!

Tư Mộ nhìn động tác của anh, khi anh lật người thì cô cảm thấy đau lòng, Trên người không còn sức nặng đè lên nữa, tim cũng rơi theo.

Tư Mộ cúi thấp đầu, nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm áo khoác đi ra ngoài. Không đáng răng, lập tức đi xuống phòng bếp dưới lầu.

Vốn dĩ trưa hôm qua ăn không nhiều, sau đó lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo lên giường vận động với hiệu suất cao, bụng đã sớm đói. Nhưng lúc đó dù sao cơn buồn ngủ cũng chiến thắng cơn đói, miễn cưỡng có thể nhịn tới trưa mới tỉnh, mới đi ăn. Kết quả buổi sáng lại cãi nhau với Ngôn Mặc Bạch như vậy.

Tư Mộ nấu một gói mì thêm hai quả trứng gà, một ít rau cải, cứ như vậy ăn.

Sau khi nấu xong, nhìn một bát to tràn đầy mùi thơm nhưng Tư Mộ lại chẳng muốn ăn.

Chọc đũa mấy cái, ăn một miếng, đột nhiên, trong dạ dày khó chịu, cô đột nhiên che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh, sau đó trong phòng tắm truyền đến âm thanh nôn khan.

Tiếng dép đập vào nền đá cẩm thạch vang lên, từ trên lầu truyền đến, từ xa đến gần.

Ngôn Mặc Bạch giống như một cơn gió chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Tư Mộ chống tay trên bồn rửa tay, tóc buông xuống, che hết cả khuôn mặt.

Dùng tay vén tóc cô lên sau tai, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của cô, sau khi nôn ọe, hơi thở liền hổn hển.

“Em sao vậy?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhỏ giọng hỏi cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Tư Mộ không đẩy tay anh ra, đầu nghiêng nghiêng, tựa vào cánh tay anh đang duỗi ra cọ xát, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Ngôn Mặc Bạch nhìn không chịu nổi, càng thêm đau lòng, ôm chặt cô, xoay cơ thể cô đối mặt với mình, ngón tay lau nước mắt cô, dụ dỗ cô: “Ngoan, không khóc. Bảo bối của anh làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra…”

Nước mắt Tư Mộ chảy càng nhiều hơn, cúi đầu không để anh nhìn thấy, thì thầm nói: “Anh… anh hung dữ với em!”

Thật ra thì hoàn toàn không phải do thái độ của anh lúc nãy mà Tư Mộ khóc, cô không biết sao nước mắt của mình lại chảy nhiều như vậy, hơn nữa không kiềm chế được, cô cũng bất đắc dĩ. Bây giờ nghĩ lại thái độ lúc nãy của anh, cô càng cảm thấy uất ức.

Ngôn Mặc Bạch thở dài. Lúc nãy còn tức giận nhưng bây giờ nhìn thấy cô khóc thì cơn tức liền biến mất không còn nữa.

Vừa rồi ở trong phòng ngủ, Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt, càng nghĩ càng tức giận, căn bản không thể nằm ngủ nữa. Anh nghĩ nhất định phải dạy dỗ cô cho tốt. Đang tức trong không khí liền có mùi thơm, thoang thoảng bay tới, con sâu trong bụng anh liền không an phận, kháng nghị nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy người ở dưới lầu gọi anh xuống ăn cơm?

Vì vậy cơn tức của Ngôn Mặc Bạch càng tăng lên, thầm đếm trong lòng từ một đến ba, nghĩ nếu cô còn không gọi anh xuống ăn cơm, chờ tí nữa khiến cô tự đút cho anh thì anh mới tha thứ cho cô!

Nhưng anh chưa kịp làm việc mà trong lòng nghĩ thì tiếng nôn ọe từ dưới lầu vang lên.

Trong lòng hoảng sợ, lập tức đứng dậy, đi dép chạy xuống lầu.

Bây giờ nhìn cô khóc đến đau lòng, sao anh có thể tức giận chứ?

Bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, dụ dỗ: “Được, là anh sai, anh không nên hung dữ với em! Anh xin lỗi!” Sau đó đưa tay sờ trán cô, cúi đầu hôn một cái nói: “Anh đưa em đến bệnh viện có được không?”

Tư Mộ lắc đầu: “Em không muốn đến bệnh viện.”

“Gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây?”

“…”Tư Mộ hít mũi nói: “Không cần, bây giờ thoải mái một chút rồi.” Vừa mới nói xong, dạ dày lại cuộn lên, bắt đầu nôn mửa.

Ngôn Mặc Bạch dùng tay vỗ nhẹ trên lưng cô, để cô có thể dễ ói.

“Hay là gọi Cố Khuynh đến khám nhé!” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nói. Nhìn dáng vẻ khó chịu của Tư Mộ lòng anh rất đau.

Tư Mộ đột nhiên ngẩng đầu, trong đầu hình như thoáng qua một ý nghĩ nhưng lại mau chóng biến mất. Lắc đầu cố gắng tìm đáp án.

Ngôn Mặc Bạch nhìn cô như vậy, càng dùng sức ôm chặt cô, hình như sợ cô sẽ ngất xỉu. Bởi vì thật sự lúc này sắc mặt cô rất kém, đôi môi trắng bệch, hai mắt ươn ướt, điềm đạm đáng yêu.

Khom lưng bế cô lên đi tới phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế solon. Ngôn Mặc Bạch cầm điện thoại ở bên cạnh mau chóng bấm số gọi Cố Khuynh.

“Cậu nhanh qua đây, vợ tôi không khỏe, vừa rồi mới vừa ăn cơm cô ấy liền nôn mửa…”

Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch cũng không hiểu lắm tình trạng này là thế nào, chỉ thúc giục Cố Khuynh nhanh qua đây.

Lúc Cố Khuynh nghe điện thoại thì anh ta đang xử lý một cuộc mua bán rất quan trọng, không thể rời bỏ. Nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Không khỏe”, vì vậy hừ lạnh, không muốn để ý nói: “Mới không thoải mái một chút cậu đã bảo tôi tới cậu quá coi thường tôi!”

Ngược lại anh ta nghĩ lại lời Ngôn Mặc Bạch nói vợ anh ăn cơm liền nôn mửa?

Cố Khuynh vỗ đùi, không phải Ngôn Mặc Bạch tạo người thành công rồi chứ?

Nhưng nếu thật sự tạo người thành công thì Ngôn Mặc Bạch sẽ không gọi điện thoại cho anh ta! Anh ta không phải không biết chuyên khoa của mình, chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch cam lòng để một người đàn ông khác khám phụ khoa cho vợ mình sao?

Chẳng lẽ nói Ngôn Mặc Bạch căn bản cũng không biết?

Cố Khuynh hơi buồn cười thử dò xét: “Lúc trước tôi cho cậu thuốc cậu có cho cô ấy uống đúng thời gian không?”

Ngôn Mặc Bạch trầm ngâm mấy giây nói: “Chỉ có một lần không uống.”

Một lần kia là Tư Mộ giấu thuốc trong miệng, không có nuốt.

Đầu dây bên kia Cố Khuynh cười hả hê, sau đó nói: “Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện khám đi, bây giờ tôi không rảnh, trên đầu còn một đống lớn công việc cần phải xử lý.”

Ngôn Mặc Bạch xung phong nhận việc: “Tôi giúp cậu làm!”

Cố Khuynh nhíu mày nói: “Xe của tôi có vấn đề, gần đây không thể chạy được…”

Ngôn Mặc Bạch cắn răng nói: “Tôi có xe, cậu thích chiếc nào nói đi!:

Cố Khuynh vừa nghe liền cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu: “Được rồi! Vậy lấy chiếc mà lần trước tôi thua đi!”