Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 25: Người đại diện



Edit by Trâm

Nhân viên làm việc có hiệu suất rất cao, rất nhanh đã giúp Ngôn Trăn an bài tốt tiết mục tự thân định chế kia.

Tiết mục tên là 《 đại minh tinh và các fan 》.

Phương án của kế hoạch là sắp xếp mấy ngôi sao mới cùng thần tượng có danh tiếng, để tiến hành một ít trò chơi khiêu chiến.

Tiết mục lấy hình thức một chọi một.

Tổ chức ở làng chài, sườn núi cao, người Hẹ chờ ở nơi nồng đậm phong tình để chỉ cho mấy đôi minh tinh sinh hoạt như thế nào.

Bán điểm là " Thần tượng của các người kỳ thật cũng truy tinh( theo đuổi thần tượng), lại còn sẽ sinh hoạt hoặc sẽ không sinh hoạt".

Trước mắt chọn vài vị đều là thiên vương ảnh hậu có độ nổi tiếng cực cao.

Người đến nói cho Ngôn Trăn biết chuyện này, là người đại diện mà công ty Thiên Hoa sắp xếp cho Ngôn Trăn.

Người đại diện này lớn lên trắng trẻo mập mạp, tên Đường An.

Đường An rất hiền từ.

Sau khi ngồi xuống lại cười tủm tỉm cùng Ngôn Trăn nói chuyện phiếm.

Cô ấy hỏi Ngôn Trăn: "Em vì sao lại muốn trở thành minh tinh?"

Ngôn Trăn nói: "Là vì một người."

"Triệu Bảo Thương sao?" Đường An nói, "Có thể có thể, chị có nghe nói qua chuyện này, ánh mắt của em rất khá, mục tiêu lại cao xa, đối với tương lai có chỗ lợi."

Tiếp đó cô ấy lại hỏi: "Em chuẩn bị sẽ thiết lập hình tượng gì?"

"Gì?"

"Là thiết lập hình tượng đó." Đường An giải thích cho cô, "Hiện tại nó rất thịnh hành, có loại hình bánh bèo, mạnh mẽ, hay mỹ nữ xinh đẹp gì đó."

Ngôn Trăn cảm thấy những giả thiết này giống như cùng mình không có liên quan gì.

Đường An chỉ điểm cho Ngôn Trăn: "Em nếu là thật sự không biết, lại nói một chút về sở trường đặt biệt của mình đi."

"Sở trường đặc biệt sao?" Ngôn Trăn nói, "Em sẽ đoán mệnh."

Đường An: "...... Kỳ thật chị cũng có xem qua Weibo của em, chỉ là không nghĩ tới em sẽ nói ra một cách kiêu ngạo như vậy.

Ở trong mắt của Đường An, Ngôn Trăn chẳng qua chỉ là mấy kẻ giả danh lừa bịp, may mắn nói đúng vài câu, nên chuyện này mới có thể trở thành mánh lới* nhất thời, sẽ không được dài lâu.

(*)Mánh lới: Là cách khôn khéo đánh lừa người khác nhằm đạt được mục đích.

“Nhưng tổng lại cũng tốt, quần chúng yêu thích nói không chừng ngoài ý muốn lại có thể thu được fan.”

Đường An lấy ra chiếc máy tính luôn tùy thân mang theo, mở ứng dụng word viết ra một bảng kế hoạch.

Trên bảng kế hoạch bao hàm mấy người có quan hệ với thần côn để sắp đặt lăng xê một chút.

“Em đã thông qua chương trình tuyển chọn nhân tài, sở trường đặc biệt lại là đoán mệnh, như vậy con đường nhanh nhất để thu hút fan đại khái chính là mở phát sóng trực tiếp.”

Đường An ở trên bảng kế hoạch viết xuống bốn chữ phát sóng trực tiếp: “Ví dụ như phát sóng trực tiếp giúp người đoán mệnh. Em yên tâm, chúng tôi sẽ giúp em trước lấy lòng mấy người khác, mặc kệ là em nói bừa như thế nào, bọn họ đều sẽ không phá đám.”

Ngôn Trăn: “Không cần phiền toái như vậy đâu.”

Đường An nói: “Chị biết em rất tự tin về năng lực của mình, nhưng mà em mới vừa khởi bước, hình tượng lại càng quan trọng, vạn nhất tính sai, sẽ có thể xong đời.”

Ngôn Trăn không biểu đạt ý kiến gì.

Nếu tiết lộ thiên cơ sẽ dễ dàng đưa tới ngũ tệ tam khuyết*, nếu có thể tránh được, tất nhiên năng lực đoán mệnh sẽ kém đi.

(*)Ngũ tệ tam khuyết là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cho dù cô là người tu luyện nhưng cũng không dám khẳng định là bản thân có thể né tránh được.

- Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật.

- Tam khuyết là ba điều thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.

Nhưng Thiên Nhãn của cô là tự tạo thành, có đôi khi bản thân không khống chế được mà nhìn thấu vận mệnh của người khác.

Tuy nói có chút khả năng vượt qua người thường, cô cũng không thể dự kiến được.

Nhưng mà tính sai? Là không có khả năng.

Đường An ở trên word gõ xuống một hàng chữ cuối cùng.

Sau đó đem máy tính đưa cho Ngôn Trăn xem.

Phía trên viết chính là hình tượng thiết lập của Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nhìn một chút, bổ sung nói: “Ước muốn của em không phải trở thành thiên sư thuyền xuyên trảm yêu trừ ma cấp vô địch vũ trụ, mà là có thể đứng cùng độ cao với Triệu Bảo Thương.”

Đường An nói: “Này cũng không giống lắm sao.”

Ngôn Trăn: “ Là hoàn toàn không giống nhau đi?”

Đường An: “Hình tượng thiết lập của cô ấy chính là thiên hậu thường xuyên cứu mạng trợ thương cấp vô địch vũ trụ.”

Ngôn Trăn không còn lời gì để nói.

…… Không hổ danh là trưởng công chúa, ngay cả hình tượng tiết lập đều rất lợi hại.

Ngôn Trăn nuốt nước miếng.

Đường An tiếp tục cho cô xem bảng kế hoạch: “Còn lại có biết không?”

Ngôn Trăn tâm mệt mỏi, gật đầu: “Đều rất ổn.”

Đường An lại đem máy tính cất vào, sau đó từ bên chân xách lên một túi kịch bản.

“Chỗ này có một ít kịch bản, em xem một chút có cảm thấy hứng thú hay không, là phần thưởng của quán quân.”

Cô đem cuốn sách đỏ lấy ra rồi đặt ở trên bàn.

Ngôn Trăn mở ra xem.

Kịch bản đầu tiên là về chiến tranh lịch sử, thoạt nhìn có lẽ sẽ hot, nhưng tựa phim lấy quá hung, cây khô khó gặp cảnh xuân ý, sợ là sẽ gặp phải rất nhiều thất bại.

Cô đem này bổn phóng tới một bên.

Đệ nhị vốn là hài kịch, có thể nhìn ra bên trong cười điểm mười phần, nhưng đều là thiên hướng Âu Mỹ thức chuyện cười, nếu ở đại lục truyền phát tin, lực ảnh hưởng có lẽ cũng không phải như vậy hảo.

Cô đem kịch bản này để qua một bên.

Đường An nhìn mà thở dài, cảm thấy vị quán quân mới tới này có lẽ cũng không xuất sắc như vậy.

Mấy quyển này đều là kịch bản siêu cấp tốt nhất, nhưng người này nhìn vài lần lại ném.

Lúc này Ngôn Trăn đã nhìn qua rất nhiều kịch bản, nhìn đến một quyển cuối cùng, cô chần chờ một lát, nói với Đường An: “Em chọn bộ này.”

Trên kịch bản viết ba chữ《 Thanh Sơn Viễn 》.

“ Bộ này không được.” Đường An nói, “Bộ này đã được Triệu Bảo Thương thu mua, không thuộc về công ty của chúng ta.”

“Triệu Bảo Thương?”

“Đúng vậy, là nữ thần của em.” Đường An nữa nói giỡn, “ Là nữ thần mặt lạnh, chị cũng không dám giành kịch bản với cô ấy. Em có muốn lại chọn những bộ khác hay không?”

“Không được, liền bộ này.” Ngôn Trăn nói, “Em muốn đi thử vai.”

“Đừng tưởng rằng em là fan của cô ấy là có thể càn rỡ như vậy.” Đường An cho Ngôn Trăn phổ cập khoa học, “ Những chuyện khác của Triệu Bảo Thương thì chị không biết. Nhưng là về điện ảnh,cô ấy rất tích cực, không thể chấp nhận được một nhân vật nhỏ bé.”

“Em đã biết.” Ngôn Trăn gật đầu.

“Em muốn tiếp cận nữ thần của em chị cũng có thể lý giải.” Đường An vỗ máy tính, “ Bộ chân nhân tú kia không phải đã như em mong muốn sao?”

Ngôn Trăn cười nói: “Đại khái là vậy, phương án của kế hoạch kia em rất vừa lòng.”

Đường An nhẹ nhàng thở ra.

Ngôn Trăn tiếp tục nói: “Nhưng em không nghĩ buông tha bất luận một cơ hội nào để được ở cùng cô ấy.

Đường An vẻ mặt như gặp quỷ.

Cô ấy đánh giá Ngôn Trăn.

Thấy ánh mắt Ngôn Trăn nghiêm túc, cũng không giống bộ dáng nói giỡn, rốt cuộc mở miệng nói: “Được, người trẻ tuổi sao, nếu có té ngã thì sẽ biết được xã hội là cái dạng gì.”

Sau khi nói xong, cô ấy cùng Ngôn Trăn bàn về mấy chi tiết của tiết mục.

Sau khi hai người trao đổi xong phương thức liên hệ, Đường An lại đi xử lý chuyện của những nghệ sĩ khác.

Ngôn Trăn trở lại phòng trọ của mình.

Không bao lâu thì có người gõ cửa.

Ngôn Trăn đi qua mở cửa, đứng trước cửa là Triệu Bảo Thương mà cô vừa mới nhắc mãi.

“Đây là cái địa phương quái quỷ gì.” Triệu Bảo Thương nhìn thấy tình huống ở trong phòng, trực tiếp mắng một câu.

Nàng hướng vào trong đi được vài bước, lại lui ra ngoài, không thể tin được mà nhìn vào gian nhà này.

Ở trên cửa,tất cả đều là giấy dán, trên mặt đất có tấm ván cong hướng về phía trước, vách tường chốc sơn, có chỗ còn dán báo chí.

…… Đế đô còn có địa phương nghèo khó như vậy sao?

Tiểu fan vì nàng, lại sống những ngày tháng không tốt.

Cảm xúc của Triệu Bảo Thương nhất thời trăm mối ngổn ngang.

Ngôn Trăn đứng ở cửa, tán thưởng: “Cô vì sao lại tìm được nơi này? thật lợi hại.”

Triệu Bảo Thương theo bản năng muốn trào phúng.

Nhưng nghĩ đến nơi ở đáng thương của tiểu fan, lại nhịn xuống.

Nàng hơi cúi đầu mím môi nói: “Tôi chỉ đi ngang qua đây.”

“……???”

Ngôn Trăn mời Triệu Bảo Thương vào nhà.

Giải thích:“Mấy ngày nay thi đấu nên chưa kịp dọn dẹp, dọn dẹp xong hẳn là sạch sẽ.”

Triệu Bảo Thương không cảm thấy loại địa phương này còn có thể được cứu chữa.

Ngôn Trăn phủi phủi sô pha đen tuyền, rồi pha một ly trà cho Triệu Bảo Thương.

Triệu Bảo Thương do dự một lát, ngồi xuống sô pha uống trà.

Ngôn Trăn lại lấy ra một nắm kẹo đặt vào rổ trái cây.

Triệu Bảo Thương lột kẹo ra, bỏ vào trong miệng nhai, bị ngọt quá nên phun ra.

Ngôn Trăn có chút tính không ra Triệu Bảo Thương là tới để làm gì.

Nàng liền trực tiếp hỏi: “Cô tới đây làm gì?”

Triệu Bảo Thương nói: “Ông nội của tôi kêu tôi tới tìm cô.”

“Lão Triệu? Tìm tôi để chơi cờ sao?”

Triệu Bảo Thương gật đầu.

Trong lòng thuận tiện bổ sung thêm: Không riêng gì chơi cờ, xem ở phân thượng cô đáng thương như vậy, tôi trước có thể mang cô đi xem điện ảnh một chút.

“ Hôm nay tôi có thể sẽ không được rảnh.” Ngôn Trăn nói.

Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô đều đã thi đấu xong rồi, Tại sao còn không rảnh?”

“Vu Liên nói có một số việc muốn hỏi tôi một chút.”

Tối hôm qua Ngôn Trăn nhận được điện thoại Vu Liên.

Vu Liên vẫn luôn phiền não một chuyện, cơ hồ ở thời điểm thi đấu đã nghĩ muốn nói, nhưng vẫn chưa nói được. Chờ đến khi thi đấu xong, có chút thời gian rảnh, liền lập tức tới tìm Ngôn Trăn.

Hai người đã hẹn chiều nay.

“Đúng rồi, còn có một bộ phim ——” Ngôn Trăn đột nhiên nhớ tới bộ phim Thanh Sơn Viễn, muốn hỏi Triệu Bảo Thương một chút về chuyện này.

Bị Triệu Bảo Thương trực tiếp đánh gãy.

“Giữa Vu Liên với tôi ai quan trọng hơn?” Triệu Bảo Thương đen mặt hỏi.

Ngôn Trăn chớp mắt: “Cái gì?”

Triệu Bảo Thương cảm thấy Ngôn Trăn đang giả ngu.

Rõ ràng đã làm mình trúng tình cổ, thế nhưng đến bây giờ đều không có đề cập tới chuyện này, lại còn muốn đi gặp nữ nhân khác.

Triệu Bảo Thương càng nghĩ càng giận, nàng đứng lên, nhéo nhéo phiếu điện ảnh trong túi, rất không vui.

“Không được đi.” Triệu Bảo Thương nói, “Cùng tôi về nhà.”

Ngôn Trăn cười nói: “Chuyện của Vu Liên vào buổi chiều là có thể kết thúc, cô nếu có rảnh, có thể cùng tôi đi gặp Vu Liên. Chờ sau khi xong chuyện, tôi sẽ cùng cô về nhà chơi cờ.”

Triệu Bảo Thương hừ lạnh.

Ngôn Trăn lại khuyên: “Nhanh lắm, tôi đoán mệnh, thật sự rất nhanh.”

Chỉ là đoán mệnh thôi sao.

Triệu Bảo Thương suy nghĩ một chút, Vu Liên xem như trưởng bối của nàng, quan hệ của nàng với Vu Liên cũng rất tốt là chuyện mọi người đều biết đến.

Tiểu fan làm như vậy, có khả năng chỉ là vì mình mà đi lấy lòng Vu Liên.

Suy nghĩ như vậy, Triệu Bảo Thương chần chờ một lát, liền đồng ý.