Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 41: Chiếc nhẫn



Sau khi nói xong, động tác của Thẩm Phong Lai bỗng gấp gáp. Hai tay y ôm chặt eo Lâm Xuất, một chân quỳ trên giường, hôn lên môi cằm anh, mút yết hầu run rẩy của Lâm Xuất...

Nụ hôn của y dần chuyển từ triền miên dính chặt sang mãnh liệt không thể kiềm chế, hơi thở cũng dần nặng nề.

Cơ thể hai người dính vào nhau, nhất là từ bụng đi xuống không có bất kì khoảng trống nào, Lâm Xuất có thể cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của y.

Từ trước đến nay Thẩm Phong Lai đều dịu dàng kìm nén, Lâm Xuất chưa bao giờ thấy y như thế này, cả người như mất đi lý trí, hoàn toàn đắm chìm vào hormone nguyên thủy.

Trái tim Lâm Xuất đập dồn dập, anh theo bản năng nhích đầu gối về phía sau, vẻ mặt cũng hiện lên sự hoảng loạn không thể che giấu.

Thẩm Phong Lai mơ hồ gọi tên anh, hai tay nắm chặt eo Lâm Xuất rồi kéo anh lên phía trước, sau đó lại mò vào từ dưới vạt áo, ngón tay vuốt ve eo và lưng anh, cho đến khi đùi Lâm Xuất nhũn ra cũng không chịu buông tay.

Anh đành phải vươn tay ôm cổ Thẩm Phong Lai, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở phía cuối giường, ngay cả tầm mắt cũng không tập trung được.

Lúc này anh mới phát hiện, không biết từ khi nào, bên ngoài đã trở nên hỗn độn đen đặc, trời đất hỗn loạn. Sông băng phía xa tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, rồi bị gió lớn xen lẫn băng tuyết bao trùm.

Gió thổi qua rừng rậm và cánh đồng tuyết, phát ra tiếng vù vù bén nhọn như tiếng còi, gào thét chạy về nơi xa xăm.

Lúc đến Thẩm Phong Lai cõng Lâm Xuất, để lại những dấu chân dài trước cửa nhà, bây giờ những dấu chân đó đã bị bão tuyết chôn vùi.

Lâm Xuất nhịn không được muốn cuộn người lại, hai tay sờ soạng đường cong cơ bắp trên vai Thẩm Phong Lai, chúng căng thẳng vì kích động, bên cạnh là động mạch cảnh đang đập thình thịch.

Sau đó, Lâm Xuất cảm nhận được tay Thẩm Phong Lai đang chạm vào nơi có phản ứng.

Trong nháy mắt đó, đầu óc Lâm Xuất như tờ giấy trắng, bởi vì hồi hộp mà cả người căng thẳng.

Ngay khi Lâm Xuất cho rằng Thẩm Phong Lai sẽ tiếp tục, không ngờ bên ngoài bỗng có tiếng động lớn, có thứ gì đó từ trên nóc nhà đổ xuống, sau đó đổ ập xuống mặt đất dưới bệ cửa sổ.

Lâm Xuất giật mình, trái tim chùng xuống trong giây lát, anh vô thức rút tay ra khỏi lưng Thẩm Phong Lai.

Thẩm Phong Lai lại lập tức nắm chặt anh, sau đó ấn gáy đè anh vào trong ngực mình, nói, "Không sao đâu, Tiểu Xuất, không sao đâu em."

Phải mất một lúc, Lâm Xuất mới nhận ra rằng đó là tuyết chất đống trên mái nhà, bị gió thổi rồi rơi xuống, đánh thức hai người đang đắm chìm trong tình yêu.

Hai người đang đối diện với cửa sổ, trên cửa sổ không có rèm che.

Mặc dù biết bên ngoài không có ai, nhưng Lâm Xuất vẫn có cảm giác bị người khác nhìn vào.

Một màn sương trắng mơ hồ dần bao phủ cửa kính, phản chiếu bóng dáng anh và Thẩm Phong Lai dây dưa với nhau, nhắc nhở hai người đang ở đâu.

—— Hoàn cảnh nơi này đơn sơ, không có nơi để tắm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất điện.

Vỏ chăn và drap giường còn mới, nhưng đệm thì cũ, cứng, ngả màu vàng sậm, không biết đã bao lâu chưa giặt.

Bất kể thế nào thì đây vẫn là nơi không thích hợp để tiến xa hơn.



Nhưng núi tuyết ban đêm không một bóng người, như thể bị cả thế giới lãng quên, ngoại trừ cơn bão tuyết, không còn sinh vật nào khác quấy rầy, ngay cả thời gian trôi qua cũng trở nên mơ hồ.

Trong giây phút đó, Lâm Xuất thực sự muốn ở lại đây mãi mãi, ở bên Thẩm Phong Lai, yêu nhau, sống đến hết quảng đời còn lại, không cần phải lo lắng có lực cản nào đó tách hai người ra.

Tâm trạng Thẩm Phong Lai vẫn kích động như cũ, y thở hỗn hển để bình tĩnh, những động tác vuốt ve mãnh liệt đó cuối cùng cũng dừng lại.

Bộ đồ nhảy dù của Lâm Xuất đã bị cởi ra, tiện tay ném xuống đất, bên trong là một chiếc áo phông nhăn nhó và quần thể thao, áo cuộn tròn lên ngực, lộ ra vòng eo trắng nõn mịn màng.

Ngón tay của Thẩm Phong Lai trượt lên dọc theo mông của Lâm Xuất, dừng lại ở ngực anh.

Một lúc sau, y kéo vạt áo phông Lâm Xuất xuống. Làn da bị lộ ra ngoài cuối cùng cũng bị che khuất.

"Chắc hôm nay em mệt lắm," Thẩm Phong Lai nói, "Ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm nha em?"

Lâm Xuất cũng buông tay ra, gật đầu. Ngực anh phập phồng, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.

Thẩm Phong Lai lại hôn lên tai Lâm Xuất rồi bước ra ngoài.

Một lúc sau, y xách một xô nước nóng đi vào, lấy một chiếc khăn tắm mới từ trong tủ ra, nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô giúp Lâm Xuất lau vết bẩn trên mặt.

Trong phòng không có gì ăn, cũng không thể nấu ăn. Chỉ có một ít bánh quy trong ngăn lưu trữ bên ngoài, còn rất mới.

Lâm Xuất không có khẩu vị lắm, cầm lên ăn mấy miếng liền không muốn ăn nữa, cầm bánh quy và túi bánh trên tay.

"Đưa cho anh." Thẩm Phong Lai tự nhiên cầm lấy chiếc bánh quy mà anh đang ăn dở, bỏ vào miệng mình.

Lâm Xuất ngơ ngác nhìn ngón tay Thẩm Phong Lai —— chiếc nhẫn y hay đeo đã được tháo xuống, vết sẹo màu nâu cứ lộ ra ngoài, ở dưới ánh đèn vô cùng rõ ràng.

Công bằng mà nói, vết sẹo có bề mặt nhẵn mịn, trông không xấu xí, ai không biết còn tưởng nó là hình xăm. Lâm Xuất chú ý tới bất kể là giặt khăn hay cầm đồ, Thẩm Phong Lai đều đã quen với việc không dùng ngón áp út của mình — tám năm, vết sẹo này đã ăn sâu vào da y, hoàn toàn trở thành một thể.

Lâm Xuất lại cảm thấy đau lòng.

Phản ứng tự nhiên của cơ thể sẽ từ từ nguội đi, nhưng cảm xúc dâng trào trong lòng thì không. Nó sẽ chỉ theo thời gian tiếp tục lên men, cho đến khi chiếm hoàn toàn toàn bộ khoang ngực, vô luận như thế nào cũng không thể xua tan nó, chỉ có thể giải tỏa bằng cách tiếp xúc da kề da.

Lâm Xuất nhắm mắt lại, sau đó lại lần nữa kề sát vào, "Em ôm anh được không?"

Thẩm Phong Lai mỉm cười nói: "Có thể."

Lâm Xuất trở mình bò lên người Thẩm Phong Lai, dùng ngón tay vuốt ve bàn tay Thẩm Phong Lai, ngẩng đầu hỏi y: "Nhẫn em tặng anh đâu rồi?"

Thẩm Phong Lai im lặng một lúc, "Ở trong túi."

"Lấy ra đi." Lâm Xuất bướng bỉnh nói, "Em muốn đeo giúp anh."



Thẩm Phong Lai không nói gì, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra. Lâm Xuất vừa định lấy nhẫn từ tay y, nhưng không ngờ Thẩm Phong Lai trở tay nắm tay tái anh, đeo một vật nhỏ lên ngón áp út Lâm Xuất.

Lâm Xuất giật mình.

Anh thấy trên tay mình có một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn rất rộng, hoa văn rỗng tinh xảo, có thể che hoàn toàn nửa đốt ngón tay.

Đó là chiếc ngẫn Thẩm Phong Lai từng đeo, trước ngày hôm nay, Lâm Xuất chưa bao giờ thấy y tháo nó ra.

"Chiếc nhẫn này làm bạn với anh rất lâu, bây giờ anh tặng nó cho em." Thẩm Phong Lai dịu dàng nhìn anh, nói, "Em cũng giúp anh đeo nhẫn đi, nhé?"

Lâm Xuất giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, liều mạng gật đầu, không kìm được lại muốn khóc.

Trong ngôi nhà nhỏ bình thường sâu trong núi tuyết này, họ trao nhẫn cho nhau. Vẻ mặt Lâm Xuất dần trở nên nghiêm túc, giống như anh thực sự đã hoàn thành một buổi lễ thiêng liêng dưới sự chứng kiến ​​​​của trận bão tuyết.

Anh sờ soạng kéo tay Thẩm Phong Lai qua, đan xen mười ngón tay với y. Hai chiếc nhẫn một dày một mỏng hoàn toàn khác biệt, được kẹp giữa các ngón tay.

Lâm Xuất nhìn rất lâu, khi quay đầu lại, phát hiện Thẩm Phong Lai cũng đang nhìn mình.

Lâm Xuất bỗng nhớ lại ngày mình gặp lại Thẩm Phỏng Lai ở Wellington. Từ Wairarapa đến Kaikoura, rồi đến Tekapo, cho dù lúc đó Thẩm Phong Lai có dịu dàng và si tình đến đâu, thì ánh mắt y vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, như thể y sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Thẩm Phong Lai đều là tình yêu và dục vọng không thể che giấu, ngay cả hô hấp cũng không kìm nén.

Ngay sau đó, hai người họ lại ôm nhau, trao nhau một nụ hôn triền miên.

Bầu không khí lại trở nên nóng bỏng.

Lúc này đây, Lâm Xuất ngồi khóa trên người Thẩm Phong Lai, dùng đôi tay ôm eo Thẩm Phong Lai nói: "Thẩm Phong Lai, chúng ta làm đi."

Hô hấp Thẩm Phong Lai tạm dừng, tay vẫn đang vuốt ve cơ thể Lâm Xuất, giống như không ngán. Nhưng y vẫn nói "Không được, nơi này không có gì, Tiểu Xuất."

Lâm Xuất đứng dậy nhìn y, qua một lát mới ghé vào tai y, nhẹ giọng nói: "Nhưng anh đã cương thế này rồi."

Giọng nói của anh không rõ ràng, giống như bị móc câu, nhưng Thẩm Phong Lai vẫn nghe rõ. Y dùng sức nắm chặt cổ tay Lâm Xuất, để bàn tay kia ôm lấy thắt lưng mình, không tiếp tục ngăn cản, cũng không có ý định buông tay.

Giọng nói Thẩm Phong Lai hơi gấp gáp, "Đó là do em quyến rũ anh."

Hơi thở Lâm Xuất nóng rực, hai mắt ướt át nhìn y, "Đây là lần đầu tiên em quyến rũ người khác, không biết anh có thích không?"

Thẩm Phong Lai cười, đồng thời vuốt ve ngón tay anh, xem như động viên. Y nói "Đó là vinh hạnh của anh."

Bàn tay Lâm Xuất chậm rãi trượt xuống, "Hai mươi mấy năm đầu đời của em, ngoại trừ âm nhạc thì không có gì, bây giờ em muốn làm tình với người mình thích, một giây cũng không muốn đợi. Được không anh?"

Nói xong câu đó, anh lập tức kéo tay Thẩm Phong Lai, không ngờ một giây sau, Thẩm Phong Lai đột nhiên xoay người, vòng tay qua eo anh, nhấc bổng anh lên không trung rồi thô bạo ném anh lên giường.

"Được." Thẩm Phong Lai nhanh nhẹn xoay người lên lên giường, cả người đè lên trên.

-