Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 126: Hứa Hẹn



“Đi về phía trước chính là Chiêu Hòa thành. Tẫn Hoàng, ta trước kia từng đi qua nơi này, nơi này rất phức tạp, có cả Tán tiên, có phàm nhân, khẳng định hiện nay cũng có yêu quái, chúng ta ở đây, liền an toàn.” Hổ yêu nói.

Nó vừa đi vừa nói chuyện với Đạm Đài Tẫn, nó nói như Đạm Đài Tẫn bốn phía không có chốn dung thân.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Ngậm miệng”

Với hắn mà nói, việc ẩn núp là việc vô cùng sỉ nhục, hắn tình nguyện giết sạch đám người kia. Nhưng ngặt nỗi con hổ này lại không biết cách nói chuyện, toàn nói đến những vấn đề mà hắn không thích.

Giữa trời đất hiện tại linh khí cùng ma khí mất cân bằng, Đồ Thần nỏ càng thêm cường đại, thân thể tu tiên của Đạm Đài Tẫn không thể áp chế được Đồ thần nỏ, toàn thân bị ma khí xâm chiếm.

Hắn lúc trước còn có thể miễn cưỡng che giấu đôi đồng tử màu đỏ của mình, hiện tại lại không cách nào che giấu được nữa.

Người trong tiên môn cùng phàm nhân, nhìn thấy hắn đều muốn động thủ. Rất nhiều lần hắn bị Đồ Thần nỏ xui khiến muốn giết người, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo lại.

Thiên hạ hiện tại đã không có chỗ cho hắn dung thân.

Lão hổ cụp đầu, râu hai bên miệng nó rung lên.

Đạm Đài Tẫn cho dù có cô đơn hơn nữa cũng không cần nó thương hại.

“Phía trước không thích hợp” Đạm Đài Tẫn dừng bước.

“Nơi nào? Lạ chỗ nào?”

Thiếu niên áo trắng hơi nheo mắt, nhìn phía trước bia đá để “Chiêu Hòa thành”: “Có mùi máu”

Vốn cho rằng Chiêu Hòa thành hiện tại sẽ là nơi tạm thời yên ổn để ở đây, thế nhưng tình huống trước mắt, mùi máu tanh nồng như vậy, người ở Chiêu Hòa thành có khả năng đã chết hết.

“Vậy chúng ta mau trốn… À à Tẫn Hoàng, ngươi đi nơi nào, chờ ta một chút!”

*

Phủ thành chủ.

Trảm Thiên kiếm rơi xuống, chuẩn bị giết chết một nam tử y phục xanh lam, một con hồ ly nhảy ra, rít lên một tiếng, đâm vào người đang cầm kiếm , Trảm Thiên Kiếm lệch ra, vạch trên đất vết cắt thật sâu.

“Súc vật vô tri, vậy mà dám cản đường bản tọa” Công Dã Tịch Vô lật bàn tay hồ ly bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, thân thể run rẩy, phun ra từng ngụm máu.

Nam nữ trên mặt đất nhìn lên, vậy mà lại là Diệp Trữ Phong, hắn khó khăn bò qua: “Phiên Nhiên, Phiên Nhiên…”

Mắt thấy ngón tay hắn sắp đụng được tiểu Hồ Ly Trảm Thiên kiếm lần nữa rơi xuống, trong đôi mắt hoảng sợ của Hồ Ly phản chiếu ra hình ảnh này.

“Chi chi chi!”

Một cái chuông chụp xuống, bao lại Công Dã Tịch Vô.

Lão nhân râu tóc bạc trắng đỡ Diệp Trữ Phong dậy: “Đi mau”

Diệp Trữ Phong tay mắt nhanh nhẹn, ôm lấy tiểu Hồ Ly bị thương trên mặt đất, cùng lão nhân hóa thành bạch quang biến mất ở Chiêu Hòa thành.

Bọn họ vừa đi, cái chuông đột nhiên vỡ ra, Công Dã Tịch Vô phi thân đuổi theo.

Lão nhân gia biết là không thể chạy thoát được hắn, đem Diệp Trữ Phong đẩy đi: “Mang theo tiểu Hồ Ly của ngươi mau chạy, ngươi biết hắn tới vì cái gì, bảo vệ tốt Tụ Sinh châu, nghìn vạn lần không thể rơi vào trong tay Ma tộc.”

Diệp Trữ Phong nhìn Hồ Ly suy yếu trong ngực mình, cắn răng nói: “Được”

Lão nhân gia đối đầu với Công Dã Tịch Vô.

Biết mình không phải đối thủ của hắn cùng Trảm Thiên kiếm nhưng dù sao cũng có thể ngăn cản hắn được một lát.

“Là ngươi” Công Dã Tịch Vô nói “Nói mau Khai Dương châu ở đâu?”

Lão cười ha ha nói: “Ở nơi mà những yêu ma như các ngươi sẽ tìm không thấy”

Những ma văn trên mặt Công Dã Tịch Vô lan đến trán, mặt không biểu tình nhìn lão.

Mũi của Trảm Thiên kiếm kéo dài trên đất tại nên âm thanh chói tai, trên bầu trời là tiếng sấm ầm ầm.

Lão giả biết đợi chờ mình là cái gì, cười thoải mái: “Ngày này tới quá nhanh, cũng tốt Trảm Thiên kiếm trong tay ngươi”

Nếu đổi thành Ma thần vạn năm trước, đã biến thành cảnh sinh linh đồ thán.

Công Dã Tịch Vô đưa tay, cảm nhận được gì đó sắc mặt hắn thay đổi.

Mũi tên màu đen xuyên qua tầng mây, xé gió mà lao đến, mang theo âm thanh rít gió. Đâm về hướng Công Dã Tịch Vô, hắn vội vàng cùng Trảm Thiên kiếm đỡ, mũi tên Đồ Thần chạm vào Trảm Thiên kiếm, trên thân kiếm ẩn ẩn có tiếng quỷ khóc truyền đến.

Công Dã Tịch Vô lùi lại một bước, hắn ngẩng đầu, dưới ánh trăng nhìn thấy thiếu niên y phục trắng mang theo một con hổ đi tới. Đôi mắt băng lãnh của Công Dạ Tịch Vô chứa đựng sự không cam lòng, ra lệnh với những ma tu giết người xung quanh: “Đi”

Thiếu niên tay cầm Đồ Thần nỏ đi đến, trên người dính vô số máu của yêu ma, so với Công Dã Tịch Vô, đôi đồng tử màu đỏ, càng giống yêu nghiệt hơn.

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Triệu Du, trong lòng Đạm Đài Tẫn lạnh buốt một mảnh.



Người này từng nhặt hắn từ sông Quỷ Khóc, từng chút một khoét đi những thịt thối rữa trên người hắn, cạo đi những linh hồn ác quỷ bám trên người hắn.

Triệu Du cầm sách giảng dạy, giống như chỉ bảo cho những đứa trẻ nhỏ, nói hắn biết: “Nhân sinh chi sơ, tính bản thiện”

Ông dạy mình dẫn linh khí vào người, dạy mình ngự kiếm, dạy hắn đối với huynh đệ Tiêu Dao tông yêu thương hòa thuận.

Đạm Đài Tẫn nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, mắt nhìn xuống u ám.

Thanh âm lão trong giọng nói không có chán ghét câm hận, chỉ có nồng đậm thương tiếc.

“Để Tàng Hải bảo vệ cho con, cái đứa vô dụng này, không biết hiện tại đi đâu rồi” Triệu Du thở dài “Gặp sư phụ, chạy cái gì chạy”

Đạm Đài Tẫn không nhúc nhích.

Đạm Đài Tẫn trầm mặc đỡ Triệu Du trên đất dậy: “Sư tôn”

Triệu Du nhìn nỏ màu đen trong tay Đạm Đài Tẫn nhíu mày: “Có thế đánh được Trảm Thiên kiếm đây là?”

“Đồ Thần nỏ”

“Từ đâu có?”

“Trước lúc người mang con về Tiêu Dao tông, nó đã hòa vào trong thân thể con” Đạm Đài Tẫn nói.

Năm đó Đạm Đài Tẫn bị hắc quỷ gặm nuốt chỉ còn một khung xương, nếu như không phải Đồ Thần nỏ hòa làm một với hắn, hắn ở sông Quỷ Khóc mấy trăm năm, sớm đã hồn phi phách tán, cũng sẽ không có cơ hội gặp được Triệu Du Tiên tôn.

Triệu Du nặng nề thở dài, cùng cốt nhục hòa vào, chứng minh có thể hoàn toàn khống chế Đồ Thần nỏ, có thể không lấy Đồ Thần nỏ ra, so với Trảm Thiên kiếm của Công Dã Tịch Vô là hai loại tình huống khác nhau.

“Vi sư sớm đã biết rằng con không đơn giản” Vừa học đã dẫn được linh khí vào người, liền đạt Trúc Cơ, sao có thể có lai lịch đơn giản.

Đạm Đài Tẫn đột nhiên ngước mắt, cau mày nói: “Người sao rồi?”

Triệu Du ho khan nói: “Dìu ta đến gốc cây nghỉ ngơi chút”

Triệu Du nghiêng đầu, lộ ra cổ. Chỉ thấy trên người ông mảng lớn Ma Văn, nhìn chằng chịt như rể cây khô. Triệu Du rất nhanh sẽ nhập ma!

“Hôm đó ta đi Thái Hư tông, không nghĩ đến gặp thượng cổ Hạn Bạt, ta biết ta không phải đối thủ của ả, liền trốn đi, nghĩ biện pháp cùng theo đến Ma vực, trời xui đất khiến, phát hiện được một bí mật.”

Khi Triệu Du đang nói chuyện, Ma Văn đang lan đến mu bàn tay ông, thần sắc ông bình thản, giống như một vị phật hiền lành.

“Trong ma vực có một trận pháp.”

“Cửu Chuyển Huyền Hồi trận?”

“Không sai, nhưng cũng không phải là dạng này”

Triệu Du nói “là vạn năm trước Thần Ma đại chiến chưa kịp mở ra Đồng Bi đạo” “Đồng Bi đạo…” Đạm Đài Tẫn nắm chặt nỏ trong lòng bàn tay.

(Đồng Bi đạo: Cùng nhau đau thương, tang thương, cùng nhau chết,…)

Thời điểm học đạo tâm, Triệu Du từng dạy cho hắn, đại đạo Đồng Bi đạo tương sinh phối hợp.

Dưới Ma Vực lại có một loại Thiên đạo khác? Ma tộc đến cùng muốn làm gì?

Triệu Du nhẹ nhàng nói: “Vạn năm trước, Ma Thần cường đại vô song, dã tâm hắn bừng bừng, hi vọng lục giới đều là yêu ma thuần phục hắn. Thế là ma vực sáng tạo ra Đồng Bi, ý đồ mở ra Đồng Bi đạo, để hắn trở thành chúa tể của Thiên đạo”

“Hắn điên cuồng giết Thần, một khi Thần ngã xuống, sẽ lưu lại một đồ vật tốt lành cho thế gian, trời đất tạo thành Thần linh thời thượng cổ, sau khi thần hồn tiêu tán, sẽ lưu lại Diệt Hồn châu lệ, bị Ma Thần tách ra làm bốn hạt châu. Theo thứ tự là Huyễn Nhan, Khai Dương, Tham Lang, Tụ Sinh”

“Ma thần bỏ hơn phân nửa linh lực của mình vào Đồng Bi đạo, cuối cùng tại lúc luyện hóa bốn hạt châu lại sai một bước, bị người bên cạnh là Thượng Cổ Yêu vương lấy đi Huyễn Nhan châu cùng Tụ Sinh châu, Ma thần thất bại, Tà cốt tiêu tán”

Con ngươi Triệu Du dần dần tan rã, ông nắm chặt tay của Đạm Đài Tẫn “Nhưng Bi đạo vẫn còn, Hạn Bạt thức tỉnh, Ma khí vẫn còn. Tự Anh muốn mượn ma khí, chuyển hóa linh khí trong thiên hạ thành ma khí, mở ra Đồng Bi đạo, để lục giới biến thành yêu ma.”

Thượng Cổ Yêu vương? Đạm Đài Tẫn nhớ đến Võng nơi hoang vu kia, người chờ Tô Tô là cha ruột của tiểu Phượng Hoàng.

Thì ra là như vậy.

Đồng Bi đạo một khi bị mở ra, có lẽ chỉ vỏn vẹn biến một nửa con người sống sót thành yêu ma, nửa còn lại sẽ chết bởi ma khí.

Hay như hiện tại Tự Anh cho Tiên giới ăn ma đan.

Thượng Cổ Yêu vương động tình, đã ngăn chặn được thảm kịch xảy ra, mới có được lục giới bình yên vạn năm qua.

Đáng tiếc những chuyện này là chuyện cũ, đều bị chôn vùi bên trong lịch sử tro tàn.

“Huyễn Nhan, Tham Lang, hiện tại đã ở trong tay Tự Anh” Triệu Du nói “Ta lấy đi Khai Dương, không kịp chạy bao xa, liền bị Tự Anh phát hiện”

Bởi vậy khi bị đánh trọng thương, mi tâm bị rót vào một giọt máu của Hạn Bạt, Hạn Bàn vốn là thủy tổ cương thi, sau khi hắn chết thì để cho Tự Anh điều khiển.

Triệu Du vất vả gắng gượng đến nhân gian, vừa vặn nhìn thấy Chiêu Hòa thành bị tàn sát, Công Dã Tịch Vô chuẩn bị đoạt viên châu cuối cùng là Tụ Sinh châu.

Từ trong ngực ông lấy ra một hạt châu màu vàng, bỏ vào tay Đạm Đài Tẫn.

“Trước khi chết có thể gặp lại con, vi sư rất vui” Triệu Du cười nói “Nhân gian nói nuôi con để dưỡng già, ta thu hai người đệ tử, cuối cùng có thể nhìn thấy được con, cũng không tính là không trọn vẹn. Cầm Khai Dương châu, con biết nên làm gì”



Đạm Đài Tẫn nói: “Người sẽ không chết, con hiện tại mang người về Tiêu Dao tông. Sư tôn, con hiện tại toàn thân ma khí, đã thành đọa tiên, người sao có thể đưa Khai Dương châu cho con, nếu như người thật sự để ý đến chúng sinh, phải gắng gượng đến lúc Tàng Hải đến, người tự mình giao cho hắn”

Triệu Du cười ôn hòa: “Cửu Mân, con còn nhớ hay không, vì sao vi sư đặt cho con cái tên này?”

Cửu Mân, là ánh dương tươi sáng, khoảng không trên chín tầng trời.

Ngươi sinh không rõ, số mệnh cô độc. Nhưng không có ai vĩnh viễn là ở trong bóng tối mục nát, con ở trong sông Quỷ Khóc năm trăm năm, nếu như không phải trong thâm tâm con còn kiên định với một thứ, thì đã không kiên trì đến bây giờ. Trong lòng con còn có một niềm kiên định, con vĩnh viễn sẽ không đọa ma.

“Cửu Mân, nhân gian hiện tại đã vào đông, vi sư có thể nhờ con một chuyện cuối cùng.”

Hôm đó Tô Tô một đường tìm đến Chiêu Hòa thành, nhìn thấy cả một thành bị máu nhuộm đỏ.

Vô số tu chân giả tức giận chạy đến Chiêu Hòa thành, Tô Tô vội vàng ngự kiếm đến, nghe thấy có người hô.

Nàng xuyên qua đám người, nhìn thấy thiếu niên y phục trắng cô đơn.

Hắn vẫn như cũ gầy yếu, nắm chặt một thanh kiếm, ngồi trên bật thang, sau lưng là lửa cháy hừng hực, trong lửa, lờ mờ có thể thấy được khí tức của Triệu Du tiên quân ở trong lửa hóa thành bụi trần.

Các tu sĩ cầm kiếm chỉ vào hắn, hắn ngồi an tĩnh, nắm chặt kiếm Hỗn Nguyên mà Triệu Du tiên quân lưu lại, tất cả mọi người không dám đến gần.

“Ma tu Thương Cửu Mân, ngươi phản bội sư môn, sát hại sư phụ ngươi Triệu Du, đại nghịch bất đạo, còn không mau nhận lấy cái chết”

“Giết thầy, phản lại tông môn, người người tru diệt”

“Ngươi giết hại phàm nhân, giết bốn mươi thành trì cùng bá tính, hôm nay còn tàn sát toàn bộ thành Chiêu Hòa, Thiên đạo cũng không dung ngươi”

Tô Tô thậm chí thấy Tàng Hải.

Tàng Hải lảo đảo đi xuống từ tiên kiếm, hướng mắt về phía bậc thang, vành mắt đỏ lên nắm lấy cổ áo Đạm Đài Tẫn: “Vì sao, ngươi tại sao lại giết sư tôn! Lúc bọn họ nói ta đều không tin, nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy, ngươi lại đem Hỗn Nguyên kiếm đâm sư tôn, ngươi dùng lửa thiêu sư tôn, ông ấy xem ngươi như con của mình, tâm huyết cả đời truyền cho ngươi toàn bộ! Vì sao? Ngươi nói ta nghe vì sao?”

Đạm Đài Tẫn ngước mắt, nhìn đệ tử Tiêu Dao tông ngày xưa yêu thương hắn, hiện tại ai cũng đỏ mắt hận không thể tiến lên ăn tươi nuốt sống mình.

Hắn chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, như có cái gì nghẹn ở cổ họng, Đạm Đài Tẫn trước giờ không giải thích, lại nhịn không được mở miệng “Bởi vì ông ấy đáng chết…”

“Chủ thượng làm rất tốt, cung nghênh chủ thượng hồi Ma vực”

Trên không trung ma khí bốn phía, y phục màu đen ma tu mang theo một đám đệ tử ma tu quỳ gối trước Đạm Đài Tẫn.

Kinh Diệt nói: “Chủ thượng chịu nhục, những kẻ đáng chết này dám bất kính với chủ thượng, hôm nay để bọn hắn có đi mà không có về”

Đạm Đài Tẫn dừng một chút, cảm thấy được điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, da trên mu bàn tay hắn bắt đầu nhúc nhích, phảng phất như muốn phá da ra ngoài.

Kinh Diệt đã động thủ với Tàng Hải.

Lão Hổ thấy một lần cũng biết là không tốt, vậy mà tại lúc này, thân thể Đạm Đài Tẫn muốn vỡ tan*. (cái này có xuất hiện ở chương thân thể vỡ ra lúc trốn trong phòng ở cuộc thi 100 năm 1 lần của tiên giới)

Lấy tu vi của hắn thì Tàng Hải không phải là đối thủ của hắn, mắt thấy Tàng Hải sắp một thân đầy máu, một thanh kiếm mang theo màu lam ngăn trước mặt Tàng Hải.

Tô Tô một chưởng đánh lên Trọng Vũ, Trọng Vũ bay ra, đụng vào đầu Kinh Diệt.

Kinh Diệt không có chuẩn bị bị đánh đến, trong mắt ngang ngược: “Lại là ngươi, tiểu nha đầu này”

Tô Tô thấy tức giận, cái này đã là gì chứ, bọn ma tu này vậy mà lại cố ý không cho Đạm Đài Tẫn mở miệng.

Nàng tới muộn, không nhìn thấy cảnh Đạm Đài Tẫn giết Triệu Du, Đạm Đài Tẫn sẽ không giết Triệu Du, nhất định là có chuyện gì đó.

Trọng Vũ bay trở về trong tay nàng, tay nàng gảy một cái, Kinh Diệt vội vàng giơ tay ra cản.

Trên mặt hắn tâm tình bất định, nhớ đến nhiệm vụ lần này đến, hắn vội vàng muốn kéo Đạm Đài Tẫn đi: “Chủ thượng đi cùng thuộc hạ đi”

Thiến niên y phục trắng đưa đôi mắt màu đỏ nhìn người thiếu nữ kia.

“Chủ thượng đi mau”

Hổ yêu cũng vội vàng nói: Tẫn Hoàng, tranh thủ thời gian tìm chỗ khác tránh đi một chút, đừng để họ trông thấy người…”

Bằng không thì đến lúc đó nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Trong mắt Đạm Đài Tẫn chỉ nhìn vào Tô Tô, lúc ấy hắn nói ra từng chữ, cổ họng phát ra những âm thanh vỡ vụn: “Nàng cũng đến giết ta sao?”

Ta mặc y phục trắng, làm việc thiện, ta học Công Dã Tịch Vô, học Nguyệt Phù Nhai, tại sao nàng vẫn không yêu ta?

Mắt thấy thân thể hắn càng lúc càng mờ nhạt, muốn rời khỏi nơi này.

Tô Tô tiến lên một bước, nghĩ muốn giữ chặt tay hắn.

Trọng Vũ truyền âm nói: “Chuyện này không thích hợp, Tô Tô bất luận như thế nào cũng phải giữ hắn lại”

“Không phải! Đạm Đài Tẫn”. Tô Tô cắn răng, hai con ngươi kiên định, quyết tâm liều mạng: “Ta đến để thực hiện lời hứa”

Cho nên ngươi đừng nhập ma lần nữa.