Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1344: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (604)



Họ cứ hôn nhau như vậy một lúc lâu, áo sơ mi của Lệ Nam Hành bị Phong Lăng cởi ra, còn quần áo trên người cô thì vẫn nguyên vẹn, chỉ hơi xộc xệch một chút. Mái tóc dài của cô cứ dính lên trên cổ hai người, thỉnh thoảng còn có mấy lọn dính vào miệng anh, dường như người đàn ông kia đang kiên nhẫn hôn từng sợi trên mái tóc của cô vậy.

Phong Lăng và người đàn ông kia mải mê hôn hít trên giường, không biết qua bao lâu, Lệ Nam Hành vẫn cố gắng nhẫn nhịn, lúc này, dường như không thể đợi nổi nữa nên anh giơ tay muốn kéo quần của cô xuống nhưng Phong Lăng bỗng mở bừng đôi mắt đang mơ màng, ái muội, cô đột ngột đẩy anh ra, sau đó đứng dậy.

Lệ Nam Hành bị cô đẩy một cái, do không phòng ngừa nên anh bị ngã xuống giường. Anh ngẩng phắt lên, nhìn thấy vẻ mặt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài của Phong Lăng mà thấp thỏm, chẳng lẽ cô tỉnh táo nhanh đến vậy à?

“Không được.” Cô ngồi xuống rồi đột nhiên bật ra hai chữ này.

Nhìn thái độ nghiêm túc của cô, Lệ Nam Hành cũng ngồi dậy, áo sơ mi mở phanh, lồng ngực rộng lớn lộ ra bên ngoài, anh trơ mắt nhìn người phụ nữ đang mơ màng này.

“Em vẫn đang giận, không thể làm như thế với anh được.”

“...”

Cũng may, không phải Phong Lăng đột nhiên tỉnh rượu giữa chừng, mà cô chỉ đột nhiên nhớ ra không thể lên giường một cách tùy tiện thôi.

Lệ Nam Hành không biết mình nên khóc hay nên cười, anh cúi đầu nhìn sự thay đổi rõ rệt đến mức không thể nào che giấu được dưới quần mình: “Ông đây đã bị em quyến rũ đến mức này rồi, mà bây giờ em bảo em vẫn đang giận?”

Phong Lăng không thèm nhìn anh, cô vờ như không nghe thấy gì hết mà leo xuống giường.

Mẹ kiếp, bây giờ anh đã thế này rồi mà cô còn định bỏ đi?

Bây giờ, Lệ Nam Hành đâu thể nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy được, anh giơ tay lên định ôm cô lại theo quán tính; nào ngờ Phong Lăng đẩy anh ra như bị giật điện. Lần này cô dùng sức quá mạnh, bàn tay đập thẳng lên miếng vải băng trên cánh tay anh, trong chớp mắt, cơn đau ập tới khiến Lệ Nam Hành nhất thời không kiềm nén được mà khẽ rên một tiếng đau đớn.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của anh, Phong Lăng quay ngoắt lại. Thấy cô có vẻ vẫn quan tâm đến mình, Lệ Nam Hành tiếp tục ôm cánh tay bị thương, nằm nghiêng trên giường, trông như thể anh đau đến mức phải nằm co quắp, không ngừng rên rỉ: “Ối chao, đau quá... đau quá... Anh đau chết mất... đau quá đi thôi...”

Nghe thấy anh liên tục kêu đau, vẻ mặt “tuyệt đối không thể để anh chạm vào lần nữa” của Phong Lăng dần biến thành lo lắng. Cô vội vã nhìn khắp nơi, tìm thấy vị trí công tắc ở đầu giường thì lập tức bật đèn, nhờ ánh sáng mờ, cô nhìn thấy lớp băng gạc trên cánh tay anh đã bắt đầu thấm máu. Tí ti máu này cũng đủ khiến Phong Lăng hốt hoảng, cô vội vàng bước tới, định kéo tay anh.

Nào ngờ khi tay cô chưa kịp chạm vào tay anh, người đàn ông kia đã rụt tay về, tiếp tục ôm cánh tay ấy, miệng rên đau ầm ĩ.

Vẻ lo lắng trong ánh mắt của Phong Lăng càng thêm rõ rệt, có vẻ cô đã quên mất miếng vải xô trên cánh tay anh là do chính tay cô băng bó. Sau khi say rượu, trí nhớ của cô rối loạn đến mức cô cũng không biết tại sao cánh tay Lệ Nam Hành lại bị thương nhưng biểu cảm trên mặt cô thật sự rất lo lắng.

Lệ Nam Hành kêu la một hồi, quay đầu nhìn vẻ mặt của cô, bỗng chốc anh không nhẫn tâm được nữa. Anh ngồi thẳng người dậy, tiện tay kéo hai vạt áo vừa bị chính tay cô cởi ra, thong thả dùng ống tay áo sơ mi che đi băng vải đã rịn máu rồi nhìn cô: “Em vẫn muốn bỏ đi à?”

Phong Lăng buồn bực nhìn anh, rồi ngó sang cánh tay đang bị thương kia, dáng vẻ không dám tới gần nhưng hình như cô rất lo lắng.

“Em còn đứng đờ ra đó làm gì, bây giờ anh không thể ôm em được, em phải tự mình tới đây thôi.” Anh nói rồi hất cằm về phía chiếc giường: “Ngồi xuống đi.”

Phong Lăng nhìn anh vài lần rồi lại ngồi xuống.

Lệ Nam Hành điều chỉnh cảm xúc của bản thân, liếc mắt nhìn xuống vị trí bên dưới của mình lần nữa, anh khẽ thở dài rồi nhích người về phía bên cạnh cô, cúi đầu nhìn dáng vẻ yên tĩnh đó của đối phương, nói: “Đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang giận nên em phải tránh né anh xa đến vậy à? Nguyên tắc của em hình như hơi quá đáng đấy nhỉ.”

Phong Lăng vẫn không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía cánh tay anh.

“Sao thế? Em đau lòng à?” Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn rất gợi cảm, nhưng vì giọng điệu dịu dàng nên dường như lại có vẻ mê hoặc.

“Không ở căn cứ nữa cũng tốt, đỡ bị thương quá nhiều.” Cô ngồi ở đó nhìn cánh tay của anh, dường như không nghe thấy những gì anh đang nói, chỉ lầm bầm nói với chính mình: “Lúc anh đánh nhau thì thường có thói quen dùng cánh tay để đỡ, cho nên trên cơ thể, ngoài một số vết thương do súng đạn thì số lần bị thương ở cánh tay là nhiều nhất. Có mấy lần cánh tay anh suýt nữa bị tàn phế luôn.”

Thấy cô đột nhiên nói những chuyện này, Lệ Nam Hành không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.

“Em vẫn nhớ có một lần em mặc đồ nữ trong quán bar, khi đó nhóm người mà chúng ta vây bắt đột nhiên nổ súng, suýt nữa đã khiến em bị thương. Lúc ấy anh vì bảo vệ em nên cũng bị đạn lạc trong quán bar sượt qua, chảy rất nhiều máu.” Cô lầm bầm.

“Nhưng lúc đó em vẫn là một cậu bé.” Cô tiếp tục nói.

Nhắc đến chuyện này, Lệ Nam Hành cười dài bất lực: “Em còn mặt mũi để nhắc đến nữa à, anh bị em bẻ cong, sau đó lại bị em cương quyết bẻ thẳng lại đây.”

“Ồ.” Phong Lăng lại ngó nhìn anh, sau đó nhìn thấy “túp lều” vẫn đang dựng dưới đũng quần anh: “Thế nào là cong? Thế nào là thẳng?”

Lệ Nam Hành: “...”

Nhìn thấy cô ban đầu có vẻ không hiểu lắm, nhưng bây giờ lại tỏ ra mong mỏi được học hỏi trau dồi thêm kiến thức, Lệ Nam Hành kéo chăn che nửa thân dưới để đỡ bị cô nhìn đến mức bức bối, sau đó nghiêm túc dạy dỗ cô: “Lúc trước em không nên đóng giả con trai để trà trộn vào căn cứ. Nếu ngay từ đầu anh đã biết em là một cô nhóc trong trại trẻ mồ côi, thì có lẽ anh sẽ phá lệ mà thu nhận em; dù gì thì bản lĩnh và độ nhạy bén của em rất khá. Quy tắc là vật chết, người là vật sống, anh có thể thay đổi quy tắc, nhưng em không được lừa người khác. Em có biết em giả nam trong căn cứ bao nhiêu năm như thế, mấy nghìn anh em bị em lừa, anh cũng bị em che mắt suốt mấy năm. Người trong căn cứ giống hệt như mấy nghìn thằng ngốc, em thấy đắc ý lắm phải không?”

Giọng điệu của Lệ Nam Hành nghe như đang trách móc một cách nghiêm khắc vậy.

Phong Lăng nhìn anh, rồi nhìn cánh tay của anh, tiếp đó lại nhìn bàn tay của mình, dường như đột nhiên hiểu ra rốt cuộc năm đó mình lấy dũng cảm từ đâu mà dám đóng giả con trai giữa một đám đông đàn ông như vậy.

Thấy ánh mắt của cô, Lệ Nam Hành tiếp tục giáo huấn với biểu cảm rất nghiêm túc: “Nhớ đến việc năm đó mình lừa gạt mọi người ở căn cứ quá đáng đến mức nào chưa? Anh đã từng phạt em bao giờ chưa? Sau cùng anh còn bảo vệ em, em không biết từng câu nói dối lúc trước của em tồi tệ đến mức nào à?”

Nghe thấy câu này, Phong Lăng ngồi ngay ngắn hơn, cô cúi đầu, hiển nhiên đã biết lỗi của mình, trông như đang chột dạ nghe anh giáo huấn.

Trước giờ cô gái này luôn tỏ ra lạnh lùng như thể khinh thường tất cả mọi thứ, chỉ khi nào say rượu rồi, cô mới thể ngoan ngoãn đáng yêu, mặc cho anh bắt nạt.

Lệ Nam Hành ôm cánh tay, liếc mắt nhìn cô, cố tỏ ra nghiêm khắc, thực chất đã nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.