Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 71: Nếu mãi như lần đầu gặp gỡ (7)



Úy Hải Lam không ngờ anh sẽ đột ngột hỏi vậy, âm thanh nhẹ như không, vội vã"Ừm" một tiếng.

Lôi Thiệu Hành lúc này mới vương tay, tìm kiếm cô.

Thời điểm nhận lấy tách trà, không biết là hữu ý hay vô ý, mà ngón tay lại sờ qua phiếm lưng cô, đầu ngón tay chỉ xẹ, một cảm giác lạnh bạc, ấy là cái cảm giác lạnh lẽo, dày đặc có thể xuyên qua lòng người. Cô không biến sắc, ngước mắt liếc về phía anh, còn anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào sàn diễn hình chữ T, tròng mắt đen quýnh sáng trong, mãnh liệt đánh bại ánh đèn.

Úy Hải Lam lẳng lặng rời đi, tiếp tục làm việc.

Âm nhạc thi thoảng du dương, thi thoảng lại nhẹ nhàng, tất cả đều là vũ điệu của mùa xuân  .

Giống như nữ thần mùa xuân thật sự đã ghé qua nơi đây, xuân ý dào dạt.

Từng bước chân của Uông Mạn như con mèo nhỏ, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Thời điểm khi cô dừng bước tạo dáng, lộ ra một nụ cười rất ngọt ngào, ánh mắt toả ra thứ ánh sáng lấp lánh, cách không đưa tình.

Đột nhiên, vẻ mặt cô hơi cứng lại, nụ cười cũng không còn được tự nhiên như trước, quay đầu lại đi về phía sau sàn diễn.

Thính phòng ngay trước sàn diễn hình chữ T, Lôi Thiệu Hành ngồi ở vị trí sau cùng.

Quanh mình không có trợ lý hay thuộc hạ nào đợi cả, anh cô đơn một mình, chỉ là ngồi ở đàng kia, cả dũng khí, uy hiếp nói không nên lời. Đôi tay bấu chặt lấy thành ghế, tùy ý sờ nhẹ ở trước ngực. Nụ cười quyến rũ,  Tuấn Ngạn (người tài đức lại đẹp trai) yên tĩnh trở lại, ánh mắt chuyên chú đầy kiên định của anh, làm người ta vô thức vứt bỏ mọi nghiêm nghị của mình.

Các người mẫu trên sàn diễn vốn còn rất lười biếng, dần dần, vẻ mặt của họ cũng nghiêm túc hơn, nhiệt tình hơn khi nãy. Nụ cười hào phóng của họ đầy chuyên nghiệp, ánh mắt không hề nhìn đông ngó tây, họ nhìn thẳng, không nháy mắt lấy một cái, nhìn chăm chú về phía trước. Chỉ trong chốc lát, không khí liền thay đổi, từng người mẫu như người Âu Mĩ, bắn sức quyến rũ tứ phía về ống kính.

Úy Hải Lam hơi nhíu mày.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ đây chính là hiệu ứng của kẻ có tiếng tăm sao?

Còn không thể xác định là không phải là bởi vì quan hệ của hắn, nhưng các người mẫu  thay đổi rõ ràng.

Úy Hải Lam cầm ghi chép ngay ngắn đang làm tường muốn, không nhịn được liền quay đầu nhìn về hắn. Hắn nghiêng mặt sang bên bộ dạng, giống nhau hôm đó ở Sự Vụ Sở nhìn thấy giống như nhau, kiểu khác  anh tuấn, sẽ cho người dừng lại xem xét. Mà nàng cũng ở đồng thời, phát hiện tên còn lại, cũng ở đây lẳng lặng xem xét hắn, chính là đứng ở nàng bên trái cự ly chỉ là ba thước  đường yên.

Leng keng  Khê Thủy tuyền ngâm ở bên trong, tẩu tú hoàn mỹ tấm màn rơi xuống.

Một hồi tiếng vỗ tay vang dội như sấm, các người mẫu nhanh chóng thay quần áo, đứng thành một hàng.

"Các cô này, hôm nay các cô diễn rất tốt, đợi đến ngày chính thức trình diễn, tôi cũng hy vọng mọi người có thể diễn đạt như vậy! Biểu hiện xuất chúng!" Á Luân lớn giọng nói.

Tất cả người mẫu đều vỗ tay đáp lại, trên mặt là nụ cười nhạt.

Uông Mạn kéo chiếu túi nhỏ màu hồng đáng yêu, đến trước mặt Lôi Thiệu Hành, khom lưng mong đợi hỏi, "Thiệu Hành, anh thấy biểu hiện hôm nay của em thế nào?"

"Ừm ——" Anh kéo dài âm cuối, Uông Mạn khẩn trương chờ đợi đáp án.

Lôi Thiệu Hành chợt cười một tiếng, véo nhẹ bên má hồng của cô ta: " đoạn đầu hơi kém một chút, đoạn sau miễn cưỡng đạt yêu cầu."

Nhìn thấy anh đứng dậy, ngay sau đó Uông Mạn liền thân thiết ôm anh, "Miễn cưỡng lắm mới đạt yêu cầu sao?"

Lôi Thiệu Hành cúi đầu ghé sát bên tai cô ta, giống như đang thủ thỉ thân mật, hoặc là đang hôn. Một giây kế tiếp, Uông Mạn bật cười, liên tục nện vài quả đấm nhỏ lên người anh.

"Lôi tiên sinh có thể tới nơi này, thật là hết sức vinh hạnh." Á Luân là người phụ trách, dĩ nhiên anh ta cũng muốn tiến lên nói hai câu.

"Trước đó không thông báo một tiếng lại đột nhiên tới nơi này, gây phiền toái cho anh rồi. Như vậy đi, để tôi mời mọi người bữa tối. Chỉ là tôi có chút chuyện, không thể ở cùng mọi người, nhưng mọi người hãy ăn uống vui vẻ nhé." Lôi Thiệu Hành cười nói, hào phóng mời khách.

"Không cần đâu, Lôi tiên sinh quá khách khí rồi."

"Anh đừng từ chối, nếu không Uông Mạn cũng khó qua ải này, coi như là Uông Mạn mời mọi người, mong mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy. Đến Trung Hoa Star, báo tên tôi là được, tôi đã chuẩn bị ổn thoả rồi. Nếu không đi, thật là lãng phí, dù sao tiền cũng tiêu mất rồi." Lôi Thiệu Hành ăn nói rất khéo léo, Á Luân nào có phải là đối thủ của anh, chỉ dăm câu đã thuyết phục được anh ta.

"Cám ơn Lôi tiên sinh!" Mọi người cùng đáp.

Lôi Thiệu Hành mỉm cười xoay người, mang theo Uông Mạn tự nhiên rời đi.

Lúc này đây mặt Uông Mạn đã được dát đầy vàng ( theo mình thì dát vàng lên mặt: tự đắc), có người chịu vung tiền như rác vì cô ta. Trung Hoa Star là đâu, không phải người bình thường nào cũng đến được, huống chi lại mời nhiều người như vậy. Mọi người hưng phấn đến đó, nó đặc biệt xa xỉ, kèm theo cả ca hát giải trí, quả nhiên là khách sạn sáu sao. Có người âm thầm kéo nhân viên phục vụ lại để hỏi thăm giá tiền, vừa nghe thấy con số đã choáng váng, cái này đắt quá đủ mua một cả một căn nhà.

Có người nói, Uông Mạn  là chim sẻ hoá Phượng Hoàng.

Cũng có người nói, đàn ông chỉ nhất thời thích thú, vui đùa một chút thôi, đừng xem là thật. Ngay cả loại đàn ông như Lôi Thiệu Hành, cũng sẽ không có ngoại lệ.

Úy Hải Lam đột nhiên nghĩ đến lời của Viên Viên, quạ trong thiên hạ đều đen.

Duy có con quạ trắng kia, cũng đã bay cao xa chạy rồi.

Bắt đầu đếm ngược ngày mở buổi họp báo ra mắt sản phẩm,  tất cả đều thuận lợi đến kỳ lạ, ngược lại Á Luân lại lo lắng không tôi. Có lẽ là do mọi chuyện đều quá mức thuận lợi, nên cảm thấy không ổn lắm. Đồng nghiệp sau lưng rỉ tai bảo anh là truyền nhân của Phạm Đại sư  truyền nhân, người trước lo nỗi lo của thiên hạ.

Nhưng, đến ngày đếm ngược thứ ba, nỗi sầu lo của Á Luân quả nhiên biến thành sự thật.

Toà cao ốc bách hoá, nơi ban đầu dự kiến tổ chức buổi họp báo lại bội ước, nghe nói là có một nhãn hiệu khác cũng muốn thuê hội trường của họ.

Quản lý của bách hoá ngại áp lực từ cấp trên, lại không thể đắc tội với người ta, bất đắc dĩ lắm mới phải đá công ty Nguyên Tường, bồi thường tiền theo hợp đồng. Cho dù có nhờ đến luật pháp, cũng không cách nào có thể chống án, thắng được vụ kiện. Huống chi, bây giờ việc quan trọng nhất là buổi họp báo.

Sắp tung ra mẫu thời trang hot của mùa, chỗ tốt đã bị dành đi, bọn họ phải tìm chỗ nào khác để thế đây?

Bất đắc dĩ lắm, Á Luân phải liên lạc với Thẩm Kiều tiểu thư. Cũng không được trực tiếp trò chuyện với Thẩm Kiều, người nghe điện thoại là phụ tá của chị ta, đối phương chỉ lạnh lùng đáp, "Rất xin lỗi, Thẩm tiểu thư chỉ hứa hẹn việc chuyên viên của Đài Truyền Hình, về phần vấn đề địa điểm, đây là phạm vi tính toán của quý công ty."

Việc xin giúp đỡ chính thức thất bại, cấp trên bên Tổng Công Ty lại tới trách tội, Á Luân bị áp lực từ tứ phía, gắng tìm kiếm một cánh tay giúp đỡ từ xung quanh.

Lúc này, có người đứng dậy.

Uông Mạn đến công ty Nguyên Tường, ánh mắt của cô ta hết sức cao ngạo, như Thánh Cứu Thế cất giọng nói, "Dầu gì cũng đã luyện tập lâu như vậy, đột nhiên không tìm được chỗ thì rất đáng tiếc. Để tôi nói với Thiệu Hành việc này, anh ấy nói anh ấy sẽ tìm chỗ, không biết có thể dùng không."

Mặc kệ là chỗ nào, dù sao có còn hơn không.

Mọi người vừa hỏi, thật là sợ hết hồn.

Đó là toà cao ốc thương mại quốc tế mới được xây dựng ở Xuân Thành, xây mất một năm mới xong. Toà cao ốc hình vuông, có tầm 54 tầng, dưới đất bốn tầng, còn được chia ra, sắp đặt thành tầng ký túc xá tiêu chuẩn, tầng tị nạn, phòng ăn xoay trong, tầng chót mái được dùng như chỗ đậu trực thăng.

Chỉ là, nơi xa hoa quyền uy như vậy, lại cho bọn họ mượn làm nơi họp báo?

Điều này làm người ta ngoài khiếp sợ, còn cực kỳ kinh hỉ.

"Chỉ là, Lôi tiên sinh đã nói, nơi đó không cho phép toàn bộ quá trình được ghi hình. Cho nên......" Uông Mạn đang nói thì bỗng dừng lại, xem ra hai người chỉ có thể chọn một mà thôi.

Cuối cùng thì địa điểm họp báo quan trọng hơn, hay là Đài Truyền Hình quan trọng hơn?

Hai thứ này căn bản không cần phải đem ra so sánh, Á Luân lập tức từ chối Thẩm Kiều tiểu thư.

Sau đó vận dụng toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế, đến bố trí toà cao ốc thương mại quốc tế. Tăng ca thêm hai đêm, rốt cuộc thì mọi thứ đã hoàn toàn được giải quyết.

"Lôi tiên sinh thật là lợi hại!"

"Đúng vậy, cả toà cao ốc thương mại quốc tế này anh ấy cũng mượn được!"

"Dù là vui đùa một chút thôi, nhưng có thể được cưng chiều như Uông Mạn, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện á."

"Đi chết đi!"

Buổi họp báo ngày đó, toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế đều có mặt đông đủ, cộng thêm lực lượng nồng cốt của vài công ty khác.

Tầng hai, vốn là sảnh lớn chuyên dành cho các hội nghị, âm hưởng  âm sắc cũng cực kỳ lưu loát. Khách hàng được mời biết được nơi họp báo diễn ra là toà cao ốc thương mại quốc tế, dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bên ngoài đã có lời đồn, nếu  không có được thư mời của công ty Nguyên Tường, nghĩa là không đủ tư cách. Trong lúc nhất thời, công ty Nguyên Tường trở thành best-seller, không khí đầy náo nhiệt.

Chưa tới giờ, toàn bộ khách quý đã có mặt đông đủ.

Âm nhạc từ từ chuyển đổi, buổi ra mắt sản phẩm được cử hành đúng giờ.

Úy Hải Lam và Lộ Yên sắp xêp đánh dấu khách mời đến tham gia ở bên ngoài, Lộ Yên đi toilet, úy Hải Lam ngồi một mình đánh dấu danh sách. Cô đang đánh dấu trang sách, đính sách khí lại mất linh, cô nheo mắt nhìn một chút, kim đính lại rơi xuống đất, nên đành phải xoay người lại nhặt.

Bỗng nhiên, một đôi giày hiện lên trước mắt cô.

Lại là đôi giày thể thao đen đỏ, bắt mắt, cô đã từng nhìn thấy người nọ mang nó.

Úy Hải Lam chợt ngẩng đầu, Thẩm Du An lại ngồi xổm xuống, lặng lẽ giúp cô nhặt kim đính lên.

Trong chốc lát hai người đã nhặt hết chúng lên, Úy Hải Lam vừa đính giấy, vừa hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Du An chỉ nhìn cô chứ không nói thêm.

Im lặng hồi lâu, lâu đến bản thân cô cảm thấy thật kỳ lạ, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Nhưng cậu ta lại đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực. Đột ngột như vậy, mạnh mẽ như vậy, trong khoảnh khắc ấy, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của ánh mặt trời bên mũi, vẫn sạch sẽ thanh khiết như trước, trong thoáng chốc lại nghe thấy cậu nói, "Lam, cậu đừng để ý đến tớ."

Úy Hải Lam ngẩn ra, không có phản ứng.

Phía trước cô, lại xuất hiện một bóng dáng to lớn cao ngạo khác.

Chỉ cách cô mấy mét, Lôi Thiệu Hành cô độc đứng cuối hành lang. Chiếc áo sơ mi đen như mực thẳng thóm đã được chỉnh sửa phần thân áo, hai mắt sáng loáng rực rớ, tư thế rất nhàn nhã nhưng cũng tràn đầy sát khí. Nụ cười của anh lạnh buốt không thể tưởng tượng nổi, hai chân thẳng tắp chậm rãi nện từng bước bước về phía trước, từng bước từng bước đi về phía cô.