Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Chương 14



Vì muốn đưa Tô Nhạc ra ngoài đi dạo, Diệp Duy Chi lái xe đưa cậu tới vùng ngoại thành bên hồ.

Thời tiết còn chưa nóng, gió vẫn thổi, nhiệt độ rất thích hợp để đi du lịch, cũng bởi vì là cuối tuần, lúc hai người đến nơi, đã có không ít người chơi đùa, mang theo đồ câu cá, mang cả cơm trưa, ánh mặt trời chiếu xuống thật vừa vặn,Tô Nhạc đang đội mũ cho Diệp Duy Chi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, gặp được người này.

“Bảo bối, sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?” Diệp Duy Chi chú ý tới ánh mắt của Tô Nhạc, hỏi.

“Đẹp trai.” Tô Nhạc cũng không giải thích, chỉ nói đúng hai chữ này, liền cười đến vẻ mặt xán lạn.

Diệp Duy Chi bất đắc dĩ nhìn Tô Nhạc nghĩ, đứa nhỏ này là đang mê hoặc mình? Vội vàng đè nén xuống nội tâm đang sôi trào, vòng tay qua sau lưng cậu kéo vào lòng, đi đến nơi đã chuẩn bị tốt kia.

Bên hồ xây nổi lên một căn nhà gỗ nhỏ, mặt tiền hướng về phía hồ nước, nơi đó có ánh mặt trời chiếu thẳng đến, có thể nhàn nhã ngồi ngắm phong cảnh.

“Bảo bối, vui chứ?” Diệp Duy Chi vuốt ve bàn tay người bên cạnh.

“Vui, mẹ em rốt cục cũng tỉnh lại, Diệp, cảm ơn anh, em thực sự rất yêu anh.”

Nói xong cậu nhào vào lòng Diệp Duy Chi cọ cọ.

Nghe bảo bối nói vậy, Diệp Duy Chi đương nhiên rất vui mừng, cũng vòng tay ôm Tô Nhạc thật chặt, ghé vào lỗ tai cậu nói những lời ngọt ngào.

Hai người cái gì cũng không làm, cứ ôm nhau như vậy, vừa nói cho anh nghe những gì cậu đang lo lắng.

“Em nói ngày hôm đó xảy ra chuyện gì mới khiến tinh thần mẹ hoảng hốt như vậy sao?”

“Ưm, ngày hôm nay em hỏi mẹ, mẹ cũng không nói, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.” Tô Nhạc nghịch nghịch ngón tay của Diệp Duy Chi nói.

“Có lẽ giờ mẹ em chưa muốn nói, em cho mẹ chút thời gian, bà vừa mới tỉnh, chúng ta phải bồi bổ cho mẹ nhiều một chút.” Diệp Duy Chi vuốt ve khuôn mặt cậu, nói cho cậu hiểu.

“Ưm.”

Tô Tình vẫn tiếp tục ở trong bệnh viện điều dưỡng, bà cũng đã tiếp nhận chuyện Tô Nhạc và Diệp Duy Chi ở chung nên việc này theo tự nhiên cũng rất hòa hợp ấm áp, mỗi ngày Diệp Duy Chi đều cùng Tô Nhạc vào bệnh viện thăm bà, nói một chút chuyện làm ăn, cũng nói qua một số việc trong một năm bà hôn mê Tô Nhạc đã gặp phải, Diệp Duy Chi thường ngồi ở bên cạnh nhìn hai mẹ con bọn họ nói chuyện phiếm, thi thoảng nói vài câu, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng bọn họ là gia đình ba người, một người mẹ với hai người con trai, con trai lớn thành thục ổn trọng, đứa nhỏ hơn thì đơn thuần đáng yêu. Tô Tình cảm thấy mình đã rất hạnh phúc rồi, nhưng vẫn có một số việc phải nói với Tô Nhạc, nhưng trước khi nói với Tô Nhạc, có nên nói cho Diệp Duy Chi biết trước hay không.

Không đợi Tô Tình quyết định việc này, đã có chuyện xảy ra làm xáo trộn dự định này của bà.

“A Nhạc, ngày mai là sinh nhật tôi, trong nhà muốn tôi tổ chức tiệc.” Sweet đã mở cửa, khách cũng chưa nhiều, Trử Sở và Tô Nhạc ở sau quầy chuẩn bị.

“Sinh nhật? Sao anh không nói sớm, tôi cũng không chuẩn bị quà cho anh.” Tô Nhạc thả đồ trên tay xuống, nhìn Trử Sở.

“Cậu có thể đến thì tốt rồi, không cần quà cáp gì, tôi nghĩ Diệp tiên sinh cũng sẽ tới, bởi vì trong tiệc tối nay cũng sẽ thông báo thân phận của người kế thừa, cho nên mời đến không ít thương nhân trong ngành.”

“Thật sao, tôi cũng không nghe Diệp nhắc đến, để tôi về hỏi anh ấy, rồi cùng anh ấy đến.”

“Ừ.”

Thực ra Diệp Duy Chi rất không muốn đi, nhưng Tô Nhạc dù sao cũng là bạn bè với Trử Sở, muốn đi chúc mừng một chút, cho nên ngày hôm sau, Diệp Duy Chi và Tô Nhạc cùng nhau xuất hiện tại tiệc tối của nhà họ Trử.

Tô Nhạc tận lực giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Duy Chi, sau khi đi vào chính mình tự tìm chuyện để làm, mà bên này Diệp Duy Chi cũng bị đối tác trên thương trường vây quanh thảo luận, tạm thời không ở bên cạnh Tô Nhạc.

“Tô Nhạc.” Tô Nhạc đang ở trên ban công nhìn phong cảnh vườn hoa phía dưới, đột nhiên nghe được có người gọi mình.

“Chú Trử.” Cậu quay đầu lại, hóa ra là cha của Trử Sở, Trử Chí Viễn.

“Có muốn ăn chút gì đó hay uống chút rượu không, ta gọi người mang tới.” Trử Chí Viễn thấy tay Tô Nhạc trống không, liền hỏi.

“Không cần đâu chú Trử, trước khi tới cháu đã ăn rồi, bây giờ còn no ạ.” Tô Nhạc không biết Trử Chí Viễn tìm mình làm gì, chẳng lẽ muốn hỏi chuyện Trử Sở.

“Vậy được rồi, nếu muốn ăn gì tự đi lấy nhé.”

“Vâng, cháu đã biết.” Vốn dĩ Tô Nhạc cũng không có gì để nói, cơ hội ở chung với trưởng bối cũng không nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được đề tài, chỉ có thể đứng đấy, mà Trử Chí Viễn cũng không có ý định rời đi.

“Tô Nhạc, ta nghe A Sở nói mẹ cháu đã tỉnh, trước đây bà ấy bị làm sao vậy?” Mấy ngày trước khi Trử Sở trở về lúc đêm ông đã hỏi qua một chút, biết được tin mẹ Tô Nhạc tỉnh, muốn hỏi nguyên do.

“Dạ, năm ngoái mẹ cháu gặp tai nạn xe cộ, lúc trước vẫn còn hôn mê, mới tỉnh lại mấy ngày hôm nay, cảm ơn chú đã quan tâm.” Tô Nhạc nghe được Trử Chí Viễn hỏi chuyện mẹ mình, đầu tiên là sửng sốt, sau nghĩ lại có thể do Trử Sở nói, cũng không có để tâm.

“Mẹ cháu… tên là Tô Tình sao?” Trử Chí Viễn có chút chần chờ hỏi.

“Chú Trử sao biết tên mẹ cháu?” Tô Nhạc rất ngạc nhiên, chú Trử cùng với mình không sống cùng một thế giới, mặc dù cậu không biết chuyện trước đây của mẹ, lại cảm thấy việc hai người quen nhau thật khó tưởng tượng.

“Thật là Tô Tình… Thật là bà ấy…” Nghe được đáp án xác nhận, ánh mắt Trử Chí Viễn nhìn Tô Nhạc trở nên có chút phức tạp, ý thức được chính mình có chút thất thố, lấy lại bình tĩnh mà nói rằng: “Cháu lớn lên rất giống mẹ, lần trước chúng ta gặp mặt ta đã cảm thấy cháu rất giống một người bạn trước kia của ta, cho nên muốn xác nhận một chút.”

Hóa ra là bạn của mẹ, vậy sao cho tới bây giờ cũng không nghe mẹ nhắc đến, trong lòng Tô Nhạc tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không tiện nói cái gì.

“Ta có thể đến gặp mẹ cháu một chút được chứ?” Lúc Trử Chí Viễn nói câu này, cơ thể có hơi run, nhưng Tô Nhạc cũng không để ý tới, lại nghĩ Trử Chí Viễn nhìn mình chằm chằm có chút kỳ quái, chắc đang nghĩ tới mẹ mình.

“Chú là bạn của mẹ cháu, đương nhiên có thể đến, bà nằm ở bệnh viện XX.” Tô Nhạc nghĩ nếu quen mẹ mình, hơn nữa còn là bạn bè nhiều năm, hiện tại dù gặp cũng là duyên phận, cho nên không suy nghĩ nhiều đã nói tên bệnh viện nơi mẹ mình đang ở.

Trử Chí Viễn cảm thấy nếu mình còn nán lại sẽ không khống chế nổi nữa, cho nên tìm cái cớ rời đi, Tô Nhạc tiếp tục đứng ở ban công cảm nhận gió trời, bên trong đều là một ít thương nhân hoặc những người trong xã hội thượng lưu ăn uống linh đình, chính cậu cảm thấy bản thân mình không phù hợp với họ, mà Diệp Duy Chi ở bên ngoài vẫn sắc bén lạnh lùng như vậy, anh ở trong mắt mọi người luôn là thiên chi kiêu tử (“con của Chúa/người được chọn”, nghĩa: người có vận may) trong thương giới, Tô Nhạc cảm thấy có chút may mắn, Diệp Duy Chi chỉ luôn làm nũng, trêu đùa với mình, dành sự ôn nhu của anh dành riêng cho mình, không ai có thể cảm nhận được ngoài cậu. Nghĩ vậy, khóe miệng của Tô Nhạc không tự chủ kéo cao lên.

“Bảo bối, đang suy nghĩ gì đấy?”

Bỗng nhiên có hai bàn tay từ phía sau ôm lấy hông của cậu, đang hoảng sợ, lại nghe được giọng nói quen thuộc ấy liền an tâm, nhưng vẫn không yên lòng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Duy Chi, nói: “Đừng làm vậy, người khác sẽ nhìn thấy.”

Diệp Duy Chi không có buông tay, mà kéo Tô Nhạc dịch sát ra phía ngoài ban công, phía sau vừa vặn có tấm rèm che lại, từ phía hai người nhìn ra không còn thấy người bên ngoài nữa.

“Bảo bối, như vậy sẽ không ai thấy được.”

“Cũng không được, sẽ có người vào.” Tiệc tối hôm nay nhiều người như vậy, một lát nữa chắc sẽ có người ra ban công.

“Mặc kệ, em còn chưa nói cho anh biết vừa nãy em suy nghĩ gì đấy? Cười đến đáng yêu như vậy.”

“Nhớ anh.” Tô Nhạc thản nhiên nói.

“Bảo bối đừng lừa gạt anh, anh sẽ vui vẻ đến chết.” Diệp Duy Chi dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ Tô Nhạc, khiến Tô Nhạc co rụt cổ lại, nhưng không thể nào thoát khỏi quấy rầy của anh.

Tô Nhạc bất đắc dĩ để cho Diệp Duy Chi quấy rầy, “Em chỉ đang nghĩ, may là anh đối với em khác những người kia, nếu giống nhau có thể em cũng sẽ không thể quen biết được anh, chúng ta cũng sẽ không thể ở bên cạnh nhau.”

“Bảo bối, may là em cũng không ngại tính cách lạnh lùng của anh, may mắn anh không dọa em sợ.” Nói đến đây, Diệp Duy Chi kéo khuôn mặt Tô Nhạc hướng về phía mình, trong đôi mắt anh tràn đầy tình yêu, muốn đem Tô Nhạc ôm chặt vào lòng.

Hai người bốn mắt tương giao, trong mắt Diệp Duy Chi mang theo ôn nhu vô hạn và thâm tình, đồng dạng trong mắt Tô Nhạc cũng chan chứa tình yêu nồng đậm, không nén nổi tình cảm, Diệp Duy Chi chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của Tô Nhạc, dịu dàng liếm quanh vành môi cậu, Tô Nhạc sửng sốt, nhiệt độ ở hai má lặng lẽ tăng lên, chống cự vài cái không thành công, một giây tiếp theo cậu liền trầm luân cùng anh trầm luân trong nụ hôn này, nụ hôn mang theo độ ấm và hương vị chỉ thuộc về Diệp Duy Chi, cho nên cậu dần dần quên đi chính mình còn đang ở bữa tiệc, cũng đã quên mình và Diệp Duy Chi đang đứng ở ban công ngang nhiên hôn môi, cậu chỉ muốn ôm lấy anh, cảm nhận người mà mình yêu mang đến cho mình những rung động, loại cảm giác trầm mê không thể nào dứt ra được này khiến cho Tô Nhạc không có cách nào khiến cho đầu óc suy nghĩ bình thường được, cho đến khi Diệp Duy Chi buông Tô Nhạc ra, thân thể cậu đã mềm nhũn mà dựa vào lòng anh, hơi thở gấp gáp, mà chính ***g ngực Diệp Duy Chi cũng đã phập phồng, cho thấy anh đã động tình rồi, Tô Nhạc cảm nhận được sự biến hóa thân thể của Diệp Duy Chi, trợn to hai mắt nhìn anh, ý muốn nói: Ở đây không thể đâu.

Diệp Duy Chi cười khổ nhìn Tô Nhạc, anh cũng biết không được, chỉ có thể cố gắng hít sâu để cho mình tỉnh táo lại, nếu không thì chả thể nào ra ngoài gặp người khác được.

Chờ cho hai người sửa sang xong trang phục và tâm tình cũng đã mất hơn hai mươi phút, môi Tô Nhạc hơi phiếm hồng, cúi đầu đi theo Diệp Duy Chi, vốn định giữ một khoảng cách, lại bị Diệp Duy Chi kéo đến bên người.

“Này, người khác sẽ nhìn thấy.”

“Không sao.” Nói xong cũng không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của người khác, nắm lấy bàn tay Tô Nhạc, không buông ra.

Tô Nhạc thấy biểu hiện vừa rồi của Diệp Duy Chi, trong tim cậu giờ đây tràn ngập hạnh phúc, thấy Diệp Duy Chi cứ kiên trì như vậy cậu cũng không hề phản kháng, tùy ý để anh kéo đi, đi xuyên qua đám người nhìn bọn họ chằm chằm, đi đến chỗ nhân vật chính của bữa tiệc

“Trử Sở, sinh nhật vui vẻ.” Tô Nhạc nâng ly rượu bồi bàn mang tới, cụng với Trử Sở.

“Cảm ơn.” Ánh mắt Trử Sở nhìn thấy Diệp Duy Chi và Tô Nhạc đang nắm tay nhau, cười nói cảm tạ.

Diệp Duy Chi cũng cùng Trử Sở cụng ly, ánh mắt hai người giao nhau, cũng không nói gì thêm, trong ánh mắt Diệp Duy Chi tràn đầy hạnh phúc nắm chắc tự tin, còn Trử Sở nhìn có chút thất thần, cũng biết người mình thích đã có người yêu trước rồi, nhất định sẽ không bao giờ có cơ hội.

Nhưng thật ra Trử Chí Viễn đứng ở một bên sắc mặt có chút khó coi, thế nào chăng nữa ông đều có thể nhìn ra Tô Nhạc và Diệp Duy Chi có quan hệ, nhưng ông không tiện phát tác, không thể làm gì khác hơn là giấu đi sắc mặt khó coi ấy, cầm ly rượu hướng tới chỗ Diệp Duy Chi.

Ngày hôm đó sau khi trở về, Tô Nhạc nói chuyện về Trử Chí Viễn cho Diệp Duy Chi nghe, Diệp Duy Chi cũng rất kinh ngạc, hóa ra Trử Chí Viễn lại là bạn bè của mẹ cậu, chính anh cũng muốn biết mục đích của Trử Chí Viễn hay là vì sao hai người lại quen biết nhau, cho nên định điều tra một chút, liền gọi điện cho bạn bè của mình, đương nhiên tất cả đều giấu Tô Nhạc, chỉ nói với cậu rằng mẹ cậu gặp được bạn lâu năm khẳng định rất vui mừng.

Chiều hôm sau, lúc Diệp Duy Chi cùng Tô Nhạc đến thăm Tô Tình, nghe được tiếng động trong phòng bệnh, tưởng là dì Lý, cũng không suy nghĩ nhiều mà đẩy cửa vào, vừa mới mở cửa, chợt nghe thấy giọng nói của Tô Tình.

“Cho nên, ông hiện tại muốn nhận lại con mình? Trử Chí Viễn.” Giọng nói của mẹ Tô Nhạc rất lạnh tĩnh nhưng không giấu được sự đau lòng trong đó.

Động tác mở cửa của Tô Nhạc dừng lại, đứng ở trước cửa, Diệp Duy Chi cũng nghe thấy được, quả nhiên trùng với kết quả điều tra của anh.Căn cứ vào những gì anh điều tra được, hai mươi mấy năm trước Tô Tình và Trử Chí Viễn là người yêu, rất yêu nhau, Trử Chí Viễn cũng là một người không chịu thua kém, hai người từ nông thôn đến sinh sống ở thành phố, chỉ hi vọng có thể sống một cuộc sống yên bình tại nơi đây, sau này Trử Chí Viễn quen biết một vị thiên kim tiểu thư, cũng chính là mẹ của Trử Sở bây giờ, Ngôn Nhạc San, sau đó Ngôn Nhạc San dùng thủ đoạn khiến Trử Chí Viễn cùng bà phát sinh quan hệ, hứa hẹn tới hôn nhân, bà còn để cho Trử Chí Viễn kế thừa gia nghiệp nhà mình, lựa chọn cuối cùng của Trử Chí Viễn có thể nhìn thấy ngay trong hiện tại, chẳng qua lúc đó ông cũng không biết Tô Tình đã mang thai, cũng là sau khi ông nhìn thấy Tô Nhạc, nghĩ tại sao khuôn mặt vóc người lại giống bà đến thế, ông mới điều tra sâu hơn, mới biết hóa ra Tô Tình lại vì ông mà sinh một đứa con trai, hơn nữa chính bản thân ông khi đối mặt với bà rất hổ thẹn, cho nên muốn gửi cho họ một chút bồi thường.

Tô Nhạc ngơ ngác đứng ở cửa, Diệp Duy Chi ôm cậu ngồi ở băng ghế trên hành lang.

“Diệp, điều em vừa nghe được là giả đúng không?” Mẹ nói là đến nhận con trai, ông ta tìm mẹ để nhận con trai, con trai ở đây hiển nhiên là cậu, nói như vậy cậu là con của Trử Chí Viễn?

Diệp Duy Chi ôm chặt Tô Nhạc, không nói gì, anh biết Tô Nhạc khó có thể tiếp thu chuyện này, hơn hai mươi năm qua chưa từng thấy cha xuất hiện, hơn nữa đây còn là cha của Trử Sở, quả thực không dễ dàng tiếp thu.

“Ông ta… Ông ta dựa vào cái gì? Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến em với mẹ, hiện tại ông ta dựa vào cái gì lại xuất hiện, dựa vào cái gì?” Tô Nhạc tựa ở trong lòng Diệp Duy Chi, khóc lên.

“Két…” Cửa phòng mở ra, là Trử Chí Viễn, ông ngồi ở bên trong hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Trử Chí Viễn mở cửa ra xem thì thấy đó là Tô Nhạc và Diệp Duy Chi, vừa xấu hổ lại có chút mừng rỡ, Tô Nhạc chắc là nghe được.

Diệp Duy Chi ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi, cũng không nói gì, lẳng lặng chờ Tô Nhạc khóc xong.

Tô Nhạc kéo cửa đi vào, cầm tay Diệp Duy Chi thật chặt, cậu sợ mình không có đủ dũng khí để đối mặt.

“Nhạc Nhạc, con nghe rồi.” Mẹ Tô nhìn hai mắt Tô Nhạc hồng hồng, đau lòng nói.

“Vâng.”

“Con…”

“Mẹ, từ trước tới nay con chỉ có mẹ, bây giờ còn có thêm Diệp, con nghĩ vậy là đủ rồi, cũng không cần có cha.” Tô Nhạc rất tức giận, tâm rất đau đớn, những lời mà cậu nghĩ chỉ xuất hiện trên những bộ phim truyền hình cẩu huyết giờ lại đến lượt cậu nói ra.

“Tô Nhạc, con…” Trử Chí Viễn đã lường trước được Tô Nhạc sẽ nói như vậy, “Con có nhận ta hay không không quan trọng, nhưng nếu ta đã biết có sự tồn tại của con, đương nhiên sẽ không mặc kệ con được, trước đây là ta có lỗi với hai mẹ con, sau này ta sẽ bồi thường thật tốt cho hai người.”

“Không cần, chú Trử, cháu hiện tại tất cả đều ổn, không cần bồi thường gì cả.” Đối với việc gặp cha, không phải Tô Nhạc chưa từng nghĩ đến, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới đột nhiên một ngày có một người cha xuất hiện trước mặt mình như vậy mình sẽ phản ứng ra sao, hiển nhiên, cậu không biết xử lý tình huống hiện tại như thế nào, lập tức, cậu thầm nghĩ muốn tránh người kia càng xa càng tốt, muốn ông ta rời đi, có thể tự mình cho rằng chưa có chuyện gì xảy ra.

“Chú Trử? Đúng vậy, ta không có tư cách gì để làm cha của con.” Trử Chí Viễn hiển nhiên là bị từ ngữ và giọng nói của Tô Nhạc tổn thương.

“Giám đốc Trử, tâm tình Nhạc Nhạc hiện tại không ổn định, tôi nghĩ chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau.” Diệp Duy Chi biết được cảm giác của Tô Nhạc, không thể làm gì khác ngoài đóng vai người xấu hạ lệnh trục khách.

Nhìn con trai của mình ở bên cạnh một người đàn ông, mặc dù là một người đàn ông ưu tú, tay nắm tay, hiển nhiên Trử Chí Viễn khó có thể tiếp nhận, nhưng cũng biết nếu như bây giờ có ý kiến, chỉ càng bị ghét hơn mà thôi, cho nên không thể làm gì khác hơn là đè xuống bất mãn trong lòng, gật đầu: “Ta đã biết, Tiểu Tình, Tô Nhạc, ngày mai ta quay trở lại.”

Trử Chí Viễn nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, Tô Nhạc buông lỏng cơ thể vẫn còn căng thẳng, cũng không nói gì, ngồi sang một bên, không có nói chuyện với Tô Tình. Lúc Diệp Duy Chi quay lại liền thấy Tô Nhạc không được tự nhiên ngồi bên cạnh, mà mẹ cậu cũng chỉ có thể ngồi trên giường bệnh nhìn cậu, không biết nên làm gì bây giờ.

“Anh đã biết trước?” Thấy Diệp Duy Chi trở về, Tô Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu.

“Ngày hôm qua sau khi nghe em nói chuyện, anh thấy có chút kỳ quái, nên điều tra một chút, trưa hôm nay mới biết rõ, vốn muốn định từ từ mới nói cho em, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải.” Diệp Duy Chi lo lắng Tô Nhạc sẽ giận mình, vội vã giải thích.

“Nhạc Nhạc, con đừng trách Duy Chi, đều là do mẹ, trước đây chưa từng nói với con.” Tô Tình thấy bộ dạng này của Tô Nhạc, lo lắng cậu không tiếp nhận được.

“Mẹ, con không trách anh ấy, chỉ là đột nhiên nghe được tin này, hơn nữa ông ấy còn là cha của Trử Sở, cho nên…”

“Mẹ biết, Nhạc Nhạc, xin lỗi con.”

“Mẹ không cần xin lỗi con, mẹ, hiện tại mẹ có thể kể cho con nghe chuyện ngày trước được không?”

Vì vậy, Diệp Duy Chi ôm vai Tô Nhạc ngồi một bên trên ghế sô pha, nghe Tô Tình kể chuyện trước kia, trên cơ bản giống như những gì anh đã điều tra. Chỉ là không nghĩ tới, ngày đó Tô Tình bị tai nạn xe cộ do tinh thần bị hoảng hốt, là do khi vào một nhà hàng gặp được Trử Chí Viễn sau hai mươi năm không gặp, hơn hai mươi năm qua, không biết hai người cố ý hay vô tình, tuy nói là ở cùng một thành phố nhưng cho tới bây giờ chưa hề gặp mặt, Tô Tình cũng chỉ thấy qua Trử Chí Viễn trên TV hay tạp chí mà thôi, ngày hôm đó gặp được người thật, tuy rằng Trử Chí Viễn không phát hiện ra bà, nhưng lại có quá nhiều chuyện cũ tràn về, dẫn đến Tô Tình đi trên đường không chú ý tới đèn đỏ cũng không chú ý tới xe, dẫn đến tai nạn xe cộ.

Tô Nhạc cuối cùng cũng biết nguyên nhân mẹ xảy ra tai nạn, cũng biết chuyện xảy ra giữa hai người, trở nên càng hận Trử Chí Viễn hơn.

Nhìn thấu được tâm tình Tô Nhạc, Tô Tình nói rằng: “Nhạc Nhạc, khi con ở cùng với người yêu một thời gian, con đương nhiên nghĩ đến sẽ cùng với họ ở chung quãng đời còn tại cho tới khi đầu bạc, không ai nghĩ tới chuyện phản bội, nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng có đôi khi, có một số việc cứ như vậy xảy ra, yêu nhau một thời gian, rồi chia tay, thế nhưng cũng không thể nói rằng các con từng yêu nhau là giả, chỉ có thể nói xuất hiện vấn đề nào đó hoặc có một tình yêu mới, mới có thể khiến con buông tay họ. Mẹ cũng không hận ông ấy, cho nên mới có thể sinh ra con. Nhạc Nhạc, con có thể không nhận ông ấy, nhưng cũng không nên hận.”

“Con biết rồi.” Biết từ trước tới nay mẹ cậu luôn là một người cởi mở mà dứt khoát, nghe mẹ nói vậy, tuy rằng trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng ở trước mặt mẹ cũng không tiện phát tác, cũng không muốn khiến mẹ lo lắng.

“Duy Chi, con cũng phải khuyên bảo thằng bé nhiều, có đôi khi đứa nhỏ này hay xử trí theo cảm tính.”

“Con biết rồi, mẹ.” Diệp Duy Chi vuốt ve bàn tay của Tô Nhạc, hướng Tô Nhạc mỉm cười một chút, để cho bà yên tâm.

Diệp Duy Chi đúng là một người có thể tin tưởng mà phó thác, anh tựa như một cây đại thụ, có thể đỡ cậu, che chở cho cậu, vĩnh viễn luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu, Tô Tình thật cao hứng khi Tô Nhạc có Diệp Duy Chi ở bên, bà cũng yên tâm không ít.