Giảo Phụ

Chương 55



"Tam lang chàng bắtnạt Bạch nương tử người ta à? Nhìn nàng khóc đến nhăn nhó như vậy." Saukhi Chân Ngọc đi tới, không đợi Vương Chính Khanh phản ứng, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Cốc Lan, nghiêng đầu nhìn đồng tâm kết trong taynàng ta, hít vào một hơi khí lạnh, quay đầu lại hỏi Vương Chính Khanh:"đồ trong tay Bạch nương tử, là đồng tâm kết ta bện tặng chàng sao?"

Vương Chính Khanh nhìn thấy Chân Ngọc đi tới, đã thầm nói nguy rồi, lại sợlàm to chuyện lên, chút chuyện cũ của mình và Bạch Cốc Lan sẽ không giấu được, chỉ trong phút chốc, lại không có cách nào giải thích, bởi vậytiến lên kéo Chân Ngọc nói: "Ngọc nương, Bạch nương tử không biết khóccái gì, hay là chúng ta trở về đi, để cho phu quân của nàng ấy tới dỗ!"

Bạch Cốc Lan thấy Chân Ngọc xuất hiện, vốn ngạc nhiên, đến khi nghe đượcnàng nói mình khóc đến mặt mày nhăn nhó, lại nhanh chóng ngừng khóc, chỉ là đồ trong tay, ném cũng không được, cầm cũng không xong, lúc này nghe được lời Vương Chính Khanh nói, uất ức xông lên ngực, nước mắt lại nhỏgiọt rơi xuống, nhất thời hung hăng nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh.

Chân Ngọc nhìn hai người bọn họ, lại nhìn đồng tâm kết trong tay Bạch CốcLan, hất tay Vương Chính Khanh ra, lạnh mặt nói: "đồng tâm kết này mặcdù bẩn thành ra như vậy, nhưng dù sao cũng là thành quả ta bện một đêm,làm sao ta có thể không nhận ra chứ? Hiện giờ ngươi để nữ nhân này làmhỏng đồng tâm kết thành ra như vậy, lại dụ dỗ ta nói cái gì không biếtvì sao nàng ta khóc? Coi ta là đứa trẻ chắc?"

Vương Chính Khanhđưa tay bịt miệng Chân Ngọc lại, cuống cuồng nói: "Cũng là ta không cẩnthận làm rớt đồng tâm kết, Bạch nương tử nhặt được, tình huống phía sauquá phức tạp, cứ đi về trước, ta sẽ từ từ giải thích cho nàng nghe." Vừa nói vừa muốn kéo Chân Ngọc đi.

Hiện thời như vậy, nếu làm loạn lên, để Diêu Ngọc Thụ nhìn thấy, càng không biết giải thích thế nào.

Bạch Cốc Lan thấy dáng vẻ Vương Chính Khanh một lòng sợ Chân Ngọc sinh nghi, căn bản không bận tâm tới mình, tuy lúc này cũng sợ Diêu Ngọc Thụ tớiđây nhìn thấy, nhưng vẫn thét to: "Vương Chính Khanh, chàng cứ như vậymà bắt nạt người sao?"

Chân Ngọc đẩy tay Vương Chính Khanh ra lần nữa, nắm lấy cổ tay hắn, hỏi "Chàng rốt cuộc bắt nạt Bạch nương tử hay chưa?"

"Không có." Vương Chính Khanh dứt khoát nói.

Chân Ngọc quay đầu nhìn Bạch Cốc Lan nói: "Bạch nương tử, cô nói Tam langnhà ta bắt nạt cô, nhân chứng vật chứng đâu? Cũng đừng nên ngậm máu phun người. Truyền ra ngoài như vậy, bảo Tam lang nhà ta làm người thế nào?Hơn nữa, cô vừa già vừa xấu vừa kiêu căng lại thích khóc, Tam lang nhàta mắt bị mù, mới có thể không lý do mà 'bắt nạt' cô."

Bạch CốcLan vừa nghe, càng khóc dữ dội hơn, nhưng bàn về miệng lưỡi, nàng ta rõràng không phải là đối thủ của Chân Ngọc, nhất thời chỉ nhìn phía VươngChính Khanh, Tam lang, chàng cứ mặc cho người đàn bà dữ dẵn này bắt nạtta sao?

Chân Ngọc thấy bọn họ vẫn còn đang liếc mắt cáo trạng,dây dưa không rõ, cũng không bình tĩnh được nữa rồi, hung hăng đẩy Vương Chính Khanh, mình thì đi tới chỗ Bạch Cốc Lan, đoạt lấy đồng tâm kếttrong tay nàng ta, xoay người lại đi về phía Vương Chính Khanh, nhétđồng tâm kết vào ngực hắn, kéo hắn đi.

Ngoài hổ thẹn, Vương Chính Khanh còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

đến khi trở lại tĩnh thất, hai người cũng không đợi Diêu Ngọc Thụ, chỉ nóivới một tiểu ni cô là có việc gấp phải trở về trước, để cho nàng ta nóimột tiếng với Diêu Ngọc Thụ sau, nhất thời dọn dẹp một phen, một đoànngười ngựa đã xuống núi.

Một đường yên lặng. Về đến phủ, Chân Ngọc tự mình trở về phòng, không thèm quan tâm đến Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh gấp đến nóng ruột gan, chỉ giao đồng tâm kết cho Hồ ma ma,dặn bảo bà giúp giặt một chút, xem có thể khôi phục hình dạng cũ haykhông, nhất thời lại vào phòng muốn dỗ dành Chân Ngọc.

Chân Ngọc thấy hắn tiến vào, ném một cái ly về phía hắn.

Vương Chính Khanh lanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy cái ly, cười theo nói: "Nàng nghe ta giải thích."

"Giải thích cái rắm! Nói các ngươi không có gian tình, ta cũng không tin."Chân Ngọc hừ hừ, "Trong phủ di nương cũng có, nha đầu xinh đẹp cũng có,chàng trêu chọc thê thất người khác làm cái gì? Truyền ra ngoài liệu còn có mặt mũi sao?"

Ngọc nương không phải nữ tử bình thường, nhữnglời hoa mĩ dỗ dành người khác, nói với nàng, nàng suy nghĩ một chút làbiết đó là lời lấy lòng, chỉ sợ càng tức giận hơn, biện pháp tốt nhấtchính là nói thật. Vương Chính Khanh nghĩ nghĩ, ngồi trước mặt Chân Ngọc nói: "Không sai, giữa ta và Bạch Cốc Lan, quả thật đã từng có một thờigian bên nhau, nhưng đó đã là quá khứ rồi."

"Thật là có chuyện cũ nhỉ!" Chân Ngọc ngồi thẳng người, ý bảo Vương Chính Khanh nói tiếp, dám nói láo một câu thử xem, sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử.

Vương Chính Khanh định thần, sau đó nói sơ lược về chuyện giữa mình và BạchCốc Lan, lại nói: "Nhưng từ sau khi thành thân với nàng, ta và nàng ấyđã không còn liên lạc nữa, chỉ có mấy lần gặp ở vương phủ, cũng không có ý đồ gì, chỉ khuyên nàng ấy sống thật tốt với phu quân mà thôi. Về phần hôm nay, đúng là không cẩn thận làm rơi đồng tâm kết, để nàng ấy nhặtđược thôi."

"Vậy đây là gì?" Chân Ngọc xoay người lại tìm kiếmđồ, tìm ra một hà bao hoa văn Như Ý Cát Tường ném vào người Vương ChínhKhanh, cười lạnh nói: "Chàng nói chàng đã cắt đứt liên lạc với nàng ta,vì sao còn cất giấu hà bao nàng ta thêu cho chàng?"

Vương Chính Khanh vừa nhặt hà bao lên nhìn, ngạc nhiên nói: "Nàng có được từ chỗ nào?"

Chân Ngọc nhìn hắn nói: "Chàng cũng biết mà, ta mất trí nhớ nha, sao mà nhớnhặt được hà bao này ở chỗ nào. Nhưng mà ta đã hỏi Hồ ma ma, Hồ ma manói đây là Bạch Cốc Lan tặng cho chàng. Chàng không cẩn thận làm rơi, để ta nhặt được, nên cất đi."

Vương Chính Khanh lẩm bẩm nói: "Rõràng ta đã trả lại cho nàng ấy rồi mà!" Hắn nói xong, có chút ảo não với Bạch Cốc Lan, đột nhiên không hiểu vì sao ngày trước mình lại một lòngsay mê Bạch Cốc Lan nữa.

Chân Ngọc đột nhiên đứng lên, tìm ra một cái kéo đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Cắt."

Cắt? Vương Chính Khanh giật mình, không cần đâu, Ngọc nương, chúng ta còn chưa có con, sao có thể kêu ta cắt được?

Chân Ngọc hung ác nói: "Cắt hay không? Vật này không cắt, tương lai sinh sự, lại thêm một cái chứng cớ."

Vương Chính Khanh thấy ánh mắt nàng rơi trên hà bao, lúc này mới lấy lại tinh thần, à, thì ra là bảo ta cắt hà bao, làm ta sợ muốn chết. Hắn khôngnói hai lời, cầm kéo lên, gấp hà bao lại, cắt "kha kha" (tiếng kéo cắtvải).

Chân Ngọc giám thị hắn, thấy vẻ mặt hắn không hề đau lòng,rất sảng khoái cắt hà bao thành nhiều mảnh vụn, nhưng cũng không thoảimái, chỉ nghiêm mặt.

Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt của Chân Ngọc vẻ mặt, lại tiếp tục lấy lòng, mọi cách giải thích, giải vây cho mình.

"Câm miệng!" Chân Ngọc đột nhiên tiến lên, một tay vơ mảnh vụn hà bao trênbàn, nhét vào miệng Vương Chính Khanh, chặn lại lời của hắn, nhỏ giọngcảnh cáo nói: "Không được nhúc nhích, không cho phun ra!"

Đượcrồi, nếu làm như vậy mà nàng có thể hết giận. Vương Chính Khanh phìnhmá, miệng chứa đầy mảnh vải hà bao, tội nghiệp nhìn Chân Ngọc, Ngọcnương à, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa!

Chân Ngọc lấy tay chọc má Vương Chính Khanh, rất không bình tĩnh nói: "Nhắm mắt lại, không cho nhìn ta."

Dùng ánh mắt nói chuyện cũng không được hả? Vương Chính Khanh chỉ đành phảinhắm mắt lại, trong lòng lại thở nhẹ một hơi, Ngọc nương chịu phạt ta,đợi hết giận, tự nhiên sẽ tha thứ cho ta. Sợ nhất là không để ý đến ta,lạnh nhạt với ta, để cho ta khó chịu .

Chân Ngọc hồi tưởng lờiVương Chính Khanh nói, lại đối chứng với tình hình hắn gặp Bạch Cốc Lan ở am Kim Sa, trong lòng lại tin Vương Chính Khanh, nhưng mà, Vương ChínhKhanh lại dây dưa không rõ với phụ nữ đã có chồng, tóm lại không thể dễdàng tha thứ được.

Chân Ngọc suy nghĩ, lại nghe phòng ngoài có âm thanh, Lập Hạ đứng ở ngoài cửa, nhỏ giọng bẩm: "Phu nhân, Hạ nương tử cầu kiến."

Chân Ngọc vội ngăn Vương Chính Khanh lại, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, mở mắt."

Vương Chính Khanh nghe lời mở mắt, nhìn về phía Chân Ngọc kéo ra một nụ cười khó coi.

Chân Ngọc ghét bỏ nhìn hắn một cái, ý bảo hắn nhanh chóng nhổ vụn vải hà bao ra, để miễn bị người nhìn thấy chuyện cười.

Lập Hạ thấy bên trong không có động tĩnh, liền lại bẩm một tiếng,

Chân Ngọc lúc này mới hỏi: "Hạ nương tử nào?"

"Chính là Hạ di nương trong phủ chúng ta." Lập Hạ khổ sở nói: "Nàng khóc lóc ở ngoài cửa phủ đến đáng thương, chỉ nói muốn gặp phu nhân, người giữ cửa không dám chậm trễ, chỉ đành phải sai người vào nói một tiếng."

Vương Chính Khanh phun vụn vải trong miệng ra, vừa nghe là Hạ Sơ Liễu muốngặp Chân Ngọc, lập tức không vui rồi. Ngày trước, vương gia có ý thưởngHạ Sơ Liễu cho Chân Bảng nhãn, nhưng mà Chân Bảng nhãn đột nhiên quađời, vương gia mới thưởng Hạ Sơ Liễu cho ta. Chỉ là sau khi vào phủ, HạSơ Liễu thích nhất là vui đùa cùng Ngọc nương, nào có từng hầu hạ ta?Giờ thì được lắm, nàng ta bị trả về vương phủ, quay đầu lại không phảicầu xin ta, mà là tới cầu xin Ngọc nương, nực cười?

Trong lònghắn ghen tuông, lòng sinh nghi ngờ, cúi đầu đến trước mặt Chân Ngọc nói: "Nếu Hạ nương tử yêu cầu vào phủ làm thiếp, không cho phép đồng ý nàngta." Sau khi Hạ Sơ Liễu bị trả về vương phủ, cũng không dễ sống, nàng ta đến đây, tất nhiên là cầu cạnh, muốn tiến vào Vương gia làm thiếp lầnnữa, chỉ là chuyện này nào có đơn giản như vậy? Hơn nữa mình đã biếtthân phận thật sự của Ngọc nương, làm sao có thể chấp nhận được nàng vànữ tử khác ở cạnh nhau? Đặc biệt là vị Hạ di nương này, lại càng khôngthể đồng ý để nàng ta gần gũi Ngọc nương .

Chân Ngọc không biếtsuy nghĩ của Vương Chính Khanh, lại nói: "Lúc trước nàng ở trong phủcũng không có phạm sai lầm, chỉ là chịu liên lụy bởi Tiểu La, nay khóclóc cầu xin ở lại, sao có thể không để ý tới? Hơn nữa tướng mạo nàngkhông thua Bạch Cốc Lan, tư thái tốt, tính tình cũng dễ chung sống, sauchuyện lần này, sẽ càng trung thành với chúng ta hơn, sẽ không có lòngriêng, để cho nàng vào phủ, có gì không thể?"

Vương Chính Khanhvừa nghe, rất sợ Chân Ngọc gặp Hạ Sơ Liễu, nhất thời mềm lòng sẽ đáp ứng cho nàng ta vào phủ, chỉ kéo Chân Ngọc, quay đầu lại phân phó Lập Hạnói: "Sai Sử Thiết Thủ hộ tống Hạ nương tử về vương phủ, đưa trở về,không được chậm trễ."

Bởi vì lần trước sau khi tra ra nha đầuTiểu La bên cạnh Hạ Sơ Liễu là mật thám, Vương Chính Khanh âm thầm kinhhãi, và sau đó gặp Sử Thiết Thủ, nhớ tới hắn vốn giúp đỡ Chân Ngọc thămdò tin tức trong vương phủ, tương đương với Chân Ngọc gài tai mắt ởvương phủ, nếu chuyện bại lộ, ngoài chuyện khó giữ được Sử Thiết Thủ,giữa hắn và Cửu Giang vương vừa mới tạo dựng niềm tin, có thể sẽ chịuảnh hưởng, nhất thời nói với Cửu Giang vương một tiếng, điều Sử ThiếtThủ đến bên cạnh mình làm việc, thoát khỏi vương phủ.

Lập Hạ mặcdù không muốn Hạ Sơ Liễu vào phủ tranh giành tình cảm, nhưng vừa nghĩtới thân phận địa vị như Vương Chính Khanh, tương lai bên cạnh sẽ khôngthiếu thiếp thị, thay vì cứ để nữ nhân khác đi vào, còn không bằng choHạ Sơ Liễu thêm một cơ hội, bởi vậy đi vào bẩm báo một tiếng. Lúc nàynghe ý tứ Vương Chính Khanh, cũng không muốn Hạ Sơ Liễu vào, nàng chỉđành đáp một tiếng, nhận lệnh đi xuống.

Chân Ngọc nghĩ tới tay mỹ nhân bay mất rồi, có chút buồn bực, tức giận nói: "Khi Hạ di nương còn ở đây, thường đấm bóp cho ta, hồng tụ thiên hương, nàng không tốt chỗnào?"

"Ta giúp nàng đấm bóp là được." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc quên luôn chuyện Bạch Cốc Lan, nhất thời mừng thầm, ngồi lên trước giúp Chân Ngọc đấm chân, vừa nói: "Lực vừa phải chưa? Thoải mái không."

"Không bằng Hạ di nương." Chân Ngọc đánh giá một câu, ngược lại nói: "Nhưngmà, được Trạng Nguyên gia đấm chân, cảm giác cũng không tệ lắm."

Vương Chính Khanh kề sát Chân Ngọc, nhẹ nhàng đấm chân, trong lòng hồi hộp,lần này để cho ta đấm chân, lần sau nhất định là có thể lên giường.