Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 94: Phiên ngoại 5 - Thời gian mang thai



"A Ý......" Khóe mắt của Phó Thanh Sơ đỏ bừng, trong âm thanh có tiếng nức nở khe khẽ.

Thẩm Tuyển Ý nghe tiếng của anh, bị ép muốn điên luôn rồi, thuốc ức chế tin tức tố không được tỏa ra bên ngoài, nhưng bởi vì vậy, Phó Thanh Sơ càng thêm khó chịu.

Cậu cảm thấy nếu như mình lại tiếp tục đợi, hai người sớm hay muộn cũng sẽ khó chịu đến chết, nhưng vô luận là ai, không chịu nổi cũng sẽ là Phó Thanh Sơ.

Cậu mới vừa định đứng dậy, tay áo ngủ đã bị nắm lại, "Đừng đi mà."

"Tin tức tố trên người em như vậy nếu không ra ngoài thì anh sẽ......" Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay anh, câu chuyện bị cắt đứt, tiếng nói lạnh lẽo của Phó Thanh Sơ có tiếng nghẹn ngào nức nở, "A Ý......"

Lúc đầu mang thai nhiệt độ cơ thể sẽ cao, hơn nữa bị tin tức tố ảnh hưởng, anh sẽ cảm thấy rất khô nóng, tâm phiền ý loạn*.

(Phiền muộn trong lòng)

Phòng ngủ cũng không tính là nhỏ, nhưng lại tràn ngập tin tức tố của hai người, vô hình đè ép không khí, có vẻ chật chội mà nhỏ hẹp, làm người thở không ra hơi.

Thẩm Tuyển Ý thấy anh bởi vì mang thai mà bị hóc môn và tin tức tố hai phía tra tấn làm ánh mắt dần dần trở nên mê mang còn có tiếng khóc khóc nức nở vô tình vang lên, cùng với ngón tay run rẩy, không nói rõ được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Tuyển Ý cắn răng, nắm chặt tay, cảm giác được mồ hôi nóng hổi và lòng bàn tay ẩm ướt, hơi thở mang theo mùi gỗ tùng, từng chút một tra tấn lý trí đang cực kỳ yếu ớt của mình.

"Cục cưng à, anh đang gϊếŧ em đó, em cũng không thể cho anh được mà." Thẩm Tuyển Ý có hơi bất đắc dĩ, cậu có khả năng cả đời chỉ có thể gặp Phó Thanh Sơ một lần như vậy, nhưng cũng phải trấn áp lại.

Vì an toàn.

Phó Thanh Sơ nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, tim đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng tăng rất cao, không màng trước sau run rẩy đôi môi căng bong, chật vật yêu cầu.

"Dùng tay......"

Tim Thẩm Tuyển Ý hóa đá, ngây người trong nháy mắt.

"Cái gì?"

"Được không em?" Đôi mắt đỏ bừng của Phó Thanh Sơ nhìn chằm chằm cậu, lộ ra vẻ lấy lòng.

"Tay, được không em?" Phó Thanh Sơ thấy cậu không nói lời nào, vội vàng lại nói thêm một câu, "Một lần thôi, cầu xin em...... A Ý......"

Hơi thở của Thẩm Tuyển Ý nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Phó Thanh Sơ gần trong gang tấc, nuốt nước miếng, lại cảm thấy hơi thở nóng bỏng có thể làm cho yết hầu bị thiêu đốt, thậm chí đã nghe thấy mùi khét thoang thoảng đâu đây.

Đại khái là lý trí đã bị đốt trụi.

Tuy rằng Phó Thanh Sơ đối với chuyện này cũng cởi mở, nhưng đại đa số đều là cậu làm chủ đạo, còn anh phối hợp, chủ động đưa ra yêu cầu như vậy vẫn là lần đầu tiên.

"Không có lần sau."

Phó Thanh Sơ nghe thấy cậu đáp ứng, vội gật đầu, hơi hơi khép mắt, lông mi chớp nhẹ hai cái, bởi vì thời gian dài cầu mà không được, lông mi sớm đã bị ướt dầm dề.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy nếu mình lại nhịn nữa, Phó Thanh Sơ không hỏng mất trước, mà mình nhất định sẽ bị thiêu chết trước.

Phó Thanh Sơ như vậy, ai mà nhịn được cơ chứ.

Cậu chỉnh điều hòa ấm lên, cảm thấy sẽ không làm anh lạnh mà bị cảm nhưng cũng không quá nóng mới thả điều khiển xuống, kết quả bàn tay nóng lên, bị anh nắm lấy.

"A Ý......"

"Được được được đừng nóng vội." Thẩm Tuyển Ý ném điều khiển xuống, cẩn thận để anh nằm ngang, thấp giọng dặn dò anh: "Nếu muốn, thì không được lộn xộn, tất cả phải nghe lời em, đã nhớ kỹ chưa?"

Phó Thanh Sơ nhắm hai mắt, không nói tiếp.

Thẩm Tuyển Ý đưa tay để trên đôi mắt Phó Thanh Sơ, khảy khảy lông mi lại hỏi anh, "Nhớ kỹ hay chưa?"

"Nhớ, nhớ kỹ rồi." Hiện tại trong đầu của Phó Thanh Sơ toàn là một ý nghĩ, đừng nói là lặp lại ba chữ nhớ kỹ, chính là nói anh nói cái khác, cũng nhất định sẽ không nói sai.

Ý thức của Tuyển Ý cũng bị thiêu đốt làm cho hỗn loạn, này muốn để như ngày thường, thấy anh ngoan ngoãn phục tùng như vậy, xác định muốn dụ anh nhiều lời chút.

"Thanh Sơ......"

.

Lúc Phó Thanh Sơ mang thai được sáu tháng, người bị hại bởi vì thuốc cấm đột nhiên bạo phát một đợt, Thẩm Tuyển Ý vừa lúc đang ở kỳ thực tập, đi theo bác sĩ Tôn cũng vội đến mức chân không chạm đất.

Thuốc cấm đáng sợ ở chỗ cơ thể người sử dụng trong thời kỳ ủ bệnh hoàn toàn không thể khống chế, sử dụng nhiều năm trước không sinh ra tác dụng phụ, có khả năng vài năm sau thậm chí mười mấy năm sau mới có thể bộc phát.

Thẩm Khai Vân đã chết, nhưng ông ta vẫn lưu lại thứ có thể hại người như cũ, cũng may hiện tại sau khi viện nghiên cứu gen đã xử quyết Thẩm Khai Vân không lâu liền bắt đầu xuống tay nghiên cứu phát minh thuốc chữa trị, đến bây giờ đã có chút thành quả.

Thời điểm Phó Thanh Sơ mang thai được sáu tháng phản ứng thai kỳ gần như không còn nhiều, ngoại trừ eo rất mỏi, có thể ăn cơm có thể ngủ, còn thêm một chút thịt.

Thẩm Tuyển Ý không thể xin nghỉ thực tập, lúc đang mặt ủ mày ê nghĩ cách thì vừa lúc Thẩm Dao mang theo Tưởng Nặc tới thăm, liền ở lại giúp cậu chăm sóc cho Phó Thanh Sơ.

Thẩm Tuyển Ý ở trong lĩnh vực y học có thiên phú rất cao, bác sĩ Tôn tuy rằng hay chế nhạo cậu, nhưng kỳ thật thực rất thích cậu học sinh này, hận không thể đem kinh nghiệm cả đời của mình hoàn toàn giao cho cậu.

"Thầy đừng dạy em nhiều như vậy, ngày nào đó nếu em bỏ gánh không làm nữa, thầy không được nói em là nghịch đồ à nha."

Thẩm Tuyển Ý nhân lúc nhàn rỗi, bưng hai ly trà một ly đưa cho bác sĩ Tôn, một ly cho mình, dựa vào tường thở dài, "Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống, lời này không phải không đạo lý."

Bác sĩ Tôn một miệng trà nghẹn ở cổ họng, trừng mắt nhìn nắp ly, nói: "Cậu nhìn xem tôi chỗ nào bị sét đánh."

Thẩm Tuyển Ý vội nói: "Không phải nói thầy, đây là từ hình dung, thầy xem bệnh tâm thần của ngày hôm qua kìa, vọt vào tới liền mẹ nó cầm dao chém xuống, nếu không phải em ở đằng kia, đầu của Lâm Khiết đã bị chẻ ra không chừng."

Vừa nói cái này, bác sĩ Tôn cũng thở dài, "Tai nạn y học, không có biện pháp nào."

"Không có gì là không có biện pháp, loại người này giao cho em đập một trận, em không cam đoan anh ta thành thành thật thật thì tên em sẽ bị viết ngược lại, lại đi bắt nạt một nữ bác sĩ Omega tay trói gà không chặn, thầy để anh ta tới bắt nạt em thử xem."

Bác sĩ Tôn dựa vào cạnh cửa, nhìn bác sĩ thực tập vai rộng chân dài vẻ mặt kiêu ngạo này, tức giận cười: "Cậu là bác sĩ hay là xã hội đen mà còn thử bắt nạt cậu, ai dám bắt nạt cậu chứ Thẩm đại gia."

Một lát sau.

Bác sĩ Tôn lại nói: "Đều sắp làm ba rồi, còn nói năng lỗ mãng như vậy nữa, giáo sư Phó làm sao lại chiều cậu như vậy không biết."

Thẩm Tuyển Ý khụ một tiếng, hơi thu lại khí thế ngông cuồng lại, "Sư phụ à, ngày mai người cho đồ đệ nghỉ ngơi một ngày được không, đã một tháng rồi đồ đệ không được nghỉ ngơi rồi."

Bác sĩ Tôn nhướng mày: "Để làm gì."

Thẩm Tuyển Ý kéo ghế dựa lại, khuỷu tay để ở trên bàn cong môi cười nịnh nọt, "Giáo sư Phó mỗi ngày ở nhà phòng không gối chiếc, em không thể sưởi ấm cho anh ấy, cho em nghỉ một ngày, chờ anh ấy sinh xong rồi, em sẽ bù cho thầy ba ngày, được không."

Bác sĩ Tôn tà liếc mắt nhìn cậu một cái, làm bộ làm tịch, "Cái này sao......"

Thẩm Tuyển Ý lập tức buông ly, vòng đến đằng sau ghế dựa, ân cần bóp vai đấm lưng cho ông, lấy lòng nói: "Sư phụ, lần trước không phải người nói cháu gái nhỏ của người muốn cái tượng làm bằng vải bố kia sao, vừa lúc đồ đệ lại quen biết với đại sư ấy, không chỉ có thể đưa cô nhóc một cái còn có thể ký tên nha, chỉ chỗ nào ký chỗ đó."

Bác sĩ Tôn suy xét.

Phó Thanh Sơ mang thai đứa nhỏ này có bao nhiêu vất vả ông biết, sáu tháng mới miễn cưỡng có thể ăn hết đồ ăn, không chỉ không mập mà còn gầy đi không ít.

Thẩm Tuyển Ý tuy rằng miệng hay thiếu đánh, nhưng lúc đi làm lại rất nghiêm túc, đối đãi người bệnh cực kỳ có kiên nhẫn, cũng không bao giờ đến trễ, thậm chí không bởi vì Phó Thanh Sơ mà xin nghỉ bao giờ.

Chuyện thuốc cấm lần này, cậu còn chủ động xin tăng ca, đúng là nên cho cậu nghỉ.

"Một ngày thì không được." Bác sĩ Tôn nói.

Ngón tay Thẩm Tuyển Ý khựng lại, lùi xuống mà xin tiếp nói: "Vậy...... Nửa ngày nửa ngày thì được rồi đi, ngày mai anh ấy còn phải tới để kiểm tra thai sản nữa, em lại ngâm mình ở bệnh viện."

Bác sĩ Tôn mỉm cười, trong tiếng kêu rên của Thẩm Tuyển Ý nói: "Hai ngày đi."

"Móa nó!" Thẩm Tuyển Ý hoài nghi mình nghe lầm, chạy đến trước mặt ông xác nhận thêm vài lần, cảm thấy không dám tin mà lấy một tờ giấy đưa tới trước mặt ông nói: "Không được, thầy phải viết giấy cam kết cho em."

Bác sĩ Tôn: "......"

Thẩm Tuyển Ý liên tục đi làm một tháng, đi sớm về trễ, có đôi khi về đến nhà Phó Thanh Sơ đã ngủ rồi, chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy có xúc cảm ấm áp chạm vào trên mặt, sau đó là vòng tay ấm áp làm anh cực kỳ an tâm.

Tuy rằng bởi vì trong bụng Phó Thanh Sơ có tên quỷ nhỏ kia mà trở nên cực kỳ mềm mại dính người, nhưng chỉ cần cậu không có ở nhà, thì vẫn như bình thường.

Anh với Thẩm Dao chơi chung với Tưởng Nặc một hồi, chờ hai người bọn họ đi ngủ rồi tự mang canh tới bệnh viện.

Thẩm Tuyển Ý lớn lên rất đẹp trai, toàn thân cực kỳ A đến tin tức tố nổ tung cùng với khí chất ngày thường vừa kiêu ngạo lại hài hước, phòng của các Omega nhỏ rất thích cậu.

Khi bọn họ biết cậu đã kết hôn, có đứa từ bỏ ý nghĩ, còn có đứa thì lặng lẽ thích, thường hay để trên bàn cậu vài viên kẹo hoặc bánh kem để lấy lòng.

Thẩm Tuyển Ý một mực không nhận, cả ngày khoe khoang chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình kia, nói với mọi người bà xã của mình là thần tiên, hạ phàm đưa mình tới.

Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy bất ngờ, sau lại liền cảm thấy......

"Được rồi, biết cậu có bà xã rồi, khoe khoang miết."

"...... Có bà xã sao, hừ...... Về sau cũng có người gọi tôi là bà xã thôi, tôi cũng chỉ là Omega, nếu tôi là Alpha tôi đã đoạt giáo sư Phó với cậu rồi."

"Có bà xã thì ghê gớm lắm sao, phi."

Lúc Phó Thanh Sơ tới chính là cảnh tượng như thế này, Thẩm Tuyển Ý bị một đám Omega vây quanh ở giữa, đáy mắt chứa ý cười, hơi hơi nhếch cằm biểu hiện ta đây rất đắc ý.

Chỉ là cách khá xa, Phó Thanh Sơ không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy những Omega trẻ tuổi xinh đẹp kia làm sao cũng không vừa mắt.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bình giữ ấm, hàm răng hơi cắn chặt, lòng bàn tay phát ngứa, kêu gào muốn động thủ, đem những Omega đang vây quanh cậu có mưu đồ gây rối toàn bộ đánh cho nằm xuống hết, sau đó nói cho bọn họ biết, Thẩm Tuyển Ý là của anh.

Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bình tĩnh.

"Ôi, giáo sư Phó tới." Không biết là ai thấy anh trước, hô lên: "Thẩm Tuyển Ý, đừng ở đằng kia khoe khoang mãi, người nhà cậu tới rồi kìa."

Thẩm Tuyển Ý lớn lên rất cao, đứng ở trong một đám Omega mềm mềm như là hạc trong bầy gà, vừa nhấc mắt liền thấy anh đang đứng ở góc tường, mặt mày lập tức dịu dàng.

"Sao anh lại tới đây." Thẩm Tuyển Ý nắm tay anh đưa người ra tới khúc cua ngoài cầu thang, đầu tiên là hôn một miệng lớn, mới hỏi: "Tự mình tới sao?"

Phó Thanh Sơ đem bình giữ ấm trong tay ra, nhàn nhạt nói: "Tới đưa canh cho em."