Ham Muốn Cháy Bỏng

Chương 12: Người đàn ông ở quầy rượu: Chúng ra có thể lên lầu được không?



Cái “lần sau” của Kỷ Tuyên Vũ không phải đêm nay, anh không có ý định muốn mời cô về nhà, mà cho dù anh thực sự có mời cô, thì Như Nhân cũng sẽ không đồng ý.

Không phải cô đang khống chế du͙© vọиɠ của bản thân, mà nếu như cô gặp Phàn Tinh Thần trước cửa nhà Kỷ Tuyên Vũ thì mọi chuyện vỡ lở.

Đêm nay Diêu Lỗi không về nhà, Như Nhân càng không muốn về, cũng chẳng muốn gặp ai cả, làm bất kỳ cuộc trao đổi nào nữa, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Một lúc sau cô đi tới một quán bar ở gần đây, tên là Hoàng Minh. Nơi đây cũng không khác gì mấy quán bar khác, nhưng khác ở chỗ trên lầu có một quầy rượu nhỏ.

Sàn nhảy chật chội đầy trai xinh gái đẹp, ai ai cũng nhiệt tình lắc lư eo mình theo điệu nhạc.

Như Nhân không muốn tham gia náo nhiệt, nên chỉ một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, một chân để trên thành ghế cao, đặt chân thẳng tắp, cô cũng tỉ mỉ sửa sang lại chiếc váy ngắn, phòng ngừa trường hợp bị nhìn trộm.

Mấy ngày nay tâm trạng thay đổi rất lớn, Như Nhân cảm giác mình hình như đang trẻ lại, thể hiện rõ nhất ở phong cách ăn mặc. Trước kia cô thường mặc những bộ quần áo có phong cách nhã nhặn, nhẹ nhàng, nhưng mấy ngày gần đây cô đột nhiên lại muốn thử những phong cách khác, hiệu quả cũng không ngoài sự mong đợi.

Ví dụ như người đàn ông đang ngồi cạnh cô từ nãy đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào cô.

“Giúp tôi làm cho vị tiểu thư kia một ly rượu.” Giọng nói của người đàn ông này thật dễ nghe, sau đó cô thấy anh nói tên một loại rượu, lâu rồi Như Nhân không ra ngoài chơi bời, nên cũng không biết đấy là loại rượu gì.

Cô nhìn thoáng qua anh, người đàn ông cũng thừa cơ hội tiến đến gần.

Anh mặc áo sơ mi trắng, nút áo mở hai cúc, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp, tay áo chưa kéo lên hết, lộ ra một nửa chiếc đồng hồ, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

Nước da của anh không trắng, mà là màu da đồng khỏe mạnh, nhưng cũng may là ngũ quan của anh đoan chính, nhìn qua cũng không đáng sợ lắm.

“Đi chơi một mình à?”

Nếu như là trước kia, Như Nhân sẽ không trả lời, tuy nhiên đêm nay trong lòng cô đơn, khiến cô ma xui quỷ khiến mà cười với anh.

“Anh cũng vậy à?”

Người đàn ông gật gật đầu: “Tôi đi một mình.”

Phục vụ đem ly rượu mà anh mới gọi lên, người đàn ông nói: “Loại này rất hợp cho phụ nữ uống.”

“Thật sao?”

Như Nhân nhận lấy, vừa mới đưa ly đến bên môi, chợt nhớ tới gì đó, lại đối diện với mặt anh, người đàn ông ăn ý cũng cô cạn ly.

Như Nhâ nhấp một ít, nói: “Quả thật không tệ, ánh mắt của anh thật tốt.”

Đoạn nhạc lại thay đổi, trên sân nhảy đã có không ít người mệt mỏi bỏ cuộc, khiến sân trống một khoảng nhỏ.

Người đàn ông hất cằm về phía sàn nhảy: “Có muốn xuống chơi không.”

“Được.” Như Nhân đặt ly rượu xuống, nhưng cô vừa mới uống không ít rượu, lại còn ngồi lâu nên lúc đứng dậy cô có chút choáng váng, lảo đảo một cái, người đàn ông vừa hay đỡ lấy cô, Như Nhân liền lao thẳng vào l*иg ngực anh.

L*иg ngực cứng rắn khiến Như Nhân thất thần trong vài giây, cô không nhịn được lại bắt đầu so sánh, người đàn ông trước mắt này so với Phàn Tinh Thần còn rắn chắc hơn.

“Cảm ơn.” Cô hơi áy náy nói.

Anh không lập tức buông tay cô ra, mà lại kéo cô vào sàn nhảy rồi mới chịu buông.

Khả năng nhảy của Như Nhân có hạn, nhưng ở những nơi như thế này, thì nhảy bình thường chỉ cần vui đùa một chút là được, cô giơ hai tay lên, bắt đầu uốn éo vòng eo.

Người đàn ông đứng cạnh Như Nhân, nhìn cô chằm chằm, bất ngờ một đám người như sóng ùa tới xô đẩy khiến anh sít lại gần cô hơn.

Như Nhân cũng không quá trốn tránh, mà mỉm cười đón chào, thậm chí cô còn gỡ bỏ kẹp tóc xuống, do lúc khẩu giao cho Kỷ Tuyên Vũ, cô sợ làm ướt tóc mai nên mới kẹp lên, những lọn tóc hơi rũ xuống, đuôi tóc theo quán tính mà rung rung, gợi cảm và bồng bềnh.

Cho đến bây giờ, Như Nhân mới thực sự cảm thấy bản thân là một da^ʍ phụ.

Người đàn ông cũng cười cười, hòa với ánh sáng mờ ảo, vô cùng quyến rũ.

Anh bắt đầu ôm lấy eo cô và đung đưa theo nhịp điệu của cô.

Như Nhân ngửa đầu ra sau, vừa hay lại cọ vào vai anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Cơ thể vô ý hay cố ý chạm vào đối phương, giống như một que diêm khi chạm vào giấy sẽ lập tức bốc cháy.

Âm thanh của người đàn ông trầm thấp, hơi thở mang theo mùi rượu phóng đại trêu chọc vành tai cô, Như Nhân khẽ run rẩy.

“Nơi này không khí không tốt lắm, chúng ta có thể lên lầu được không?”