Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 68: Nếu mãi như lần đầu gặp gỡ(4)



Trung tuần tháng mười, Úy Hải Lam theo Á Luân đến hội trường để trang trí, theo cùng họ còn có hai vị tiền bối thâm niên, và cả Lộ Yên. Á Luân bình thường rất vui tính, nhưng một khi đã làm việc, anh sẽ cực kỳ nghiêm túc, làm người khác cảm thấy hơi căng thẳng. Á Luân đã nói rằng, hội trường cũng giống như gương mặt của một con người, mặc dù nói chú trọng vào phần bên ngoài là hơi quá, nhưng ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng.

Chủ đề của sản phẩm mới kỳ này là nữ thần mùa xuân.

Để phù hợp với chủ đề lần này, hội trường đã chọn lựa màu sắc nhẹ nhàng làm gam màu chính, hi vọng có thể tạo nên một quang cảnh mùa xuân phừng phực sức sống.

Bên này là bộ phận điều chỉnh âm thanh, ở bên kia bày la liệt những đạo cụ, mỗi một chi tiết đều không được bỏ sót, tất cả đều cực kỳ rất cẩn thận, làm mọi thứ sao cho nó thật hoàn hảo. Công việc rất bận rộn, Á Luân quát lớn tay chỉ huy nhân viên, nhìn không hài lòng sẽ tự tay mình làm.

Một buổi chiều bận rộn cũng trôi qua, mọi người đều mệt mỏi rã rượi, gục xuống.

Lộ yên mệt nhoài ngồi ở một bên trên bậc thang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, miệng thở hồng hộc.

"Lộ yên, uống nước nào."

"Đừng, để anh mua nước ngọt, uống cái này nhé."

Hai người đàn ông cùng tranh nhau để lấy lòng cô, Lộ Yên cười nói tiếng cám ơn họ, đồng thời nhận lấy cả hai chai nước. Cô như hoa cười một tiếng, nhất thời còn làm hai người họ hưng phấn hơn, vừa đưa khăn lông, vừa nói chuyện giải buồn với cô, nhìn cô nuốt không nổi hộp cơm lạnh tanh kia, người nọ lập tức đầy lòng căm phẫn muốn đi bên ngoài mua.

"Không cần đâu, em có thể ăn cái này mà.." Lộ Yên ngại ngùng, lắc đầu đáp.

"Như vậy sao được, thân thể em đã không thoải mái, để anh đi mua  cho em chút cháo để húp."

"Anh cũng đi, Lộ Yên, em ngồi ở đây nhé."

Cả hai đều thương hương tiếc ngọc, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Lộ Yên chỉ thẹn thùng mỉm cười, nhìn quanh thấy bọn họ đã rời đi, lúc này cô mới chợt nghiêng đầu, liếc về phía bên kia.

Ở đầu bên kia hội trường, Á Luân vẫn đang chỉnh sửa cách bố trí, chiếc màn lớn che bối cảnh dần được kéo lên, còn phải sắp xếp lại. Úy Hải Lam đang ở bên cạnh anh, cả hai cùng nhau sắp xếp, từ đầu đến cuối đều nghe theo mệnh lệnh của anh Cô đứng trên ghế cao, một tay nâng lớp màn che nặng nề lên, một cái tay khác lại kéo dây thừng, cô thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Á Luân, phối hợp theo sự phân phó của anh.

"Phía trên một chút!"

"Đúng rồi, đừng chỉnh, cô chỉ cần hơi hạ nó xuống một chút thôi!"

"Rất tốt, thử mở lại lần thứ hai xem!"

"Kéo qua trái một chút, để vào bên phải!"

Á Luân múa máy hai tay, Úy Hải Lam gật đầu một cái, dùng sức kéo màn che sang bên trái. Ròng rọc cố định chắc bị hư mất rồi, kéo thế nào cũng không được. Cô dùng thêm sức, tập trung tinh thần, tất cả đều tập trung vào nó, căn bản cũng không có chú ý đến thứ khác, nhìn thấy màn che rốt cuộc cũng tự động được kéo lên, cô cũng thuận thế bước sang trái một bước, muốn cố kéo nó qua một chút.

"Úy Hải Lam! Cẩn thận!" Á Luân đột nhiên quát lớn.

Phía dưới chân trống trải, một lúc sau úy Hải Lam mới quay đầu lên tiếng, cả người mất thăng bằng, rơi khỏi ghế tạo nên một tiếng động lớn khi cô tiếp đất.

Dưới tình thế cấp bách, Úy Hải Lam chỉ có thể dùng cổ tay chống xuống đất, từ độ cao đó, cơ thể cô bị lực hút Trái Đất hút, rơi xuống nền đất, càng làm tăng động lượng. Bắp thịt nơi cổ tay như bị siết chặt lại, cô nghiếng răng khẽ chống, thân thể lúc này mới rơi xuống đất đất. Cái ghế cao cũng lung lay, rơi đè lên người cô, cô chỉ kịp bắt chéo hai tay bảo vệ mặt và thân thể mình.

"Thế nào rồi? Có nặng lắm không? Để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra!" Á Luân vội vàng chạy về phía cô.

Lộ Yên cũng bị doạ,cũng  đứng dậy chạy về phía cô, "Hải Lam, cô không sao chớ?"

Á Luân lập tức đẩy cái ghế lên, còn Lộ Yên kéo cô dậy. Hai người vây ở bên người cô, lo lắng không thôi, vẻ mặt Úy Hải Lam xưa nay rất bình tĩnh rốt cuộc cũng có mấy phần hoảng hốt, cô lắc đầu, hít thật sâu, dịu lại, bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói,"Tôi không sao, hai người không cần lo lắng, không có bị thương, không cần đi bệnh viện."

"Làm sao lại không có gì được? Da cũng bị trầy rồi này!" Á Luân quát..

"Hơn nữa còn đang chảy máu, tôi với cô đến bệnh viện nhé?" Lộ Yên cau mày nói.

Lúc này, hai đồng nghiệp nam khi nãy đi mua cháo cũng vừa về đến. Nhìn thấy tình huống này, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, chạy vội tới bên người cô hỏi thăm tình trạng, đồng thời cũng gia nhập vào đội ngũ khuyên nhủ, để cô đi cùng Lộ Yên đến bệnh viện. Úy Hải Lam được người nào đó dìu đi, cô cúi đầu liếc nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, nhàn nhạt nói, "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Lộ Yên, cô vào toilet với tôi nhé."

"Được." Lộ Yên gật đầu lên tiếng, đỡ Úy Hải Lam đi.

Bởi vì đây cao ốc bách hoá, hơn nữa cũng gần đến giờ ăn tối, nên phần lớn người ra vào toilet là nhân viên công ty.

Mỗi lần có người đi vào, không phải hoảng sợ cau mày, cũng là sợ hãi che mặt đi.

Song song mấy bệ rửa tay, úy Hải Lam đứng ở trong cùng, đặt tay lên vòi nước rửa ráy, một tay cầm khăn ướt lau vết thương.

Máu tươi theo làn nước trong chảy vào bồn, hoà lẫn vào nhau thành một màu đỏ sẫm.

Lộ Yên đứng ở phía sau nhìn cô, chỉ cảm thấy kỳ lạ, giống như cô không cảm thấy đau một chút nào

Nhưng cô đang chảy máu đấy.

Úy Hải Lam rửa sạch vết thương, hai người cùng nhau trở lại hội trường. Vài người đến trước mặt Uy Hải Lam, một phen lo lắng hỏi thăm, Á Luân muốn cô về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, Úy Hải Lam lại kiên quyết muốn ở lại, có người hỏi, "Úy Hải Lam, cô không sợ đau à?"

Con gái đa phần đều rất sợ đau, nhìn thấy chảy máu không khóc toáng lên đã là a di đà Phật. ( ý là: thấy máu không khóc đã là mừng rồi)

"Cũng không đau lắm." Úy Hải Lam tĩnh mịch đáp, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười, "Huống chi, chảy máu cũng là một loại hưởng thụ."

Lời nói quỷ dị của cô làm người ta rợn cả tóc gáy, nụ cười kia đầy ngạo nghễ, trùng kích mãnh liệt, giống như nữ thần mặt trăng Artemis trong truyền thuyết Hy Lạp, từ khi sinh ra đã có ánh hào quang bạc nhu hoà long lánh bao phủ, đẹp tựa ánh trăng sáng tinh khiết, cũng cao quý,lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo) như nó.

Á Luân rất vui, gật đầu đồng tình với cô, hai đồng nghiệp nam cái hiểu cái không, cũng nhìn cô đắm đuối.

"Đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm đi." Lộ Yên đột nhiên mở miệng.

Vừa lúc muốn đi ăn cơm, Úy Hải Lam lại nhận được một cú điện thoại, Vương San đơn giản kể tóm tắt lại ngọn nguồn, thì ra là người nọ đang tìm cô, cô không lên tiếng, Vương San vừa dặn dò, "Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh bảo cô đến ngay, để tôi đến đón cô, cô ở đâu."

Úy Hải Lam nhíu chặt mày, đọc địa chỉ của mình.

Sau đó, cô đứng dậy đi về phía Á Luân, "Tổng giám, tôi hơi nhức đầu, muốn về trước."

Á Luân dĩ nhiên là đồng ý, cũng không nghĩ nhiều, nghiêng đầu lại nói, "Lộ Yên, thân thể cô cũng không được thoải mái lắm, hôm nay cô cũng đừng làm thêm giờ, về nghỉ ngơi đi."

"Cám ơn Tổng giám." Lộ Yên cười nhẹ.

Đồng nghiệp vừa rối rít quan tâm mấy câu, nhìn thấy hai người gật đầu mỉm cười rời đi.

Ra khỏi toà cao ốc bách hoá, Lộ Yên hỏi cô, "Hải Lam, cô đi đâu vậy? Cũng thuận đường, hay là cùng gọi một xe nhé?"

Trùng hợp thay, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở ven đường trước mặt họ, Vương San xuống xe nói: " Úy tiểu thư, chờ lâu lắm sao?"

"Không." Úy Hải Lam trả lời một câu, rồi sau chào Lộ Yên"Gặp lại sau".

Lộ Yên đứng ngây ra, hơi híp mắt, nhìn theo bóng chiếc xe kia.

Khói bụi dày đạc, nháy mắt đã không còn ở trên mảnh đất người, xe tấp nập.

Xe chạy như bay về phía Nam thành phố, gần đến phía Đông thành phố gần đó, bầu trời đã nhuộm màu bình minh, từng dải mây trắng bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ. Khi ấy đột nhiên có một đám bồ câu bay ngang qua, phát ra tiếng vù vù trong gió, cánh chim màu trắng cũng dính phải sắc đỏ, khúc xạ ánh mặt trời rực rỡ, đẹp đẽ hệt như một bức hoạ, hấp dẫn mắt cô, ngay cả cặp mắt khô khốc ửng hồng cũng không chịu dời đi.

Một tiệm cơm Hồ Nam ở phía Nam thành phố, năm tầng lầu cao chót vót với lối kiến trúc cổ, ở cửa có treo mấy chiếc đèn lồng màu đỏ, nhìn rất vui mắt.

Trên mỗi chiếc đèn lồng đều có chữ, bên trái viết"Hồ Nam Tiêu Tương", bên phải đề "Ngư Mễ Chi Hương". (Theo mình hiểu đại khái 2 câu này ý bảo Hồ Nam là nơi đất lành chim đậu)

Úy Hải Lam từng đọc qua 《 sử ký 》, nhớ mang máng trong đó từng ghi chép lại về nơi này, đất đai phì nhiêu, không lo đói kém, hay nói chính xác hơn đây chính là quê hươn của gạo, cá.  Đi qua cửa chính giắt đèn lồng, cô theo Vương San vào tiệm ăn. Quả nhiên là tiếng người huyên náo, buôn bán thịnh vượng, Vương San nhẹ giọng mở miệng nói với tiếp tân trong quán, cũng như bao cuộc giao tiếp hàng ngày khác, mặc cho người nọ đưa cô lên trên lầu.

Cầu thang bằng gỗ lim kêu “cót két cót két”, một tầng lại một tầng, cô trực tiếp lên đến  tầng cao nhất.

Gồm bốn chái nhà:Đông Nam Tây Bắc (Chái nhà: phần mở rộng của nhà chính), úy Hải Lam đến chái nhà phía Đông trước.

"Tiểu thư, mời vào trong."

Cô tiếp tân mỉm cười ngọt lịm, cánh cửa kia từ từ bị đẩy ra, đập vào mắt cô là toàn cảnh cổ kính, điếu lan* (Cây này VN mình gọi là lục thảo hoặc lan bò lan) trên không trung, tản ra mùi thơm ngát, lại bị mùi khói mù nghi ngút xâm nhập ẩn dấu.Bên trong căn phòng lớn vốn có thể chứa được hơn mười người lại chỉ có hai người đang ngồi, xa xỉ khoe khoang vẻ giàu có của mình, bên này là một cô gái xinh đẹp chống cằm cười nói, bên kia là một người đàn ông rất anh tuấn đang im lặng mỉm cười hút thuốc.

Bầu không khí bên trong này khá hoà hợp,nhưng sự xuất hiện của cô đã làm nó biến chuyển.

Úy Hải Lam từ từ tiến vào, mở miệng nói, "Chị cả cũng ở đây à."

Úy Mặc Doanh vờ như thể cô ta bất ngờ lắm bởi sự xuất hiện của cô, sắc mặt lúc thì xanh hồng, giống như con hát diễn hí thay đổi nhanh như cắt, cuối cùng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Cô ta từ tốn gọi, "Ngồi đi."

Úy Hải Lam dĩ nhiên là đến chỗ ngồi bên cạnh Úy Mặc Doanh, nhân viên phục vụ chuẩn bị châm trà.

Cô vừa ngồi xuống, anh ở phía đối diện gọi, "Úy."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khoé miệng anh mang theo ý cười nói, "Ngồi bên này với anh."

Có loại người, thích nhìn thấy người khác trong tình thế khó xử, hình như chỉ có vậy mới đem đến niềm vui sướng cho người đó.

Úy Hải Lam lúc này nghĩ rằng: người này chính là loại đó, cái loại người thật đáng giận, đáng ghét, cũng thật đáng buồn thay.