Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Chương 15



Sau khi biết rõ về thân thế của mình, hôm đó Tô Nhạc ngoại trừ khóc một hồi trong bệnh viện ra, thì biểu hiện của cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, sau khi từ bệnh viện trở về, cũng không hỏi Diệp Duy Chi những vấn đề liên quan, thấy Tô Nhạc không muốn nhắc lại, Diệp Duy Chi cũng săn sóc không nói, lại quay lại với cuộc sống của hai người, tựa hồ Trử Sở cũng không biết chuyện này xảy ra, chỉ thấy khó hiểu rằng thỉnh thoảng cha sẽ qua Sweet tìm mình, cùng mình nói chuyện, đôi khi ánh mắt lại liếc về phía Tô Nhạc, Tô Nhạc như cũ vẫn duy trì lễ phép, chỉ là có một sự xa cách không rõ ràng, Trử Sở cũng thấy vậy nhưng không hiểu được, chỉ là hai người đều không nói gì thêm, cậu cũng liền dần dần quên đi chuyện này.

Hiện nay Sweet đã mở một chi nhánh, chi nhánh thứ hai chuẩn bị được mở, không biết là do bánh ngọt mà học viên làm dưới sự chỉ đạo của Tô Nhạc rất được hoan nghênh, hay là do Trử Sở marketing quá thành công, hoạt động của Sweet vẫn luôn tốt, đã bắt đầu có thể trả tiền cho ông chủ, điều này khiến cho Tô Nhạc cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ là từ sau hôm sinh nhật của Trử Sở tuyên bố người thừa kế, Trử Sở cũng phải bắt đầu xử lý công việc trong công ty, đồng thời còn phải chú ý đến công việc tại Sweet, khiến cho cậu ta phải loay hoay khắp nơi sứt đầu mẻ trán, ban đầu Tô Nhạc cũng định chính mình học quản lý, nhưng lại cảm thấy quá mệt mỏi, trước kia cậu muốn liều mạng phấn đấu, hiện nay không biết là bởi vì có Diệp Duy Chi mà chẳng còn chút sợ hãi hay thế nào, lại càng không muốn học, cho nên, Trử Sở dự định sẽ thuê một người quản lý chuyên nghiệp, từ từ gánh vác công việc của mình, Tô Nhạc vẫn như trước phụ trách phương diện đồ ngọt mà cậu quen thuộc, những thứ khác đều không cần quan tâm.

Chẳng mấy chốc liền tới mùa hè, mấy ngày nữa là sinh nhật Diệp Duy Chi, cậu và anh đã ở cùng nhau lâu như vậy, cũng chưa tặng người ta một món quà nào, Tô Nhạc dự định sẽ lên kế hoạch nên làm gì đó một chút.

“Bảo bối, hôm nay mang pudding xoài em làm về sao?” Sau khi Diệp Duy Chi ăn xong bánh ngọt Tô Nhạc mang về, bộ dạng rất thỏa mãn.

“Đó là nhân viên trong cửa hàng em làm, thế nào? Không tệ chứ.”

“Hóa ra không phải là em làm, nhưng hương vị cũng không khác biệt lắm.” Nghe được không phải là bảo bối làm, Diệp Duy Chi đột nhiên không còn cảm thấy hưng phấn nữa rồi.

“Thế nào, anh ăn bánh em làm còn chưa đủ sao?” Tô Nhạc nghe thấy khẩu khí của Diệp Duy Chi, cảm thấy rất buồn cười, dường như ngay từ đầu cậu nên làm bánh ngọt cho anh.

“Không phải ít, nhưng không đủ, anh muốn em làm bánh cho anh cả đời.”

Diệp Duy Chi nói đến đây không để ý trong miệng mình còn bánh pudding, cứ như vậy tiến tới hôn Tô Nhạc, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, giống như Tô Nhạc và bánh ngọt là một.

“Khụ khụ…” Tô Nhạc bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, đoạt lấy cái đĩa trong tay người kia liền hướng phòng bếp chạy đi.

Ngược lại Diệp Duy Chi rất bình tĩnh đi theo, Tô Nhạc đang rửa bát, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, đang chuẩn bị nói gì đã đã bị Diệp Duy Chi ôm lấy từ phía sau, anh tựa đầu lên vai Tô Nhạc, hai tay đặt ở hông cậu lơ đãng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

“Đừng làm rộn, đợi em lau tay đã.”

Diệp Duy Chi rất nghe lời không đùa cậu nữa, mà từ phía sau nắm lấy tay Tô Nhạc, mang theo Tô Nhạc đến chỗ khăn bông, cầm tay cậu nhẹ nhàng lau khô, Tô Nhạc không nói gì, Diệp Duy Chi cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng, hai người dường như đang nhìn thấy một khung cảnh hạnh phúc phía trước, nhìn tay của nhau đang quấn quýt ở trên khăn, Diệp Duy Chi từ phía sau gáy a một tiếng, thổi một cỗ nhiệt độ ấm áp vào tai Tô Nhạc, khoảng cách gần như vậy, tiếng hít thở đặc biệt rõ ràng, Tô Nhạc cảm giác từ lỗ tai cho đến toàn thân đều bị Diệp Duy Chi trêu chọc làm cho nóng lên, ***g ngực của anh dán đằng sau lưng cậu phập phồng, có thể cảm nhận được cả tiếng tim đập, tiếng hít thở của hai người đều có chút gấp gáp.

“Bảo bối.” Diệp Duy Chi buông khăn lau tay xuống, kéo Tô Nhạc đối mặt với mình, gọi một tiếng, không khống chế được hôn lên môi Tô Nhạc. Lưng Tô Nhạc tựa vào tủ bếp, một tay Diệp Duy Chi gạt đồ đạc phía trên sang một bên, ôm lấy hông của cậu, bế cậu ngồi lên phía trên, anh có chút vội vã cắn lấy hai cánh môi Tô Nhạc, không còn ôn nhu mà kịch liệt liếm mỗi ngõ ngách trong khoang miệng cậu, một tay giữ lấy cái ót của cậu, không để cậu vì sự đàn áp của mình mà ngã, Tô Nhạc ôm lấy cổ của Diệp Duy Chi, cũng vội vã đáp trả Diệp Duy Chi, triền miên mà hôn nhau, hai người đều có chút kích động, từ trong miệng hai người thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ rất nhẹ. Diệp Duy Chi đứng ở giữa hai chân Tô Nhạc, không cần ma sát, hai người vẫn có thể đơn giản cảm nhận được biến hóa trên người đối phương, anh ôm lấy cậu, đôi môi chuyển sang cần cổ của cậu, cởi ra nút áo ngủ, một đường lại một đường đi xuống.Trong chốc lát, hai người quấn quít với nhau trong phòng bếp, Tô Nhạc cũng dần dần quên mất cậu và anh còn đang ở bếp, tuân theo bản năng phát ra âm thanh dụ hoặc, Diệp Duy Chi cũng càng thêm dùng sức.

“Diệp…ưm….a…sâu…quá sâu…Diệp…” Tô Nhạc ngửa đầu về phía sau, tạo ra một vòng cung duyên dáng trên cần cổ, âm thanh tuyệt vời ấy lại càng khiến động tác của Diệp Duy Chi trở lên kích động, khiến cho Tô Nhạc lớn tiếng kêu lên.

“Bảo bối…em thật ngọt…ngọt giống như bánh, làm anh mê muội.”

“Diệp…a…Em yêu anh…Diệp…” Tô Nhạc ôm Diệp Duy Chi thật chặt, “A…không được…Diệp…ưm ưm ưm…”

Cả căn phòng đều tràn ngập cảnh xuân kiều diễm, không có lẫn bất cứ âm thanh nào khác, chỉ có âm thanh của tình yêu, hai người yêu nhau, can tâm tình nguyện dâng mình tặng cho đối phương, trong nội tâm lúc này đây đều chỉ chứa mình đối phương, muốn đem mình dung nhập vào thân thể đối phương, cả đời này không rời.

Có lẽ vì ngày hôm đó ở trong bếp vô cớ bị Diệp Duy Chi “ăn”, lại không muốn cho anh biết cậu sẽ tặng anh cái gì, tự mình làm một cái bánh gato cùng với một bữa cơm làm quà.

Sinh nhật của Diệp Duy Chi không cần chúc mừng cầu kỳ, khi Vicky đến hỏi ý kiến Giám đốc xem có muốn tổ chức một bữa tiệc không đã bị bác bỏ, Vicky nghĩ Giám đốc có lẽ chỉ muốn cùng với người yêu nhỏ bé chúc mừng thôi.

Sinh nhật hôm nay, theo thường lệ Diệp Duy Chi đưa Tô Nhạc đến Sweet, sau khi Sweet mở rộng quy mô, Tô Nhạc mỗi ngày so với trước đây về muộn hơn, trước khi xuống xe, Tô Nhạc hiếm có dịp lại ở bên ngoài ôm hôn Diệp Duy Chi một hồi, nói sinh nhật vui vẻ, tâm tình Diệp Duy Chi rất Tốt, không hiểu vì sao, hôm nay cả hai người đều có một loại cảm giác thần bí khó lường. Vuốt ve an ủi một lát liền đi.

Diệp Duy Chi quay về công ty, Tô Nhạc lại ở Sweet làm bánh ngọt, chuẩn bị làm xong bánh ngọt tối nay mang về nhà, tặng cho Diệp Duy Chi một bất ngờ. Mà Diệp Duy Chi ở bên này đang cầm lái, nhìn về phía trước, vì âm mưu của chính mình mà vẻ mặt anh cười đến ngọt ngào.

Tô Nhạc vào Sweet, không nghĩ tới Trử Sở đã ở trong cửa hàng, mà người đang ngồi bên cạnh là Trử Chí Viễn khiến cho Tô Nhạc có chút kinh ngạc, mấy ngày hôm nay cậu đã không còn nghĩ đến chuyện kia nữa.

“A Nhạc, cậu đến rồi.” Trử Sở nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa vang lên, ngẩng đầu liền thấy Tô Nhạc.

“Ừm, hôm nay lại đến sớm vậy chú Trử.” Ở trước mặt Trử Sở biểu hiện của Tô Nhạc đối với Trử Chí Viễn vẫn lễ phép.

Mặc dù đối với thái độ cung kính nhưng lạnh lùng của Tô Nhạc khiến cho đau lòng, nhưng cũng biết Tô Nhạc cố kỵ ông, chỉ có thể mượn việc thăm Trử Sở đến nhìn Tô Nhạc một chút, điều này cũng cho mối quan hệ giữa cha con Trử Sở hòa hoãn hơn rất nhiều, giống như không dám cầu mà có (Nguyên văn: 无心插柳; nghĩa: tìm thấy hoặc phát hiện ra được điều gì/vật gì một cách tình cờ/may mắn, không phải mục đích ban đầu)

“Trử Sở, hôm nay anh trông cửa hàng nhé, vì sinh nhật của Diệp Duy Chi, tôi muốn trở về chuẩn bị một chút.” Không nói gì thêm với Trử Chí Viễn, cậu đeo tạp dề chuẩn bị làm bánh.

“Ừ, được, gửi lời chúc mừng sinh nhật của tôi đến anh ta.” Trử Sở đáp ứng một tiếng.

Hôm nay Tô Nhạc chuẩn bị bánh Mousse Trà Xanh, tuy rằng sau khi đã ở bên nhau, Tô Nhạc luôn luôn làm những loại bánh khác cho Diệp Duy Chi ăn, nhưng ngày hôm nay Tô Nhạc lại muốn làm loại bánh thời điểm hai người mới biết nhau, loại bánh Diệp Duy Chi thích nhất, nghĩ như vậy, Tô Nhạc còn muốn anh trả lời một chuyện, quyết định tối nay về hỏi.

Trử Sở đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Tô Nhạc, cơ thể đã không còn giống lúc mới quen nhỏ gầy, hai chân thon dìa, vai hẹp eo nhỏ, nhìn như vậy nhưng không hề có cảm giác gầy yếu, dù không nhìn thấy mặt cậu cũng có thể tưởng tượng lúc này trên gương mặt cậu khẳng định có nụ cười hạnh phúc, vì người yêu mà vất vả, hẳn là một việc vô cùng vui vẻ, tựa như chính mình, tuy rằng ngay từ đầu đã biết rằng mong muốn của mình rất xa vời, nhưng sau khi biết được lý tưởng của Tô Nhạc cùng với đoán được tâm tình của cậu, vốn rằng có thể an an ổn ổn tiếp nhận công việc trong nhà, nhưng vẫn không thể nào chùn bước mà cùng cậu phấn đấu, hỗ trở cậu thực hiện giấc mơ của cậu, thậm chí đến bây giờ, trong lòng mình vẫn là vui sướng.

Đứng yên ở cửa thật lâu, suy nghĩ rất nhiều, Trử Sở nhớ tới việc hôm nay Diệp Duy Chi nhờ mình, từ trong túi móc ra một cái hộp, ở trong lòng yên lặng chúc họ hạnh phúc.

Tô Nhạc ở trong Sweet chuyên tâm làm bánh; Trử Sở nói một tiếng liền đi, trong cửa hàng đã không còn thân ảnh của Trử Chí Viễn, Tô Nhạc không rõ dụng ý của ông, mỗi lần đến cũng chỉ cùng mình chào hỏi, không làm điều gì khác. Tô Nhạc lắc đầu quyết định không nghĩ đến nữa, lên taxi về nhà, đem bánh ngọt đặt vào tủ lạnh, sau đó rời nhà đi siêu thị mua thức ăn, vốn có thể đi chợ mua, nhưng xung quanh nhà Diệp Duy Chi không có cái chợ nào, chỉ có thể đến siêu thị.

Mua đồ ăn xong, Tô Nhạc ở trong bếp bận rộn, trong phòng trống trải nhưng vì mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn, cùng với nghĩ đến người đàn ông của mình, trong lòng lại tràn đầy ấm áp cùng hạnh phúc.

Lúc Vicky đem cà phê vào cho Giám đốc nhà mình, thấy Diệp Duy Chi đang ở trước máy tính cười, Vicky chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt Giám đốc lập tức biến mất, khiến cho cô nghĩ lúc nãy mình nhìn là ảo giác rồi, để cà phế xuống đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Vicky.” Diệp Duy Chi gọi cô.

“Vâng, thưa Giám đốc.”

“Hội nghị chiều nay chuyển sang ngày mai, thời gian cụ thể tự cô sắp xếp.” Chỉ theo thông lệ thông báo hoãn lại hội nghị, hôm nay anh có chút vội vã muốn về nhà gặp Tô Nhạc.

“Vâng Giám đốc, tôi sẽ đi thông báo.” Vicky do dự một chút, mới lên tiếng nói: “Giám đốc, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Diệp Duy Chi cảm ơn, chuẩn bị đem tài liệu còn dư lại mang về nhà đọc.

Khi về nhà Diệp Duy Chi cố tình không tự mình lái xe, mà để cho tài xế của công ty đến đón, lại đem xe trở về công ty, đứa nhỏ trong nhà còn không biết anh đã lên kế hoạch, không muốn đem xe để trong gara khi Tô Nhạc về sẽ phát hiện ra.

Diệp Duy Chi xuống xe hướng cửa nhà đi tới, nhưng không vào cửa, mà là vòng qua phòng bếp, nhìn vào bên trong, Tô Nhạc vẫn hết sức chuyên chút mà đem đồ ăn đặt lên bàn, điều chỉnh lại vị trí của mỗi món ăn, bày xong lại đứng thẳng lên nhìn một chút, dường như cảm thấy chưa đúng ý, sau đó lại điều chỉnh lần nữa, gương mặt chăm chú, bày xong liền nở một nụ cười hài lòng.

Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua điện thoại, tựa hồ cũng đến giờ đi làm về rồi, sau đó quay trở lại, mở cửa, làm bộ dáng đi làm về.

Mở cửa, thay dép, chậm rãi đi vào bên trong. Mặc dù đã biết bảo bối vì mình mà làm những gì, nhưng sau khi vào cửa, trong không khí ngửi được mùi thơm thức ăn nhàn nhạt, Diệp Duy Chi vẫn thấy máu trong cơ thể mình toàn bộ sôi trào, càng bước vào nhà trái tim anh càng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, khóe miệng cũng càng ngày càng rộng, đây là hương vị của hạnh phúc.

Diệp Duy Chi rất nhanh đã vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tô Nhạc đang thu dọn bếp.

“A.” Không nghe được tiếng mở cửa, Tô Nhạc lại càng hoảng sợ, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, biết là Diệp Duy Chi, liền an tâm lại, “Anh về rồi, em không nghe thấy tiếng động.”

Diệp Duy Chi hừ nhẹ một tiếng, chôn đầu mình vào hõm cổ Tô Nhạc, hai tay gắt gao ôm hông cậu, nhẹ nhàng đong đưa, cảm nhận được thời khắc này thật ấm áp.

“Đừng làm rộn, nhanh đi thay quần áo rồi rửa tay ăn cơm.” Tô Nhạc vỗ vỗ cánh tay đang ôm chặt lấy mình.

“Em giúp anh thay.”

Tô Nhạc rất muốn cự tuyệt, Diệp Duy Chi dường như biết được tâm tư của cậu, liền cọ cọ vào cổ và gương mặt cậu, dùng âm thanh của đứa trẻ đòi kẹo mà nói:

“Em giúp anh thay đi ”

Tô Nhạc nghĩ rằng người có sinh nhật luôn là lớn nhất, cũng chỉ có thể thuận theo rồi đi lên phòng ngủ trên tầng hai với anh.

Tiến vào phòng ngủ rồi, Diệp Duy Chi bày ra bộ dạng chờ được hầu hạ, không hề động đậy, Tô Nhạc bất đắc dĩ tiến lên, giúp Diệp Duy Chi cởi áo khoác, treo lên, nói: “Đều hơn ba mươi tuổi rồi, thế nào so với em còn giống trẻ con hơn, xem ra sau này anh hẳn là gọi em là Tô đại ca, em sẽ gọi anh là bảo bối.”

Vẻ mặt Diệp Duy Chi đang đắm chìm nhìn Tô Nhạc giúp mình cởi cà vạt, đang mở nút áo sơ mi.

“Tô đại ca.”

Tô Nhạc vừa nghe, động tác trên tay ngừng lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Duy Chi.

Diệp Duy Chi thấy Tô Nhạc không có phản ứng, lại nói một tiếng: “Tô đại ca.”

“Khụ khụ…” Tô Nhạc bị chọc đến mức ho khan vài cái, thấy Diệp Duy Chi đang nhìn mình chằm chằm, đành gọi một tiếng “Bảo bối”, liền muốn chạy trốn thật nhanh.

Diệp Duy Chi bắt lại Tô Nhạc đang muốn chạy trốn, “Hôm nay là sinh nhật anh, phải nghe theo anh.”

“Diệp…”

“Không phải gọi cái này.”

“Đừng làm rộn, đồ ăn sẽ nguội.” Tô Nhạc thấy không thoát được, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

“Vậy nhanh nhanh gọi đi.” Diệp Duy Chi vẫn kiên trì như cũ.

Tô Nhạc trốn không nổi, tự nhủ cảm thấy rất hối hận, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng Diệp Duy Chi hơi kiên định chờ mong, nghĩ, cũng không có gì, coi như là một loại tình thú đi.

Ôm lấy tâm tình miễn cưỡng, Tô Nhạc không nhìn Diệp Duy Chi, chần chừ từ chối thật lâu, gọi một tiếng, “Bảo… bảo bối.”

Thanh âm của Tô Nhạc rất nhỏ, nhưng Diệp Duy Chi lại nghe rất rõ ràng, cười thật vui vẻ, nhìn khuôn mặt sắp đỏ đến rỉ máu của Tô Nhạc, ở trên môi Tô Nhạc hôn hôn vài cái: “Bảo bối, em đáng yêu thật.”

Tô Nhạc nghe xong, ngượng ngùng không chịu được, thừa dịp vòng tay của anh nới lỏng liền giãy đi ra, xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ, còn không quên bảo Diệp Duy Chi mau mau xuống nhà.

Diệp Duy Chi nhìn mình mới được cở một nửa áo sơ mi, lại nhìn lại bộ dạng của bảo bối, nở nụ cười rồi thay quần áo.