Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1292: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (552)



Phong Lăng không tỏ thái độ gì: "Câu chuyện nhạt nhẽo của anh không buồn cười chút nào cả."

Ain cười khẽ: "Vậy nếu anh nhảy thật thì sao?"

Phong Lăng lạnh lùng liếc anh ta: "Vậy anh nhảy đi, tôi sẽ không cản anh đâu."

"Chậc, em thật đúng là..." Ain thật sự vừa yêu vừa hận tính cách này của cô. Cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thấy hơi xót xa. Mặc dù hận không thể kéo cô vào lòng hôn một cái thật mạnh để cho cô biết anh ta không hề tốt tính và nhẫn nại như vậy, nhưng lại ngại tính khí của cô. Suy cho cùng, anh ta vẫn biết không thể quá nôn nóng, nếu không sẽ chỉ đẩy cô ra xa hơn.

Họ vào thang máy chỉ dành cho nhân viên cấp cao của cao ốc ngân hàng, vậy nên đường lên tầng thượng không có trở ngại gì.

Sau khi thang máy tới nơi, Ain khẽ cười nhìn Phong Lăng, đưa tay ra trước làm tư thế mời.

Phong Lăng vẫn không hiểu chuyện gì, đi ra ngoài. Sau khi bước ra khỏi thang máy, cô thấy từ chỗ này lên sân thượng còn phải leo cầu thang bộ nhỏ khoảng mười bậc, cô đi tới đó.

Cô bước lên cầu thang bộ, trong chớp mắt đi thẳng lên sân thượng. Trên khoảng đất trống giữa sân thượng gần nghìn mét vuông trước mắt trải đầy hoa hồng đỏ, không phải cánh hoa, mà là từng bông hồng tươi thắm, ở giữa còn dùng hoa hồng trắng xếp thành hình trái tim cực kỳ cực kỳ to.

Phong Lăng dừng lại.

Ain đi sau lưng cô: "Anh biết cách này có vẻ rất tầm thường nhưng theo như anh quan sát, những việc em đã trải qua và mọi thứ thuộc em đều rất đơn giản, cách bày tỏ tầm thường đến không thể tầm thường hơn này không biết có thể lọt vào mắt của em không, nhưng chí ít thì đây là tấm lòng chân thành của anh. Nếu như có thể có được cho dù chỉ là chút xíu sự rung động của em, cho dù là bảo anh rải hoa kín cả con đường, anh cũng bằng lòng."

Phong Lăng: "..."

Ain đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn dáng vẻ im lặng của cô: "Mời em nhiều lần như vậy, em còn không chịu ăn bữa cơm với anh, nếu hôm nay đã tới rồi thì ở đây ăn tối luôn nhé?"

Phong Lăng nhìn về phía anh ta: "Anh Ain, tôi nghĩ mình nên nói với anh..."

"Em đừng nói gì vội!" Anh ta đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô. Trong lúc Phong Lăng muốn rút tay ra theo bản năng, anh ta lại nắm chặt hơn, hơn nữa, còn kiên định nhìn cô: "Chí ít, trước khi em quay về Mỹ thì anh cũng phải để lại chút gì đó trong lòng em, dù chỉ là một chút xíu ấn tượng, như vậy ít nhất đến lúc anh tới Mỹ theo đuổi em, anh còn có lý do để gặp em."

Phong Lăng được anh ta dắt vào giữa khoảng hoa hồng lớn, bước vào con đường nhỏ trống không ở giữa, cho đến khi nhìn thấy cái bàn đẹp đẽ trước mặt. Lúc này, Ain nhấn chuông gọi phục vụ trên mặt bàn. Tiếp đó, lập tức có người mang cây nến được chạm trổ trông khéo léo trang trọng, còn có đủ các món ăn phong phú của các nước lên, từng đĩa thức ăn được đặt lên bàn.

Sau khi những người đó đặt đầy bàn, Ain ra hiệu cho họ đi xuống, cho đến khi ở đây chỉ còn lại hai người họ. Ain đi tới kéo một bên ghế ra, dùng ánh mắt ra hiệu cô hãy ngồi xuống.

Phong Lăng chỉ từng được theo đuổi theo kiểu “ông đây thích em, ông đây chấm em rồi đấy” thẳng thắn của Lệ Nam Hành, đừng nói là hoa hồng lót đường và bữa tối dưới ánh nến, ngay cả một bó giống như bó hoa, người đàn ông đó cũng chưa từng tặng cho cô. Trong ấn tượng của cô, Lệ Nam Hành từng tặng cô chỉ có ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng, nhưng sau đó đã bị cháy rụi mất rồi.

Còn những rung động và theo đuổi khác, cũng chỉ đơn giản là thích mà thôi. Hồi đó, Trần Bắc Khuynh cũng ngày ngày tặng hoa cho cô, nhưng đều bị cô từ chối, đến nhìn cô cũng không nhìn lấy một lần.

Về chuyện tình cảm, cô không hề có nhiều kinh nghiệm, vậy nên cho dù cảnh này có vẻ trông như rất tầm thường, nhưng đối với cô, nó lại là lần đầu.

Thấy Phong Lăng đứng im, Ain quay người lại ấn vai cô xuống, để cô ngồi xuống ghế: "Đã đến rồi thì nể mặt anh đi mà. Nếu hiện tại em bỏ đi, màn gióng trống khua chiêng này của anh đã bị tất cả nhân viên của cao ốc nhìn thấy, dù sao em cũng phải chừa cho anh chút thể diện chứ."

Phong Lăng không nói gì, chỉ ngồi ở đó, nhìn cây nến trên bàn, rồi lại nhìn gần nghìn mét vuông rải đầy hoa hồng xung quanh dưới chân, không cần nghĩ cũng biết mấy bông hoa này rất đắt, huống chi còn rải nhiều như thế.

Ain thấy dường như vẻ mặt của Phong Lăng đã hơi dịu xuống, không chống cự quá mức, mặc dù im lặng, hình như cũng không quá dễ chịu, nhưng nói cho cùng cũng là khởi đầu tốt đẹp.

Anh ta cười, ngồi xuống đối diện cô. Sau khi cắt xong bò bít tết chín bảy phần vừa đem lên, anh ta đặt bò bít tết trong đĩa trước mặt cô, sau đó, lấy đĩa phía trước mặt cô mà cô chưa động tay vào sang chỗ mình, cắt một cách kiên nhẫn.

Phong Lăng nhìn động tác của anh ta: "Anh Ain, thịnh tình của anh lớn như vậy, tôi quả thực không biết nên đáp lại thế nào, nhưng thái độ của tôi từ trước đến nay thế nào, tôi không nói nhưng chắc hẳn anh đã biết rất rõ!"

"Hiểu rõ." Ain kiên nhẫn cắt bò bít tết: "Nhưng dẫu sao thì em vẫn còn độc thân mà, anh có quyền theo đuổi, anh cũng không hề nghĩ rằng chỉ hôm nay như thế này đã có thể có được trái tim em. Nhưng Trung Quốc có một câu nói rất hay, chân thành đến mức kiên định, thời gian dài, cuối cùng sẽ có một ngày có thể tìm được cánh cửa đột phá trái tim em."

Phong Lăng không ăn bò bít tết đã được cắt ở trước mặt, chỉ nhìn ly đế cao bên cạnh, trong ly đã được rót rượu vang đỏ.

Cầm ly rượu trong tay lắc lắc, cô cười khẽ: "Nếu như cuộc đời tôi không xảy ra sự thay đổi lớn như thế vào năm một tuổi, có lẽ những thứ này hẳn là tôi đã được trải nghiệm từ nhiều năm trước: hoa tươi, rượu vang đỏ, cuộc sống xa xỉ không lo ăn mặc, lễ phục xinh đẹp, giày túi đắt tiền..."

"Tiếc là, anh Ain không hiểu quá khứ của tôi cho lắm." Cô khẽ nói: "Mặc dù tôi quả thực là con gái của nhà họ Phong ở Mỹ, nhưng trong mắt tôi, bất cứ đóa hoa hồng nào ở đây cũng đủ cho tôi ăn một bữa cơm no. Những thứ xa xỉ như vậy tôi cũng rất cảm động, nhưng cùng với sự cảm động tôi sẽ lại đau lòng, những thứ này đều không hợp với tôi, xin anh sau này đừng làm vậy nữa!"

Ain đang cắt bít tết bỗng khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô, thấy sau khi nói xong cô chỉ uống một ngụm rượu vang đỏ, không hề có ý định muốn ăn gì.

"Saint từng nói về một số chuyện của em, nhưng rõ ràng anh ấy cũng không biết nhiều." Ain đặt dao nĩa trong tay xuống, cầm khăn ướt bên cạnh lên lau tay: "Có ngại kể một chút về quá khứ của em không?"

Phong Lăng cong môi: "Không có gì đáng nói hết."

"Không muốn nói, có nghĩa là em không định mở lòng với anh!" Ain bùi ngùi nhìn cô: "Rốt cuộc anh phải dùng cách gì mới có thể mở được trái tim của em đây, làm thế nào mới có thể biết được trong thế giới của em rốt cuộc chứa thứ gì? Sao một cô gái đang yên đang lành lại có thể từ chối không muốn người khác lại gần, lại còn từ chối triệt để như thế? Cho dù là lạt mềm buộc chặt cũng được, nhưng em căn bản chưa từng như thế."

Phong Lăng lại khẽ cười, rồi uống thêm một ngụm rượu vang đỏ, dẫu sao chỗ này cũng là sân thượng. Thời tiết đã vào thu, trời cũng đã nổi gió, không biết gió từ đâu thổi tới, thổi tóc trên vai cô hơi rối, quấn vào cổ.