Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 47: Quảng cáo MMV



Đến buổi tối, Triệu Bảo Thương sống chết đòi ngủ cùng Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn bất đắc dĩ: “Tôi đã giúp cô trải tốt chăn rồi còn gì?”

“Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ tôi muốn ngủ với cô còn phải cần xin phép hay sao?”

Ngôn Trăn không còn lời gì để nói.

Hai người đi vào giấc ngủ.

Triệu Bảo Thương sờ tay Ngôn Trăn: “Có phải cô đã làm rất nhiều việc nặng không?”

Ngôn Trăn ngáp nói: “Còn tốt, chỉ cho gà ăn thôi.”

Triệu Bảo Thương mò xuống ngực Ngôn Trăn: “Chỗ này của cô sao lại nhỏ như vậy, tôi nhớ một năm trước đâu có nhỏ vậy đâu.”

Ngôn Trăn có chút lúng túng.

Triệu Bảo Thương lại tò mò hỏi: “Lúc đó cô làm thế nào để thoát khỏi những người đó vậy, viên đạn trên người cô đâu?”

Nàng sờ ra sau lưng Ngôn Trăn, bên trên trơn nhẵn một mảnh.

Triệu Bảo Thương nỗ lực sờ, sờ đến mông Ngôn Trăn rồi bóp một cái, tà mị cười, thò lại gần hỏi: “Tiểu yêu tinh, có muốn không?”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng hít thở vững vàng của Ngôn Trăn.

Triệu Bảo Thương hơi giận, nương theo ánh trăng ngắm nhìn Ngôn Trăn một hồi lâu, cuối cùng nặng nề vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Ngôn Trăn nhân được tin nhắn của Khuông Oánh, nói là sắp tới sẽ không trở về.

Ngôn Trăn nhắn lại một câu, sau đó rửa mặt, rồi ôm sách đi học.

Triệu Bảo Thương đi theo bên cạnh.

Ngôn Trăn hỏi: “Cô không cần học khóa của mình sao?”

Triệu Bảo Thương lắc đầu: “Không cần.”

“Nếu vậy cô sẽ bị cho thôi học rồi bị đánh rớt đó.”

Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Ai dám?”

Tiếp đó Triệu Bảo Thương thẹn thùng nhỏ giọng nói với Ngôn Trăn: “Nếu cô nguyện ý ra ngoài chơi với tôi, thì vẫn có thể nghỉ học, tôi bảo đảm sẽ không ai dám đánh rớt cô đâu.”

Ngôn Trăn rất nghiêm túc nói: “Tôi không trốn học đâu, không được mở cửa sau cho tôi.”

Tiết học bắt đầu.

Tên lão sư dạy khoa tim mặt đầy tươi cười đi vào lớp, mở máy tính ra rồi nói: “Hôm nay sẽ nói một chút về ngày hôm qua chúng tôi đi khám bệnh.”

Hắn chỉ vào Ngôn Trăn cùng Vương Hoán.

“Tôi vốn dĩ cho rằng tôi đã mang đi hai học sinh ưu tú nhất, nhưng sự thật làm tôi quá thất vọng, bạn học Ngôn Trăn căn bản là đoán bừa, lúc gặp được tình huống khó, cũng không nghĩ hỏi lão sư, chỉ nghĩ dùng tư tưởng mê tín lừa dối cho qua.”

“Mà bạn học Vương Hoán, kiến thức cơ bản vững chắc, mỗi một câu đều có thể chỉ được chỗ trọng yếu, hơn nữa có suy nghĩ rất giống tôi, quả nhiên là hậu sinh khả uý*.”

(*)Hậu sinh khả uý: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.

Triệu Bảo Thương nghe xong thiếu chút nữa muốn đứng lên.

May mắn bị Ngôn Trăn tay mắt lanh lẹ giữ chặt: “Cô bình tĩnh một chút đi!”

Triệu Bảo Thương nói: “Hắn dám nói cô nói bậy kìa.”

“Không sao đâu.” Ngôn Trăn nói, “Hơn nữa lúc trước cô cũng nói như vậy mà không phải sao?”

“Tôi? Tôi sao có thể —— nói cô nói bậy.” Triệu Bảo Thương nói, bản thân cũng không dám tin, nhưng đã bình tĩnh lại không ít, ít nhất sẽ không trực tiếp đứng lên mắng người.

Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thật sự có nói như vậy sao?”

Ngôn Trăn nhỏ giọng nói: “Lúc mới bắt đầu cô vẫn luôn rất khinh thường tôi.”

Triệu Bảo Thương giận đến đỏ mặt: “Đều đã qua lâu như vậy rồi, sao cô còn nhớ rõ thế.”

Lão sư bên trên nhìn thấy Ngôn Trăn đang nói chuyện với cô gái bên cạnh, hoàn toàn là một bộ dáng không coi ai ra gì, giận đến tâm can phát run.

Hắn kêu Ngôn Trăn đứng lên, muốn phê bình một trận.

Không nghĩ tới lúc đang muốn phê bình, chợt cảm thấy trái tim của mình giống như bị kim đâm rất đau đớn.

Lão sư ban đầu không rõ, tiếp tục mắng Ngôn Trăn.

Nhưng tim đau càng ngày càng mãnh liệt, như muốn làm cho hắn đau đớn đến sắp chết.

Hắn che lại trái tim, ngồi xổm người xuống.

Những học sinh bên dưới sôi nổi lên: “Làm sao vậy? Lão sư bị làm sao vậy?”

“Có phải chỉ cúi xuống để nhặt cục tẩy thôi không?”

“Sao có thể được?? Mau gọi bác sĩ đi!”

Xe cứu thương đến, bọn học sinh đưa lão sư đến bệnh viện.

Tiết học tạm ngưng.

Buổi chiều đi học, vài người đưa lão sư đi viện đã trở về, ngồi trong phòng học bàn luận chuyện sáng nay.

Hóa ra lão sư là bị viêm cơ tim, bởi vì lớn tuổi lại thức đêm, trước đó còn quá mức kích động, mới dẫn tới viêm cơ tim, cũng may phát hiện sớm nên không đáng lo ngại.

“Sao tôi có cảm giác đã nghe chuyện này ở đâu đó rồi?”

“A! là trước đó Ngôn Trăn nói.”

“Cô ấy nói?? Đúng vậy, tôi cũng nhớ ra rồi, hôm bữa thi kiểm tra cô ấy đã nói lão sư bị viêm cơ tim!”

Một đám người dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn về phía Ngôn Trăn.

Kết quả nhìn thấy Ngôn Trăn đang trò chuyện với một cô gái có khí tràng mạnh mẽ, đeo khẩu trang và kính đen.

Cô gái kia còn hay đưa tay vuốt ve gương mặt Ngôn Trăn.

Một đám người đành phải tiếp tục yên lặng, quay đầu lại, làm bộ như chưa thấy gì.

“Hơn nữa nha, còn có bệnh nhân đến náo loạn!”

“Lúc lão sư nằm trên giường bệnh, có một bệnh nhân đến, hình như là người mà hôm qua lão sư hỗ trợ chuẩn bệnh, trực tiếp xông tới chỗ của lão sư, nói lão sư là lang băm.”

Bạn học không rõ chân tướng hỏi: “Ghê vậy, sau đó thì sao?”

“Còn làm sao nữa, lão sư chẩn bệnh sai rồi.”Mấy người đưa lão sư đến bệnh viện nói, “Bệnh nhân là bị viêm dạ dày cấp tính, mà lão sư nói là bệnh tim, bệnh nhân nửa đêm đau đến sắp ngất đi, đến bệnh viện khác để khám lại, mới biết được chỉ bị viêm dạ dày, căn bản không cần mua thuốc đắt tiền như vậy.”

Vương Hoán ở một bên nghe được, đi tới hỏi: “Các người đang nói bậy cái gì đó? Đừng tưởng rằng lão sư không ở đây, thì có thể tùy ý vũ nhục thanh danh của lão sư.”

Nam sinh nhiều chuyện nhìn thấy Vương Hoán, nở nụ cười: “Đúng rồi, tôi còn nghe bệnh nhân kia nói, ban đầu có một học sinh nói đúng bệnh trạng của mình, đáng tiếc lão sư cảm thấy không giống với phán đoán của mình nên cho là sai, còn bị đuổi ra ngoài, học sinh kia chắc chắn không phải cô, là Ngôn Trăn phải không? Nói như vậy chuẩn đoán của cô cũng sai sao?”

Vương Hoán nghe xong, mặt đỏ tai hồng: “Các người đừng vu khống, bệnh nhân kia nhịp tim không đồng đều, là lão sư tự mình chuẩn đoán.”

“Chắc không xem kỹ đi.” Nam sinh nhiều chuyện nói, “Năng lực không đủ cũng đừng cậy mạnh, nhìn xem Ngôn Trăn người ta ——”

Khi hắn chưa kịp nói hết, một đám người lại nhìn về phía Ngôn Trăn.

Kết quả phát hiện Ngôn Trăn bị cô gái đeo kính đen kia ấn đầu xuống, hôn lên mặt người nọ.

……

…………

“Được rồi đừng nhìn.” Nam sinh nhiều chuyện mệnh lệnh.

Khó trách Ngôn Trăn này vừa xuất đạo vẫn luôn lên hot serch, thật là con mẹ nó đồi phong bại tục.

…… Lại nói tiếp cô gái bên cạnh thật quen mắt, rốt cuộc là ai đây?

Cùng lúc đó, hình ảnh quảng bá MMV của Ngôn Trăn được ra mắt, công ty Thiên Hoa truyền phát tin quảng cáo đơn.

Người trên Weibo lập tức nghị luận sôi nổi.

【 Công ty Thiên Hoa tổng cộng có bao nhiêu nữ minh tinh được quảng cáo? Trừ bỏ Triệu Bảo Thương cùng mấy người tai to mặt lớn, thì còn có ai?! 】

【 cho dù là Từ Phượng Mai cũng chưa lên hình quá lớn như vậy đâu! Thiên Hoa đã nói cảm thấy quảng cáo rất thấp nên không chịu phóng sao! Trước kia đều phóng sản phẩm không có hình người! Lần này là chuyện như nào đây!? 】

【 mãnh liệt cự tuyệt quy tắc ngầm!! 】

Một lát sau, tin hot lại đến.

【 Fuck! đừng nói tới cái gì mà công ty Thiên Hoa, Ngôn Trăn trở thành đại tỷ sắp tới, lần đầu tiên quảng bá đã có được nền tảng lớn, ta là người qua đường bên quảng trường. 】

【 Ta đây ở tại trung tâm thương mại phồn hoa nhất đế đô! Đã bị đại biểu ngữ quảng cáo của Ngôn Trăn xâm chiếm. 】

【 Báo cáo!! Nơi này là quảng trường!! Ta đi mua nước hoa! Sản phẩm mới của nơi này thế nhưng là cà phê hoa hồng! Trên biển quảng cáo là hình Ngôn Trăn được phóng rất to!! 】

Ngôn Trăn một đường vinh quang tiến lên hàng đầu.

Càng ngày càng có nhiều người cảm thấy Ngôn Trăn dùng quy tắc ngầm, hơn nữa còn quá rõ ràng, thật không biết xấu hổ.

Ngay cả nhân viên công tác ở Thiên Hoa cũng cảm thấy như vậy.

Một giám đốc hành chính gọi Ngôn Trăn tới công ty, chờ sau khi Ngôn Trăn tới thì trực tiếp mắng: “Tôi mặc kệ cô và Triệu Bảo Thương có quan hệ gì, lợi hại thì thế nào, cô không có tư cách sử dụng tài nguyên của công ty!”

Phải biết rằng, vị giám đốc hành chính này mấy ngày trước có hứa hẹn với một tiểu minh tinh, chuẩn bị đem tài nguyên quảng cáo thương nghiệp ở quảng trường đưa cho cô ta.

Nhưng giờ lại bị Ngôn Trăn đoạt, giám đốc hành chính giận đến nghiến răng, thề thốt muốn cướp về.

Tuy nói thế lực của Triệu Bảo Thương cường đại, nhưng trong công ty, mình cũng có một ít quyền thế.

Giám đốc hành chính cho mình một ít cổ vũ, tiếp tục nói với Ngôn Trăn: “Cô nhanh chóng thương lượng với Triệu Bảo Thương đi, đem tất cả gỡ xuống, như vậy tôi mới không truy cứu nữa, nếu không sau này cô thất sủng, còn có thể được tài nguyên hay không, thì khó mà nói.”

Ngôn Trăn cạn lời.

Tuy hiện tại cô và Triệu Bảo Thương đã hòa hảo, nhưng ở thời điểm quảng cáo được thông qua phê duyệt, lúc đó cô và Triệu Bảo Thương còn đang căng thẳng, Triệu Bảo Thương chắc chắn sẽ không biết chuyện đại ngôn quảng cáo của mình được duyệt thành công.

Huống chi gần đây cô luôn ở cùng với Triệu Bảo Thương, cô hoàn toàn cảm thấy Triệu Bảo Thương không có thời gian đi giúp cô.

Vậy thì ai đã giúp cô?

Ngôn Trăn tạm thời không nghĩ ra, nên không trả lời.

Giám đốc hành chính thấy thái độ của Ngôn Trăn, cho rằng Ngôn Trăn sợ, đang muốn nói thêm hai câu.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Lâm Tiếu Mỹ đi tới: “Giám đốc Vương, sợ là anh đã tìm lầm người.”

Giám đốc hành chính nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu Mỹ, liền đứng lên: “Lâm tổng?”

“Tôi đã sớm không còn là đổng sự, xưng hô này các anh cũng mau chóng sửa đổi đi.” Lâm Tiếu Mỹ đi đến cạnh Ngôn Trăn, nói với tên giám đốc hành chính, “Những tài nguyên quảng cáo đó đều là tôi cho, anh muốn sắp xếp thế nào, hãy trực tiếp nói với tôi.”

Giám đốc hành chính đâu còn dám nói chuyện.

Ban đầu hắn chỉ muốn hù dọa Ngôn Trăn, cũng nghĩ Triệu Bảo Thương lười để ý nhiều như thế, lúc này biết được người đứng sau thế mà là Lâm Tiếu Mỹ, giám đốc hành chính dù giận nhưng cũng không dám nói ra.

“Rất tốt, sắp xếp rất tốt.” Giám đốc hành chính cười nịnh nọt, “Đều là chỗ tốt, tin rằng Ngôn đồng chí không đến hai ngày sẽ nổi tiếng, vậy tôi trước chúc mừng.”

Lâm Tiếu Mỹ nói vài câu với giám đốc hành chính, rồi mang Ngôn Trăn đi.

Trên đường, cô ấy nói với Ngôn Trăn nói: “Là tôi quá nóng vội, nên rất nhiều người còn chưa biết chuyện này, bên phía công ty tôi sẽ chậm rãi phát thông báo, những chuyện trên mạng tôi cũng sẽ tìm thuỷ quân giúp cô.”

Khi Lâm Tiếu Mỹ nói chuyện, cách Ngôn Trăn khoảng nửa thước, hơi khom lưng, cực kỳ cung kính.

Ngôn Trăn vội nói: “Tôi vốn đã thu tiền của cô, cô không cần khách khí như vậy đâu.”

Lâm Tiếu Mỹ nở nụ cười: “Đại sư như cô còn không biết năng lực của mình có bao nhiêu mạnh, cho dù là người khác, chỉ cần có thể được một phần năng lực này của cô, tất nhiên cũng sẽ được đối đãi giống như cô.”

Thật ra Ngôn Trăn cảm thấy năng lực của mình không có bao nhiêu.

Ở đế đô, người có được năng lực huyền học cũng không thiếu, tuy rằng mình không nhìn thấy, nhưng trước đó gặp phải chuyện của Hàn Tiểu Manh và Vu Liên, cùng với Từ Phượng Mai, cô đã đoán được có một tổ chức huyền học rất cường đại đứng sau.

“Huống chi tôi không thể có quyền lực như vậy đâu.” Lâm Tiếu Mỹ nói, “Là có quý nhân đang giúp cô.”

Ngôn Trăn tò mò: “Triệu Bảo Thương?”

“Không phải.” Lâm Tiếu Mỹ cười nói, “Chờ người đó xử lý chuyện trong nhà xong thì sẽ đặc biệt đến cảm ơn cô, chuyện tôi giúp cô, cũng là người đó dặn dò, không cần cảm tạ tôi.”

Ngôn Trăn gật đầu.

Lâm Tiếu Mỹ lại nói với cô những chuyện gần đây, một đường đưa Ngôn Trăn đến cổng lớn, nhìn Ngôn Trăn lên xe sau đó mới đi.

Ngôn Trăn trở lại ký túc xá, mở cửa đi vào.

Triệu Bảo Thương lập tức giống như cún con nhào lên ôm lấy cô: “Cô đi đâu vậy?”

Ngôn Trăn nhanh chóng vuốt lông: “Tôi bị giám đốc hành chính của công ty gọi đến.”

“Vậy sao cô không nghe máy?”

“Tôi hoàn toàn không nghe được đâu, nên mới không bắt máy.” Ngôn Trăn giải thích, nhanh chóng vuốt ve phần lưng của Triệu Bảo Thương để nàng bình tĩnh.

Triệu Bảo Thương bình tĩnh được một chút, dò hỏi Ngôn Trăn sao lại bị gọi đến đó.

Ngôn Trăn kể lại chuyện ban chiều.

“Tôi bị gọi quá gấp, hơn nữa lúc đó cô còn đang ngủ.”

Triệu Bảo Thương nói: “Lần sau mặc kệ tôi đang làm gì, cô cũng phải gọi tôi cùng đi.”

Ngôn Trăn nói: “Cô căn bản là không dậy nổi.”

“Làm sao có chuyện đó được!” Triệu Bảo Thương nói.

Ngôn Trăn nhìn Triệu Bảo Thương, có mấy câu không biết có nên nói không, nhưng vẫn nói ra: “Cô lôi kéo tôi muốn tôi ngủ với cô, hôm nay thiếu chút nữa tôi đã bị cô kéo vào trong chăn. Tôi thấy cô căn bản không có ngủ, chính là không muốn dậy.”

Triệu Bảo Thương sau khi bị vạch trần thì đỏ mặt.

Lúc đầu nàng thật sự muốn tiểu fan cùng ngủ trưa với nàng, sau đó tiểu fan ra cửa, nàng đợi một lát nhưng không chờ nổi, lúc này mới bắt đầu sốt ruột.

…… Được rồi, nàng thừa nhận trong chuyện lần này mình cũng sai, nhưng sai nhiều nhất vẫn là tiểu fan, tại sao tiểu fan không nói chuyện này cho mình biết sớm, để mình đi giải quyết?

Thiên Hoa với nàng mà nói, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Triệu Bảo Thương tra xét sự việc của Ngôn Trăn.

Phát hiện nếu so với Từ Phượng Mai năm đó, Ngôn Trăn thiếu quảng cáo đến đáng thương, vì thế nàng trực tiếp triệt quảng cáo của nữ minh tinh khác, thay vào đại ngôn quảng cáo MMV của Ngôn Trăn, hơn nữa còn là quảng cáo đơn.

Ngôn Trăn nổi bật vô biên.

Vô số thương hiệu cùng điện ảnh mời gọi cô.

Ngôn Trăn không nhận, các phóng viên lẻn vào trường học, phỏng vấn cô vì sao không nhận.

Ngôn Trăn trả lời: “Tôi cảm thấy điều quan trọng nhất ở hiện tại đó là cùng học tập với Triệu Bảo Thương, hơn nữa sắp tới tôi còn phải tham gia chân nhân tú, tôi cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình.”

Người trên mạng nhìn thấy tin tức này sôi nổi kích động, nói Ngôn Trăn là thật sự vuốt mông ngựa, khó trách có thể được nhiều địa bàn quảng cáo như vậy.

Từ Phượng Mai nhìn thấy tin tức này, giận đến móng tay đều đâm vào thịt.

Cô ta không thể tin nổi, ngay lúc mình đang thống khổ, Ngôn Trăn và Triệu Bảo Thương vậy mà lại có thể sung sướng như vậy.

Gần đây Từ Phượng Mai cảm thấy mình thống khổ sắp chết.

Ban đêm cô ta ngủ không yên, luôn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của ma quỷ, hơn nữa dần dần cảm thấy thần kinh không được bình thường, đầu đau như muốn nứt ra, căn bản không dám ra cửa một bước.

Ban đầu có điều động được một bộ phim, đạo diễn đột nhiên phản chiến, đưa danh ngạch cho một diễn viên tên tuổi còn chưa biết.

Tình huống này xuất hiện trên người nữ minh tinh muốn kéo cô ta xuống.

Nhất định là Triệu Bảo Thương đang hại cô ta.

Hay cho một Triệu Bảo Thương, mình xem như thế thân lâu như thế, hiện tại tốc độ trở mặt vô tình cũng rất nhanh.

Không sai, mình chỉ là thế thân thôi, tư cách gì cũng không có, muốn đạt được thứ mình muốn, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Lúc nhỏ, cũng là như thế, đâu thể dựa vào người khác được, cô ta có thể lợi dụng Triệu Bảo Thương lâu như vậy, đã đủ rồi.

Từ Phượng Mai nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cô ta sẽ đạt được thứ mình muốn, còn muốn cho Triệu Bảo Thương đẹp mặt.

Nghĩ như vậy, Từ Phượng Mai một lần nữa khôi phục điệu bộ thong dong, nhanh chóng xách túi đi tìm Bạch đại sư.

Vị Bạch đại sư kia tuy rằng thần thần thao thao thả thái độ làm giận, nhưng xác thực có mấy phần công phu.

Từ Phượng Mai có thể phất lên, cũng không phải là hoàn toàn dựa vào tài nguyên Triệu Bảo Thương cho.

Cô ta biết mình có bao nhiêu cố gắng.

Đôi khi, chỉ có tài nguyên và kỹ thuật diễn thôi là không đủ, còn cần vận khí mạnh.

Cô ta còn nhớ lần đầu tiên lúc mình đi thử vai, rõ ràng các phương diện của mình đều mạnh hơn những người khác.

Nhưng vì nhân vật thử vài là một cô gái mũi tẹt, mũi của mình cao thẳng hơn so với những người khác, nên mất đi nhân vật này.

Sau đó bộ phim này nổi tiếng, cũng vì thế mà để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với cô ta.

Không có vận khí, đại sự không thành.

Cô ta bắt đầu nghiên cứu để có được vận khí, tìm tòi rất nhiều phương pháp, mới bắt đầu chỉ cầu phúc cho mình, sau đó nuôi tiểu quỷ, làm hình nhân, cuối cùng tìm đến Bạch đại sư!

Gặp được Bạch đại sư được coi như một bước ngoặt trong cuộc đời cô ta, đó là chuyện của nửa năm trước, cô ta vì áp lực quá lớn nên lên mạng đăng bài xin giúp đỡ, hy vọng có người hảo tâm có thể chỉ cho cô ta đi đúng đường.

Bài đăng có rất nhiều người xem náo nhiệt.

Ngay lúc Từ Phượng Mai muốn xóa bài đăng, thì Bạch đại sư xuất hiện, một mạch nói toạc ra tình cảnh hiện tại của cô ta, chuyện cô ta đã gặp phải, cùng với chuyện mà cô ta mong chờ nhất.

Mỗi một chuyện đều vô cùng thấu triệt, nếu không khuy phá thiên cơ, thì sao có thể làm được loại tình trạng này.

Đó là lần đầu tiên Từ Phượng Mai biết được, trên thế giới có tồn tại người gần giống với thần linh.

Cô ta vô cùng tin phục Bạch đại sư.

Chủ động tìm tới cửa.

Mà vị Bạch đại sư này cũng coi như dễ nói chuyện, trực tiếp nói với cô ta: “Pháp thuật cùng đạo cụ tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cô hết thảy, việc cô cần làm là giúp tôi hấp thu khí vận của người khác.”

Từ Phượng Mai khó hiểu: “Tôi phải đi đâu để hấp thụ vận khí của người khác?”

“ Trong giới giải trí.” Bạch đại sư nói, “Bọn cô có nhiều fan như vậy, sức mạnh hâm mộ lại mạnh mẽ, đây là vận khí tốt nhất, bọn phàm phu tục tử như các cô chỉ biết lãng phí mà thôi, không bằng tặng toàn bộ cho tôi, để tôi tới thực hiện xã hội chủ nghĩa chân chính, cộng đồng phồn vinh.”

Sau khi Từ Phượng Mai nghe xong, cảm xúc thâm sâu.

Cô ta biết đây là tà giáo, nhưng vẫn cứ cố chấp bước vào, cô ta tin tưởng, chỉ cần có được khí vận, mình có thể trở thành ảnh hậu quốc tế.

Là ai đi chăng nữa cũng không thể xem thường mình.

Cô ta sẽ thành công.

Từ Phượng Mai suy nghĩ, mình nhất định sẽ thành công, Bạch đại sư cũng sẽ thành công, thất bại chính là đám người phàm phu tục tử đó.

Cô cầm túi xách đi ra cửa, chuẩn bị tìm Bạch đại sư cầu cứu, lúc cô ta vừa bước ra cửa, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan rộng khắp toàn thân.

Từ Phượng Mai trượt chân ngã xuống cầu thang, một đường lăn xuống, đầu đập vào gạch, bất tỉnh nhân sự.

——

Ngôn Trăn ở cửa sổ của ký túc xá quan sát tinh tượng, cô nhìn thấy xung quanh có một ngôi sao ảm đạm rất nhanh.

Ngôi sao kia vốn là người gây trở ngại cho Triệu Bảo Thương, theo lý mà nói sau khi rớt xuống, tiền đồ của Triệu Bảo Thương hẳn là một mảnh vô hạn.

Nhưng trên thực tế, tử kiếp của Triệu Bảo Thương vẫn nghiêm trọng như cũ, nghiêm trọng đến mức Ngôn Trăn không thể đảm bảo mình rốt cuộc có mấy phần nắm chắc.

Sau khi Triệu Bảo Thương viết xong tác nghiệp, ở một bên kêu Ngôn Trăn: “Nên đi tắm thôi.”

Ngôn Trăn gật đầu: “Cô đi tắm trước đi.”

Triệu Bảo Thương nói: “Tôi kêu quản lý đổi bồn tắm, có thể tắm chung hai người.”

“???”

Ngôn Trăn không tự chủ mà lui về sau một bước.

“Hơn nữa chúng ta đều có loại quan hệ như vậy rồi, cho dù cô không thừa nhận cũng không được đâu, tắm chung với nhau thì có gì mà ghê gớm.”

Ngôn Trăn đầu đầy chấm hỏi: “Tôi, chúng ta hiện tại là quan hệ gì?” Triệu Bảo Thương bắt lấy tay Ngôn Trăn: “Cô đừng bán manh giả ngu nữa, làm nhiều lần tôi sẽ ghét cô.” Nàng lôi kéo Ngôn Trăn hướng về phía nhà tắm, “Tôi giúp cô chà lưng, mau lại đây đi.”