Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 61: Ngươi tính thế nào! . .



Ô tô một đường phi nhanh, N thị cùng S thị khoảng cách không xa, sau hai giờ liền ra đường cao tốc, lúc này Ngụy Tỉnh bị vây trong trạng thái thịnh nộ đã dần dần tỉnh táo lại, hồi tưởng một chút tình huống ngay lúc đó, ngầm bực như thế nào lúc ấy liền một đầu khí huyết dâng trào, ảnh chụp kia chính mình chỉ nhìn hai người, phát hiện trong đó một là Hàn Thiên Long vẻ mặt ngốc còn cười liền nổi giận, cũng không nhìn kĩ nữ nhân kia! Hẳn là mang theo chứng cớ mới đúng, như vậy tấu đứng lên cũng danh chính ngôn thuận!

Ngụy Tỉnh lạnh nhạt lộ ra khuôn mặt tuấn tú, một đường không nói gì, trong đầu lăn qua lộn lại  nghĩ đợi lát nữa nhìn thấy Hàn Thiên Long muốn như thế nào thu thập hắn! Ngụy Tỉnh là nam nhân, đối với nam nhânxuất quĩ... Nói chung so với nữ nhân muốn rộng lượng chút, trên thế giới không có nam nhân không vụng trộm, Ngụy Tỉnh cảm thấy được đây là Hàn Thiên Long lần đầu tiên xuất quĩ..., mình có thể lại cho hắn một cơ hội, nhưng tội chết có thể trốn nhưng tội sống khó tránh khỏi, mình nhất định phải cho hắn một giáo huấn cả đời khó quên, để cho hắn về sau mặc kệ nhìn đến nam nhân hay là nữ nhân một chút tâm tư hoa hoa cũng không dám!

"Dừng! Các ngươi là ai... ." Tiểu đệ trông cửa vẻ mặt nghiêm túc đi tới, nói còn chưa nói xong, ngược lại tiểu đệ đã bị Ngụy Tỉnh tức giận mắng chửi cho mất mặt. " Mắt chó ngươi mù à! Mau mở cửa cho lão tử!"

Ngụy Tỉnh hai tay ôm ngực, thần tình không kiên nhẫn, tùy thời cũng có thể bùng nổ. Tiểu đệ lui lui cổ, lưu loát mở cửa. Nhìn xe của Ngụy Tỉnh vào đại môn, cong cong cái ót, vẻ mặt cảm thán, đúng là người có tiền, lại đổi xe mới, mời lái xe đều đẹp đến mức có thể làm diễn viên!

Ngụy Tỉnh lúc tiến vào, Hàn Thiên Long còn không có rời giường, chính mình ngồi ở trên giường nghe điện thoại, Ngụy Tỉnh không nói một tiếng đứng ở phía sau Hàn Thiên Long, thanh âm trong điện thoại nghe ra là một nữ nhân, Ngụy Tỉnh lộ ra khuôn mặt tuấn tú đã xanh mét .

"Cám ơn ngươi, thật không cần."

Hừ! Còn học được nói cám ơn nhiều! Ngụy Tỉnh trừng mắt, uống ngay một thùng dấm chua.

"Không khách khí! Không khách khí!"

Hừ! Ngươi tên ngu xuẩn này khi nào thì khách khí qua!

"Đúng, ta đã có... . A ——! !"

"Quỷ gào cái gì!" Ngụy Tỉnh mím môi, âm trầm nhìn Hàn Thiên Long.

"Không, không có gì..."

"Này, Hàn tiên sinh? Còn ở sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Ách, ta đây có việc, chuyện đó coi như xong, cứ như vậy." Nói xong căn bản chưa cho nữ nhân bên kia nói rõ liền cúp điện thoại, sau đó lập tức hướng về phía Ngụy Tỉnh nhếch môi, ngốc hồ hồ cười."Tỉnh Tỉnh, ngươi như thế nào sớm như vậy đã tới rồi ~~ ngươi cũng nhớ ta đúng hay không ~~ "

Ngụy Tỉnh cười lạnh, "Đúng! Ta nhớ ngươi."

Hàn Thiên Long sửng sốt, không nghĩ tới Ngụy Tỉnh lại thừa nhận, nhất thời càng vui vẻ, căn bản không chú ý đến săc mặt của Ngụy Tỉnh. Hắc hắc cười tiếp cận, hai tay khoát lên vai Ngụy Tỉnh, ân cần thay Ngụy Tỉnh xoa bả vai. "Tỉnh Tỉnh, tự mình lái xe tới? Có mệt không?"

Ngụy Tỉnh liếc mắt di động trên tủ đầu giường một cái, thản nhiên hỏi: "Điện thoại của ai?"

"Mụ mụ của tiểu lớp trưởng." Hàn Thiên Long thành thật trả lời.

Ngụy Tỉnh nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ mát xa của Hàn Thiên Long. Hai người sau một lúc lâu không nói gì, Hàn Thiên Long nghĩ đến lúc Ngụy Tỉnh mau ngủ, lại nghe Ngụy Tỉnh nói: "Nàng tìm ngươi làm cái gì?"

"Ách... ." Hàn Thiên Long gãi gãi cái ót, lắp bắp nói: "Tỉnh Tỉnh, nói cho ngươi biết, ngươi đừng nóng giận. Trước nói rõ, ta cái gì cũng chưa làm, toàn bộ là bọn hắn bỗng nhiệt tình!"

Ngụy Tỉnh vểnh vểnh khóe miệng, trong lòng đột nhiên yên ổn, trên cơ bản là tình huống nào hắn đại khái đều đoán được. Phải là mụ mụ của Phàm Mộ Phi thấy Hàn Thiên Long vẫn là độc thân, muốn giới thiệu một nữ nhân, hẳn chính là nữ nhân trên ảnh chụp kia, nhưng loại sự tình này tên này thế mà lại không nói trước cho hắn biết, còn bị mẹ mình chụp được ảnh, mình mới biết! Không giáo huấn ngươi một chút, về sau sẽ trực tiếp nói dỗi hắn!

"Uh, trước tiên là nói một chút xem?"

"Nga." Hàn Thiên Long nói quanh co một tiếng, đi đến trước mặt Ngụy Tỉnh, ngồi quỳ ở trên giường, bình tĩnh nhìn Ngụy Tỉnh, thập phần thành khẩn thập phần vô tội nói: "Mụ mụ của tiểu lớp trưởng giới thiệu cho ta một nữ nhân, ta không nhận."

"Ngươi không nhận như thế nào còn cùng người ta đi ăn cơm?"

"Lúc ấy ta không biết..." Hàn Thiên Long theo bản năng từ trong lời Ngụy Tỉnh nói ra, nửa đường mới kịp phản ứng, vội vàng nói: "Tỉnh Tỉnh, ngươi cũng biết rồi!"

Ngụy Tỉnh ngừng cười, tên này phản ứng thực chậm! "Ta không biết! Ta chỉ biết là mẹ ta nhìn thấy ngươi cùng một nữ nhân cười đến xuân hoa sáng lạn!"

"A?!" Hàn Thiên Long vẻ mặt kinh nghi thần sắc bất định, gặp Ngụy Tỉnh mặt không chút thay đổi nhìn mình, nhất thời luống cuống, chỉ thiên họa địa thề, "Tỉnh Tỉnh! Ta thật không có! Mụ mụ của tiểu lớp trưởng đó là cô cô của tiểu lớp trưởng, còn nói là cái gì ly hôn không hài tử, không có dính líu và vân vân, đến cuối cùng ta mới biết được đây là giới thiệu đối tượng cho ta! Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng chính là người hai nhà gặp mặt cho nên ta mới đi, sau lại liền còn lại ta cùng nữ nhân kia, nữ nhân kia chính là cô cô của tiểu lớp trưởng, nhớ ngươi nói theo chân bọn họ đánh hảo quan hệ, ta mới cười! Sau lại ta biết bọn họ muốn ta cùng nữ nhân kia thân cận, ta liền lập tức trở về đây! Trước đó ta thật sự không biết! Ngươi cùng mụ mụ ngươi giải thích a! Ta oan lớn!"

"Nói thực lưu loát!" Ngụy Tỉnh hừ một tiếng, cố ý nói: "Ngươi là đã sớm nghĩ ra lý do tốt đi! Mẹ của ta nói, ta mới đi ngươi liền tìm nữ nhân! Loại này nam nhân không xứng vào cửa nhà ta!"

"Không có! Ta thật không có có!" Hàn Thiên Long vội đến vò đầu bứt tai, quỳ ở trên giường, mặt đến mức đỏ bừng, hồng hộc thở hổn hển, tội nghiệp nhìn Ngụy Tỉnh, chỉ hy vọng Ngụy Tỉnh tin tưởng hắn mới tốt.

"Không có? Không có mà ngươi cười vui vẻ như vậy làm cái gì? Lần trước đối mặt ba mẹ của Phàm Mộ Phi ngươi cũng chưa cười sung sướng như vậy! Nữ nhân kia lớn lên không tệ đi, nhìn ngốc dạng ngươi khi đó!"

Hàn Thiên Long nghẹn lời, lần trước họp phụ huynh hắn đối ba mẹ của Phàm Mộ Phi là không quá khách khí, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cùng thân gia tương lai ở chung sao, hắn còn không có tìm địa vị, cũng không biết nên hành động như thế nào, sau lại hỏi người hầu trong nhà chỉ biết phải khách khí a, không cười chẳng lẽ còn xụ mặt? Nữ nhân kia bộ dạng gì hắn căn bản không chú ý!

Gặp Hàn Thiên Long nói không ra lời, Ngụy Tỉnh càng tức giận, chợt đứng lên, thở phì phì đạp hai chân Hàn Thiên Long, sau đó đoạt di động của Hàn Thiên Long, nhanh gọi A Tử. Hàn Thiên Long lui  cổ, bị Ngụy Tỉnh đá ngã, lập tức lại đứng lên đoan đoan chính chính quỳ hảo, sau đó chợt nghe đến Ngụy Tỉnh đối với di động rít gào nói: "A Tử, con mẹ nó ngươi lập tức đi cửa hàng tình thú, đem toàn bộ □ đồ dùng đều mua về cho bổn thiếu gia!"

"Đúng! Toàn bộ! Nến! Roi! Chùy! Giường đinh! Bàn ủi! Con mẹ nó tất cả đều mua về cho ta!"

Hàn Thiên Long trắng mặt, yếu ớt nói: "Tỉnh Tỉnh, chùy, giường đinh còn có bàn ủi không phải đồ dùng tình thú... ." Mà phải là hình cụ a! ! ! "Tỉnh Tỉnh, ta là oan uổng! Thật là oan uổng! Không tin, ngươi gọi điện thoại hỏi nữ nhân kia, ta đương trường liền cùng nàng nói không được!"

"Hỏi mẹ ngươi! Người ta lại chưa cho ta số!"

"Ta có! Ta có! Trong di động của ta!"

"Hảo a! Ngươi còn lưu số của người ta! Ngươi tính thế nào!"

"Tỉnh Tỉnh. . . . . Ta thật là oan uổng..."