Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 27: Anh luôn bên em



Chỉ trong thời gian ngắn mà thông tin Minh và Bảo tham gia chuyến dã ngoại đã lan khắp toàn trường, kéo theo đó là sự tăng vọt số người tham gia. Không ngờ sức ảnh hưởng của những “mỹ nam” này lại lớn đến thế. Chính vì vậy, số xe sắp xếp đã phải được điều động thêm.

Theo như kế hoạch thì sẽ đi theo từng đoàn, mỗi đoàn một lớp để tiện cho thầy cô việc quản lí.

Lớp Mai nhanh chóng ổn định lên xe để bắt đầu chuyến đi. Mai và hai người bạn của cô vốn dĩ không thích chen lấn nên đợi cho mọi người đã ổn định chỗ ngồi, ba người bọn họ mới bước lên xe. Vừa vặn trên xe có đúng 4 chỗ ngồi còn trống. Châu và Dương ngồi một chỗ, còn Mai ngồi một mình phía sau họ, đối diện phía bên kia là Hoàng cùng Anh.

Theo như dự định ban đầu của Hoàng thì cậu muốn dành chỗ ngồi bên cạnh cho nó nhưng trong lúc sơ ý đã bị đẩy xuống ngồi bên cạnh Anh, đang định đứng dậy qua bên phía nó ngồi thì Anh đã quấn lấy cậu không buông. Đôi tay cô một mực giữ chặt lấy cậu, rõ ràng là cố ý không cho cậu rời khỏi.

Hoàng nhíu mày, nhìn Anh thì cô trưng vẻ mặt đáng thương nhìn cậu, trong lòng Hoàng lại cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Mai vô tình nhìn thấy đôi tay Anh giữ lấy cánh tay Hoàng, trong lòng có chút chua xót. Cậu ta vốn dĩ là người như vậy, việc gì nó lại phải để tâm đến cậu ta, trông hai người họ lúc này thật tình tứ biết bao, còn nó chẳng qua chỉ là một người ngoài. Hôn ước lúc trước của họ quả thật là một sự sai lầm.

Mai thôi không muốn nghĩ ngợi thêm, kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống, che đi tầm mắt của mình. Buổi sáng có uống thuốc say sóng nên bây giờ cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ.

Bên ngoài xe chợt có tiếng hò reo, dần dần thì đến xe của nó đang ngồi. Có chuyện gì vậy nhỉ? Mà thôi, nó cũng chẳng quan tâm, hai mắt từ từ nhắm dần lại.

Nó có cảm giác hình như bên cạnh có người ngồi, không khí trên xe thì đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Lạ thật, rõ ràng nó là người lên xe cuối cùng, vậy thì ngồi bên cạnh nó là ai? Lòng hiếu kì nổi lên, nó mở mắt nhìn sang người bên cạnh, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên khi thấy gương mặt người đối diện mình.

-Anh...

Minh nhìn nó nở một nụ cười ấm áp, nụ cười ấy làm không biết bao nhiêu con tim của đám nữ sinh trên xe điên đảo.

-Sao anh lại ở đây?- Nó nói nhỏ, chẳng phải đi theo lớp sao?

-Anh sang đây để chăm sóc em.- Minh trả lời nó.

-Em tự lo cho mình được mà.

-Em bị say xe, làm sao tự lo được.

-Hì hì.- Nó cười trừ.

Đúng vậy, nó bị say xe, mỗi lần đi e đều có anh đi cùng, sao anh lại không biết chứ.

-Em ngủ chút đi. Có anh đây rồi, không sao đâu.

-Dạ.- Nó ngoan ngoãn.

Hoàng nhìn thấy hết cảnh đó cảm thấy có chút bực bội, sao trước mặt Minh nó có thể cười nói vui vẻ thế chứ, tại sao lại có thể dễ dàng thỏa hiệp cho anh ngồi cạnh như thế, chỗ ngồi ấy đáng lẽ ra phải là của cậu. Trong mắt Hoàng bùng lên ngọn lửa tức giận, nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi bên cạnh.

Minh đã nhận thấy được sự tức giận trong mắt Hoàng, chỉ là anh muốn xác định vài điều nên vẫn cố tình không quan tâm.

Anh nhìn ra ánh mắt của Hoàng lúc nào cũng hướng về Mai thì trong lòng vô cùng tức giận, con nhỏ đó có cái gì mà cậu lại luôn để tâm đến như vậy, cô không thích, cô ghét nó.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe khác, cũng có hai người vì hành động của Minh mà đang suy nghĩ trong lòng. Một người cảm thấy thú vị, còn một người thì vô cùng tức giận.

Trên đường đi, chiếc xe khá là lắc lư nhưng Mai vẫn ngủ ngon lành bên cạnh Minh. Nhiều lần đường bị sóc, Minh liền vội vàng đỡ lấy đầu nó, tránh không cho nó bị đau, xem ra nó có vẻ ngủ rất say, vậy cũng tốt, sức khỏe vì thế mà được đảm bảo.

Trong khi đó, ở ghế bên kia, hoàng vẫn không hề bỏ sót bất kì một hành động nào của Minh. Hai người đó tại sao lại thân thiết đến thế, hay là họ... Trong lòng Hoàng luôn mơ hồ đoán định đáp án nhưng cậu luôn không muốn chấp nhận, Hôn ước giữa hai người, cậu nhất định không bao giờ bỏ qua.

Cuối cùng thì cũng đến nơi, Minh nhẹ nhàng đánh thức Mai dậy. Vì được ngủ thoải mái nên nó cũng không mệt mỏi lắm. Vươn vai vài cái, nó đứng dậy lấy đồ của mình, đợi mọi người xuống xe hết nó mới bắt đầu xuống.

-Để anh xách đồ cho em.- Minh vươn tay ra lấy túi đồ của nó.

-Không cần đâu, chỉ có một ít đồ thôi mà.- Nó kháng nghị.

-Em còn mệt.

-Em không sao đâu.- Nó mỉm cười.- Hay là anh giúp Châu đi, cậu ấy chuẩn bị đồ ăn cho ba đứa em nên chắc phải xách nhiều đồ lắm.

-Vậy được rồi, em xuống đi.

Minh theo sau Mai xuống xe. Đúng như Mai nói, Châu phải mang theo đồ ăn nên có chút chật vật, mặc dù đã có Dương giúp đỡ nhưng vẫn không khá hơn là bao.

-Để anh giúp.

Trông thấy Châu có vẻ sắp làm rơi đồ, Minh vội vàng chạy tới đỡ lấy tay cô. Hai bàn tay chạm vào nhau, trái tim Châu lại lần nữa đập mạnh, cả người ngơ ngác.

-Sao vậy?- Minh nhíu mày.

-À... không có gì, cảm ơn anh.- Châu vội vã lấy lại tinh thần, nở nụ cười tự trấn an mình.

-Không sao, là anh cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em thay anh chăm sóc Mai.

-Không có gì, chúng em là bạn mà.- Anh lúc nào cũng là nghĩ cho Mai, đúng là một người anh trai tốt.

-Chúng ta đi thôi.

Anh đi trước, Châu chỉ có thể ở phía sau bước theo anh, chỉ cần thế này thôi cũng đủ cho cô rồi.

Sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ, Minh mới an tâm rời khỏi trở về lớp của mình.