Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 156: Sống Vì Bản Thân



Phố xá sầm uất, ngọn đèn cũng nổi lên màu sắc sặc sỡ.

Trên biển hiệu của các cửa hàng đều treo quảng cáo ưu đãi đặc biệt, trang trí màu sắc tươi sáng rực rỡ.

Hạ Nhi có hẹn cùng Lương Hạ.

Sắp tới là sinh nhật Khương Ngọc, cô nhóc kia muốn mua quà, vì thế cô đồng ý cùng Lương Hạ đi dạo một vòng các cửa hàng.

Chiếc Ferrari lướt trên đường, Hàn Tịch ngồi vị trí tài xế, trầm mặc không nói, thoáng nhìn qua giương chiếu hậu, trên đó in rõ bóng dáng nữ nhân xinh đẹp lãnh đạm ngồi ghế sau, ánh mắt hổ phách nhìn từng ánh đèn đường đang được bật lên, đôi môi mọng đỏ hơi cắn nhẹ, cánh tay lười nhác chống bên cạnh cửa.

Bầu trời ngã về tây, ráng chiều rực rỡ dần tắt đi, hoàng hôn nhẹ buông toả ra ánh sáng nhàn nhạt, từng tia sáng hắc qua cửa kính xe, khiến khuôn mặt nữ nhân trắng nõn non mịn càng trở nên trong suốt, mái tóc nâu dài nhàn nhạt toả ra màu ánh bạc kì lạ.

Xe dừng trước cổng Lương gia, Hạ Nhi không đợi Hàn Tịch mở cửa đã đẩy cửa xe bước xuống.

Hạ Nhi mặc một thân quần áo màu trắng đơn giản, khoác ngoài một cái áo khoác dày cùng màu, đột ngột bước ra khỏi xe, làn da trên khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng lên vì lạnh, cô ít khi ra ngoài vào những thời điểm lạnh lẽo như vậy, nên có chút không quen. Tay đều trở nên lạnh cóng, hai tay nắm lại xoa xoa nhìn về phía cổng chờ đợi.

Hàn Tịch chậm rãi bước tới, trên tay từ khi nào đã có một chiếc áo lông cừu màu trắng, phủ nhẹ lên vai cô.

Hàn Tịch vừa chỉnh lại chiếc áo ngay ngắn, vừa nhíu mày nhỏ giọng:

"Hạ tiểu thư! Cô sợ lạnh mà còn ra ngoài. Cô có thể ở trong xe đợi."

Hạ Nhi hai tay xoa xoa, khẽ hà một hơi vào lòng bàn tay trắng nõn, ngước đôi mắt hổ phách lấp lánh như phủ một tầng sương mờ ảo nhìn Hàn Tịch cười một tiếng, nhẹ nhàng mở miệng:

"Tôi không sao, cũng phải đi ra ngoài thôi, trước hay sau cũng như nhau. Lạnh một chút, tôi không yếu ớt như vậy."

Hàn Tịch trầm mặc, cũng không đành lòng trách cứ, thấp giọng hỏi:

"Cô muốn thứ gì đều có thể giao cho người đi làm, tại sao phải tự mình ra ngoài? Tôi cũng có thể giúp cô."

Hạ Nhi gật nhẹ đầu, cười khẽ một tiếng, tay đưa lên kéo nhẹ chiếc áo lông trên người chặt hơn, giọng hơi run run vì lạnh:

"Đây là lần đầu tiên Lương Hạ đón sinh nhật với Khương Ngọc. Cô ấy rất bối rối không biết nên làm gì cho đặc biệt, nếu tuỳ tiện giao người đi mua một món đồ thì sợ không có tâm ý."

Hạ Nhi cũng rất bất đắc dĩ, nhưng Lương Hạ nài nỉ cô lâu như vậy, hai người đó vừa quay lại với nhau, ba năm qua vì cô mà hai người đó.... trong lòng Hạ Nhi cũng có chút áy náy với Khương Ngọc.

Nếu trách thì trách cô nhóc Lương Hạ này quá mức coi trọng cô, đau lòng cô mà bỏ rơi Khương Ngọc ba năm qua.

Hàn Tịch nghe vậy, không nói gì nữa.

Bên trong Lương gia liền có tiếng bước chân vội vã.

Lương Hạ mặc một chiếc váy kín đáo chất liệu dày dặn, khoác ngoài một chiếc áo bông thượng phẩm, cả người giống như được vo viên thành một cục bông dày, bước từ cổng chạy nhanh ra ngoài, trông thấy Hạ Nhi liền lao đến cười đến hai mắt toả hào quang.

"Đi thôi."

Hạ Nhi gật nhẹ đầu, trời lạnh khiến cô lười mở miệng đáp lại, chỉ đưa tay kéo Lương Hạ về phía xe.

Hàn Tịch đưa tay lên cẩn thận mở cửa xe.

Hạ Nhi vừa muốn bước vào thì trông thấy một chiếc Maserati rất nổi bật đột ngột chạy tới, tiếng còi xe vang lên, cửa kính xe hạ xuống, nữ nhân khí chất quyến rũ, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mặc một thân quần áo trung tính màu xám, khoác bên ngoài một chiếc áo thể thao dày vô cùng cá tính, đầu hơi lộ ra khỏi cửa xe nhìn Hạ Nhi, đôi mắt đen láy xinh đẹp.

Hạ Nhi hơi bất ngờ, tay đang nắm tay áo Lương Hạ nhẹ buông ra, bước chậm rãi tới bên cửa xe tay lái Maserati, cười như không cười trêu chọc:

"Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy? An Tranh."

An Tranh cười khẽ một tiếng, cả người khí độ phi phàm, nghiêng đầu chớp nhẹ mí mắt nhìn Hạ Nhi mở miệng:

"Hai người định đi đâu vậy?"

Hạ Nhi liếc qua Lương Hạ đang đi tới, tựa như suy nghĩ một chút rồi thấp giọng:

"Đi mua chút quà."

Lương Hạ đi tới bên cạnh cô, cười cười bổ sung:

"Cho Khương Ngọc."

An Tranh nhíu nhẹ mày, môi mỏng hơi mím lại một chút, nhìn Lương Hạ cười khẽ:

"Hai người quay lại rồi?"

Lương Hạ gật mạnh đầu, trong mắt không hề che giấu sự hạnh phúc cùng vui vẻ.

Hạ Nhi bật cười, mái tóc nâu dài hơi rối bay nhẹ trong gió.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lương Hạ như vậy, trong lòng cô cũng rất yên tâm thoải mái.

Lương Hạ liếc nhìn Hàn Tịch đang đứng bên chiếc Ferrari đợi, thấp giọng nói với Hạ Nhi.

"Hàn Tịch đang đợi, chúng ta..."

"Tôi đưa hai người đi, được không?" An Tranh ngắt lời.

Hạ Nhi sửng sốt, liếc qua Hàn Tịch rồi nhíu mày:

"Không cần đâu. Tớ có xe mà."

An Tranh đẩy cửa, chân dài thon thả giẫm lên mặt đường, vóc dáng người cao gầy thanh mảnh, đứng trước mặt Hạ Nhi liền cao hơn cô một khoảng áp đảo.

Hạ Nhi có chút líu lưỡi.

Đều là nữ nhân như nhau, tại sao nhiều người sinh ra lại sở hữu chiều cao đáng ghen tị như vậy chứ?

An Tranh đút tay vào túi quần, khom người xuống đối diện Hạ Nhi và Lương Hạ, khoé môi tinh xảo cong lên độ cong quyến rũ, đôi mắt đen láy sâu thẳm ánh lên ý cười.

"Chọn quà cho nữ nhân kia, tôi cũng có thể giúp được đấy."

Hạ Nhi chớp chớp mắt, môi đỏ mọng úp mở muốn nói gì đó.

"Em xem! Mắt thẩm mỹ của tôi rất tốt."

An Tranh cười khẽ, vừa dứt lời liền nháy nhẹ một bên mắt, trông vô cùng mị hoặc mê người.

Lương Hạ bị vẻ đẹp đó làm cho đỏ cả mặt. Nếu nói về khí chất, quả thật An Tranh rất... bá đạo.

Một nữ nhân chau chuốt bản thân đến hoa lệ rực rỡ, lúc thì vô cùng phong lưu, lúc thì cao quý không gì sánh được. An Tranh là điển hình của mẫu nữ nhân phong cách nào cũng có thể phát huy đến đỉnh điểm.

Lương Hạ rất muốn An Tranh đi cùng, ánh mắt đảo tới Hạ Nhi, giọng hơi yếu ớt lí nhí:

"Hạ Nhi... cậu xem.."

Hạ Nhi hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn An Tranh.

"Cậu không rảnh rỗi đến mức đó đúng không?"

An Tranh bật cười, bước một bước tới gần Hạ Nhi, cúi người ghé sát môi mỏng vào vành tai Hạ Nhi, giọng thì thầm quyến rũ:

"Tớ thừa nhận tớ có lòng riêng, muốn được ở bên cạnh cậu một lúc. Nhưng tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."

Hạ Nhi hơi nhíu mày, nghiêng đầu qua một chút tránh né.

Cô không bài xích An Tranh, sau những lần An Tranh vì cô mà không tiếc cả mạng.

Cô bất giác đã có chút dung túng An Tranh.

Không thể không thừa nhận, tuy rằng An Tranh từng rất cố chấp điên cuồng với cô, nhưng từ lúc An Tranh đánh Khanh Long bảo vệ cô.

Cô đã cho An Tranh một vị trí khá quan trọng trong lòng mình.

Không phải là yêu đến khắc cốt ghi tâm như Khương Tình, mà giống như có chút thấu hiểu, cảm động vì tình cảm sâu đậm mà An Tranh dành cho cô.

Tình cảm đó khiến cô — không nỡ làm tổn thương An Tranh. Tổn thương một người yêu cô bằng cả sinh mạng.

Hạ Nhi từng nghĩ, nếu An Tranh buông bỏ chấp niệm với cô, nhất định cô sẽ xem An Tranh là người thân của mình.

Dù sao cô cũng là người đã cứu An Tranh. Dù lúc đó An Tranh không muốn sống.

Nhưng cô cứu cũng đã cứu rồi — trách nhiệm vẫn phải có.

An Tranh vẫn chăm chú nhìn Hạ Nhi, chờ đợi cô ra quyết định, môi mỏng vẫn cong lên độ cong mê người.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, có chút rối rắm.

Đúng lúc này, Hàn Tịch đột ngột đi tới, cười lễ độ cúi đầu chào An Tranh, giọng nói không nghe ra tâm tình, không có cảm xúc:

"Nếu An tiểu thư có nhã hứng như vậy. Hạ tiểu thư! Cô cứ đi cùng cô ấy đi."

Hạ Nhi liếc nhìn Hàn Tịch một lúc, sau đó quay sang An Tranh gật nhẹ đầu.

An Tranh bước tới trước mặt Hàn Tịch, ghé sát vào tai Hàn Tịch thấp giọng:

"Cô không đi cùng sao?"

Hàn Tịch cười nhẹ, không trả lời mà xoay người bước tới xe Ferrari.

An Tranh bật cười khe khẽ, đi tới bên cạnh tay lái phụ mở ra, nhìn Hạ Nhi trầm giọng:

"Tới đây."

Hạ Nhi lướt qua An Tranh, cười nhàn nhạt đưa tay lên kéo cửa xe sau bên cạnh, giọng không che giấu ý cười trêu chọc:

"Tớ ngồi với Lương Hạ."

An Tranh hơi sững sờ, như nhớ ra chuyện gì, cười thành tiếng.

Lương Hạ cũng mở cửa chen người vào, nhìn An Tranh và Hạ Nhi thấp giọng:

"Hai người không nhanh lên được à? Lạnh lắm đấy."

Hạ Nhi bình thản chen người vào trong xe.

An Tranh cũng nhanh chân bước vào, chiếc xe nổi bật lập tức khởi động rời đi.

Lương Hạ trong xe lại ríu rít không ngừng, Hạ Nhi lại chỉ cười nhàn nhạt biếng nhác đáp lại vài câu.

"Hạ Nhi." An Tranh đột ngột lên tiếng.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn An Tranh.

An Tranh cười khẽ.

"Tôi từng nói sẽ không bỏ cuộc với em. Đúng không?"

Hạ Nhi sững sờ, một lúc sau liền bất động thanh sắc nhẹ giọng:

"Cậu biết tôi không cho cậu được mà."

An Tranh ngẩn ra, trong lòng thất lạc vạn phần, nhưng vốn dĩ đã biết là không thể, cười nhàn nhạt thấp giọng:

"Tôi biết! Tuy trong lòng vẫn không thể buông bỏ xuống như những gì tôi đang thể hiện ra. Thế nhưng, tôi sẽ cố gắng chúc phúc em."

Cảm giác mất mác thật lớn đầy rẫy cõi lòng An Tranh, đang lúc thất vọng, bên tai quanh quẩn một thanh âm mềm nhẹ:

"Tôi không cho cậu tình cảm đó được. Nhưng tôi trân trọng tình cảm của cậu, cũng rất biết ơn những gì cậu làm vì tôi. Tôi muốn cậu hạnh phúc. Vì thế — An Tranh! Cậu nên buông bỏ rồi, tìm một người thật tốt mà yêu thương. Lúc trước cậu vì tôi mà sống — còn bây giờ, cậu hãy vì bản thân mình đi. Được không?"

Tay An Tranh đang nắm vô lăng bỗng khự lại một chút, ngay lập tức trở về bình thường.

"Em nói đúng! Tôi nên sống vì bản thân mình rồi."

Giọng nói trầm thấp lại ẩn chứa chút ưu thương ảm đạm não nề.

An Tranh đem ánh mắt đau đớn che giấu thật kĩ.

Hạ Nhi thở dài quay đầu đi, chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa kính.

Lương Hạ cũng im bặt.