Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 80: Giang Thanh Nhiên nói không sai



Ngoài cửa vang lên thanh âm nói chuyện của Chung Vũ Hiên cùng Nhậm Tiểu Nhã, nghe không lớn lắm, chỉ có thể từ trong giọng nói nghe ra được luôn là tiếng đùa vui ầm ĩ của Nhậm Tiểu Nhã. Hướng Vãn đưa bàn tay lên, nhìn lòng bàn tay vết chai mỏng, đột nhiên cười, chỉ là ý cười không có trong đáy mắt.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Hướng Vũ xách theo một đống đồ ăn em gái thích nhất đến bệnh viện,

"Chạy đến vài ba cửa hàng, xếp hàng một buổi mới mua được, em ăn nhiều một chút." Đưa Hướng Vãn một đôi đũa cùng một hộp cơm, rồi lại mang ra một bình rượu để lên bàn.

"Anh tại sao lại uống rượu?" Anh trai ngày thường không thích uống rượu, luôn chê khó uống, cô liền thuận miệng hỏi một câu.

Hướng Vũ đè chặt đáy lòng bực bội, đổ ra nửa ly rượu trắng, uống cạn một hơi, "Chỉ là đột nhiên muốn uống thôi."

Anh không có mặc áo vest cũng không có cà vạt, hai nút áo sơmi không cài, lộ ra xương quai xanh cùng trong lúc lơ đãng có thể nhìn đến cơ ngực. Động tác uống rượu của Hướng Vũ có chút mạnh bạo, áo sơmi mở rộng làm lộ ra vết thương do móng tay gây ra.

"Anh sao lại có vết thương trên cổ?" Hướng Vãn buông đũa, khẽ cau mày nói.

Hướng Vũ cả kinh, nhanh tay túm chặt cổ áo, rồi mới cuống quít làm ra bộ dáng bỡn cợt, "Em nhìn mà không biết hay sao, mà còn hỏi anh? Em cũng là người trưởng thành rồi mà, nhìn vết thương như thế này mà còn không hiểu sao?"

"Anh hai." Hướng Vãn song lưng thẳng tắp mà nhìn, đáy mắt đen lại.

Hướng Vũ gãi gãi cổ, lẩm bẩm nói: "Em đi tù hai năm, thái độ ngày càng khác xưa?"

"Đừng lãng tránh sang đề tài." Hướng Vãn nói.

Hướng Vũ bị chọc giận quá mức, luôn muốn tìm một người để trút bỏ nỗi lòng. Đem đôi đũa phóng đặt mạnh xuống bàn, đem mọi sự uất nghẹn mà trút ra. Cuối cùng, đưua tay uống cạn them một ly rượu, quát lớn: "Anh đã tin là ba sẽ vì em mà đoạn tuyệt với nhà họ nhưng thật sự là làm anh tức chết mà!"

"Giang Thanh Nhiên nói không sai." Hướng Vãn trong mắt hiện lên một mảng ảm đạm, thấp giọng nói.

Hướng Vũ nghe được lời này đầu óc cũng ngưng trệ, "Hả?"

"Anh không phải đã biết rõ tại sao ba lại thay đổi thái độ nhanh như vậy rồi sao?" Hướng Vãn tự giễu cười, "Bởi vì Giang Thanh Nhiên nói không sai, ba nói như vậy là để cho mọi người biết từ trước đến nay mình có bao nhiêu bức bách và tức giận, nhưng cũng càng muốn Giang gia bọn họ biết Hướng gia cũng sẽ không phải để họ dắt mũi thêm nữa."

Cho nên Giang Thanh Nhiên mới có thể dùng kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại là nước đi xoa dịu sự tức giận của ba... Trước kia Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ba sẽ dùng những uất ức cùng đau khổ của mình để đổi lấy lợi ích.

Hướng Vũ sắc mặt xanh mét cầm lấy bình rượu mà uống, nước mắt hoà lẫn với rượu lăn từng dòng xuống cổ.

"Đừng uống nhiều như vậy, sẽ không tốt cho cơ thể của anh." Hướng Vãn đoạt lấy bình rượu, để xuống bàn, lòng nháy mắt trở nên vỡ nát, đau đến hít thở không thông.

"Em nói xem vì cái gì mà trở nên như vậy hả Vãn Vãn?" Hướng Vũ dùng sức đấm vào ngực, nức nở nói: "Rõ ràng trước kia cha mẹ rất yêu thương cưng chiều em, như thế nào đột nhiên lại... lại biến thành như bây giờ?"

Hướng Vãn rút ra tờ giấy khăn lau đi vệt rượu và nước mắt trên khuôn mặt Hướng Vũ, "Anh đến đâu cũng lâu lắm rồi, trở về đi, ba mẹ và chị dâu sẽ rất lo lắng."

"Không quay về! Hôm nay, anh đã nói với họ là sẽ không bao giờ quay trở lại Hướng gia. Cái gia đình đó đúng là không có chút nhân tính nào, anh sẽ không có suy nghĩ quay trở về!"

Hướng Vãn khẽ thở dài một hơi, "Anh không quay trở về, chị dâu và các con của anh phải làm như thế nào đây? Anh trai, anh cũng đã là người trưởng thành rồi, làm việc gì cũng không nên tuỳ hứng như vậy."

"Cha mẹ Giang Thanh Nhiên và Giang Thích Phong, bọn họ... Cách... bọn họ có thể tin tưởng con gái của mình, còn ba mẹ chúng ta bọn họ sao... làm sao lại không tin tưởng..." Hướng Vũ nói cũng chưa hết câu, liền nằm dài ra bàn mà ngủ ngon lành.

Hướng Vãn bước xuống giường, chịu đựng đau đớn trên đùi, cố hết sức mà dìu anh mình lên giường nằm sau đó đắp chăn lên. Lúc ở trong tù phải có thể lực thì mới sống sót được, ra tù rồi lại đến Mộng Sở Hội làm việc, cô đã không còn yếu ớt như trước kia nữa. Hướng Vũ nức nở vài tiếng, cô cầm tờ giấy khăn lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên mặt, rồi mới bước đi tập tễnh ra khỏi phòng bệnh, đứng ở bên cửa sổ hành lang, ánh mắt trống rỗng mà nhìn phương xa.

Bóng đêm đen nhánh như là nơi ẩn núp của quái thú, đá lởm chởm bị bóng cây ngăn cách nhìn như tứ chi của nó đang giương nanh múa vuốt mà nhào về phía cô.

"Bị thương còn đứng ở bên ngoài, không còn cần đến cái chân này nữa?"

Thanh âm và hơi lạnh quen thuộc đến trong xương cốt từ sau lưng truyền đến, Hướng Vãn thân thể cứng đờ, nháy mắt phảng phất giống như mình đang ở trong hầm băng, tứ chi đông cứng lại. Cô nhìn Hạ Hàn Xuyên, cúi đầu nói: "Hạ tiên sinh."

Anh tại sao ở chỗ này?

Hạ Hàn Xuyên ừ nhẹ một tiếng, không chút để ý, ánh mắt dừng ở đùi phải bị thương của cô, mày kiến nhăn lại, không lên tiếng nữa. Ánh mắt phảng phất giống giống như năm xưa, dung gậy golf không chút do dự mà đánh vào chân trái của cô. Cánh mũi Hướng Vãn

ổi lên một tầng mồ hôi mỏng, lông mi khẽ run, câu hỏi "Ngài đến có việc gì sao?" đến đầu lưỡi một hồi lâu, nhưng một chữ cũng không phát ra.

Cô hận Giang Thích Phong, Giang Thanh Nhiên, cũng hận Hạ Hàn Xuyên, nhưng đối người đàn ông này, ngoài hận thù còn có sợ hãi, mà sự sợ hãi này đã thâm nhập vào tận trong xương tuỷ.

"Không muốn cái chân này nữa, có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phiền toái như bây giờ." Hạ Hàn Xuyên thu hồi ánh mắt, cười nhạt một tiếng.

"Không có." Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, có mồ hôi lạnh theo gương mặt trượt xuống, "Phòng bệnh quá ngột ngạt, tôi chỉ là ra ngoài cửa sổ hóng mát, bây giờ sẽ trở về nghỉ ngơi."

Cô xoay người đi đến phòng bệnh, chuẩn bị mở cửa đi vào. Sau lưng Hạ Hàng Xuyên đi theo cô, hiện tại cũng đứng ở cửa phòng.

"Hạ tổng... có việc sao?" Hướng Vãn cúi đầu, mái tóc ngắn rối tung che khuất vết sẹo ở đuôi mi mắt, chỉ lộ ra vẻ tái nhợt trên khuôn mặt nhỏ.

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn xuống, hơi ngẩn ra, "Có chút khát nước, tôi đi vào uống một ly nước."

"Thật không phải với ngài, buổi tối ăn cơm quá nhiều, nước trong phòng đều bị tôi uống hết rồi." Hướng Vãn hơi nắm chặt góc áo, sau lưng đã ướt một tảng lớn.

Hướng gia đã sớm thuận theo ý của Hạ Hàng Xuyên mà đoạn tuyệt quan hệ với Hướng Vãn, nhưng anh trai lại đang nằm trên giường trong phòng bệnh của cô. Cô không quan tâm công ty Hướng thị sẽ như thế nào, nhưng cô không muốn làm liên luỵ đến anh trai.

Hạ Hàn Xuyên hơi nhíu mày, nâng cằm lên Hướng Vãn lên, buộc cô nhìn vào mắt anh. Hướng Vãn bị bắt nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, thân thể không khống chế được mà run rẩy. Mặc dù cứ như vậy mà nhìn, nhưng cô cũng không đoán ra đucojw suy nghĩ của anh là gì, điều này càng làm cô them sợ hãi.

"Hướng Vãn." Hắn kéo cằm cô đến gần. Khuôn mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt, cô còn có thể nhìn rõ cả lỗ chân lông trên mặt anh. Tim đột nhiên đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không dám tiếp tục nhìn nữa, hạ con người xuống chân phải lùi về sau một bước, muốn kéo giãn khoảng cách của hai người ra. Nhưng Hạ Hàn Xuyên bỗng đưa cánh tay vòng qua eo, dung sức kéo cô về phía mình. Hai người thân thể dính sát vào nhau, cô mềm mại, anh cứng rắn, tư thế đầy ái muội đã che lấp đáy mắt đạm bạc của anh và đáy mắt đầy kinh sợ của cô.