Hàn Thiên Ký

Chương 197: kết thúc.



Kết cục sắp định lại có biến cố làm cho chệch đi, lúc này đây đa phần những khán giả trên đài cao đều có chút lặng đi, bất quá một số người có xu hướng ủng hộ Liêu Kiến Anh lại bắt đầu bất mãn rồi, đa phần đám người này kêu ca vì có thù hằn với Hàn Thiên, hoặc đơn giản chúng đã đặt cược Liêu Kiến Anh thắng nên lên tiếng chỉ trích.

Trong số đó, chỉ trích thẳng mặt chính là nhất kiến công chúa, nàng ta lúc này đang đứng tại khán đài hướng thẳng đến chổ cao tầng các học viện mà lên tiếng nói.

-đây không phải là phạm quy rồi sao?, Hàn Thiên hắn là luyện thể giả, sữ dụng thủ đoạn luyện khí thì chớ, bây giờ còn lôi cả yêu thú ra cản chân đối thủ, như thế này chẳng phải là trái với quy tắc cuộc thi rồi hay sao?.

Nhất kiến quyết chống đối đến cùng làm Lưu Mộ không khỏi hỗ thẹn thay, muội muội này của hắn quả là được nuông chiều thành hư.

Mấy lời kêu ca phàn nàn kiểu này xuất hiện nhan nhảng Nếu mà là ai khác thì cao tầng lý khố đại học viện cũng chả thèm bận tâm, nhưng mà thân phận của nhất kiến có chút đặc biệt, không tiếp lời nàng thì có chút không ổn, trong lúc lão sư chủ trì đang định lên tiếng thì Thông Huyền viện trưởng đã đứng ra trước đài nói.

-nhất chiến phong vương không hạn chế thủ đoạn tranh đấu, bước vào vòng phong vương có mười nhân loại, khi nào có người ngoài nhúng tay vào dẫn tới con số này bị sai lệch thì đó mới là phạm quy, đầu yêu thú kia không phải nhân loại, cho dù nó là tọa kỵ của Hàn Thiên cũng thế, là sũng vật hắn nuôi cũng vậy, chỉ cần không phải là dùng thủ đoạn của ma đạo, bất kỳ cách thức dành chiến thắng nào cũng là hợp lệ, thế nên Hàn Thiên không hề phạm quy.

Thông Huyền viện trưởng đã lên tiếng, nhất kiến cho dù không muốn cũng phải tiếp nhận kết quả này, nỗi buồn của người này lại là niềm vui của kẻ khác, ở một góc khán đài gần đó, Hồng Yến Linh bất chợt nói vọng đến.

-ây da… có mù quáng đến đâu thì cũng phải rõ luật chứ?, luyện thể giả thì không thể nuôi sũng vật hay sao?, Liêu Kiến Anh giỏi thì cũng nuôi một đầu sũng vật lợi hại vậy đi?, không cần phải để một nữ nhân đi đòi công đạo giúp mình.

Câu nói của Hồng Yến Linh nhất thời được đám bạn hữu của nàng ủng hộ nhiệt liệt, những kẻ biết thân phận nhất kiến tất nhiên không dám công khai chọc giận nàng ta, Hồng Yến Linh này có thể đã biết thân phận của nhất kiến, thế nhưng nàng cứ giả vờ không biết, lại dám cả gan nói móc đối phương giữa chốn đông người như thế, đảm lược cùng cá tính này không phải ai cũng có.

ai bảo người ta là người của hiệp minh hội kia chứ?, ở trong lý khố đại học viện chỉ có nắm đấm to, thực lực mạnh mới là chân lý, hoàng uy ở trong học viện xo ra cũng chỉ có ba cọc ba đồng, đem hù đám dân đen chúng còn sợ, đem hù tu luyện giả?, trừ những kẻ không thích phiền nhiễu, nếu không chẳng ai ngại đáp trả.

Nhất kiến dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể dồn nén trong lòng, nữ nhân kia dám thất lễ với nàng, sau này vào học viện nàng nhất định không để yên cho cô ta!.

* Bất ngờ xuất hiện một đầu yêu thú cản chân mình, Liêu Kiến Anh lúc này nội tâm không khỏi rối loạn hẵn lên, nhìn qua khí tức thì đầu yêu thú trước mắt chỉ vừa mới đột phá tứ cấp, thế nhưng uy áp hùng hồn của yêu lực trong người nó lúc này, lại còn mạnh hơn cả tọa kỵ của đám Lục Hồng Lương Trung.

Vừa tiến cấp đã có yêu lực mạnh ngang ngửa yêu thú đỉnh tiêm trong cấp đó, sinh vật kỳ lạ kia rốt cuộc có lai lịch gì mà bá đạo đến vậy?, một phủ của Liêu Kiến Anh hắn có thể đánh nát phòng ngự của đại võ sư sơ tầng, thế nhưng nó dường như lại chẳng thể làm tổn thương được đầu yêu thú kia mảy may, kỹ năng phòng thủ mạnh đến bực này, không biết khi nó tấn công sẽ còn làm nên hiện tượng gì?.

Phút chốc sự lo lắng trong lòng Liêu Kiến Anh tăng thêm rất nhiều phần, ngay lúc này hắn kinh nghi nói.

-chẳng ngờ ngươi còn ẩn giấu một đầu yêu thú lạ kỳ thế này?, Hàn Thiên ngươi đúng là khiến cho ta không thể hết lo lắng.

-cho dù có thêm đầu yêu thú này hổ trợ, ngươi nghĩ mình hiện tại có thể đánh lại ta sao?

Hàn Thiên lúc này đã hồi phục được kha khá thương thế, đánh loạn một hồi hắn tiêu hao mất một thành chân nguyên lực, thế nhưng lúc này có tiểu kim trợ giúp sự tự tin trong lòng thoáng cái tăng mạnh, cười lạnh một tiếng Hàn Thiên hùng hồn nói.

-đánh thử rồi mới biết, sức mạnh của tiểu kim, ta cũng chưa từng chứng kiến toàn bộ, Liêu Kiến Anh ngươi lần này không xong rồi!.

Vừa dứt lời Hàn Thiên đã nhanh chóng cầm tam độc thương bật dậy, tiểu kim theo đó cũng đón hắn trên lưng rồi bay lên cao, hiện tại tiểu kim đã là yêu thú tứ cấp, thân thể thực sự của nó dài hơn ba trượng, trong lúc di chuyển thực sự là có uy thế chấn kinh bách lý.

Tiểu kim xuất hiện mang đến cho Hàn Thiên không ít khả năng, chỉ mỗi chuyện tự do phi hành lúc này thôi đã là một ưu thế cực kỳ lớn đối với hắn rồi, thần niệm Hàn Thiên thoáng ra hiệu, tiểu kim ngay lập tức uốn mình lao xuống dưới như tên bắn.

Liêu Kiến Anh một phủ bổ xuống, thân thể tiểu kim liền nhanh chóng ánh lên kim quang sáng lạn, dù mà một phủ kinh thiên kia cũng không thể làm lân vảy trên người nó chịu chút bong tróc.

Tiểu kim tiên phong mở đường, cái đầu cứng chắc với đôi sừng uy vũ đã húc thẳng vào người Liêu Kiến Anh, choang một tiếng lớn, thân thể cao hơn hai trượng của hắn vậy mà đã bị đánh dạt sang một bên, Hàn Thiên trên lưng tiểu kim dồn hết toàn lực vào thân thương, cộng thêm xung lực từ tốc độ của tiểu kim, một thương chém ra đã có uy lực cấp đại võ sư rồi.

Roẹt một tiếng lớn, sau khi Hàn Thiên tung thương kia, ngực Liêu Kiến Anh đã xuất hiện một vết chém dài, đánh thêm ba đòn tương tự, Liêu Kiến Anh trên người lại xuất hiện thêm ba vết thương lớn.

Ưu thế bất ngờ bị đảo chiều làm nhân tâm không khỏi bàng hoàn sốt sắn, trên đài cao lúc này tràn ngập trong những tiếng bàn tán xì sầm, kế đó là loạt những tiếng hò reo vang vọng.

“đó là yêu thú gì? Có thể phi hành như cầm điểu, lân vảy cứng như sắt thép, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến vậy?”



“Hàn Thiên vậy mà còn là một kỵ sĩ sao?, sao có thể như thế chứ?, hắn mang yêu thú tọa kỵ của mình ẩn dấu trong cả cuộc thi à?”

“đầu yêu thú mạnh đến vậy, lão tử cũng muốn có, chết tiệt… mỹ nữ xinh đẹp nhất, yêu thú mạnh mẽ nhất, thiên phú tốt nhất, ta bất chợt nhận ra Liêu Kiến Anh vì sao căm hận Hàn Thiên rồi, Hàn Thiên hắn căn bản là kẻ thù chung của nam tử chúng ta”

Trong khi đó nữ tử trên đài thì lại không ngừng nức tiếng reo hò, các nàng không thích tranh đấu huyết tinh, thế nhưng nhìn thấy anh hùng xông pha chiến trận, uy thế ngút ngàn thì có nữ nhân nào mà cầm lòng cho được, Liêu Kiến Anh cũng thế, Hàn Thiên cũng thế, nhìn những thiên kiêu cao cao tại thượng như họ tranh lấy phong mang, những nữ tử trên đài cao đều không khỏi một bụng hào hứng dân trào, nếu được một người nổi bật như thế để ý, đó sẽ là sự kiêu hãnh đáng tự hào ra sao chứ?.

Trong phút chốc không khí tại đấu trường lại nóng hơn bao giờ hết, một trận chiến ác liệt và không khoan nhượng giữa những kẻ mạnh nhất, đó luôn là liều thuốc kích thích tinh thần cùng giải trí tốt nhất cho người xem.

Liêu Kiến Anh lúc này đang gặp khó khăn cực lớn, Kỹ năng Kim cang bất hoại của tiểu kim quá bá đạo, Liêu Kiến Anh hắn dù công kích thể nào cũng không thể tổn thương được nó, Hàn Thiên được tiểu kim mở đường nhất chiêu toàn lực, mỗi đòn tấn công đều khiến Liêu Kiến Anh hắn phải nhận lấy thương thế nghiêm trọng.

Cảm thấy không thể cứ đánh như vầy, Liêu Kiến Anh ngay lập tức dùng đến bá vương khải giáp, Hàn Thiên cùng tiểu kim đánh thêm hai đòn vẫn không có hiệu quả, lúc này giọng của tiểu kim chực vang lên trong đầu Hàn Thiên.

“phòng ngự của tên kia đã mạnh hẵn lên rồi, chúng ta cứ đánh thế này không phải là cách, hơn nữa kỹ năng kim cang bất hoại của ta hiện tại chỉ có thể dùng được mười lần một ngày, nãy giờ chúng ta đã dùng hết sáu lần rồi, nếu đánh thêm nữa mà không có hiệu quả, chỉ sợ cả hai chúng ta đều bị làm thịt hết đấy!”

Hàn Thiên nghe xong liền kỳ quái đáp.

“sao ngươi không đợi còn một lần dùng cuối cùng rồi báo cho ta biết, mẹ kiếp nếu ngươi nói sớm ta đã chẳng cần tốn sức đánh hắn rồi!”

Giọng tiểu kim cộc cằng vang lên.

“ta tưởng ngươi có thể đánh bại hắn nên mới xông lên đó chứ?, bây giờ ngươi còn đối sách nào không?”

Hàn Thiên bất chợt cười cười đáp.

“khải giáp của tên kia chắc chắn như vậy e là bên trong sẽ rất nóng a?”

Bất chợt có giọng cười gian của tiểu kim.

“đúng rồi, giáp trụ của hắn dày như thế, hơn nữa thân thể còn to đùng như kia, thích hợp làm món trâu rừng quay nguyên con, Hàn Thiên ngươi mau xem ta làm sao trị hắn đây?”.

Tiểu kim vừa dứt lời bản thân nó liền bay xuống chổ Liêu Kiến Anh một cách cực kỳ nhanh chóng, Liêu Kiến Anh tưởng đối thủ lại công đến, một phủ cực mạnh lại chực giơ lên đón đầu.

Nào ngờ tiểu kim chỉ bay cách Liêu Kiến Anh có năm trượng, liền sau đó một ngọn hỏa diễm tử sắc được nó nhanh chóng phun ra, Liêu Kiến Anh quá bất ngờ trước diễn biến này nên không thể chống đỡ, mà dù có chống đỡ thì với thân thể khổng lồ của hắn, ngoài giơ thân hứng đòn thì còn né đi đâu được?.

Phút chốc Liêu Kiến Anh đã bị tử sắc hỏa diễm bao trùm, Liêu Kiến Anh có ngân thể biến thân, lý ra sẽ không sợ hỏa diễm, thế nhưng hỏa diễm của tiểu kim chẳng phải phàm hỏa, Liêu Kiến Anh thực lực chưa đủ, trúng phải hỏa diễm này liền như hổ gặp cháy rừng, thoáng cái bá vương khải giáp đã bị tử sắc hỏa diễm đốt cho cháy xạm, hơi nóng trực tiếp công kích vào trong, Liêu Kiến Anh trước loại hỏa diễm cuồng bạo này cũng không nhịn được gầm lên.

-đây là loại hỏa diễm gì? Tại sao lại có thể nóng đến như vậy?.

Một chút tử sắc hỏa diễm rơi xuống sàn đá, chổ nhiễm phải ngay lập tức chảy thành dung nham, sức nóng này xo với hỏa diễm ban nãy của Lý Uyên quả thực chẳng khác gì đại hán xo vời hài tử.

Không thể chịu đựng quá lâu Liêu Kiến Anh từ hình dáng cự nhân phút chốc trở lại kích thước bình thường, ở kích thước nhỏ như thế này, hắn có thể tránh né được luồn hỏa diễm kinh khủng kia.

Bất quá Liêu Kiến Anh không còn trong trạng thái cự nhân, công kích liền bớt nguy hiễm đi bội phần, Hàn Thiên cùng tiểu kim tiến đánh hắn mấy lần, kết quả liền có thể dễ dàng tránh thoát công kích của đối thủ, tiểu kim cũng không cần phải dùng đến kỹ năng kim cang bất hoại nữa.

Liêu Kiến Anh vẫn có thể sữ dụng bá vương khải giáp ở trạng thái thông thường, vậy nên dù Hàn Thiên cùng tiểu kim công kích thế nào, hắn vẫn chẳng mảy may bị thương, hai bên không thể làm gì nhau, trận chiến bất giác rơi vào thế giằng co.

Loạn đả một hồi vẫn không phân cao thấp, bất giác thời gian đã trôi qua gần một khắc, lúc này trong thức hải của Hàn Thiên chợt có liên lạc từ Nhược Mộng, nàng hiện đã khôi phục đủ tinh thần lực để tiếp tục chiến đấu.

Có tin này từ Nhược Mộng, Hàn Thiên không khỏi mừng rỡ khôn cùng, hắn chỉ nhắn lại cho nàng hai câu.

“giữ an toàn cho bản thân, cầm chân Liêu Kiến Anh giúp ta trong thời khắc mấu chốt”



Vừa dứt lời Hàn Thiên đã triệu hồi ngân cung từ trong huyền thiên giới ra, ngân cung tới tay tiểu kim liền đưa Hàn Thiên cách Liêu Kiến Anh hơn mười trượng, lạnh băng nhìn đối thủ, Hàn Thiên bình tĩnh nói.

-ngày hôm nay ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi trở về rồi liền nhớ rõ cho ta, nếu một ngày nào đó ta và ngươi gặp nhau trên chiến trường thực sự, ta…Hàn Thiên sẽ không nương tay với ngươi nữa đâu.

Liêu Kiến Anh nghe được lời này liền phẫn nộ chưa từng có, hắn gào lớn.

-đừng có nói cái giọng đó với ta, tên khốn kiếp nhà ngươi chẳng là cái đinh gì trong mắt ta cả?.

Hàn Thiên vẫn không đáp lời Liêu Kiến Anh, rất nhanh chóng, một mũi tên bảo khí đã được hắn lắp vào cung, Liêu Kiến Anh chứng kiến cảnh này cũng không dám xem thường, nhanh chóng nhảy lên cao hơn ba mươi trượng, một phủ kinh thiên của Liêu Kiến Anh đã nhanh chóng hướng Hàn Thiên mà chém xuống.

Bất quá tiểu kim được lệnh của Hàn Thiên liền không có dây dưa, trực tiếp đưa Hàn Thiên bay lên cao hơn trăm trượng, Liêu Kiến Anh hiện thời liền vô phương tiếp cận Hàn Thiên hắn.

Không thể làm gì Hàn Thiên, Liêu Kiến Anh liền chuyển mục tiêu sang Nhược Mộng.

-bỏ chạy sao? thế thì nữ bằng hữu này của ngươi không xong rồi.

Vừa dứt lời Liêu Kiến Anh đã hướng chỗ Nhược Mộng mà công tới, để thêm phần chắc chắn, Liêu Kiến Anh đã dồn hết toàn bộ thần thông mà mình có vào đòn này, trước là chấn địa kích khống chế mặt đất, sau là chấn minh cuồng âm cản trên không trung, cuối cùng chính là một phủ hủy thiên diệt địa của Liêu Kiến Anh hắn trong trạng thái mạnh nhất.

Nhược Mộng từ sớm đã có chuẩn bị, pháp trượng khẽ chỉ về phía trước, ba ma pháp cực mạnh liên tục được nàng dùng đến.

“thủy linh tráo”

“đại băng vệ bích”

“thiên mộc lao lung”.

Liều sau đó chấn địa kích của Liêu Kiến Anh đã đến, Nhược Mộng nhanh chóng dùng thuật phiêu phù bay lên không trung tránh né, tiếp theo thủy linh tráo lập tức xuất hiện bao quang người nàng.

Chấn minh cuồng âm của Liêu Kiến Anh đánh lên thủy linh tráo, thế nhưng âm thanh cùng xung lực gặp nước liền bị hấp thu hết vào trong, thủy linh tráo dao động cực mạnh, luồn nước linh hoạt dù tung tóe khá nhiều nhưng vẫn thành công chặn đứng thần thông bá đạo kia của Liêu Kiến Anh.

Sự đời đôi khi rất lạ, một thứ cứng như đá lại bị sóng âm dễ dàng chấn vỡ, thế nhưng trước thứ mềm mại như nước, sóng âm bá đạo kia chỉ có thể thúc thủ vô sách, kết quả hai thần thông khống chế của Liêu Kiến Anh đều bị phá giải.

Trong lúc Liêu Kiến Anh một đường xông tới, hơn mười tấm tường băng cực lớn đã nhanh chóng hiện lên, khai sơn phủ của Liêu Kiến Anh uy lực cực mạnh, tường băng vừa dày vừa kiên cố cứ thể bị hắn xẻ ra làm hai.

Liêu Kiến Anh Phá nát hơn bảy tấm tường băng Nhược Mộng rốt cuộc đã phiêu phù đi mất, ngay lúc này hàng đống dây leo khổng lồ từ dưới mặt đất đã khóa chặt lấy Liêu Kiến Anh, dù đã biết được đòn này sẽ có biểu hiện ra làm sao, nhưng mà Liêu Kiến Anh chưa lần nào tránh thoát được, dây leo cứ thể xuất hiện trong không gian, trừ khi có thần thông hỏa hệ, nếu không muốn khắc chế chiêu thức này vẫn là bất khả.

Liêu Kiến Anh chỉ bị trói chân một vài giây, bất quá từng đó là quá đủ để Hàn Thiên tích tụ đủ lực rồi.

Xuyên qua bầu trời cao cách đó hơn trăm trượng, Hàn Thiên song thủ ánh lên quang mang kim sắc đang tụ lực giương cung, một tiễn kinh thiên của hắn đã hoàn thành, tiễn này đã dồn hết ba phần chân nguyên lực cuối cùng của Hàn Thiên hắn, một tiễn dồn hết ba phần chân nguyên lực, lại kéo cung với sức nặng bảy ngàn cân, uy lực của tiễn này thực sự là mạnh nhất từ trước đến giờ Hàn Thiên có thể thi triễn ra.

Ánh mắt lóe lên quang mang, Hàn Thiên thở ra một hơi nói.

-kết thúc rồi!.

Nhất tiễn phát ra như xuyên vân phá hải, Liêu Kiến Anh mắt thấy một tiễn kinh thiên đang đến, hiện tại ngoài dồn hết chân nguyên lực vào bá vương khải giáp để chống đỡ, hắn không còn con đường nào khác để đi.

Choang một tiếng rồi ầm một tiếng, trong lúc hơi thở của mọi người vẫn còn ngưng trệ vì một tiễn kinh nhân của Hàn Thiên, kết quả của trận đấu đã điểm, Liêu Kiến Anh dù đã vận toàn lực chống đỡ, vẫn bị một tiễn của Hàn Thiên bắn xuyên tim, uy lực của tiễn mang vẫn không ngừng lại, sau khi phá hủy một góc khán đài rồi ghim chặc Liêu Kiến Anh xuống nền đất, một tiễn kinh nhân kia mới chịu ngừng.

Trái tim bị hủy, chân nguyên lực cũng đã cạn, hơn tất cả là bản thân đã bị đánh rơi xuống đài, nhất chiến phong vương này, Liêu Kiến Anh hiện tại đã thua rồi.