Hàm Dục Nở Rộ

Chương 11: Lời nói không biết xấu hổ, nhưng về lý thì lại đúng



Edit+beta: Team Đậu Xanh

*

Đây là mối tình đầu của Lâm Mặc Bạch, với một người không dễ động tình như anh, có thể vì tình cảm mà suy nghĩ, thậm chí vì tương lai của hai người mà đã tính toán tốt hết thảy.

Sau khi đã làm quen một tháng, trong khoảng thời gian tình cảm mặn nồng, Lâm Mặc Bạch thay mặt trường tham gia cuộc thi toán học, giành được giải nhất, mang về chỉ tiêu tuyển sinh của trường Đại học Thanh Hoa, lại phát hiện Nguyễn Tình đã bỏ học.

Là bạn trai của cô, nhưng anh hoàn toàn không biết gì cả.

Ngay cả người giữ liên lạc với anh trong lúc anh tham gia cuộc thi cũng không phải là Nguyễn Tình.

Tất cả những tin nhắn đó, đều do Tần Phong thay mặt cô gửi đi!

Đối với Lâm Mặc Bạch vào thời điểm đó mà nói, anh gần như phải chịu sự phản bội giữa tình yêu và tình bạn.

Trong cơn tức giận, Lâm Mặc Bạch cùng Tần Phong đánh nhau một trận kịch liệt, không lưu tình chút nào, giống như cuộc chiến hung ác của dã thú, cuối cùng hai người đều bị thương.

Cũng chính sau cơn thịnh nộ dữ dội đó, Lâm Mặc Bạch không bao giờ nhắc đến Nguyễn Tình nữa, cũng xem như chưa từng quen biết người này.

Năm đó Nguyễn Tình rời đi có bao nhiêu tuyệt tình, cũng không trách Lâm Mặc Bạch bây giờ lạnh lùng đến như vậy.

"Hừ."

Lâm Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ liền trở lại hiện tại, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, thậm chí đối với việc Tần Phong biết việc Nguyễn Tình xuất hiện cũng không hề kinh ngạc.

"Tại sao cậu chỉ uống rượu mà không nói chuyện? Đừng làm cho tôi giống như đang diễn kịch một mình!" Tần Phong không kiềm chế tính khí nóng nảy, tiếp tục truy hỏi Lâm Mặc Bạch, "Làm sao tôi biết Nguyễn Tình đi tìm cậu, chẳng lẽ cậu không tò mò một chút nào sao?"

Ly rượu trong tay Lâm Mặc Bạch lại một lần nữa cạn sạch, cổ họng anh nồng nặc vị cay nóng của rượu.

Anh nhướng mày, liếc xéo Tần Phong, lạnh lùng nói: "Nếu không phải do cậu nói thì làm sao cô ấy biết được địa chỉ nơi ở của tôi."

Căn hộ của Lâm Mặc Bạch ngay cả mẹ anh cũng không biết nó ở đâu.

"Ha ha ha ha, Mặc Bạch, thật không hổ danh là cậu, nhanh như vậy đã đoán được." Tần Phong bị chọc thủng ý nghĩ, không những không khó chịu mà còn cười to.

"Sau này chuyện của tôi cậu đừng nhúng tay vào." Lâm Mặc Bạch cảnh cáo.

"Chuyện này tôi làm không được." Tần Phong không chút ngại ngùng, nói tiếp, "Nếu cậu không muốn nhìn thấy Nguyễn Tình, có thể gọi bảo vệ đến đuổi cô ấy đi không phải là được rồi sao, tôi nhớ rõ nơi cậu đang ở là chung cư cao cấp, bảo vệ làm việc 24/24 giờ."

Lời này của Tần Phong làm Lâm Mặc Bạch nhíu mày một lúc lâu.

Ba ngày trước, khi Nguyễn Tình xuất hiện bên ngoài cửa nhà anh, anh chưa từng nghĩ tới việc ... đuổi cô ra ngoài.

Tần Phong cận thận chú ý đến vẻ mặt của Lâm Mặc Bạch, nhìn thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, thì biết mình nên dừng ở đây, không dám nói thêm nữa.

Nếu nói thêm nữa, bọn họ có khả năng lại phải đánh nhau.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, trong khoảng thời gian này có rất nhiều phụ nữ mặc quần áo lộ liễu đến dụ dỗ, mong muốn tình một đêm với hai người họ, nhưng toàn bộ đều bị ánh mắt lạnh của Lâm Mặc Bạch nhìn trở về, ngay cả Tần Phong là một bộ dáng công tử hào hoa cũng từ chối.

Thậm chí sau khi nhận được tin nhắn, cậu ta còn gạt ly rượu sang một bên, nói với Lâm Mặc Bạch: "Không uống nữa, không uống nữa, vợ tôi giục tôi về nhà."

"Vợ của cậu? Ha, Tần Phong, tôi nhớ Giang Mạt Nhiên không chịu gả cho cậu mà." Lâm Mặc Bạch không nhẹ không nặng, một câu chọc đúng vào chỗ đau đớn nhất trong lòng Tần Phong.

"Còn có phải bạn bè không đây, làm sao luôn chọc vào chỗ đau của tôi hả? Mẹ kiếp, tôi đã làm cô ấy tám năm rồi, cô ấy sau này cũng chỉ có thể bị tôi chơi, sao lại không phải là vợ của tôi." Tần Phong bùng nổ một câu chửi thề, kiêu ngạo nói.

Lâm Mặc Bạch nghe xong, nụ cười đầu tiên của đêm nay xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Đúng là lời nói không biết xấu hổ, nhưng về lý lại đúng đến ngạc nhiên.

Lâm Mặc Bạch cũng đã ngà ngà say, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, ánh mắt anh mê ly, ngay cả tóc đen cũng phủ tán loạn trước mặt, nhìn như đã say hoàn toàn.

Tần Phong tìm cho anh một tài xế lái thay, đưa anh lên xe, báo địa chỉ, thắt dây an toàn mới xong việc.

Lâm Mặc Bạch ngã vào trên chỗ ngồi, một thân toàn mùi rượu, nhắm mắt lại, nhìn rất giống như đã uống say, phất tay với Tần Phong, "Nhanh cút đi, trở về tìm vợ của cậu đi."

Tần Phong nghe vậy, thể xác và tinh thần thoải mái cười lớn, cuối cùng trước khi rời đi còn lưu lại một câu.

"Mặc Bạch, tôi giúp Nguyễn Tình nhưng cũng là giúp cậu. Nếu cậu thật sự muốn buông bỏ cô ấy thì năm đó cũng sẽ không đến đại học P. Về chuyện của sáu năm trước, cậu thật sự không muốn chính miệng hỏi cô ấy sao?"

Lâm Mặc Bạch nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không nói một lời.

Cho đến khi xe chạy vào màn đêm, anh mới dựa vào cửa sổ xe, mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không hề có chút ý say nào.

"Đại học P..."

Anh nghẹn ngào thấp giọng lẩm bẩm.

Đại học P là ngôi trường mà trước kia Lâm Mặc Bạch đã chọn cho Nguyễn Tình, rất gần với đại học Thanh Hoa, ngoài ra còn có khoa văn học, khoa ngoại ngữ phù hợp với Nguyễn Tình nhất. Chỉ cần bọn họ tốt nghiệp cấp ba là có thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Nhưng cuối cùng người học ở đại học P, không phải Nguyễn Tình, mà là anh.

Anh từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa, thậm chí không ngại đối đầu với mẹ Lâm, bốn năm đại học chưa từng một lần trở về nhà, mãi đến hai năm trước anh tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì hai mẹ con mới nói chuyện trở lại.

Thời điểm điền nguyện vọng, Nguyễn Tình đã rời đi được nửa năm.

Ngay cả chính anh cũng không biết, vì sao mà bản thân lại vào đại học P.