Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 95: Phiên ngoại 5 - Thời gian mang thai



Thẩm Tuyển Ý chỉ để ý đến anh, nghe anh nhắc tới mới nhìn thấy canh trong tay anh, vội vàng cầm lấy nói: "Sao anh lại tự mình tới đây, cũng không gọi điện thoại báo em trước."

Phó Thanh Sơ nói: "Ừ, anh đi trước."

Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cổ tay anh, vội nói: "Chờ một lát rồi lại đi, em lập tức ăn cơm trưa, anh tới văn phòng của em nghỉ ngơi một lát rồi em tiễn anh."

Phó Thanh Sơ rũ mắt nhìn cánh tay, gật đầu nói: "Cũng được."

Toàn bộ bệnh viện đều biết "người nhà" của Thẩm Tuyển Ý là một người đẹp vừa lạnh lùng lại rất lễ độ, mỗi lần tới bệnh viện để kiểm tra thai sản đều hận không thể đem đôi mắt cùng thân thể mở ra, thò lại gần thấy "Phương" dung*.

"芳" 容: ai hiểu nghĩ này thì chỉ giúp tui với nha

Phó Thanh Sơ tự nhiên chào hỏi gật gật đầu chào mọi người, nhẹ giọng dò hỏi: "Tôi có mang theo canh tới, mọi người có muốn uống không?"

Mấy cô hộ sĩ nhao nhao nuốt nước bọt điên cuồng gật đầu, cầm hộp cơm của mình đưa ra.

Thẩm Tuyển Ý đặt bình giữ ấm để ở trên bàn khám bệnh, dựa vào một bên gõ bàn: "Này này này bà xã của tôi mang tới cho tôi ăn cơ mà mọi người lấy ít thôi, ăn ít ngó sen thôi, coi chừng bị nát bây giờ, được rồi được rồi để tôi cầm đi."

Phó Thanh Sơ đứng ở một bên không nói gì, Thẩm Tuyển Ý tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng không thật sự lấy đi, mấy cô gái nhỏ cả ngày tăng ca ở đây, so với cậu cần dinh dưỡng nhiều hơn.

Nói nữa, bà xã đã đưa tới cửa, cậu còn uống cái gì canh cơ chứ.

Nhưng mà trong lòng Phó Thanh Sơ lại không nghĩ như vậy, nhìn bình canh sắp bị chia hết, ánh mắt càng ngày càng u ám, ôn hòa mà lại lộ ra thêm luồng khí lạnh lẽo nguy hiểm.

Thẩm Tuyển Ý mang theo nửa bình giữ nhiệt còn thừa, trong tiếng cười trộm của các cô gái nhỏ nắm tay anh dắt tới văn phòng, vừa mới bước chân qua cửa liền đè anh lên cánh cửa.

Phó Thanh Sơ đẩy Thẩm Tuyển Ý một chút, không đẩy ra, liền tùy ý cậu càn rỡ một hồi.

"Anh có mệt hay không?"

Phó Thanh Sơ đẩy Thẩm Tuyển Ý ra, đỡ eo đi đến một bên trên sô pha ngồi, không mặn không nhạt nói: "Có mệt hay không, em còn có thể chia sẻ cái trong bụng này với anh hay sao?"

Thẩm Tuyển Ý đổ canh ra, lấy cái muỗng trong tủ khử trùng, nửa ngồi xổm trước mặt anh, vươn tay xoa xoa cái bụng phồng lên.

"Thật ra thì em cũng đã nghĩ." Thẩm Tuyển Ý múc một muỗng canh đưa tới bên miệng đút anh uống, mới lại chậm rì rì nói xong nửa câu còn lại: "Không bằng lần sau anh ở phía trên, nhìn thử xem em có thể mang thai được hay không?"

Động tác ăn canh của Phó Thanh Sơ dừng lại, lấy cái muỗng ném vào trong chén canh, lạnh lẽo trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái nói: "Phía trên hay phía dưới có gì khác nhau sao?"

Thẩm Tuyển Ý cười làm lành nói: "Không có, nhưng sau khi anh sinh xong em có thể đi buộc ga-rô, ngăn chặn từ gốc thứ làm anh chịu khổ, được không anh?"

"Tự em uống đi." Phó Thanh Sơ nhích về phía sau, để bụng thoải mái một chút, nhìn cậu thấp giọng dỗ dành mình như vậy liền nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cậu cười với đám Omega kia.

Thật là phiền lòng mà.

Thẩm Tuyển Ý phát hiện anh uể oải, dáng vẻ cũng không đúng lắm, trong lòng lập tức chỉnh sang chế độ Holmes, phân tích từng bước một.

Anh tự đi đưa canh cho mình, khẳng định là tâm tình cũng không tệ lắm, nhóc thối trong bụng cũng không giày vò anh, hiện tại cũng không có dáng vẻ bị giày vò làm cho không thoải mái, kia vì sao mà tâm tình đột nhiên lại không tốt?

Không phải ở trên đường chính là...... Thẩm Tuyển Ý linh quang chợt lóe, bật thốt lên hỏi anh: "Giáo sư Phó, anh có phải đang ghen hay không?"

Tầm mắt của Phó Thanh Sơ lệch về một bên, "Không có."

Thẩm Tuyển Ý lớn mật suy đoán cẩn thận chứng thực, ngồi ở trên sô pha nửa ôm anh lên để trên đầu gối, suy đoán nói: "Lúc anh tới thấy em cùng một đám Omega nói chuyện có phải hay không?"

"Không có ghen, em để anh xuống dưới." Phó Thanh Sơ tuy rằng ở nhà dính Thẩm Tuyển Ý, nhưng ra cửa vẫn là giáo sư Phó lạnh lùng ít nói, văn phòng là dùng chung, lại không khóa cửa, tùy lúc sẽ có người đi vào.

"Không thừa nhận thì không bỏ."

"Thẩm Tuyển Ý!"

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, đem lời anh nói toàn bộ đổ trở về, một bàn tay nắm chặt eo anh, một cái tay khác đỡ lấy bụng anh, vừa cẩn thận vừa càn rỡ.

Thật lâu sau.

Phó Thanh Sơ có hơi thiếu oxy đẩy Thẩm Tuyển Ý ra, tay không dùng lực được nắm chặt lại buông ra, dần dần trong tai nghe giọng nói ngu ngốc của cậu, bá đạo lại mạnh mẽ, "Nói, có phải anh đang ghen hay không?"

Phó Thanh Sơ vẫn không chịu thừa nhận, chính là cố gắng hấp thu không khí.

"Miệng cứng như vậy, xem ra không xuống tay tàn nhẫn thì giáo sư Phó của chúng ta sẽ không nhận tội." Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, duỗi tay đến vị trí của tuyến thể, đè lại xoa nhẹ hai vòng, mắt mang ý cười nhắc nhở anh: "Nhịn xuống đừng kêu ra."

Phó Thanh Sơ cảm giác được tuyến thể bị cậu đè lại liền trừng lớn mắt, nháy mắt hít một hơi khí lạnh lắc nhẹ đầu: "Không......"

Lòng bàn tay của Thẩm Tuyển Ý ấn tuyến thể, để sát vào dựa vào bên tai anh nói, "Hoặc là anh có thể yêu cầu em giúp anh nha."

"Đừng ấn." Phó Thanh Sơ hơi thở run run, muốn tránh.

Cơ thể của anh nặng nề, động tác cũng không tiện, căn bản trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt cảm giác được ngón tay cậu chậm rãi dùng lực, bóp lấy nơi tuyến thể vốn yếu ớt, thời gian mang thai gần như muốn chạm cũng không thể chạm.

"A!!!" Phó Thanh Sơ kịp thời cắn răng, nhưng mà trong nháy mắt anh cắn răng bị người ngăn trở, nhưng động tác cắn không ngừng lại, anh cắn trúng Thẩm Tuyển Ý.

Khoang miệng lan tràn mùi máu tanh, Thẩm Tuyển Ý "Tê" một tiếng, mang theo đau đớn lại bất đắc dĩ cười nhạo nói: "Anh ăn dấm mà muốn lấy mạng em rồi nếu mạnh hơn nữa có khi sau này em biến thành người câm không chừng."

Phó Thanh Sơ hoảng sợ, vội kiểm tra cho Thẩm Tuyển Ý, "Để anh nhìn xem."

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, phun ngụm máu vào thùng rác, lại lấy ly nước súc miệng mới nắm lấy cổ tay của anh nói: "Không có việc gì, anh đã hết giận chưa?"

"Vốn dĩ cũng không có giận." Phó Thanh Sơ ấn cổ tay Thẩm Tuyển Ý, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực cậu có hơi ngượng ngùng nói: "Em ăn qua nhiều thứ dấm như vậy còn không biết sao, lại không phải chỉ nɠɵạı ŧìиɦ mới được ghen, em liếc mắt nhìn người khác một cái anh đều muốn đào tròng mắt của em với kẻ kia ra."

"Ui ui bé ngoan." Thẩm Tuyển Ý kéo Phó Thanh Sơ ra, nhìn vành tai anh ửng đỏ, thò lại gần cắn một cái, "Em đây về sau cũng không dám liếc mắt nhìn người khác một cái nữa." Vừa nói vừa đưa tay mình lên.

"Biết em vừa rồi đang nói gì không?"

Trong lòng Phó Thanh Sơ có suy đoán, nhưng chưa nói, Thẩm Tuyển Ý nói: "Em nói với bọn họ, giáo sư Phó nhà chúng ta là thần tiên, hạ phàm đưa em tới."

Phó Thanh Sơ vừa nghe, vành tai càng nóng hổi, cổ cũng có màu phấn hồng, trừng mắt nhẹ với cậu một cái nói: "Em lại nói bậy rồi."

Thẩm Tuyển Ý nâng mặt anh lên, nâng lên mổ nhẹ một cái, mắt chứa thâm tình nói: "Em là bác sĩ, không thể cho anh lời hứa sẽ không liếc nhìn ai một cái được, nhưng em có thể sử dụng mạng sống của mình mà bảo đảm, lúc em nhìn bọn họ cũng không có một chút ý gì hết, em chỉ yêu mỗi anh mà thôi."

Phó Thanh Sơ rũ mắt, "Anh biết."

"Chỉ là, anh ghen làm em cảm thấy ngoài ý muốn, em cho rằng anh vĩnh viễn không có máu ghen." Thẩm Tuyển Ý chôn ở cổ anh, thở dài nói: "Em rất vui."

Phó Thanh Sơ sững sờ.

Thẩm Tuyển Ý người này kỳ thật rất đơn giản, muốn cái gì không cần cái gì vừa nhìn là hiểu ngay, chưa bao giờ quanh co lòng vòng, ở trong lòng cậu phỏng chừng chỉ có mức độ ăn dấm tức là thích.

"Thẩm Tuyển Ý."

"Sao anh."

Phó Thanh Sơ nâng mặt cậu, như là gằn từng chữ một nói: "Nếu có thể tránh đi vui mừng mãnh liệt, tự nhiên sẽ không có đau buồn xảy đến."

"Nhưng nếu đối tượng là em, anh lựa chọn không tránh không né."

Thẩm Tuyển Ý sững sờ.

Cách một khoảng cách, Phó Thanh Sơ ngửa đầu đón nhận, ngay sau đó Thẩm Tuyển Ý cảm giác có ba chữ đánh vào môi và tim mình, giống như là lọt vào mâm ngọc châu, leng keng trong veo.

Anh ấy nói, anh yêu em.

.

Ngày dự sinh của Phó Thanh Sơ là vào tháng tư, kỳ thực tập của Thẩm Tuyển Ý vẫn chưa kết thúc, nhưng bác sĩ Tôn thấy hai người bọn họ thật sự vất vả, liền điều chỉnh công tác cho cậu, điều đến chức vụ tương đối nhàn rỗi.

Lúc Phó Thanh Sơ vào phòng sinh Thẩm Tuyển Ý vừa lúc có việc bị bác sĩ Tôn kêu đi, trì hoãn một hồi.

Lúc Thẩm Tuyển Ý trở về thì nhìn thấy y tá đang ôm một cô nhóc tầm bảy cân* nói là con gái của cậu, trêu chọc cậu về sau coi chừng thành nữ nhi nô, hỏi cậu có đáng yêu không.

*Tầm 3,5kg ở bên mình nha

Thẩm Tuyển Ý nhìn vật nhỏ mặt mũi nhăn nhúm, nghẹn chừng một phút mới nói: "Nhóc ranh."

Y tá: "......"

Thẩm Tuyển Ý đón lấy con gái cưng, thật cẩn thận ôm vào trong ngực nói: "Nhóc thối này giày vò giáo sư Phó muốn chết, nếu không phải thấy con còn nhỏ thì ba đã đánh con một trận cho con biết cái tội tùy hứng xử làm sao."

Y tá xem thế là đủ rồi, sau đó vừa định mở miệng, liền nghe cái miệng nhỏ của cô bé mở to ra, khóc muốn bay cả nóc nhà.

"Mie nó, giọng con nhóc làm sao mà lớn như cái kèn thành tinh vậy?" Thẩm Tuyển Ý chưa dỗ con nít bao giờ, lập tức hoảng sợ, vội vàng nói: "Được rồi tiểu tổ tông, ba không mắng con nữa, đừng khóc đừng khóc mà."

Phó Lệnh Ý càng khóc càng lớn tiếng, Thẩm Tuyển Ý lập tức nhận thua, "Tê" một tiếng mềm giọng nói: "Cục cưng nhỏ, tiểu tổ tông, đừng khóc mà, đợi lát nữa mang con đi tìm ba ba chơi."

Y tá thấy cậu căn bản không biết dỗ con nít, vội nhận lấy nói: "Được rồi, để tôi, cậu đi xem giáo sư Phó đi."

Thẩm Tuyển Ý thật cẩn thận mà đem con đưa cho y tá, đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Phó Thanh Sơ bởi vì công dụng của thuốc tê mà vẫn đang ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi mắt, "Vất vả rồi, giáo sư Phó."

Kiều Nhạn vừa đi công tác về, ngay cả đơn vị cũng chưa về liền chạy vội tới đây, vừa lúc thấy Thẩm Tuyển Ý thâm tình hôn một cái, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn, liền đứng ở cửa chưa tiến vào.

Y tá đã gặp Kiều Nhạn rồi, ôm Phó Lệnh Ý hơi hơi gật đầu với bà, chờ Kiều Nhạn đi vào mới nhẹ giọng nói: "Chúc mừng nha dì Kiều, là một bé gái xinh đẹp khỏe mạnh, khóc to lắm, làm Thẩm Tuyển Ý giật cả mình."

Kiều Nhạn phụt một tiếng nhịn không được, cũng cười rộ lên, hạ giọng nói: "Cũng đã nghe kể, ở trong bụng chính là một nhóc tiểu quỷ, sau này ra ngoài lại không biết lại giày vò ai."

Thẩm Tuyển Ý là bác sĩ của bệnh viện, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều biết cậu không có người thân, Phó Thanh Sơ bên kia cũng vậy, cho nên trước khi vào phòng sinh các hộ sĩ liền làm tốt chuẩn bị giúp anh chăm sóc đứa nhỏ.

Kiều Nhạn nói: "Y tá trưởng Chu, thật là phiền ngài rồi, đã giúp chúng tôi chăm sóc Lệnh Ý."

"Không cần khách khí, tôi có việc bận nên ra ngoài trước, có việc gì thì ngài gọi tôi." Y tá trưởng Chu cẩn thận giao đứa bé cho Kiều Nhạn, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thẩm Tuyển Ý đi tới đưa tay chạm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dùng âm thanh không làm con bé tỉnh dậy nói: "Mẹ, trong khoảng thời gian này làm phiền người rồi."

Kiều Nhạn ôm Phó Lệnh Ý, lòng tràn đầy sự trìu mến, "Đây là nơi nào, chúng ta là người một nhà, mẹ bế cháu mẹ mà còn nói gì mà phiền phức cơ chứ, thiếu đánh sao."