Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 37: Ngửi thấy, người em rất thơm



Editor: YuuTừng bước chân của mùa đông chưa từng dừng lại dù chỉ là nửa bước, thoắt cái mùa đông đã tới ngay trước mắt

Khương Hoan Du đã đi tìm kiếm việc làm hơn một tháng nay, việc này đúng là tốn rất nhiều mồ hôi và nước mắt, đều tại trước đây cô bốc đồng mà xin từ chức.

Hóa ra bây giờ muốn tìm việc làm lại khó khăn như vậy.

Khương Hoan Du đã có một buổi phóng vấn vào lúc 1 giờ chiều. Đây là công ty duy nhất không trả lại hồ sơ cho cô suốt thời gian qua.

Đó là một công ty xây dựng, bên đó đang cần tuyển trợ lý nhân sự.

Khương Hoan Du đến sớm 10 phút so với giờ hẹn, cô được một người phụ nữ ở quầy lễ tân dẫn đến gặp bộ phận quản lý nhân sự.

Người ở bộ phận quản lý nhân sự là một người đàn ông trung niên với mái đầu như mảnh đất Địa Trung Hải, nhưng trông ông ta có vẻ tốt bụng.

Ông ta hỏi một số thông tin cơ bản của Khương Hoan Du, sau đó hẹn cô ngày mai đến làm việc.

Khương Hoan Du không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, ngược lại cô lại hoài nghi không biết mình có nghe lầm không.

“Xin lỗi… Ngài nói là ngày mai tôi có thể tới làm sao?”

“Đúng vậy, thời gian thử việc là trong một tháng. Nếu trong một tháng đó không có vấn đề gì xảy ra thì tháng sau cô có thể đi làm chính thức. Bộ phận của chúng ta cũng không có quá nhiều việc, thời gian làm việc cũng khá thong thả. Nếu làm việc chăm chỉ, cô đều có thể trở thành một nhân viên chính thức.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Hoan Du rốt cuộc cũng hạ xuống, cô vội vàng cảm ơn người quản lý họ Phạm này.

“Quản lý Phạm, cảm ơn ngài rất nhiều. Sáng mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Quản lý Phạm nhìn Khương Hoan Du bằng ánh mắt đầy ý tứ một chút, sau đó cũng không nói gì, chỉ mỉm cười để Khương Hoan Du về trước.

Khương Hoan Du bước ra khỏi văn phòng của quản lý Phạm, tâm tình lập tức cũng trở nên khá hơn.

Chỉ cần tìm được việc là tốt rồi, cô sẽ không phải nghe Thẩm Ngọc Lâm ở nhà cằn nhằn suốt ngày bên tai nữa. Hơn nữa, cô cũng không phải ngồi không rảnh rỗi ở nhà mỗi ngày.

Khương Hoan Du lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dư Thâm Lam, cô muốn đem tin tốt này nói với cậu ngay lập tức.

Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn. Ngay khi tin nhắn vừa được gửi đi, không nghĩ tới liền đụng phải người khác.

Khương Hoan Du vội vàng nói “Tôi xin lỗi”, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy một người đã lâu không gặp.

Trang Tự.

Trang Tự cầm một xấp văn kiện trong tay. Bởi vì trong công ty có bật máy sưởi ấm, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, nút áo trên cổ không cài, được mở toang ra.

Trang Tự mỉm cười với Khương Hoan Du, nói: “Đã lâu không gặp, em tới đây làm gì vậy?”

“Đã lâu không gặp. Tôi đến đây để phỏng vấn.” Khương Hoan Du mỉm cười lịch sự đáp lại.

Trang Tự giống như là nhớ đến cái gì đó, nói: “Nghe nói bộ phận nhân sự gần đây đang tuyển thêm người. Sao rồi, phỏng vấn có thông qua không?”

“Vâng, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc. Nhưng…Anh…Cũng làm ở đây sao?”

“Đúng vậy. Trước kia người giới thiệu cho chúng ta gặp mặt không nói cho em là anh làm việc ở đây sao?”

“Có lẽ đã nói rồi, nhưng trí nhớ tôi không tốt lắm, khả năng là đã quên rồi.”

“Dù sao đi nữa, sau này chúng ta cũng trở thành đồng nghiệp của nhau. Trong tương lai hợp tác vui vẻ nhé.”

Trang Tự đưa tay ra trước mặt Khương Hoan Du. Khương Hoan Du có chút do dự, nhưng cũng nhẹ nhàng cầm tay anh một chút rồi thu tay về.

Cô nói: “Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi trước đây.”

“Được, ngày mai gặp.” Trang Tự gật đầu.

Khương Hoan Du rời công ty. Trước khi đi, cô quay đầu nhìn về bảng hiệu của công ty.

Đây là một trong những công ty xây dựng tốt nhất ở thành phố A, cô thực sự đã quên Trang Tự chính là kiến trúc sư ở đây.

Nghĩ đến sau này hai người muốn cúi đầu không nhìn nhau cũng khó, Khương Hoan Du cảm thấy có chút không được thoải mái. Nhưng…Vất vả lắm mới tìm được công việc này, cô cũng không thể vì Trang Tự mà từ bỏ được.

Trước tiên vẫn nên thử một chút.

Sau khi Khương Hoan Du rời đi, Trang Tự đi ngang qua văn phòng quản lý của bộ phận nhân sự, khẽ gật đầu với quản lý Phạm ở bên trong, im lặng chào hỏi.

Trên đường về nhà, Khương Hoan Du đã tới một siêu thị gần đó mua một chút nguyên liệu tươi để nấu ăn, dự định lát nữa về nhà sẽ nấu một bữa cơm để ăn mừng.

Cô xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà. Cô đặt túi nguyên liệu xuống rồi cầm quyển《Bộ sưu tập nhà bếp》mới mua mấy ngày trước lên, nhìn công thức bên trong rồi nấu theo công thức đó.

Trước đây, Khương Hoan Du chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, cô vậy mà lại cầm sách dạy nấu ăn, học theo công thức bên trong mà xào rau nấu cơm. Quả nhiên… Tình yêu sẽ làm thay đổi một người.

Ngoài cửa sổ, màn đêm dần dần buông xuống. Con gà mái ngồi xổm trong nồi cũng dần tỏa ra mùi thơm ngát. Khương Hoan Du mở nắp nồi ra nhìn vào trong, sau đó cầm thìa múc một ít nước dùng nếm thử.

Hừm, ngon quá, xem ra cô cũng có chút thiên phú đó chứ.

Khương Hoan Du vô cùng đắc ý. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, xem chừng là Dư Thâm Lam đã trở về.

Gần đây Dư Thâm Lam đều dính chặt lấy Khương Hoan Du mà không chịu về nhà mình. Khương Hoan Du thực sự lười nhác đi ra mở cửa cho cậu, vì vậy cô đưa luôn chìa khóa dự phòng nhà mình cho cậu.

“Cậu về rồi à?”

Khương Hoan Du một bên đậy nắp nồi lại, một bên hỏi cậu.

Dư Thâm Lam thay dép xong đi đến phòng bếp. Nhìn thấy Khương Hoan Du một mặt đầm đìa mồ hôi đứng trong phòng bếp, cậu liền đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra lau mồ hôi cho cô.

“Em đang làm gì vậy?” Cậu hỏi.

Khương Hoan Du cười: “Lúc vào cửa cậu không ngửi được mùi thơm sao?”

“Ngửi thấy, người em rất thơm.”

Khương Hoan Du xấu hổ đẩy Dư Thâm Lam không đứng đắn ra, nói: “Đứng đắn một chút đi, ý tôi là canh gà đó. Sau khi đun sôi một lúc lâu, theo sách nói là phải thả nấm hương vào. Cậu có ngửi thấy không, có phải nó rất thơm không?”

Dư Thâm Lam ôm lấy Khương Hoan Du, hít hà mùi hương nơi cổ cô, gật đầu nói: “Nó rất thơm.”

Hơi thở của cậu vương vấn quanh cổ Khương Hoan Du làm cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Cô nhanh chóng né tránh.

“Cậu đi ra bên ngoài ngồi đợi chút đi, không lâu nữa là có thể được ăn cơm rồi. Nhân tiện, Khương Việt cũng về rồi, cậu gọi nó xuống đây ăn đi.”

“Không phải Khương Việt nói cậu ấy cự tuyệt sự xuất hiện cùng nhau của hai chúng ta sao? Cậu ấy nói muốn tự sát ngay lập tức còn gì.”

Khương Hoan Du liếc nhìn Dư Thâm Lam, nói: “Nếu cậu có thể khắc chế bản thân một chút thì nó đã không như thế này.”

“Xem ra đều là tại anh.” Dư Thâm Lam có chút tủi thân nói, lại một lần nữa ôm lấy Khương Hoan Du, nói: “Thế nhưng mà, anh sẽ không che giấu nó. Anh thích em nhiều như thế, làm sao anh có thế giấu được chứ?”

Ai, không được rồi. Khương Hoan Du cảm thấy Dư Thâm Lam đúng là cái tên con trai biết ăn nói. Không biết cậu đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình tình cảm nên mới nói được những lời như vậy chứ.

Tối nay, Khương Hoan Du rốt cuộc cũng rửa sạch được nỗi tủi nhục của mình. Cả Dư Thâm Lam và Khương Việt đều không tin món canh gà này chính là tự tay cô nấu lấy.

Bị Khương Hoan Du uy hiếp gọi tới ăn cơm, Khương Việt uống một chút canh gà. Lại bị Khương Hoan Du gắp đầy một bát thức ăn, còn nói với cậu ta: “Khoảng thời gian này ăn uống không đầy đủ sao, nhìn gầy thành cái dạng người nào rồi này. Còn nữa, râu ria bao nhiêu ngày không được cạo rồi, nhìn mấy sợi râu lún phún kia trông có khác gì…”

“Chị, chị quản mình Dư Thâm Lam là được rồi, đừng để ý tới em làm gì.” Khương Việt thấy Khương Hoan Du lại bắt đầu dông dài, vội vàng nói.

Khương Hoan Du không hài lòng: “Em là em chị, chị còn không thể quản em sao?”

Mấy ngày nay Khương Việt thật sự gầy đi rất nhiều, cả người đều trở nên tiều tụy vô cùng.

Khương Hoan Du cảm thấy đau lòng. Tuy Khương Việt tỏ ra là không có chuyện gì cả, nhưng trong lòng có lẽ vẫn còn nghĩ đến Lâm Tiểu Nhu.

Lâm Tiểu Nhu đã trở về nhà ba mẹ cô ấy, cũng đã lâu rồi chưa thấy cô ấy xuất hiện.

Khương Việt hướng ánh mắt cầu cứu sang Dư Thâm Lam. Dư Thâm Lam thu được ánh mắt đó, liền giúp chuyển sang chủ đề khác.

“Em nói chiều nay đi phỏng vấn đã được thông qua, công ty đó là công ty nào vậy?” Dư Thâm Lam hỏi.

Khương Hoan Du nhìn cậu, mím môi nói: “Một công ty xây dựng, cũng không có gì đặc biệt lắm.”

“Ngày mai em sẽ đi làm sao?”

“Ừ, sẽ đi làm thử trong một tháng.”

Khương Hoan Du cúi đầu chọc chọc bát cơm, có chút do dự không biết có nên nói rằng Trang Tự cũng ở đó không. Nhưng cô sợ Dư Thâm Lam sẽ suy nghĩ nhiều, ngẫm lại vẫn không nói thì tốt hơn.

Dù sao cô với Trang Tự cũng không có gì với nhau.

Khương Việt ăn cơm tối xong liền chạy đi. Cậu ta thực sự không muốn nhìn hai người trước mặt ân ân ái ái với nhau, càng không muốn làm cái bóng đèn xen vào giữa hai người bọn họ.

Khương Việt rời đi xong, Khương Hoan Du ngồi trên thảm bên cạnh giường gấp quần áo, thuận tiện gọi video trò chuyện với Lâm Tiểu Nhu.

Hôm nay, Lâm Tiểu Nhu bị mẹ cô ấy ép buộc đi xem mắt, cô ấy muốn có người để xả giận cùng.

“… Cậu không biết đâu, anh ta đã có hai đời vợ rồi. Anh ta nói rằng trong nhà có mấy căn biệt thự, trên cổ còn mang một cái vòng bằng vàng lớn. Trời ơi, không biết mẹ tớ tìm đâu ra cái người như vậy nữa. Bụng béo như cái bụng lợn ý, mỡ màng chết tớ luôn.”

Khương Hoan Du chồng quần áo lên, cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Đương nhiên là không có sau đó rồi!!!” Trong video, Lâm Tiểu Nhu quả thực chính là muốn phát điên lên: “Mấy ngày nay, mẹ tớ, ba tớ rồi cả người giúp việc trong nhà nữa, một ngày hai tư giờ cứ nhìn tớ chằm chằm, chỉ sợ tớ chạy đi mất. Tớ luôn cảm thấy mình như đang ngồi trong ngục tù ý.”

“Ai bảo cậu đột nhiên ly hôn rồi lại đột nhiên nhập viện cơ. Chú dì chắc chắn là sợ cậu sẽ lại xảy ra chuyện gì thôi.”

“Nhưng mà cũng không cần phải nhìn tớ như vậy chứ. Nhìn tớ như vậy xong, còn tới chỗ mai mối tìm đối tượng hẹn hò cho tớ nữa chứ. Ngay cả khi tìm được đối tượng hẹn hò, rốt cuộc nó vẫn là một cuộc hôn nhân thứ hai. Tại sao cứ phải đâm đầu vào cuộc hôn nhân với mấy quả dưa xiêu vẹo làm gì, song trong đầu vẫn nghĩ tới ngày chia tay?!”

“… Vậy cậu tranh thủ thời gian tự hỏi bản thân mình chút đi. Dù sao cậu cũng chưa có con cái, cuộc hôn nhân trước cũng không ảnh hưởng gì tới cậu nhiều.”

Khương Hoan Du nói, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Nhu trong video trên điện thoại. Cô dừng một chút, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Lâm Tiểu Nhu cũng im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: “Khương Việt…Vẫn ổn chứ?”

“Cậu chặn mọi đường của nó, kéo nó vào danh sách đen, thì có thể ổn được sao?”

“Là tớ có lỗi với nó, nhưng tớ cũng không có cách nào khác. Tớ chỉ có thể trốn tránh nó như vậy thôi.”

“Vậy cậu dự định cả một đời không gặp nó sao?”

“Chuyện này sau này rồi nói tiếp. Chờ nó từ bỏ được, tớ sẽ lại là một người chị gái tốt của nó.”

“Người ta cũng không muốn có thêm một người chị gái.”

Khương Hoan Du nghĩ về điều đó, cô vẫn vì Khương Việt mà nói mấy lời tốt đẹp: “Khương Việt là một người đáng tin cậy. Nếu cậu ở bên cạnh nó…”

“Thôi nào, Hoan Du, đừng nói những điều như vậy nữa, tớ thật sự không có tâm tư nghĩ tới những chuyện đó bây giờ đâu, cũng không nghĩ sẽ lại ở bên cạnh một ai đó. Hơn nữa, tớ không thích nó, tớ cũng không thể ở bên cạnh nó chỉ bởi vì nó đáng tin cậy. Tớ biết tớ rất vô tâm khi làm điều này, nhưng nếu tớ không biến mất như vậy mà cứ xuất hiện trước mặt nó, rồi tớ cũng sẽ trở thành một con điếm trà xanh cứ lẽo đẽo theo nó.”

Đã nhiều năm trôi qua mà Khương Việt cũng chưa tìm bạn gái, Lâm Tiểu Nhu nghĩ rằng đều là lỗi của cô ấy. Cô ấy thực sự hy vọng Khương Việt có thể có một khởi đầu mới tốt hơn.

Khương Hoan Du cảm thấy Lâm Tiểu Nhu nói cũng đúng, cô nói: “Hy vọng nó có thể nghĩ thoáng hơn.”

Lúc này, Dư Thâm Lam tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, lau tóc bằng cái khăn lông vẫn còn ẩm ướt, hỏi Khương Hoan Du: “Em có tắm không?”

Khương Hoan Du còn chưa trả lời lại, Lâm Tiểu Nhu trong video đã lập tức hét lên một cách khoa trương: “Tắm đi, rửa đi, con nhỏ này sẽ lập tức đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ với cậu! Tớ không quấy rầy hai người nữa, bai bai!”

Lâm Tiểu Nhu nói xong liền gác máy.

Khương Hoan Du quay đầu nhìn Dư Thâm Lam, bất lực bĩu môi.

Cái con nhỏ Lâm Tiểu Nhu này…