Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 5: Tiểu thịt tươi: Không thoải mái sao (H)



Anh lại tách ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người, hai tay vòng lại phía trước, đưa tay xoa nắn bộ ngực của cô.

Phàn Tinh Thần hỏi nhỏ: “Chị, chị thoải mái không?”

Theo động tác của anh, cái đó như chà xát với mông của cô, Như Nhân dần cảm thấy được sự khác biệt, liền muốn có cái gì đó lấp đầy nơi đó.

Như Nhân nói: “Không đủ thoải mái.”

Phàn Tinh Thần sửng sốt một lúc, rồi chợt hiểu ra. Anh chen vào giữa hai chân cô mà ma sát.

“Như vậy được chứ?”

Như Nhân nói: “Tạm được.”

Phàn Tinh Thần khiến cho dòng nước chảy vào giữa hai chân bọn họ, rửa sạch đi lớp bọt, nhưng dường như vẫn trơn trượt như trước.

Anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xác định được trọng tâm mà tiến vào trong.

Không ngoài dự đoán của anh, Như Nhân cất lên tiếng kêu rêи ɾỉ.

Nhưng Phàn Tinh Thần vẫn không dừng lại mà hỏi: “Thế này thì sao?”

Như Nhân nói: “Không khó chịu chút nào.”

Cách trêu ghẹo khẩu thị tâm phi khiến Phàn Tinh Thần hưng phấn: “Chị, có phải là em quá nhanh khiến cho chị cảm thấy không thỏa mãn không?”

Sự trêu đùa rõ ràng khiến cho Nhân Như vừa tức vừa xấu hổ, nhưng cơ thể vẫn không thể cưỡng lại mà dán vào người anh.

Cô khẽ cắn môi: “Cậu nghĩ hay lắm đấy.”

Phàn Tinh Thần bỗng nhiên rời khỏi cơ thể của cô, Như Nhân hoang mang quay đầu lại nhìn anh, cho rằng anh đã tức giận, không ngờ Phàn Tinh Thần bỗng nhiên ngậm lấy môi cô, đẩy cô về phía trước, ôm cô mà va chạm kịch liệt.

Vốn dĩ, Như Nhân cũng rất thích tư thế tiến vào từ đằng sau này, hai chân càng thêm kẹp chặt hơn, áp lực lên đối phương càng mạnh, bản thân cô cũng có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ nhất của cơ thể mình.

Nhưng đối với Phàn Tinh Thần, cảm giác này quả thật mất hồn.

Âm thanh ào ào tiếng nước chảy giống như đang che dấu, khiến cho người đàn ông càng thêm làm càn, đó không phải là giả vờ rêи ɾỉ mà là tiếng khóc đầy chân thực, khiến cho người đàn ông phía sau cô càng được khích lệ, phấn khích để thể hiện bản thân.

“Hử.. Vẫn không thoải mái sao?”

Phía sau bên trong nỗi du͙© vọиɠ, Phàn Tinh Thần vẫn cố chấp muốn có câu trả lời.

Như Nhân bỗng cảm thấy chàng trai trở nên đáng sợ trong một khoảnh khắc, có chút nhiệt tình nhưng vẫn giữ nguyên ba phần tỉnh táo, cô hy vọng người mình đang hẹn hò không phải là một con cừu nhỏ, mà chỉ đơn giản là tiểu sói xám mới khai trai.

Như Nhân cũng có sự kiên trì của cô, thốt ra những âm thanh rời rạc: “Không…”

Phàn Tinh Thần nở nụ cười, năm lấy cặp mông của cô ra sức ra vào, không ngờ càng khiến âm thanh bọt nước ngày càng to hơn, có thể so sánh với tiếng rêи ɾỉ của cô.

Anh đã đến, Như Nhân bỗng nhiên ngưng trệ một chút, Phàn Tinh Thần cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi cô lại có phải ứng kỳ lạ như vậy.

“Chị…Có phải chị muốn em nhanh lên không?”

Như Nhân nghiến răng nghiến lợi: “Nhanh lên một chút…”

Kỹ năng tốt nhất của Phàn Tinh Thần là tốc độ, anh giữ vững cô rồi hít một hơi thật sâu, ra vào cơ thể cô với tốc độ và sức mạnh như chưa từng có, tiếng bạch bạch trở nên đều đều.

Như Nhân cảm thấy người phía sau mình vốn dĩ không phải là người mà là một con robot nào đó còn mạnh hơn cả máy móc, sau đó cô liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn cảm giác gì nữa.

Phàn Tinh Thần ngừa đầu ra sau, rũ bỏ nước trên mặt, gầm một tiếng rồi bắn hết vào trong cơ thể cô.

Như Nhân đã kiễng chân không ngừng, hai chân vốn đã yếu ớt, mệt đến mức muốn ngã xuống đất, Phàn Tinh Thần đã kịp thời đỡ lấy cô.

“Thỏa mái không?”

Như Nhân choáng váng, cô cười lắc đầu: “Không thoải mái.”

Phàn Tinh Thần cũng không bực bội, hôn lên môi cô: “Vậy lần sau em sẽ khiến chị thoải mái hơn.”

Như Nhân đột nhiên muốn nói đồng ý.

------

Như Nhân về nhà liền tắm rửa một lần nữa. Cơ thể đỏ bừng được bao bọc bởi nước nóng, nhưng cô vẫn còn cảm nhận được dư vị còn sót lại của tìиɧ ɖu͙©, nghĩ đến đây, má cô càng đỏ hơn.

Cô vẫn còn phấn khích, ngoài cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi được thỏa mãn thể xác, thì cảm giác trả thù được Diêu Lỗi cũng khiến cô hả hê vô cùng.

Cô bắt đầu tưởng tượng phản ứng của Diêu Lỗi khi phát hiện.

Sẽ thất vọng? Hay nổi giận?

Diêu Lỗi rất ít khi nổi giận với cô, điều này từng là một trong những lý do khiến cô không ly hôn.

Nhưng khi từ trong phòng tắm bước ra, nhìn căn phòng trống rỗng, cô liền cảm thấy mất mác.

Ở cái độ tuổi ổn định này, suy cho cùng cô vẫn mong muốn một gia đình ấm cúng.

Như Nhân ổn định tâm trạng của mình, vác trên vai chiếc ba lô rồi đi ra khỏi nhà.

Lớp luyện thi của cô nằm phía sau gần trường đại học của Phàn Tinh Thần, cô thực sự cảm thấy anh không có bất cứ sự đề phòng nào với cô, thậm chí cô còn biết trường đại học của anh, anh còn nói với cô rằng bố mẹ anh mua cho anh một căn chung cư gần trường, lần tới bọn họ có thể đến đó bất cứ lúc nào.

Như Nhân mơ hồ không trả lời. Bây giờ nghĩ lại, có vẻ khá tốt khi dành thời gian với anh sau mỗi giờ học buổi tối.