Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 9: Tiểu thịt tươi: ᒪàʍ Ŧìиɦ ở cửa sổ chung cư (H)



Phàn Tinh Thần để cô quỳ trên bệ cửa sổ, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đã sưng to của anh mà đâm vào.

“A…”

Hai người cùng lúc hít vào một hơi.

Anh quá gấp gáp, đường vào bên trong chưa thực sự đủ ướt, Phàn Tinh Thần cảm giác qυყ đầυ của mình bị chèn ép có chút đau, vừa đau vừa sướиɠ. Ban đầu Như Nhân cũng cảm thấy có chút đau rát, nhưng cảm giác được lấp đầy đã khiến cho cô thỏa mãn mà chảy càng nhiều mật dịch, bôi trơn khe hẹp nơi giao hợp của hai người.

Phàn Tinh Thần ở sau lưng cô co rút dường như đã bắt đầu di chuyển.

“Chị, chị nghĩ xem nếu có người nhìn thấy sẽ như thế nào?”

“A…”

“Thấy cũng không sao, em muốn toàn thế giới biết chuyện em và chị đang làm.”

“Em, điên rồi.”

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của du͙© vọиɠ, ánh nhìn chăm chú của đèn trần, anh và cô đang làm một chuyện không thể nói. Có lẽ ở một góc nào đó, có người đang dùng ống nhòm quan sát, thấy được cảnh tượng này ở cửa sổ, càng nghĩ đến, cảm giác đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho côn ŧᏂịŧ của Phàn Tinh Thần càng sưng to, nơi giao hợp càng ướŧ áŧ, âm thanh va chạm trở nên đều đều.

Phàn Tinh Thần hôn lung tung lên lưng cô, niết lấy đầṳ ѵú, hai bên ngực như sắp tràn ra khỏi bàn tay anh, lực mạnh tới nỗi cô như cảm thấy sữa mẹ sắp trào ra.

Cô thở dốc liên tục dưới thân anh.

Vốn dĩ là ngẫu nhiên, nhưng chính sự tiếp xúc da thịt này đã khiến cô, người từng bị gia đình và đạo đức giam cầm lâu ngày, sinh ra từng đợt kɧoáı ©ảʍ.

Đột nhiên, Phàn Tinh Thần rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cơ thế cô, Như Nhân có chút hoang mang, đang định quay lại hỏi anh có chuyện gì xảy ra, liền thấy Phàn Tinh Thần quỳ xuống đất, tiến điến nơi giữa hai chân cô. Anh hơi hơi ngẩng đầu, đẩy hai chân đang khép chặt ra, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ lấy khe hở đó.

!!!

Đầu Như Nhân như muốn nổ tung.

Cô không hề ghét việc khẩu giao, nhưng bị một thiếu niên mới quen biết có ba ngày đột nhiên quỳ xuống hầu hạ mình thì không khỏi kinh ngạc, cảm giác bất ngờ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác cơ thể của cô, khiến cô mềm oặt thành một vũng nước.

Đầu lưỡi của anh quét khắp âʍ ɦộ của cô, mùi vị đặc biệt khiến anh muốn hút hết toàn bộ. Nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy quá nhiều, anh không thể nào mυ'ŧ hết, chất lỏng theo khóe miệng của anh chảy xuống, men theo cằm trượt xuống xương quai xanh đầy khiêu gợi. Côn ŧᏂịŧ của Phàn Tinh Thần vẫn dựng đứng giữa tiếng rên yêu kiều của cô.

Một lúc sau, Phàn Tinh Thần đứng dậy, một lần nữa đâm vào nơi anh vừa hôn qua, mạnh mẽ va chạm.

“Chị, em muốn bắn.”

“A…” Như Nhân cũng hy vọng anh cắm rút nhanh hơn, đưa cô lên cao trào: “Bắn đi…”

Chiếc đèn trước mặt Như Nhân bắt đầu rung lắc, dường như trong mơ hồ mông cô càng vểnh cao, đón nhận từng đợt va chạm mạnh mẽ của anh.

Cuối cùng Phàn Tinh Thần gầm nhẹ một tiếng, bắn hết trong cơ thể cô.



Như Nhân chỉ làm một lần, sau đó liền sửa sang quần áo của bản thân nói rằng muốn trở về. Phàn Tinh Thần cho rằng có không hài lòng, gián lấy cô, biểu cảm ủy khuất chờ mong hỏi: “Chị, có phải em biểu hiện không tốt hay không.”

Như Nhâ đang chỉnh lại áo ngực cho ngay ngắn, vỗ nhẹ vào gương mặt đỏ hồng vì kí©ɧ ŧìиɧ của anh, hôn lên môi anh một cái.

“Chị thật sự muốn trở về.”

Phàn Tinh Thần vuốt ve môi của mình, đây là lần đầu tiên Như Nhân chủ động hôn anh.

“Em tiễn chị xuống lầu.”

Như Nhân từ chổi: “Nhỡ may gặp phải bạn học của em thì sao?”

Phàn Tình Thần bày ra dáng vẻ không sao: “Em sẽ nói chị là chị gái ở dưới quê lên thăm.”

Như Nhân không lay chuyển được anh, liền bất đắc dĩ để anh tiễn cô một đoạn. Hai người vừa mới mở cửa ra ngoài, liền thấy hàng xóm phía đối diện đúng lúc vừa về, đang mang theo một cái túi nhìn về phía bên này.

Như Nhan lập tức hóa đá.

Chắc hẳn Kỷ Tuyên Vũ cũng vậy.

“Có chuyện gì vậy chị?”

Phàn Tinh Thần không nhận ra điều gì bất thường, nhưng Như Nhân dường như đang bị mất hồn.

Kỷ Tuyên Vũ mở cửa, lặng lẽ đi vào rồi đóng cửa lại.

“Không có gì.”

Như Nhân vừa trải qua kinh hoảng, vẻ mặt hồng hào sau khi hoan ái đã biến mất không chút sót lại, mặt cô trắng bệch, cô cũng cảm giác được tay chân mình trở nên lạnh lẽo.

Phàn Tinh Thần nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”