Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 13: Người đàn ông ở quầy rượu



Căn phòng trên quán bar không khác căn phòng bình thường lắm, hoặc có lẽ bọn họ quá chú ý chuyện gì đó mà không để ý nhiều đến xung quanh.

Điểm khác biệt duy nhất đó chính là lần này Như Nhân không đòi đi tắm nữa, vừa vào đến cửa hai người đã sốt ruột ôm lấy nhau.

Người đàn ông trực tiếp ngậm lấy môi cô, phát ra âm thanh tinh túy. Nụ hôn nóng bỏng như muốn hút lấy linh hồn cô, du͙© vọиɠ sắp trào dâng trong khoảng trống dưới thân không được Kỷ Tuyên Vũ lấp đầy.

Trong khi ôm, người đàn ông không ngừng cọ xát lên cơ thể cô, dùng chính đặc thù của cơ thể mình để kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

Thân thể cô dường như vì bị cọ xát càng trở nên nóng hơn.

Hai người lảo đảo ôm nhau tới mép giường, quần áo của Như Nhân cũng đã cởi phân nửa, vai ngọc cùng bộ ngực sữa thay nhau khoe sắc. Chân cô vấp phải mép giường, mất đi trọng lực ngã xuống giường, người đàn ông cũng ngã theo, nhưng không đè lên người cô, mà hai tay chống bên người cô, vội vàng chống đỡ bản thân.

Người đàn ông nâng người cô lên, vẫn chưa thỏa mãn với bờ môi anh đào của cô, nên quấn quýt đến cổ của cô, xương quai xanh và khe ngực.

Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò độ sâu của rãnh, quét dọc rãnh ngực thành một vệt nước dài, đôi mắt đen láy như pha lê của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi chờ phản ứng của cô.

Như Nhân hơi híp mắt lại, càng thêm quyến rũ.

Cô cũng không chịu thua kém, trực tiếp cởi khuy áo của người đàn ông. Thật ra cô vồn định xé luôn, và cô thực sự đã làm như vậy, nhưng dường như chất lượng của chiếc áo sơ mi này khá tốt, nên chỉ có mấy chiếc cúc là bị bung ra.

Khi vạt áo tuột đến dưới bụng của cô và bờ ngực của người đàn ông lộ ra, Như Nhân thật sự sửng sốt.

Hơn phân nửa bờ ngực của người đàn ông được che kín bởi những màu sắc rực rỡ của hình xăm, rất khó để nhìn được nó là hình gì, nhưng hai núʍ ѵú đỏ sậm vẫn nổi bật giữa đám đông.

Người đàn ông cười nhẹ, bờ ngực cơ bắp theo đó mà phập phồng, những hình xăm đã xé rách lớp vỏ ôn hòa, nhẹ nhàng của anh, cả người mang theo sự hung mãnh, khiến cho người khác cảm giác không thể đυ.ng vào. Nhưng anh vẫn chưa làm gì hung dữ với cô, toàn thân anh lộ ra cảm giác thần bí nhưng lại rất nguyên thủy gợi cảm.

“Sợ rồi?”

Như Nhân nhìn thằng vào đôi mắt anh, người đàn ông này có vẻ rất thích đùa.

Cô không đáp lại câu hỏi của anh mà ngửa cô lên liếʍ nhẹ yết hầu của anh.

Người đàn ông thở dốc và nói ra một câu rất phù hợp với hình xăm trên người mình: “Mẹ kiếp! Cô cũng biết cách tán tỉnh đấy.”

Lần đầu tiên Như Nhân gặp một người nói bậy khi làʍ t̠ìиɦ, cô ngẩn ngơ trong giây lát sau đó là kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể tả, như thể bị ai chửi mắng, cô cũng theo đó mà cởi bỏ xiềng xích.

Lợi dụng lúc cô ngơ người, người đàn ông đã cắn lên môi cô, nói là cắn cũng không sai, người đàn ông giải phóng sức lực, bàn tay to bắt đầu khám phá trên cơ thể cô, anh trực tiếp cởi áσ ɭóŧ của cô ra, phủ bàn tay lên hai luông tuyết trắng nõn nà.

Người đàn ông giống như đang xoa nắn cục bột, chừa thời gian liếc mắt phía dưới một chút, lẩm bẩm trong miệng: “Thật lớn.”

Vừa dứt lời đã cúi đầu, hướng về phía bầu ngực mà ngậm lấy.

Đầu Như Nhân như nổ tung.

Chỉ trong giây lát, cảm giác ngứa ran khi hút sữa biến thành hơi thở hổn hển quanh môi.

Anh như đang xoa dịu cô, sau đó thay thế bằng sự liếʍ láp nhẹ nhàng.

Sức lực vừa mạnh vừa nhẹ, dễ dàng nắm lấy sự hưng phấn của cô.

Như Nhân ôm lấy cổ anh, muốn trả đũa lại anh, nhưng cũng muốn trêu chọc anh hơn.

Nhưng đột nhiên điện thoại di động từ bên cạnh túi Như Nhân vang lên.

Người đàn ông ngừng hành động và lặng lẽ nhìn nơi phát ra âm thanh.

Như Nhân xấu hổ: “Đừng quan tâm đến nó.”

Cô đang định quấn lấy anh, tiếng ồn đã quấy rối du͙© vọиɠ của người đàn ông, anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô: “Cô nghe điện thoại đi.”

Như Nhân không nói lên lời, vì vậy cô phải với lấy chiếc điện thoại.

Là cuộc gọi của Diêu Lỗi.

Như Nhân cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, cô kéo dây váy lên, che đi bộ ngực xinh đẹp của mình, nhưng mất đi chiếc áo ngực khiến hai đầu nhũ hoa vẫn lộ sừng sững tuyệt đẹp dưới lớp vải mỏng, hình dáng của chúng, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy.

Cô quay lưng về phía anh nghe điện thoại.

“Dạ chồng.”

Cô đã quen với kiểu chào này nên câu này đã trở thành một thói quen.

Như Nhân cắn môi dưới, không dám quay đầu nhìn mặt người đàn ông phía sau lưng.