Hải Thượng Phồn Hoa

Quyển 1 - Chương 5



Anhcười ha ha, nhưng vẫn cần mẫn giúp cô chuẩn bị hồ sơ xin việc, lập một bảng biểughi rõ tên gọi, địa chỉ và thông tin quan trọng về mỗi công ty, sau đó giúp côgửi hồ sơ.

Cô vôcùng cảm khái nói: “Tìm việc bây giờ chẳng khác gì mò kim đáy biển”.

Anhnói: “Không sao, chỉ cần kiên nhẫn, nhất định vớt được kim”.

Cuốicùng cô cũng nhận được thông báo đến phỏng vấn ở Bác Viễn, cô rất bất ngờ, bởivì cô không nhớ mình đã từng gửi hồ sơ đến công ty đó, cũng có thể là ThiệuChấn Vinh gửi giúp cô. Cô chẳng hy vọng nhiều, bởi đó là một công ty có tiếngtrong ngành, công việc lại là thiết kế, không rõ vì sao lại cho cô cơ hội điphỏng vấn, nhưng có lẽ vẫn là khi đi tràn trề hy vọng, đến khi trở về lại thấtvọng tràn trề.

Đếnphỏng vấn theo đúng thời gian được hẹn, công ty là một tòa cao ốc nằm tại mảnhđất vàng, từ bên ngoài nhìn thấy không hề tầm thường, đại sảnh hoa lệ, nhânviên ra vào ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc. Đi thang máy lên lầu, cô càng thêm mởrộng tầm mắt, mang đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh vô hình. Đứng ở mộtnơi cao thế này, cảm giác như có thể nắm giữ được cả thế giới.

Phòngtiếp khách cũng được thiết kế rất tinh tế, trang trí đơn giản lại thuận mắt,cửa kính chạm đất đối diện với dãy cao ốc ngay giữa trung tâm thành phố, đưamắt ra xa thấy toàn những nóc nhà phồn hoa, quả nhiên là đỉnh cao của kiến trúchiện đại.

Cô rấtthích nơi này, đơn giản là xuất phát từ niềm yêu thích kiến trúc.

Trưởngbộ phận nhân lực hỏi cô vài câu thông thường, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô Đỗ, cô tốtnghiệp ngành Kiến trúc Đại học T, vì sao lại từ bỏ công việc này đến hai năm?”.

Cô nhanhchóng trả lời: “Tôi muốn dùng thời gian hai năm này để nâng cao năng lực củabản thân”.

Khôngrõ câu trả lời này có đúng không, bởi sau đó trưởng bộ phận nhân lực vẫn mời côtrở về đợi kết quả.

Vốn dĩcô cũng chẳng hy vọng quá nhiều, không ngờ ba ngày sau nhận được điện thoại,hẹn cô đến lần thứ hai.

Lần nàythái độ của cô nghiêm túc hơn, chuẩn bị đầy đủ, kết quả giám đốc bộ phận nhânlực khá hài lòng, cuộc gặp sau đó cũng vô cùng thuận lợi.

Nhậnđược giấy báo trúng tuyển, cô rất vui, dương dương tự đắc gọi điện cho ThiệuChấn Vinh: “Bác Viễn nhận em vào làm rồi”.

ThiệuChấn Vinh cũng rất vui: “Tối nay đi chúc mừng”.

Khôngmay lúc ấy anh có một ca phẫu thuật, liền vội gọi điện cho cô: “Anh sắp phảivào phòng phẫu thuật rồi, em ăn trước đi, xong việc anh đến đón em”.

Đỗ HiểuTô đồng ý, nhưng buổi tối cô lại một mình đón xe điện đến bệnh viện, rồi đứngbên ngoài đợi gần ba tiếng đồng hồ anh mới ra. Anh thấy cô như thế, xót xa nói:“Xa như vậy em đến làm gì? không phải bảo em ăn trước sao? Đói chưa?”.

“Emkhông đói.” Cô nhìn anh, vì đội mũ nên tóc hơi xẹp xuống, nhưng không có vẻ cẩuthả mà trông giống một đứa trẻ hơn. Đứng bên bàn phẫu thuật, phải dùng kínhhiển vi năm sáu tiếng liền, nên sắc mặt anh mệt mỏi như vừa đánh trận xong vậy.

Khoa ngoạirất vất vả, đặc biệt là khoa ngoại thần kinh, mỗi lần phẫu thuật mở hộp sọ sẽliên quan trực tiếp đến sinh mạng người bệnh. Anh nói: “Là một đứa trẻ bị khốiu trong não, ca phẫu thuật thành công, khi ra ngoài thấy mẹ đứa trẻ nhìn bọnanh vừa khóc vừa cười, anh thấy vất vả cũng xứng đáng”.

Dạo nàytrông anh gầy đi, hai mắt có thêm viền đen nhạt nhạt, có lẽ do mùa đông mặcnhiều quần áo nên khuôn mặt gầy hơn. Cô thấy tim mình xót xa, có lẽ là đaulòng, cũng có thể là kiêu ngạo, nhưng chỉ nhìn anh. Anh liền nói đùa: “Sao lạicười anh thế, hôm nay anh rất đẹp trai sao?”.

“Đúngvậy!”, cô níu tay anh, “Bác sĩ Thiệu chữa bệnh cứu người là người đẹp trainhất!”.

Khi ăncơm, cô nói cho anh biết: “Thật ra lúc còn nhỏ, em cũng ước sau này lấy đượcmột bác sĩ hoặc là một kiến trúc sư, bởi em thấy hai nghề này rất cao cả, mộtbên là chữa bệnh cứu người, một bên có thể xây dựng được cả thế giới. Có điềusau này em học kiến trúc nên thấy hơi thất vọng”.

Anhthích nhất ngồi nghe cô kể chuyện, cho nên hỏi: “Tại sao lại thất vọng?”.

“Ừm, cólẽ là vì không giống với tưởng tượng, cảm giác thần bí biến mất, bài học thìnặng nề, bài tập lại quá nhiều, nhất là việc phác họa bản vẽ. Lúc đó em vô cùngchán nản, vẽ mãi vẽ mãi vẫn không được, ức đến phát khóc.”

Anh khôngtài nào tưởng tượng được vẻ yếu đuối của cô, bởi cô lúc nào cũng cố chấp vàkiên cường, dù là một phóng viên bình thường nhưng để chụp một tấm ảnh mà mạohiểm trèo lên ống nước.

Đỗ HiểuTô nhanh chóng hòa nhập được với công việc, vì cô là người mới nên rất chămchỉ, lại chịu học hỏi. Bộ phận thiết kế có rất nhiều người trẻ, nhiều người họcở nước ngoài về nên không khí làm việc vừa thoải mái vừa hoạt bát, quan hệ giữacô và đồng nghiệp hòa thuận, dần dần cô cũng thấy hài lòng với công việc. Khônglâu sau đó cô được tham gia vào một kế hoạch thiết kế lớn, tổng giám đốc hếtlần này đến lần khác dặn dò: “Tân Thịnh là khách hàng lớn của chúng ta, Lâmtổng yêu cầu rất cao cho từng chi tiết nhỏ, vì vậy mọi người nhất định phải chúý. Ninh Duy Thành, Hiểu Tô là người mới, phải chú ý một chút”.

NinhDuy Thành là phó trưởng bộ phận thiết kế, tốt nghiệp Đại học C của Mỹ, tuổi trẻtài cao, làm việc xuất sắc, tổng giám đốc lúc nào cũng coi trọng, lần này giaocho anh ta dẫn mọi người đi gặp phó tổng giám đốc của Tân Thịnh.

Đỗ HiểuTô không ngờ Lâm tổng kia lại là Lâm Hướng Viễn.

“Đây làĐỗ Hiểu Tô của bộ phận thiết kế chúng tôi.”

Nghethấy Ninh Duy Thành giới thiệu vậy, anh ta đưa tay ra với cô: “Hân hạnh”.

Cô ungdung mỉm cười: “Hân hạnh”.

NinhDuy Thành phụ trách mở PPT, Lâm Hướng Viễn rất nghiêm túc lắng nghe. Cuộc họpkết thúc cũng là lúc tan ca, Lâm Hướng Viễn nói với Ninh Duy Thành: “Sắp sáugiờ rồi, mọi người đều vất vả, tôi mời mọi người đi ăn”.

TânThịnh và Bác Viễn có quan hệ hợp tác nhiều năm, nhân viên hai công ty cũng đãquen thuộc như người một nhà. Đỗ Hiểu Tô không muốn thể hiện mình nhỏ mọn nênkhông tìm lý do về trước.

Mọingười đi ăn đồ ăn Hồ Nam, thực ra nhân viên phòng kế hoạch bên Tân Thịnh cũngcòn trẻ nên không khí cởi mở náo nhiệt. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, độtnhiên có người phát hiện: “Nè! Lâm tổng cũng tốt nghiệp khoa Kiến trúc Đại họcT, là bạn học của Đỗ Hiểu Tô chúng ta”.

LâmHướng Viễn im lặng một lát, mới nói: “Đúng vậy”.

Lúc nàytất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Lâm tổng, cùng nói: “Vậy cô Đỗ nhất địnhphải mời Lâm tổng một ly, nói gì thì Lâm tổng cũng là đàn anh của cô”, Đỗ HiểuTô rất bình thản nâng ly đứng lên, “Lâm tổng tuổi trẻ tài cao, có một đàn anhnhư vậy, tôi cũng rất vinh hạnh”.

LâmHướng Viễn cười nói: “Cảm ơn”, rồi cùng cô uống cạn.

Sau khiăn xong, Đỗ Hiểu Tô không về cùng đường với các đồng nghiệp, nên đi một mình.Bỗng một chiếc xe từ sau chầm chậm chạy đến rồi dừng lại, là xe của Lâm HướngViễn, anh ta xuống xe nói với cô: “Anh đưa em về”.

Cô đáp:“Không cần đâu, phía trước là trạm xe điện rồi”.

Anh tanói: “Đều là bạn học, đưa em về cũng là việc nên làm”.

“Thậtra không cần đâu, em chỉ đi hai trạm là đến, cũng không cần đổi xe.”

Cuốicùng anh ta hỏi: “Không có ai đến đón em sao?”.

“Khôngphải, hôm nay anh ấy phải tăng ca, hơn nữa chỗ anh ấy ở cũng cách nhà em kháxa, em không muốn bắt anh ấy đi xa như vậy để đón em.”

Nghecách nói chuyện vô cùng thoải mái giống như gặp lại một người bạn học cũ của côkhiến anh cảm giác như mình vừa mất điều gì đó trong sâu thẳm trái tim.

Cô hầunhư không còn để tâm đến chuyện này nữa. Thực ra cũng rất nhiều lần anh từngnghĩ đến cảnh hai người gặp lại nhau, có lẽ cô sẽ hận, có lẽ cô sẽ quay ngườibỏ đi ngay – năm đó tính cách cô rất quật cường, kiêu ngạo đến nỗi trong mắtkhông chấp nhận có một hạt cát, nếu không sẽ không biến mất ngay sau khi chiatay như thế. Nhưng anh thật không ngờ, thì ra cô đã không còn để bụng chuyện đónữa.

Ungdung, nhẹ nhàng, xem như là đã quên hết quá khứ.

Ngay cảhận cũng không còn, việc đó khiến anh nghi ngờ, hồi ấy liệu cô có thật lòng yêuanh?

Độtnhiên trong lòng anh dấy lên một thứ cảm giác giống như không cam tâm, còn côlịch sự chào tạm biệt. Anh đứng đó, nhìn cô bước vào trạm xe điện sáng rực ánhđèn. Người lái xe nhắc nhở: “Lâm tổng, ở đây không cho dừng xe…”.

Anh imlặng lên xe, nói: “Đi thôi”.

Đỗ HiểuTô vốn chẳng để bụng đến cuộc gặp gỡ này, rất lâu sau đó khi cùng Trâu Tư Kỳ điăn, cô mới nhớ ra kể cho cô ấy nghe.

Trâu TưKỳ vừa nghe vừa lắc đầu: “Cậu còn ăn cơm chung với anh ta? Loại đàn ông đó, nếulà tớ đã lập tức bỏ đi rồi”.

Đỗ HiểuTô đáp: “Haizzz, không cần thiết phải như thế. Thật ra nghĩ kỹ lại, tớ cũngkhông hận anh ta”.

Vừanhắc đến Trâu Tư Kỳ lại thấy giận: “Đỗ Hiểu Tô, ngày đó hắn ta vừa quen cậu vừađi với người khác, cuối cùng đến ngày gần kết hôn mới đòi chia tay, rõ ràng làmột tên sở khanh vong ân bội nghĩa! Hắn xem cậu là đồ ngốc, chẳng lẽ cậu khônghận?”.

Đỗ HiểuTô nói: “Ngày trước anh ta cũng thật lòng yêu tớ, còn về chuyện sau đó, chỉ cóthể nói rằng mỗi người có chí hướng riêng thôi”.

Trâu TưKỳ nói vẻ không hài lòng: “Đỗ Hiểu Tô, cậu thật hết thuốc chữa, ngày trước hắnta theo đuổi cậu, ai biết được liệu có phải vì bố cậu là trưởng chi nhánh ngânhàng? Tốt nghiệp xong quen biết được một người vừa giàu có vừa quyền thế hơn,nên mới lập tức đá cậu sang một bên, cậu còn nói là hắn ta thật lòng yêu cậusao?”.

Đỗ HiểuTô tỏ vẻ vô cùng ủ rũ: “Trâu Tư Kỳ, làm ơn để lại chút ký ức tươi đẹp cho tớđược không? Cậu không thể không nói nó xấu xa được sao, đó là tình yêu đầu,tình yêu đầu của tớ mà!”.

Trâu TưKỳ phì cười: “Thôi bỏ đi, cậu không để tâm nữa là được, loại đàn ông đó khôngđáng”.

Đỗ HiểuTô nghĩ ngợi, nói: “Tuy anh ta gạt tớ, nhưng nghĩ lại, trải nghiệm này cũngtốt, nếu không hiện giờ có lẽ tớ vẫn còn ngơ ngác, núp dưới cánh bố mẹ mà sốngqua ngày”.

Trâu TưKỳ nói: “Vậy đúng là cậu nên cảm ơn hắn, nếu hắn không chia tay cậu, cậu làm gìcó duyên gặp được bác sĩ Thiệu?”.

Nhắcđến Thiệu Chấn Vinh, Đỗ Hiểu Tô liền vui vẻ: “Đúng vậy, cho nên mới nói số phậnrất công bằng”.

“Côngbằng cái đầu cậu!”, Trâu Tư Kỳ lại rầu rĩ, “Tại sao tớ lại không gặp được cựcphẩm nam nhân như bác sĩ Thiệu chứ?”.

“A,đúng rồi”, Đỗ Hiểu Tô đột nhiên nhớ ra, “Công ty tớ gần đây đang thiết kế xâydựng cho khu cao ốc hạng nhất, có thể mua một căn hộ với giá nội bộ, không phảicậu nói muốn mua nhà ở khu cao ốc hạng nhất sao, hay là tớ đăng ký giúp cậu?”.

Trâu TưKỳ vô cùng vui mừng: “Vậy là tốt rồi”.

Đỗ HiểuTô điền vào danh sách đăng ký mua nhà, mọi việc rất thuận lợi, sau đó không lâubên khu cao ốc hạng nhất đã thông báo cô đi chọn nhà và giao tiền đặt cọc, côđi xem nhà cùng Trâu Tư Kỳ.

Lúc nàylà giai đoạn thị trường bất động sản nhộn nhịp nhất, khu cao ốc hạng nhất có vịtrí tuyệt vời, lại là nhà tiêu chuẩn, người đến xem nhà đông vô cùng. Hỏi thămmới biết thì ra hôm nay là đợt bốc thăm lần đầu, rất nhiều người muốn mua đềuthuê người đến xếp hàng giúp, rất náo nhiệt. Người hướng dẫn nhìn thấy số hiệucủa hai người thì dẫn cả hai đến phòng VIP, mời ngồi, rót trà, sau đó mỉm cườinói: “Hai vị là người trong nội bộ phải không? Trường hợp này chúng tôi để dànhđến đợt hai, khu căn hộ đầy đủ, hướng tốt vô cùng, thông gió nam bắc, tất cảđều được quy hoạch có sân vườn, rất thuận lợi về mọi mặt. Không biết hai vịmuốn xem nhà thế nào, diện tích bao nhiêu?”.

Trâu TưKỳ hỏi: “Đợt hai thì giao nhà vào lúc nào?”.

Côhướng dẫn mỉm cười: “Đợt hai và đợt một giao nhà cùng một thời điểm, thật rađều là nhà tiêu chuẩn, chẳng qua là đợt một bán trước”.

Đỗ HiểuTô đột nhiên hiểu ra, thì ra cái gọi là đợt hai chẳng qua là giữ lại chờ tănggiá thôi.

Ngườihướng dẫn đưa cả hai đi xem nhà, bên trong thiết kế rất hợp lý, phương hướng vàtầng lầu đều tốt, ngay cả Đỗ Hiểu Tô xem xong cũng động lòng, đừng nói đến TrâuTư Kỳ. Nào ngờ khi hỏi đến giá cả, hai người đều không khỏi thở dài một tiếng.Người hướng dẫn nói: “Bán cho người trong nội bộ giá cả phải chăng, chỉ cầnkhoảng mười vạn thôi”.

Trênđường về, Trâu Tư Kỳ ủ rũ: “Haizzz, tiền lương một năm không mua nổi một cănphòng vệ sinh”.

Đỗ HiểuTô cũng nói: “Thị trường nhà đất quả là điên rồi, chẳng trách nghề của bọn tớcàng ngày càng phát triển, vẽ thiết kế đến rã cả tay”.

Trâu TưKỳ tiếp lời: “Nhất định sẽ còn tăng giá, từ năm ngoái đến giờ giá vẫn khôngngừng tăng, tòa nhà này vị trí rất tốt, không ngờ tớ ngay cả tiền cọc cũngkhông trả nổi, còn để cậu phí công”.

Đỗ HiểuTô an ủi: “Không sao, qua vài năm nữa mua cũng được mà”.

Trâu TưKỳ có vẻ rất luyến tiếc: “Qua vài năm nữa nó lại lên giá, tớ vẫn mua khôngnổi”, đột nhiên nói, “Hiểu Tô, hay là cậu mua đi, dù sao cậu cũng sắp kết hônvới bác sĩ Thiệu, sau này mua không bằng mua ngay, căn nhà đó cũng tốt lắm”.

Đỗ HiểuTô động lòng, nhưng lại do dự.

Quay vềnói chuyện với Thiệu Chấn Vinh, ai ngờ anh bảo: “Dù sao sớm muộn cũng phải mua,hay là cứ mua đi”.

Đỗ HiểuTô nói: “Nhưng mà nó đắt quá, tuy rằng vị trí tốt, bố trí cũng khá, nhưng lạiđắt”, cô vừa nói vừa thấy hối hận mình bình thường chi tiêu không tiết kiệm,tuy có để dành được một chút, nhưng cũng chả thấm vào đâu.

ThiệuChấn Vinh nói: “Không sao, khi ở nước ngoài anh vẫn còn chút tiền, còn cả cổphiếu ở bên London, rút hết ra là được, có lẽ sẽ đủ mua nhà”, ngừng một lát,anh nắm tay cô, “Hiểu Tô, anh muốn có một căn nhà của hai chúng ta”.

Căn nhàcủa hai người, Đỗ Hiểu Tô vừa nghĩ đến đã thấy trái tim ấm áp hẳn lên. Hai nămnay cô vẫn thuê nhà, tuy thoải mái dễ chịu nhưng đồ dùng trong nhà cũng khôngtiện thêm bớt gì, dù sao giữa thành phố to lớn, biển người mênh mông thế này,cũng gọi là có được chút cảm giác quay về nhà. Lời anh nói khiến cô thấy bìnhyên hơn, ngôi nhà của hai người, hấp dẫn biết bao! Vậy nên cô hạ quyết tâm,mua!

ThiệuChấn Vinh quá bận, khó khăn lắm mới có chút thời gian đi xem nhà.

Căn nhàkhông lớn, nhưng cũng đủ rồi, hai phòng ngủ đều hướng về phía nam, còn có cửasổ lớn, đối diện với trời xanh mây trắng trên đầu thành phố. Chỉ cần cúi người,vừa đúng có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ bên dưới.

Côhướng dẫn tươi cười: “Bây giờ là phòng đọc sách, sau này có thể sửa lại thànhphòng cho trẻ em, căn hộ dạng này rất thích hợp với các cặp vợ chồng trẻ”.

ThiệuChấn Vinh nói với Đỗ Hiểu Tô: “Hay là sơn tường trắng, sau đó đặt giá sách, đợisau này chuyển thành phòng cho con thì đổi sang giấy dán tường màu sắc dễ chịuhơn?”. Đỗ Hiểu Tô thấy hơi buồn cười, cũng thoáng sững người, còn sớm thế nàyđã nghĩ đến việc đó. Tay anh nắm tay cô, hai người đi qua đi lại trong nhà,thật ra bốn phía vẫn chỉ là tường trống trơn, sờ lên lớp xi măng thô ráp, gióthổi từ cửa sổ phòng khách vào trong. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy mình thật ngốc, bởicô đang nghĩ khi dọn vào sẽ treo rèm kéo, sau đó nhìn ánh nắng mặt trời rọitrên sàn nhà, để những hoa văn nhỏ bé trên rèm cửa hiện lên thật rõ ràng.

Nhà củacô và anh, hai người đều tủm tỉm cười.

Vềđến phòng mua bán, về cơ bản cả hai đều hài lòng. Nhưng giá cả vẫn đắt, Đỗ HiểuTô nhìn con số trên giấy, không thể không quay sang hỏi anh: " Chúng ta cócần nghĩ lại không?"

"Khôngcần đâu, em thích là được, vả lại anh cũng rất thích.

Bởi làgiao dịch nội bộ, không những giá cả được ưu đãi, mà Thiệu Chấn Vinh cũng địnhthanh toán 1 lần, làm việc nhanh chóng dứt khoát khiến cô hướng dẫn viên tươicười ko dứt, Đỗ Hiểu Tô vẫn nhớ việc trả giá, thể nên cô hướng dẫn đã mời giámđốc đến, lại giảm giá thêm cho họ. Lần đầu tiên trong đời Đỗ Hiểu Tô bỏ ranhiều tiền thế này, nhìn Thiệu Chấn Vinh quét thẻ, rồi lại còn một xấp giấy tờcần kí tên, hai người ngồi trong phòng VIP kí tên, trong phòng vô cùng yêntĩnh, Đỗ Hiểu Tô nhìn Thiệu Chấn Vinh cúi đầu chăm chú điền đơn, viết tên 2người lên giấy, nét bút vô cùng gọn ghẽ, Đỗ Hiểu Tô, Thiệu Chấn Vinh...

Ngườihướng dẫn mang chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của hai người đi photo, rấtlâu vẫn không thấy quay lại. Anh điền xong giấy tờ, quay lại nhìn cô cười: “Têncủa chúng ta, lần đầu tiên được viết cùng 1 chỗ. "

Anhkhông hỏi cô, tự mình viết tên chủ nhà là cô.

Đỗ HiểuTô từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh ký tên: “Anh không sợ em lừatiền lừa tình rồi chạy mất à?"

Anh thânmật nhéo nhéo má cô: “Anh ấy à, chính là muốn dùng căn nhà này cột chân em, xemem chạy được đến đâu?"

Cả nămmới có 1 lần nghỉ tết dài ngày, ngay cả bệnh viện cũng được nghỉ, vì nhà củaThiệu Chấn Vinh không ở thành phố nên khoa đặc cách không xếp lịch trực choanh. Anh cùng Đỗ Hiểu Tô về nhà, đợt lễ tết lại gặp phải tuyết lớn, vé máy baykhông những không giảm giá mà còn thiếu vé, khắp sân bay đâu đâu cũng thấyngười. Đây là lần đầu tiên Thiệu Chấn Vinh đến nhà Đỗ Hiểu Tô, nên Đỗ Mậu Khaiđã dành thời gian đến sân bay đón 2 người.

Về đếnbên cạnh bố mẹ, Đỗ Hiểu Tô như biến thành một đứa trẻ, liên tục nói khôngngừng: “Thiệu Chấn Vinh thật lợi hại, mua cổ phiếu giá tăng gấp đôi, nếu khônglàm gì có tiền thanh toán tiền nhà một lần. "

Mẹ ĐỗHiểu Tô chỉ trách: “Mẹ có nói để bố mẹ giúp đỡ một chút, còn sống chết khôngchịu nghe "

"Mẹ!"Đỗ Hiểu Tô ôm mẹ: “Bọn con có tiền, Chấn Vinh trả tiền nhà, còn tiền của convừa đủ trang trí, mua thêm đồ dùng các thứ, mẹ đừng lo. Tiền anh ấy kiếm đượckhông ít, mà tiền của con cũng chẳng thiếu. "

Mẹ côthân tình nói: “Đuôi vểnh hết lên trời rồi, chỉ tại con tiêu tiền như nước,kiếm được bao nhiêu cũng không đủ dùng. "

Đỗ HiểuTô thấy chuyện đó bình thường: “Thiệu Chấn Vinh nói anh ấy sẽ nuôi con. "

Vô cùngcó lý, chỉ vì yêu anh, cho nên thẳng thắn.

Nhà họĐỗ khá rộng, mấy ngày trước mẹ Đỗ Hiểu Tô còn tự tay sắp xếp phòng cho khách,đối xử với Thiệu Chấn Vinh lại càng chu đáo cẩn thận, ăn gì cũng làm, Đỗ HiểuTô không thể không hét lên: “Mẹ thiên vị!. "

Thậtra thiên vị Thiệu Chấn Vinh lại chính là cô.

Manghết tất cả hình ảnh đã cất từ nhỏ ra cho anh xem, anh cười nói: "Thì ra từnhỏ em đã thích thể hiện. " Hình chụp của cô có rất nhiều, bố mẹ yêu côđến vậy, nên từ nhỏ đến lớn chụp vô số hình, hình chụp to nhỏ lớn bé bày đầymột giường.

Từ đứatrẻ sơ sinh nhỏ xíu, đến khi ê a tập nói, thắt bím tóc mặc đồng phục thủy thủ,biểu diễn trong nhà trẻ, hoạt động tết thiếu nhi ở trường tiểu học, tham giathi hát tại trường trung học....

Quátrình trưởng thành, từng tấm từng tấm, anh đều rất thích, xem đi xem lại.

Côkể chuyện về từng tấm hình cho anh nghe, tấm này chụp khi nào, tấm kia là khimấy tuổi. Hai người xúm vào một chố, giống như 2 đứa trẻ, khoanh chân ngồi cạnhnhau, xung quanh đều là hình chụp chất thành từng xấp. Anh nghe cô kể chuyệnkhông biết mệt mỏi, cảm thấy vô cùng thú vị, cứ như vậy, quãng thời gian đãqua, cô của ngày xưa, từng chút từng chút kể cho anh nghe. Còn anh biết rằng,cô của sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Cuốicùng cô đặt album sang 1 bên, cười hỏi anh: “Nhiều như vậy, xem chán rồi phảikhông?". Anh kéo cô vào lòng nói: “Không chán, anh còn thấy chưa đủ. HiểuTô, đợi sau này chúng ta có con, mỗi ngày đều chụp cho nó 1 tấm hình. "

Côphì cười: “Vậy thì phải chụp bao nhiêu chứ?".

Anhđáp: “Một năm ba trăm sáu mươi lăm tấm, cũng không phải là nhiều. "

Mẹ ĐỗHiểu Tô gõ cửa, gọi 2 người ra ăn hoa quả, bà đã rửa sạch nho, cũng đã cắt sẵndưa gang, cắt khế thành từng miếng hình ngôi sao, tất cả được đặt trên đĩa, bàhíp mắt cười nhìn hai đứa trẻ. Đỗ Hiểu Tô thấy trong đĩa có lê, biết Thiệu ChấnVinh thích, cho nên gọt một trái cho anh.

Chỉ cólê là bao nhiêu năm qua mẹ cô không bao giờ gọt sẵn, ttrong nhà ai muốn ăn thìtự gọt.

"Bởivì phải mãi mãi không chia lìa", đôi mắt sáng long lanh của Đỗ Hiểu Tônhìn Thiệu Chấn Vinh, rồi nói.