Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 6: Nỗ lực



“Tiểu Miên Miên, vì sao không ăn a.” Tra Dịch Quan tan tầm sớm, đem về cho Trình Tư Miên một chút bánh ngọt của cửa hiệu nổi tiếng, lúc trước cũng mang về cho cô một lần, lần đó Trình Tư Miên ăn rất vui vẻ, nhưng hôm nay một chút cũng không ăn.

Suy nghĩ của Trình Tư Miên còn ở chỗ của Tô Hiển Ngôn chưa có trở về, đương nhiên không rảnh ăn bánh ngọt, hôm nay từ trường học trở về, những lời mà Tô Hiển Ngôn nói luôn luôn xoay quanh trong đầu cô.

Lần đầu tiên Trình Tư Miên bắt đầu tỉnh lại, cô có phải thật sự như Tô Hiển Ngôn nói,, rất buông thả hay không.

Cô đã từng không học vấn không nghề nghiệp, muốn làm gì thì làm là vì trong lòng cô có oán hận, oán hận ba mẹ mặc kệ cô. Nhưng mà lúc đó cô có điều kiện để lãng phí.

Hiện tại có lẽ cô vẫn còn oán hận ba mẹ, nhưng mà, cô đã mất đi điều kiện kia, cô có muốn oán hận thì bản thân cũng phải trải qua thật tốt, cô không thể càng ngày càng tệ được, nếu cô như vậy những người khó chịu với cô sẽ chế giễu, làm cho những người đã từng không cần cô cảm thấy, bọn họ làm như vậy là quyết định sáng suốt...

“Tiểu Miên Miên, cô không ăn thì tôi sẽ ăn hết nha.”

“Trà Nhất Quán, thực ra Tô Hiển Ngôn là loại người nào.”

“Là zha, chữ thứ nhất.” Tra Dịch Quan không nói gì sửa đúng. (Tra có hai nghĩa: zha (họ Tra) & chá (đọc giống với cây Trà))

“Tôi biết anh rất cặn bã (Tra cũng có nghĩa là cặn bã)... Việc này không quan trọng.” Trình Tư Miên thực sự nghiêm túc nhìn Tra Dịch Quan, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết Tô Hiển Ngôn là người như thế nào là được rồi.”

Tra Dịch Quan rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Khiêm tốn lễ phép, tao nhã, ở bên ngoài nhìn như rất vô hại, đặc biệt hấp dẫn nữ giới, đương nhiên, so với tôi vẫn kém một chút.”

“Cái trước tôi đồng ý, cái sau... Có thể thành thật một chút hay không.”

Tra Dịch Quan, “Con nhóc lừa đảo như cô thì biết cái gì.”

“Còn có gì nữa.”

“Còn có... Lấy kinh nghiệm vài năm nay cùng hắn ở chung, hắn tuyệt đối không phải dạng người lương thiện gì. Nếu quả thật nhìn dễ nói chuyện như bên ngoài, công ty chúng ta cũng sẽ không thể thuận lợi phát triển như vậy. Trên thương trường cạnh tranh kịch liệt như vậy, đã sớm bị cắn đến xương cốt cũng không còn.”

“Ừ...” Cái này thì cô đồng ý, từ trong ra ngoài cô đều cảm thấy Tô Hiển Ngôn không đơn giản.

“Ôi cô hỏi cái này làm cái gì.”

“Không có gì...” Chỉ là hôm nay nghe hắn nói những lời này, cảm thấy ánh mắt hắn có chút khác thường, không chỉ có giáo dục cô, mà càng giống như là... Tự mình đã trải qua?

“Không còn sớm, tôi muốn đi ngủ.” Trình Tư Miên cũng đoán không ra, chỉ có thể lên lầu trở về phòng.

“Ôi, thực không ăn bánh ngọt à.”

“Bỏ vào tủ lạnh đi, ngày mai tôi ăn, cám ơn anh.”

“Con nhóc kia, qua đêm thì không thể ăn được nữa!”

“Không có việc gì.” Trình Tư Miên không có nghe Tra Dịch Quan nói gì nữa, trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Tra Dịch Quan lắc đầu, đứng dậy đem bánh ngọt vào phòng bếp.

Hơn mười một giờ đêm, Trình Tư Miên đi xuống lầu, vào phòng bếp lấy nước uống.

Vừa uống xong xoay người, đột nhiên phát hiện một bóng trắng đứng phía sau, cô sợ tới mức suýt chút nữa đem cái ly không trên tay đập xuống đất, “Anh, anh đi đường như thế nào lại không phát ra thanh âm!”

Tô Hiển Ngôn nhìn cô một cái, “Có thể là do lỗ tai cô không tốt lắm.”

“... Trễ như vậy anh tới phòng bếp làm chi.”

Tô Hiển Ngôn lấy một cái ly thủy tinh trong ngăn tủ ra, “ Giống cô thôi.”

“A...”

Trình Tư Miên đứng ở bên cạnh hắn, nhìn hắn khẽ ngửa đầu uống nước.

Đều là người, đều là uống nước, nhất cử nhất động của Tô Hiển Ngôn lại làm cho người ta cảm thấy vạn phần nho nhã, yết hầu bởi vì nuốt nước mà hơi hơi phập phồng, đường cong kia... Không hiểu vì sao rất dụ hoặc người.

Trình Tư Miên cũng không biết vì sao mặt liền đỏ bừng, trái tim giống đột nhiên bị xiết chặt, có chút hô hấp không thông. Cô hít sâu một hơi, kích động dời đi tầm mắt, sau đó bỏ cái cốc xuống bước nhanh khỏi phòng bếp.

“Trình Tư Miên.” Phía sau truyền đến thanh âm từ tính của hắn, ngăn cản cô bước tiếp.

“A?”

Tô Hiển Ngôn nói, “Chăm chỉ lên lớp, cuộc thi lần sau, đừng trở thành cái thứ nhất đếm ngược.”

Trình Tư Miên quay đầu nhìn hắn một cái, “Tôi sẽ cố hết sức.”

Khóe miệng Tô Hiển Ngôn khẽ cong, có chút lười nhác tựa vào bệ kính, “Không phải cố hết sức, mà là nhất định.”

“...”

“Thế nào, làm không được?” Tô Hiển Ngôn khẽ nhíu mày, “Là ai nói, sẽ nghe lời tôi nói?”

Con ngươi Trình Tư Miên trừng lớn.

“Như thế nào, vừa nói đến học tập đã muốn nữa đường bỏ chạy.” Tô Hiển Ngôn bỏ xuống cái cốc đi đến gần cô, cúi người để tầm mắt hai người ngang nhau, “Lần sau nếu kiểm tra ra thành tích tốt, có thể nhận thưởng từ chú của cô đó.”

“Vậy anh cũng sẽ khen thưởng tôi sao.” Trình Tư Miên chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

Trong mắt Tô Hiển Ngôn nỗi lên chút ý cười, đến cùng vẫn là trẻ con, “Được, có tiến bộ sẽ có khen thưởng.”

“Tốt lắm, tôi nghe lời anh, chăm chỉ học tập, anh đừng quên đã đáp ứng tôi là tốt rồi.”

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn đứng thẳng, rất tùy ý vỗ vỗ đầu cô, “Được rồi, ngày mai còn phải lên lớp, về phòng đi ngủ đi.”

“Được.” Trình Tư Miên cong cong khóe môi, vừa chạy vừa nhảy lên lầu.

Tô Hiển Ngôn thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng cô, nhìn về phía ánh trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Trình Tư Miên... Đứa nhỏ này làm hắn nhìn đến bản thân lúc nhỏ. Tô Hiển Ngôn tràn ra một tia cười khổ, bởi vì quá rõ ràng cảm giác bị người vứt bỏ, cho nên mới sẽ động lòng trắc ẩn, mới sẽ cảm thấy đứa trẻ như vậy làm cho người ta có chút đau lòng đi.

Ngày thứ hai ở trường học.

“Muỗi, hôm nay nếu thấy tôi buồn ngủ, cậu nhất định phải hung hăng tát tôi.” Vẻ mặt Trình Tư Miên có chút xơ xác nói.

Phó Tử Văn, “A? Vì sao a.”

“Đương nhiên là phải chăm chỉ học tập!” Từ trong túi sách Trình Tư Miên lấy ra sách toán học, “Tiết này là tiết toán học phải không.”

“... Ừ.” Phó Tử Văn hồ nghi nhìn cô, “Tư Miên, cậu uống lộn thuốc à?”

“Sao có thể nói như vậy, đây gọi là cải tà quy chính!”

“A ~ Cậu chịu chăm chỉ nghe giảng bài vậy thật sự là quá tốt rồi.” Phó Tử Văn nói, “Ngày hôm qua họp phụ huynh xong liền suy nghĩ lại sao?”

“Ừ, có người buộc tôi phải suy nghĩ lại.” Nét mặt Trình Tư Miên biểu lộ ra chút tươi cười, “Còn nữa, lần sau nếu tôi kiểm tra đạt thành tích tốt, còn có khen thưởng lớn nữa.”

“Thật sự, ai a ai a, có phải là anh trai kia của cậu hay không?”

“Ừ hừ.”

“Tư Miên, sáng sớm hôm nay còn có người lôi kéo tôi hỏi anh cậu tên gì đó, bọn họ không dám hỏi cậu, tôi bị hỏi, nhưng mà tôi nào có biết đâu.” Phó Tử Văn lắc đầu, “Ôi, anh cậu tên gì vậy.”

“Mấy đứa nhóc xấu xa đó muốn làm gì, Tô Hiển Ngôn là người mà bọn nó có thể đụng đến sao.” Trình Tư Miên hừ lạnh.

“Tô Hiển Ngôn?” Phó Tử Văn ngẩn người, “Không phải là anh cậu sao, các cậu, không cùng họ à.”

Trình Tư Miên liếc cô một cái, “Kỳ thực hắn là bạn của chú tôi.”

Phó Tử Văn nháy mắt mấy cái, có chút phản ứng không kịp, “Bạn của chú, vậy không phải cậu phải kêu là chú sao...”

“...”

“Hơn nữa, vì sao hắn lại đến họp phụ huynh giúp cậu nha.”

“Hư, đừng nói cho người khác, bằng không nếu bị chủ nhiệm lớp biết, về sau hắn liền không thể đi họp phụ huynh cho tôi, trước mặt chủ nhiệm lớp, hắn, chính là anh họ của tôi.”

“Oh.” Phó Tử Văn chống cằm, “Vậy Tô Hiển Ngôn kia cũng là người tốt, ngay cả chuyện của cháu gái bạn thân cũng đều giúp.”

Trình Tư Miên im lặng một chút, trong mắt xẹt qua một tia mềm mại, “Ừ, hắn thật sự rất tốt.”

Trình Tư Miên chưa từng nghe qua một chút bài học trong chương trình học, cho nên muốn bỗng chốc liền hiểu rõ nội dung bài giảng của giáo viên thật sự rất khó khăn.

Kết quả là, đối với bài tập toán học hôm nay, một bài Trình Tư Miên cũng làm không được. Sau hơn nửa giờ lãng phí, cuối cùng cô hạ quyết tâm, cầm lấy sách bài tập đi tới phòng của Tô Hiển Ngôn.

Nhưng vừa đến cửa phòng cô lại không dám lên tiếng, cô cầm sách bài tập toán học trầm tư, do dự không biết có nên gõ cửa hay không. Công việc của Tô Hiển Ngôn bận rộn như vậy sẽ có thời gian giảng bài tập cho cô sao, hơn nữa, một chút cô cũng không biết, vạn nhất hắn giảng lại còn nghe không hiểu, không phải sẽ rất ngốc sao?

Cọ xát nửa ngày, Trình Tư Miên vẫn là từ bỏ, quên đi, vẫn nên để ngày mai đến hỏi hỏi Phó Tử Văn...

“Làm sao vậy.” Thanh âm trong vắt đột nhiên từ phía sau truyền tới, Trình Tư Miên ngẩn người, cầm sách bài tập quay đầu lại.

Ngọn đèn u ám trên hành lang, hắn đứng ngược sáng, một vài tia sáng dừng ở đầu vai hắn, nhu hòa lại ấm áp. Hắn đi lên phía trước, trên tay cầm một tách cà phê thơm nức, “Có việc tìm tôi sao?”

“A, không có việc gì... Có, có việc.”

Tô Hiển Ngôn câu môi cười, “Rốt cuộc là có việc hay không có việc.”

“Có...” Trình Tư Miên hướng về phía trước đưa lên sách của cô, do dự mãi cuối cùng vẫn nói, “Anh không phải nói phải chăm chỉ học tập sao, tôi học, nhưng mà, hiệu quả cũng không được tốt.”

“Hử?”

“Tôi làm không được.” Trình Tư Miên nhìn thẳng hắn, “Tôi nghiêm túc nghe giảng, nhưng nghe xong lại không hiểu.”

Tô Hiển Ngôn bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó đi ngang qua người cô mở cửa phòng, “Vào đi.”

Trình Tư Miên nghĩ, hắn đây là nguyện ý dạy cho cô, vì thế cô liền vui vui vẻ vẻ đi theo sau Tô Hiển Ngôn vào phòng. Lại nói tiếp, cô tới đây lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Tô Hiển Ngôn.

Tiến vào mới phát hiện, phòng của Tô Hiển Ngôn so với phòng của cô, hoặc là so với phòng của Tra Dịch Quan hay Trình Tần đều không phải lớn hơn một chút...

Phòng toàn bộ đều được trang hoàng bằng những màu sắc đơn giản, trắng, xám, đen... Rất phù hợp với Tô Hiển Ngôn. Bất quá đặc biệt làm Trình Tư Miên chú ý chính là khu vực máy tính dựa vào ban công của hắn, ba máy tính lớn vòng quanh xoay tròn, đẩy ra ghế dựa, cái bàn rất lớn, trên bàn để rất nhiều văn kiện.

“Phòng anh vì sao lại để nhiều máy tính như vậy.” Cô tò mò hỏi.

“Công việc cần.”

“A, thật là đồ sộ, giống như tiệm net vậy.”

Tô Hiển Ngôn, “...”

Tô Hiển Ngôn đi qua thu dọn hết văn kiện trên bàn, vừa thu dọn vừa nói, “Ngồi ở đây làm đi, cái nào không biết thì hỏi tôi.”

“Đợi một chút!” Trình Tư Miên mắt sắc, từ một sấp giấy trong tay hắn rút ra mấy tờ, “Đây là cái gì, vẽ thật là đẹp.”

“Thiết kế nhân vật trong trò chơi.”

“Trò chơi?” Nha, cô nghĩ tới, lúc trước khi ba cô còn ở hình như có một lần nói Trình Tần làm việc có liên quan đến trò chơi, chỉ là cô không để ý, sau này cũng không có hỏi qua.

“Cái này là anh vẽ sao?”

“Không phải.” Tô Hiển Ngôn lôi kéo ghế dựa để cô ngồi xuống, “Họa sĩ vẽ, thành phẩm ở nơi này của tôi mà thôi.”

“Oh.” Trình Tư Miên nhìn bản vẽ không chuyển mắt, “Thật sự nhìn rất đẹp mắt.”

“Vui như vậy? Lần sau có áp phích thì để Trình Tần mang một bức về cho cô.” Tô Hiển Ngôn nói.

“Tốt tốt.” Trình Tư Miên ngửa đầu nhìn hắn, “Nhân vật nhìn bắt mắt như vậy, trò chơi nhất định cũng rất thú vị, chờ trò chơi của anh hoàn thiện tôi cũng muốn chơi.”

Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua chút ý cười, gõ gõ cái trán của cô, “Trước hết giải quyết việc học của cô rồi hẵn nói đến trò chơi.”