Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 81: Phòng bệnh có đàn ông?



Cánh môi của Hạ Hàn Xuyên cuối cùng ngừng lại cách môi Hướng Vãn không đến một cm, khoảng cách gần đến đến nỗi khi anh nói chuyện khi hơi nóng đều thu hết vào khuôn mặt cô, "Trên người của cô có mùi rượu, trong phòng có đàn ông?"

"Không có." Hướng Vãn chớp mắt nhanh hơn thường ngày rất nhiều, lòng bàn tay đổ ra một lớp mồ hôi, "Có người quen ở Mộng Sở Hội đến thăm, uống một chút rượu với tôi sau đó ngủ lại đây."

Hạ Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên cười, buông cô ra, cũng không biết có tin lời nói của cô hay không.

Sau một lúc lâu, "Có người ngủ ở bên trong, tôi sẽ không đi vào, cô mang một cái ghế ra đây."

Hướng Vãn ừ một tiếng, đi vào trong phòng, cửa mở ra cũng chỉ có một khoảng rất nhỏ, nhưng tới khi mang ghê ra ngoài, bất đắc dĩ cũng phải mở cửa ra lớn một chút. Đóng cửa lại, mắt cũng tự nhiên mà nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, từ phía bên kia, hẳn là anh cũng không nhìn thấy người nằm trên giường bệnh đâu... nhỉ? Đem tất cả động tác của Hướng Vãn thu vào mắt, Hạ Hàn Xuyên ý vị không rõ mà cong khóe môi.

Hướng Vãn đem ghế đưa đến sau lưng anh, liền lập tức lui về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Nếu Hạ tổng không có việc gì nữa, tôi đi vào trước."

Cùng anh ở chung, đối cô tới nói không khác gì ăn phải chất độc.

"Ngồi xuống." Hạ Hàn Xuyên nói.

Hướng Vãn cau mày, "Hạ tổng ngồi đi, tôi đứng được rồi."

Cô không biết Hạ Hàn Xuyên là có ý gì, nhưng tóm lại không có khả năng đang đau lòng cho cô. Khớp tay Hạ Hàn Xuyên phía sau ghế vì bị bóp chặt mà trắng bệch, thanh âm so với vừa rồi trầm thấp đi vài phần, "Ngồi xuống."

"... Vâng." Hướng Vãn tập tễnh mà bước đến bên ghế, ngồi xuống. Nhưng nàng sống lưng căng đến gắt gao, mông cũng chỉ là chiếm một phần nhỏ ở mép ghế, mũi chân phải hướng về phía ngoài, luôn trong tư thế chuẩn bị đứng lên rời đi. Màu trắng ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Hướng Vãn, càng làm lộ ra sắc mặt tái nhợt không có chút máu của cô.

"Có thể làm cho nhiều đàn ông tới nói giúp cô như vậy, Hướng Vãn, thủ đoạn của cô cũng ngày càng cao siêu rôi." Hạ Hàn Xuyên đứng ở sau lưng cô, đôi tay chống trên tay vịn của ghế dựa, như là đem nàng ôm trọn vào trong ngực.

Hướng Vãn không nhìn thấy sắc mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phà lên sau cổ. Thần kinh của cô căng đến gắt gao, sau một lúc lâu, mới ý thức được ý trong lời nói của anh là ám chỉ ai, "Hạ tổng quá đề cao tôi rồi, luật sư Chung nói giúp tôi, hoàn toàn là vì mặt mũi của Nhậm tiểu thư, chứ chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào."

"Nha đầu kia thật sự muốn giúp cô sao?." Hạ Hàn Xuyên buông ra tay vịn, đứng thẳng dậy, thanh âm lạnh lẽo đi vài phần, "Tôi đã nói với cô từ sớm rồi, không ai giúp được cô."

Hai tay Hướng Vãn gắt gao mà nắm chặt vào nhau, thống khổ nhắm mắt, "Cảm ơn Hạ tổng đã nhắc nhở, tôi cũng không dám mơ mộng gì khác."

"Trở về đi, bên ngoài lạnh." Hạ Hàn Xuyên vòng đến trước mặt cô nói một câu, một mạch tiến đến thang máy.

Hướng Vãn nhìn bóng dáng khuất dần sau dãy hành lang, hận ý len lỏi trong máu ngày càng tăng, căng đến mạch máu muốn rách toạt, nhưng lại không chỗ để trút bỏ.

Trước kia người khác nói cô sinh trong Hướng gia có quyền có thế lại có tiền, làm người ta thật hâm mộ, cô đã nói gì? Hâm mộ cái rắm, có quyền có thế lại có tiền, cũng không chiếm được tình cảm của Hạ Hàn Xuyên, có cái rắm!

Kết quả hiện tại cô bị hiện thực hung hăng tát một cái, anh quyền thế đến mức ngay cả việc cô muốn chết đi cũng là hy vọng xa vời.

Đinh!

Tiếng thang máy vang lên, Hạ Hàn Xuyên vào thang máy.

Hướng Vãn ngửa đầu chớp chớp mắt, dọn ghế dựa trở về phòng bệnh. Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng cùng mùi rượu hoà lẫn vào trong không khí, chui vào xoang mũi, kích thích làm cho đầu óc cô thêm tỉnh táo.

"Đồ phụ nữ thâm độc..." Hướng Vũ nhăn mặt trở mình, một chân đá chăn xuống đất, trong miệng còn ở thấp giọng mắng, trong chốc lát khóc trong chốc lát cười.

Hướng Vãn đi đến nhặt chăn, đắp lên người Hướng Vũ, rồi mới đi đến sofa nằm xuống.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên uống rượu, cũng có khả năng là bởi vì uống quá nhiều, Hướng Vũ lăn lộn cả nửa buổi tối, lại phát ra tiếng chửi nhè nhẹ, sau nửa đêm mới dừng lại.

Dịch truyền cho Hướng Vãn có chút thuốc ngủ trong đó, hơn nữa chăm sóc cho anh trsi có chút mệt mỏi, nằm trên sofa không bao lâu liền ngủ rồi.

Trời xanh mây trắng, cuối thu mát mẻ. Giang Thanh Nhiên một thân màu trắng váy liền áo, tóc đen dài mềm mại đáp ở trên người, dịu dàng mà mỹ lệ. Người đến người đi, thỉnh thoảng có người ngoái đầu nhìn lại.

Hướng Vãn mặt quần soóc ngắn, trên cổ đeo tai nghe phiên bản giới hạn, trong miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ mà lung lay tiến lại, "Có chuyện gì sao mà lại gọi mình một mình đến đây?"

Không đợi Giang Thanh Nhiên trả lời, cô thôi bóng bóng, bể ra, cười hắc hắc, "Có phải tặng quà sinh nhật sớm cho mình không? Không muốn cho người khác nhìn thấy quà tặng minhg là gì đúng không?"

"Chúc mừng sinh nhật, chúc Hướng Vãn tiểu công chúa của chúng ta tròn mười tám tuổi ngày càng xinh đẹp!" Giang Thanh Nhiên cong con ngươi cười cười, đưa cho nàng một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ.

"Đây là cái gì vậy?" Hướng Vãn nhận hộp quà, liền nhanh tay bóc ra, "Ta đã đẹp sẵn rồi, nếu đẹp them nữa sẽ làm nhiều người ganh tỵ mất, vẫn là nên chúc mình sớm có thể cùng anh Hàn Xuyên kết hôn, sinh ra được một đứa nhóc trắng trẻo!"

Giang Thanh Nhiên đáy mắt nhạt đi vài phần, đè lại tay nàng, "Về nhà hãy mở quà."

"Cũng được!" Hướng Vãn kẹp hộp quà vào nách, chớp mắt vài cái, "Đêm nay cậu đừng trang điểm quá đẹo nhé, sẽ nổi bật hơn tớ mất, anh Hàn Xuyên đêm nay sẽ cùng tớ đính hôn đó, tối gặp lại nhé."

Nói xong, cô lại đeo tai nghe lên, sau đó định quay trở về.

Giang Thanh Nhiên chạy nhanh vài bước, từ sau bắt lấy tay cô, "Hướng Vãn, mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

"Có chuyện gì vậy?" Hướng Vãn tháo tai nghe xuống, dựa nghiêng vào cây, thổi ra một cái bóng cao su lớn.

Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi, ánh mắt lập loè, "Tớ cũng thích anh Hàn Xuyên nhiều năm rồi, rất thích."

Phao bẹp một tiếng, kẹo cao su cơ hồ bao nửa khuôn mặt Hướng Vãn, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Giang Thanh Nhiên, lại tự nhiên nói thích Hàn Xuyên? Là nhiều năm rồi? Là thực sự rất thích?

"Mình vốn muốn đem chuyện thích anh ấy giấu trong lòng, ai cũng sẽ không nói ra. Nhưng từ hai tháng trước, biết hai người định ở tiệc sinh nhật của cậu mà tổ chức đính hôn, mình hàng đêm đều khó ngủ, mỗi một phút một giây đều bị giày vò." Giang Thanh Nhiên hai mắt đêu có quầng thâm, không phải thật sự rõ ràng, nhưng đủ để nhìn ra cô rất mỏi mệt.

Hướng Vãn dưới nách kẹp hộp quà, mặt không nhìn ra có cảm xúc gì, dùng một cái tay khác gỡ kẹo cao su dính ở trên mặt, đầu ngón tay có chút run rẩy, "Nếu đã quyết định sẽ không nói với ai, vì điều gì lại đi nói với tôi?"

"Tình cảm của mình đối với anh Hàn Xuyên so với cậu tuyệt đối không ít hơn, chỉ sợ là còn nhiều hơn nữa." Giang Thanh Nhiên cùng cô đối diện, chỉ vào chính trái tim mình nói: "Tình cảm này chôn giấu trong lòng đã lâu lắm rồi, đến uất nghẹn luôn rồi, đã không thể nào kiềm nén được nữa rồi."

Kẹo cao su ở trên mặt dính thật chặt, có gỡ như thế nào cũng không sạch sẽ, ngược lại càng làm cho khuôn mặt Hướng Vãn them phần lem luốt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, còn có chút buồn cười. Cô cũng không gỡ kẹo cao su nữa, nhìn Giang Thanh Nhiên nói: "Cho nên?"