Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 42



Căn phòng rất nhỏ, hơi nóng từ lò sưởi phả ra từng đợt qua những bức tường gỗ, thiêu đốt cả không gian như sắp cháy rụi.

Những ngọn đèn ấm áp rọi lên người bọn họ, bóng dáng đan xen của hai người được chiếu lên bức tường gỗ cũ kỹ.

Toàn bộ má và cổ của Lâm Xuất đỏ bừng. Anh chìm sâu vào giữa chiếc giường lớn, cơ thể trần trụi trắng nõn bị Thẩm Phong Lai mạnh mẽ giam cầm dưới cơ thể.

Nước mắt sinh lý làm mờ tầm nhìn của anh, rơi xuống chiếc bao gối sạch sẽ một cách không kiểm soát.

Anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng tai để nghe, nghe được tiếng vệt nước có quy luật, tiếng giường lớn lắc lư, kèm theo tiếng rên rỉ vỡ vụn và tiếng thở dốc dồn dập vang vọng trong phòng, từng tiếng từng tiếng đụng vào vách tường, hoàn toàn át đi tiếng gió rít gào bên ngoài.

Nhiệt độ của ngọn lửa trong không khí hoàn toàn trộn lẫn với dục vọng đang cháy, nhớp nháp quấn quít. Tất cả đều chui vào trong cơ thể Lâm Xuất, hóa thành mồ hôi chảy trên làn da hai người đang dán chặt vào nhau.

Bộ đồ nhảy dù của Thẩm Phong Lai đã bị cởi hơn phân nửa, phần còn lại đều treo trên đùi y. Dưới quần áo là cơ ngực bụng xinh đẹp cân xứng, khi cơ thể đè xuống, sẽ vì căng thẳng mà rối rắm. Y vừa dùng sức lưu lại dấu vết trên người Lâm Xuất, vừa đẩy đầu gối mình vào giữa hai chân Lâm Xuất, không chừa cho anh con đường nào để rút lui.

Lâm Xuất nằm ngửa nhìn khuôn mặt Thẩm Phong Lai, nhìn thấy vẻ mặt gợi cảm của y khi đắm chìm trong dục vọng qua những giọt nước mắt. Suy nghĩ như bị đốt cháy, anh chỉ biết vụng về cố gắng mở rộng cơ thể chào đón y.

Những tiếng động này kéo dài rất lâu, lâu đến khi Lâm Xuất mất đi ý thức, run rẩy khóc trong những chuyển động vội vàng của Thẩm Phong Lai, rồi lại bị Thẩm Phong Lai bóp cằm hôn anh thật sâu từ phía sau.

-

Sau đó, Lâm Xuất ngủ một giấc rất say.

Không biết qua bao lâu, ý thức còn sót lại cảm giác được đệm bên cạnh có tiếng động, Lâm Xuất lập tức tỉnh lại.

Anh mở to mắt, thấy Thẩm Phong Lai đã ngồi bên giường, giống như đang muốn xuống giường.

Lâm Xuất muốn dùng tay chống đỡ nửa người trên lên, kết quả chỉ mới động đậy một chút cơ thể đã mất hết sức lực, cả người ngã xuống giường lớn. Anh sốt sắng gọi Thẩm Phong Lai, giọng khàn khàn không mấy hấp dẫn.

Thẩm Phong Lai đang khỏa thân, nghe được âm thanh thì lập tức cúi đầu nhìn anh, "Sao em lại tỉnh rồi? Có khó chịu không? "

Lâm Xuất lắc đầu, sau đó vòng tay qua eo y từ bên cạnh, vùi mặt vào lưng y hít một hơi thật sâu mới cảm thấy chân thật. Anh nói, "Không khó chịu. Anh không được đi."

Thẩm Phong Lai đành phải xốc chăn lên nằm trở về bên cạnh Lâm Xuất. Y dùng tay xoay lưng Lâm Xuất, giống như an ủi động vật nhỏ. "Anh không đi. Anh chỉ muốn ra ngoài lấy thêm củi, anh sợ em thấy lạnh. "

Lâm Xuất được sờ mà thoải mái, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nôn nóng trong lòng cũng chậm rãi bị xua tan hơn phân nửa.

"Em không lạnh." Anh nhắm mắt lại nói, "Nếu lạnh thì anh ôm em là được, đừng rời bỏ em."

Thẩm Phong Lai không kiên trì nữa mà nằm xuống, ôm Lâm Xuất vào lòng. "Anh ôm em, ngủ thêm một lúc nữa nhé?"

Thật ra Lâm Xuất cũng đã hơi tỉnh ngủ, nhưng anh lại tiếc sự chăm sóc này, gật đầu "Ừm" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vậy anh phải hứa, sau khi em ngủ anh cũng không được rời bỏ em."

Thẩm Phong Lai nằm nghiêng, chống tay nhìn anh, "Tiểu Xuất, anh tuyệt đối sẽ không rời bỏ em, em phải tin tưởng anh."

Trong giọng điệu vẫn còn sót lại một tia thỏa mãn và lười biếng, Lâm Xuất rất thỏa mãn, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn, hình như hơi buồn ngủ, cho nên dứt khoát áp vào ngực y hôn một cái, "Vâng."

Thẩm Phong Lai mỉm cười, cúi đầu hôn lên cổ và xương quai xanh Lâm Xuất.

Đến New Zealand đã lâu, Lâm Xuất đã không còn gầy như trước. Nhưng người vẫn không có bao nhiệt thịt, lúc nằm nghiêng, có thể nhìn thấy xương bướm xinh đẹp nhô lên, rãnh lưng hơi lõm xuống, chỉ có bờ mông là đầy đặn vểnh lên.



Tay Thẩm Phong Lai lướt qua bả vai anh, vuốt xuống làn da đẫm mồ hôi, cuối cùng đặt lên những ngón tay thon dài của Lâm Xuất.

Lâm Xuất ngáp một cái, không muốn nhúc nhích chút nào, lười biếng nhìn theo tầm mắt y nhìn hai bàn tay đan vào nhau.

Thẩm Phong Lai dùng ngón tay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út Lâm Xuất, thở dài nói: "Đáng tiếc chiếc nhẫn tặng cho em, hình như hơi lớn."

Nghe vậy, Lâm Xuất nhíu mày, lập tức trả lời: "Không lớn, vừa lắm." Sau đó, bổ sung thêm một câu, "Lớn em cũng thích."

Thẩm Phong Lai mỉm cười nhìn anh, sau đó chậm rãi nói: "Anh muốn nói, vốn dĩ nó có một đôi. Chiếc còn lại cỡ vừa, nhưng anh làm mất rồi."

"Gì cơ?" Lâm Xuất sửng sốt một lúc, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất, anh hơi giãy dụa, ngồi dậy nhìn Thẩm Phong Lai.

Thẩm Phong Lai vẫn nắm tay Lâm Xuất không buông, khuôn mặt vẫn bình tĩnh dịu dàng: "Lúc anh quyết định sống chung với vết sẹo này, anh đã thuê người thiết kế một đôi nhẫn. Thực ra khi đó anh không biết vì sao phải thiết kế một đôi, nhưng lúc nhận ra thì anh đã làm như vậy."

Lâm Xuất bỗng ý thức được Thẩm Phong Lai muốn nói gì, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Anh ngẩng đầu nhìn gò má Thẩm Phong Lai, nhịn một lúc, cuối cùng lo lắng hỏi: "Anh làm mất ở đâu?"

Thẩm Phong Lai cũng không giấu anh, nhanh chóng trả lời: "Ở Luân Đôn, 5 năm trước, anh làm mất nó ở sông Thames."

"5 năm trước." Lâm Xuất lập tức nhận ra thời điểm này, anh hơi giật mình, thăm dò hỏi: "Sau buổi biểu diễn của em ở Luân Đôn phải không?"

Thẩm Phong Lai gật đầu, không nói gì.

Lâm Xuất dần mở to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Lâu đài hoa hồng.

Trong đầu anh bỗng hiện ra bốn chữ này. Đây là điều mà Thẩm Phong Lai đột ngột nhắc tới ở Kaikoura, đến nay vẫn bị giới truyền thông nói chuyện say xưa, vụ bê bối tình ái của nghệ sĩ piano Lâm XUất.

Anh vĩnh viễn sẽ không quên, 5 năm trước là lúc anh vừa dành được huy chương vàng trong cuộc thi Chopin danh tiếng.

Ngay sau khi buổi biểu diễn rất được mong đợi ở Luân Đôn kết thúc, ngay bên bờ sông Thames, con gái của một công tước đã chuẩn bị một "bất ngờ lớn" cho anh. Đêm đó, pháo hoa rực rỡ đã được bắn lên trên Hội trường Hoàng gia Albert ở Luân Đôn, chiếu sáng toàn bộ sông Thames. Cô gái xinh đẹp phủ đầy lâu đài khổng lồ bằng hoa hồng, đặt một cây đàn piano khảm ngọc bích trong biển hoa, mời Lâm Xuất dùng bữa tối.

Mặc dù cao ngạo như bà Macheda, cũng biết không thể đắc tội với quý tộc, huống hồ đối phương chỉ là một cô gái tuổi teen, ẩn sau hành vi điên rồ đó là sự sùng bái thần tượng, điều này không hề mập mờ như bên ngoài suy đoán rầm rộ. Dưới mưu tính của cô, Lâm Xuất bước ra khỏi phòng hòa nhạc rồi lên xe của đối phương.

Nhưng anh chưa từng nghỉ tới Thẩm Phong Lai đã tới đó.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Lâm Xuất lại chua xót, "Anh đi xem buổi biểu diễn của em, lúc đó anh đang ở đâu em thật sự không biết, Thẩm Phong Lai."

Thẩm Phong Lai vươn tay sờ mặt anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bù xù của Lâm Xuất, nói: "Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, nhé?"

Lâm Xuất ôm chặt lấy eo y, im lặng khóc lên, một lúc lâu không nói lời nào.

Anh nghĩ, Thẩm Phong Lai mất vài năm, cuối cùng mới quyết định đối mặt với cuộc sống một lần nữa, y đã bay hơn nửa vòng trái đất từ ​​New Zealand đến Luân Đôn, có lẽ hy vọng có thể gặp mình một lần, nhưng sau khi nghe xong buổi biểu diễn, lúc ra ngoài lại nhìn thấy cảnh này.

Tâm tình lúc ấy của Thẩm Phong Lai thế nào? Khi y để mất chiếc nhẫn trong dòng sông, có phải y cũng chôn vui hy vọng và tình yêu trong lòng mình không, có khi nào cũng cảm thấy Lâm Xuất cách mình rất xa.



Lâm Xuất không dám nghĩ về nó nữa.

Khi còn trẻ hăng hái, khi gặp mặt thì lạnh lùng xa cách, khi ôm thì mất kiểm soát ... Anh đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Thẩm Phong Lai, nhưng anh lại không dám tưởng tượng đến khuôn mặt vừa khổ sở vừa tuyệt vọng của y.

Lâm Xuất không biết làm thế nào để an ủi Thẩm Phong Lai năm năm trước, chỉ có thể dùng sức nói: "Em thật sự rất yêu anh, chỉ có anh."

Thẩm Phong Lai nâng cầm anh rồi hôn lên, "Anh biết."

Sau đó, cả hai không ai nói chuyện, chỉ lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu.

Lâm Xuất duy trì tư thế cuộn mình trong vòng tay Thẩm Phong Lai. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Thẩm Phượng Lai đứng một mình trên đường phố Luân Đôn, anh đã cảm thấy đau lòng đến mức không thể chịu nổi, không cho phép bản thân nghĩ về điều đó, nên liền đưa tay ra nâng mặt Thẩm Phong Lai, gặm cắn cằm y và yếu hầu đẹp mắt.

Anh cố gắng hết sức để lại những dấu vết chồng chéo trên cơ thể Thẩm Phong Lai, giống như mượn cơ hội này để trút bỏ sự phiền muộn trong lòng.

Thẩm Phong Lai cũng không từ chối, chỉ hơi ngẩng đầu lên, giống như đang cam tâm tình nguyện dâng hiến cổ họng yếu ớt đến miệng anh.

Nhưng Lâm Xuất vẫn cảm thấy không đủ, hoàn toàn không đủ.

Có lẽ chỉ khi được Thẩm Phượng Lai ôm chặt, anh mới có được một chút cảm giác an toàn.

Nụ hôn của anh dần dần đi xuống ngực y.

Thẩm Phong Lai lập tức mở mắt ra, ngăn cản động tác của anh. Y nhìn Lâm Xuất một lúc lâu, cười nói: "Trên người có đau không?"

"Đau chết đi được." Lâm Xuất trả lời y, sau đó kề ghé sát vào lỗ tai y nói: "Nhưng em còn muốn đau hơn."

*

Sau đó hai người lại làm thêm lần nữa. So với sự chiếm hữu vội vàng vừa rồi, lúc này đây Thẩm Phong có đủ kiễn nhẫn và dịu dàng.

Càng về sau cơ thể Lâm Xuất càng bủn rủn, chỉ có thể vùi đầu vào gối, ý thức có lúc tỉnh táo có lúc mơ màng.

Đợi đến khi anh tỉnh lại lần nữa, phát hiện chiếc gối đã biến mất, cả người mình bị bao bọc trong một chiếc chăn dày, mà chỗ bên cạnh thì không còn ai.

Bão tuyết đã ngừng lại, bởi vì có ánh nắng rất chói chang chiếu vào từ cửa sổ cuối giường, vừa vặn chiếu lên chăn Lâm Xuất. Anh thấy tuyết đọng trên bệ cửa sổ, phản chiếu ra những chấm sáng, gần như có thể đốt cháy thị lực của anh.

Lâm Xuất nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu tránh đi ánh sáng từ cửa sổ, sau đó mở mắt ra, lúc này mới thấy Thẩm Phong Lai vẫn chưa rời đi, y đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.

Y không có quần áo để thay, cho nên y lại mặc bộ đồ nhảy dù tối màu, cúi đầu bấm điện thoại. Khóa kéo chỉ kéo đến ngực, để lộ vùng da cổ và ngực loang lổ những vết đỏ và vết răng nhỏ.

Lâm Xuất đỏ mặt.

Đó là dấu vết tối hôm qua anh để lại, lúc đó anh cảm thấy tình cảm của mình không có chỗ phát tiết, chỉ khi cố gắng hết sức để lại dấu vết như một con vật, anh mới cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng khi màn đêm trôi qua, những dấu vết mơ hồ này hoàn toàn phơi bày dưới ánh mặt trời, anh lại cảm thấy xấu hổ.

Cũng may mặt anh ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới, nét mặt thay đổi cũng không bị phát hiện.

Thẩm Phong Lai nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn Lâm Xuất rồi mỉm cười. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người y, là tia sáng mang theo mùi vị của băng tuyết, khiến đường nét khuôn mặt của y vô cùng dịu dàng.

-