Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 64: Ước định miệng



Cửa hàng này không lớn, lão bản đứng sau quầy cũng nghe thấy lời Tô Khả Phương, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không biết vị tiểu huynh đệ này có gì chỉ giáo?" Lão bản mỉm cười hỏi.

Vị lão bản này thoạt nhìn không đến 50 tuổi, khuôn mặt hòa ái dễ gần, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, khiến cho người ta cảm thấy rất thân thiết.

"Lão bản, có thể mượn chút thời gian nói chuyện được không?" Tô Khả Phương cười hỏi.

"Đương nhiên, mời đi theo ta." Lão bản rất thẳng thắn mang ba người lên tầng hai.

Tuy là tầng hai của cửa hàng, nhưng rõ ràng hẹp hơn nhiều so với tầng một, chỉ đặt một chiếc bàn tròn và mấy chiếc ghế đẩu nhỏ.

"Địa phương nhỏ, mấy vị đừng thấy lạ, mời ngồi!" Lão bản khách khí nói.

"Lão bản khách khí." Mấy người Tô Khả Phương cười ngồi xuống.

"Tiểu huynh đệ, nơi này không có người khác, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng." Lão bản nhìn về phía Tô Khả Phương.

Nhìn ra lão bản là người trực tiếp sảng khoái, Tô Khả Phương cũng nói ngay vào điểm chính: "Lão bản, ta muốn cùng ngài nói chuyện làm ăn."

Tô Khả Phương nói xong nhìn Húc Đông ra hiệu, Húc Đông vội vàng đặt hai bình khoai lang phiến lên bàn tròn nhỏ. 

"Lão bản, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngàu, đây là khoai lang phiến chúng ta tự chế biến, muốn đặt bán ở cửa hàng ngài, không biết lão bản có thu không?"

Nghe Tô Khả Phương nói trực tiếp như thế, Triệu Kính Tân giật mình nhìn nàng, thấy nàng cười trấn an mình, mới ổn định tâm thần.

Phương Nhi không phải người lỗ mãng, nàng làm vậy khẳng định có đạo lý của nàng.

Lão bản đầu tiên hơi giật mình, ngay lập tức cười ha hả: "Tiểu huynh đệ, Trịnh mỗ ta thích tính cách dứt khoát sảng khái của ngươi. Để ta nhìn thử xem."

Trịnh Vĩnh nói xong cầm một bình, mở ra xem thử.

Vừa vặn khoai lang khô trong cửa hàng bọn họ khoảng hai ngày nữa là bán hết, tính tình vị tiểu huynh đệ này tương đối hợp khẩu vị của ông, chỉ cần hàng không quá kém, lấy một ít hàng của bọn họ cũng không sao cả.

Trịnh Vĩnh cho rằng khoai lang phiến Tô Khả Phương nói và khoai lang khô tiệm nhà ông hay bán không khác biệt lắm, nhưng vừa nếm thử một miếng mới phát hiện quả thực khác biệt một trời một vực.

"Tiểu huynh đệ, khoai lang phiến này do chính các ngươi chế biến sao?" Trịnh Vĩnh mừng rỡ hỏi.

Không ngờ bọn họ có thể nghĩ ra cách tạo hình và chế biến khoai lang phiến như này.

Thấy Tô Khả Phương cười gật đầu, Trịnh Vĩnh lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, khoai lang phiến này ngươi định tính bao nhiêu tiền một cân?"

"Chế biến khoai lang phiến không giống với khoai lang khô, về phần bao nhiêu tiền một cân, lão bản ngài cứ nếm thử rồi định giá." Tô Khả Phương không nhanh không chậm nói.

Vừa rồi nàng thấy trong cửa hàng này có bán khoai lang khô, hơn nữa mỗi cân bán 30 văn tiền, giá tiền này nếu bán ở trấn Đường Huyền chính là giá trên trời, nhưng ở huyện thành tấc đất tấc vàng giá tiền này tuyệt đối không cao, nàng nói lời này thật ra là đánh tiếng với lão bản, khoai lang phiến giá không thể thấp hơn khoai lang khô ông ấy bán.

Trịnh Vĩnh nếm thử lần nữa rồi nhìn những miếng khoai lang phiến hình dạng đáng yêu khác nhau trong bình, cân nhắc, nghiêm túc nói: "Tiểu huynh đệ, khoai lang khô trong cửa hàng chúng ta vốn nhập 12 văn tiền một cân, vậy khoai lang phiến này ta lấy giá 18 văn tiền một cân, không biết tiểu huynh đệ có đồng ý với giá tiền này không?"

Khách hàng cơ bản của tiệm nhà ông là dân chúng bình dân ở huyện thành, giá nhập quá cao sẽ không bán được, nếu tiểu huynh đệ này không đồng ý giá nhập như vậy ông cũng không có biện pháp thu mua khoai lang phiến của bọn họ.

Tô Khả Phương mỉm cười nói: "Lão bản, vừa rồi ta đã nói ngài nếm thử rồi định giá, vậy 18 văn tiền thì 18 văn tiền, nhưng phải ba ngày sau chúng ta mới có thể đưa hàng tới cho ngài."

Tô Khả Phương biết, giá 18 văn tiền một cân đã không thấp.

"Chuyện này không thành vấn đề! Nhưng khoai lang khô trong cửa hàng ta khoảng hai ngày nữa sẽ bán hết, thiếu hàng một hai ngày không sao nhưng thiếu lâu quá sẽ không tốt, hi vọng tiểu huynh đệ hiểu cho, trong vòng bốn ngày nhất định phải đưa hàng tới."

Trịnh Vĩnh là người thành thật, ông tin tưởng Tô Khả Phương, nên chỉ ước định miệng với nàng.

"Lão bản ngài yên tâm, ba ngày sau hàng nhất định được đưa đến!"

Tô Khả Phương cũng bảo đảm miệng, để lại hai bình khoai lang phiến mình mang tới ở cửa hàng cho lão bản bán thử, rồi ba người mới rời khỏi tiệm bánh kẹo.

Ra khỏi tiệm bánh kẹo, Húc Đông vẫn còn mơ hồ như rơi vào trong sương mù: "Công tử, vụ làm ăn này cứ vậy là thành công rồi sao?"

"Đương nhiên!" Triệu Kính Tân nở nụ cười: "Phương Nhi đích thân xuất mã sao có thể không thàng công?"

"Triệu thúc, thúc nói vậy người không biết còn tưởng cháu tung hoành thương trường bao nhiêu năm rồi đấy." Tô Khả Phương dở khóc dở cười nói.

Từ khi đến thời đại cọc sinh ý đầu tiên nàng đàm phán chính là với Triệu Kính Tân, sau này cùng Vương Gia và "Khách mãn lầu" bàn bạc sinh ý đều do Triệu Kính Tân ra mặt, đây mới là lần thứ hai nàng bàn chuyện làm ăn thôi, nghe Triệu thúc nói giống như thấy nàng bàn chuyện sinh ý rất nhiều lần rồi vây.

Nghe Tô Khả Phương nói Triệu Kính Tân và Húc Đông đều không nhịn được bật cười.

Chốc lát, Húc Đông lại hỏi: "Công tử, vừa rồi vì sao công tử không mặc cả với lão bản tiệm bánh kẹo, ông ấy nói 18 văn tiền liền đồng ý 18 văn tiền?"

Chuyện này không giống phong cách của tiểu thư.

Lần này không đợi Tô Khả Phương mở miệng, Triệu Kính Tân liền giải thích nói: "Trịnh lão bản là người thành thật, từ đầu Phương Nhi đã đem khó khăn trong quá trình chế biến đề cập với ông ấy, ông ấy ra giá chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta, nếu chúng ta cùng ông ấy mặc cả có vẻ quá không biết điều."

"Hóa ra là như vậy!" Húc Đông đầy kính nể nhìn Triệu Kính Tân: "Triệu thúc, thúc thật lợi hại, chuyện như vậy mà cũng nhìn ra."

Nghe Húc Đông khen, Triệu Kính Tân bắt đầu ngại ngùng, ông vò đầu cười nói: "Trong khoảng thời gian này biểu cữu dạy thúc không ít thứ."

Nghe Triệu Kính Tân phân tích, Tô Khả Phương hơi kinh ngạc.

Thời gian Triệu thúc đến huyện thành không dài, nhưng được biểu cữu Triệu thẩm đích thân dạy dỗ thật sự thay đổi rất nhiều.

"Phương Nhi, không còn sớm nữa, chúng ta trực tiếp đến "Khách mãn lâu" nhé?" Triệu Kính Tân nhìn sắc trời, nói.

Tô Khả Phương nhớ tới lời Dương Xảo Lan nói biểu cữu thẩm ấy muốn gặp nàng, nên không cự tuyệt: "Được ạ."

"Khách mãn lâu" tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất huyện thành, cách tiệm bánh kẹo Trịnh Vĩnh có chút xa, ba người đi bộ rất lâu mới tới.

Lúc này chính là giờ cơm trưa, cửa trước tửu lâu rất đông khách, Triệu Kính Tân dẫn theo Tô Khả Phương và Húc Đông ra cửa hông, để người giữ cửa đi thông báo rồi mới vào. 

Người giữ cửa nhận ra Triệu Kính Tân, nếu không phải thấy phía sau ông còn dẫn theo người, thì cũng không cần thông báo.

Người giữ cửa trở lại rất nhanh, Triệu Kính Tân cám ơn hắn sau đó quen đường quen lẻo dẫn Tô Khả Phương và Húc Đông tới gian phòng tiếp khách phía sau tửu lâu.

Lúc này biểu cữu Dương Xảo Lan - Dương Thành đã chờ sẵn ở đó, Dương Thành là lão nhân khoảng 60 tuổi, ông mặc một bộ trường bào vải mịn màu xanh hơi cũ, đôi mắt lão luyện trải qua tang thương khảo nghiệm mà trở nên cơ trí.

Từ lúc Tô Khả Phương vừa bước vào ông ấy đã không dấu vết đánh gia nàng, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa: "Vị này chắc hẳn chính là Phương Nhi cô nương?"