Hàm Dục Nở Rộ

Chương 12: Cứng quá, sờ lên không chút thoải mái nào ...



Edit+beta: Team Đậu Xanh

Khi xuống xe, mùi rượu trên người Lâm Mặc Bạch đã bớt đi hơn nửa, trong gió đêm suy nghĩ của anh càng trở nên rõ ràng, nhưng vẫn không giải được nghi hoặc trong lòng mình.

Càng không nghĩ đến người phụ nữ gây rắc rối cho anh trong ba ngày...Không, hẳn phải là 6 năm, lại một lần nữa dùng một phương thức như thế để xuất hiện trước mặt anh.

Váy hoa đơn giản, cánh tay cùng phần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài, còn có một đầu tóc đen mềm mại khiến đầu ngón tay anh ngứa ngáy.

Cô ôm đầu gối cuộn tròn, ngồi ở ngoài cửa nhà anh, giống như một chú chó nhỏ lưu lạc không tìm thấy đường về nhà, chờ có người đem cô nhặt về.

Lâm Mặc Bạch đi ra khỏi thang máy, trong nháy mắt nhìn thấy màn này, ánh mắt đình trệ, giống như đang say rượu, trên gương mặt xuất hiện một chút mê mang.

Lần này, Nguyễn Tình không ngủ thiếp đi, ngược lại nghe được tiếng chân Lâm Mặc Bạch, lập tức ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, mắt đen ngập nước không ngừng chớp, cố gắng để nhìn rõ anh.

Cô uống rượu, hơn nữa còn uống say.

Lâm Mặc Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra Nguyễn Tình có gì không đúng, ngay sau đó nhíu nhíu mày.

" A Bạch! Anh cuối cùng cũng về rồi."

Người đang ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên đứng bật dậy, chạy tới chỗ anh.

Cô cho rằng bản thân mình còn đủ linh hoạt, có thể ôm chặt ngực Lâm Mặc Bạch, lại không biết hai chân tê dại, căn bản không thể đứng vững, ngã nhào về hướng Lâm Mặc Bạch, không có ôm lấy ngực anh mà ngược lại là ôm eo anh.

Cánh tay mảnh khảnh của Nguyễn Tình gắt gao ôm chặt, gương mặt dán lên cơ bụng tinh tráng của Lâm Mặc Bạch, cách một tầng áo sơ mi mỏng, mặt cô bị rượu hun đến nóng bừng, nhanh chóng toả nhiệt lên da thịt phía dưới.

" A Bạch, sao bây giờ anh mới trở về? Anh có biết em đã đợi anh rất lâu ... Chân cũng tê cả rồi ..."

Bình thường cô nói chuyện thanh âm đều mềm mại, hiện giờ say rượu, âm cuối nói ra có chút mơ hồ không rõ, như là dư vị lưu lại của rượu vang cao cấp, không ngừng quanh quẩn.

"Buông tay." Lâm Mặc Bạch rũ mắt , lạnh lùng ra lệnh.

" Ha..ha..ha..." Nguyễn Tình siết chặt, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười ngây ngốc "A Bạch, anh thật hung dữ... Sao lại hung dữ như vậy ... Anh nhất định là A Bạch giả ... A Bạch sẽ không đối xử với em như vậy."

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô buông lỏng một bàn tay, cố gắng nâng lên, muốn sờ mặt Lâm Mặc Bạch, kiểm nghiệm xem anh có phải Lâm Mặc Bạch thực sự hay không.

Nhưng đã say đến mức hoa mắt, với tay căn bản không chạm tới được mặt Lâm Mặc Bạch, ngược lại còn không giữ được, tay ôm trên eo cũng không nắm được, thân thể mềm mại lập tức rũ xuống ...

"Cẩn thận..."

Lâm Mặc Bạch khẩn trương mà buột miệng thốt ra, thần sắc lo lắng chợt loé lên nhưng anh cắn chặt răng, đưa lời nói nuốt lại.

Tay vươn ra thế nhưng không thu hồi mà ôm lấy khuỷu tay Nguyễn Tình, giữ chặt thân thể lung lay sắp đổ.

"A... A Bạch ... May mà có anh ..."

Đôi mắt Nguyễn Tình do say mà lờ đờ nhập nhèm, nở một nụ cười ngốc ngếch, lại một lần nữa ôm chặt Lâm Mặc Bạch.

Lúc này đây, không phải ngực, không phải eo, ôm lấy chính là mông Lâm Mặc Bạch, đôi tay gắt gao leo lên chân dài, đè lên mông phía sau. Còn đưa tay ở trên mà gãi gãi, nhéo nhéo.

"Cứng quá ... A Bạch, cứng quá .... Sờ lên một chút cũng không thoải mái." Nguyễn Tình nhíu mày ghét bỏ.

Mặt Lâm Mặc Bạch lúc đen lúc trắng, hơi thở âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Anh bình thường trừ bỏ công việc, nơi đi nhiều nhất chính là phòng tập thể thao. Bởi vì thường xuyên bơi lội mà trên cơ thể không chỗ nào không cường tráng, cả người gầy nhưng rắn chắc, mặc quần áo mảnh khảnh, cởi ra lại có thịt, cho dù là cơ ngực no đủ hay cơ bụng rõ ràng đều đủ cả, hoàn mỹ lại xuất sắc.

Thậm chí là mông phía sau cũng có một chút cơ bắp, cho dù mặc quần tây cũng lộ ra bờ mông săn chắc rõ ràng.

Nhiều cô gái vì vậy mà điên cuồng, quỳ gối dưới hai chân anh, hiện giờ có người vượt qua Lôi Trì [1], vừa cào vừa véo, thế nhưng lại còn ghét bỏ.

[1] Lôi Trì : tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngữ "足下无过雷池一步"không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.

"Haha... "

Nguyễn Tình bởi vì say rượu mà không nhận ra Lâm Mặc Bạch đang tức giận, cô còn ôm chặt người trong tay, như thế nào cũng không muốn buông, xoay mặt qua lại cọ sát.

Cô nói không rõ ràng, "Nơi này ... Không cứng...Nơi này thoải mái...A Bạch... A Bạch..."

Trong lúc mơ màng, cô duy nhất không quên chính là tiếng "A Bạch" này, một bên gọi, một bên thở hổn hển, một chút cũng không ý thức được, nơi cô cọ mặt vào ... là giữa háng Lâm Mặc Bạch.

Chỗ kia, ngay từ đầu thật là mềm.