Giang Nam Hận

Chương 4: Ý xuân rệu rã



Tịnh Vi mỉm cười phối hợp hí hoáy gần nửa canh giờ, mắt nàng liếc thoáng về phía hắn, tuy bề ngoài giữ nụ cườinhưng nàng biết chắc hắn đang dằn lòng. Những người hầu bên cạnh đềulanh lợi, thường xuyên theo Đại thiếu giao tiếp nên rất nhạy bén. Ngườihầu đứng gần bọn họ nhất nói với các phóng viên: “Qúy vị đã cực nhọcrồi, Đốc quân mời quý vị qua đại sảnh dùng trà, xem kịch!”

Ai cũng thu được nhiều chiến lợi phẩm,nên nhanh chóng cất máy ảnh và dụng cụ theo người hầu ra ngoài. Ngay lập tức, trong sảnh chỉ còn thưa thớt vài người. Diêu phu nhân cười nói:“Đại thiếu, lần này nhiệm vụ đưa tân nương về phòng giao cho ngài.” Dứtlời bà ta liền xoay gót, ra đến cửa bỗng dừng lại quay người nhìn TịnhVi cười cười.

Tịnh Vi bị bà ta cười đến bối rối. Thường ngày tâm trạng nàng ít xáo trộn khác hẳn với hôm nay, hơn nữa bên cạnhlà người chồng tản ra hơi thở cường thế khiến nàng luôn thấp thỏm. Nàngxem đi xét lại, chắc mẩm hôm đó ở quán trà là hắn cố ý nhìn nàng. Có lẽnhư thương nhân chọn một món hàng, nếu hắn không ưng mắt con gái lớn của Giang gia thì… sẽ có nhiều nơi khác bị chọn. Trước khi nàng đến vốn đãbiết hoàn cảnh của mình, giờ giáp mặt càng thêm phần sáng tỏ.

Hách Liên Tĩnh Phong chiếu ánh mắt sắcbén nhìn nàng chăm chú, biểu hiện của nàng khiến hắn kinh ngạc. Dựa vàocái cách nàng nhìn hắn thì biết nàng đã nhận ra hắn, nhưng lại vờ nhưchưa từng quen. Hôm đó hắn theo xe đưa sính lễ tới Giang Nam, ngoài bímật quân sự cần dấu kín, không thể phủ nhận hắn muốn trước ngày cưới đinhìn người vợ tương lai. Được cha chấp thuận, nếu hắn không vừa lòng với con gái lớn của Giang tư lệnh… thì có thể chọn người con khác của ôngta. Thật ra, hắn bất lực trong chuyện này, từ nhỏ đã biết vợ mình khôngthể do mình lựa chọn, cũng biết hôn nhân của hắn là sự giao dịch. Tuyvậy, hôm đó gặp nàng ở quán trà, dù đã nhìn qua ảnh nhưng hiện thực vẫnsống động hơn. Nàng không phải là cô gái quá quyến rũ, cũng chẳng phảithiếu nữ quá dịu dàng. Nàng có thứ gì đó khiến người ta khó quên, tựanhư hoa mai nhìn kiều diễm tinh khôi nhưng khó nắm bắt. Hắn hài lòng với vẻ bề của nàng, hơn nữa nàng là con gái duy nhất của vợ cả Giang tưlệnh, nếu lấy về cũng đỡ bớt phiền toái.

Giờ nàng đứng bên cạnh, hắn hạ mắt liềncó thể thấy ngay chiếc cổ thanh tú trắng ngần lấp ló. Cả người hắn bỗngnóng lên, nhưng hắn vẫn thong thả nói: “Tôi đưa em về phòng!”

Đây là lần đầy tiên nàng nghe tiếng hắn,giọng hắn trầm ấm vang bên tai. Nàng khẽ giật mình ngước lên, chỉ là cái liếc thoáng qua lại khiến hắn bắt gặp con ngươi đen láy trong vắt hệtviên kim cương đen. Hắn từ nhỏ đã ảnh hưởng nền giáo dục phương Tây, lập tức chẳng kiêng dè gì nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng bước ra cửa. Hắn cảm thấy bàn tay nàng mềm như không xương, lành lạnh như một viên ngọchạng nhất. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt như không muốn nó rơi xuống.

Từ Tây sảnh đến lầu Tiểu Dương nơi hắnđang ở chỉ mất thời gian uống hết chén trà, vậy mà chẳng hiểu tại saohắn lại đi thật chậm. Nhóm người hầu cách bọn họ nửa thước, nối gót theo sau.

Tịnh Vi cũng chầm chậm bước theo, chỉthấy hắn xuyên qua viện này vòng tới một con hành lang, lại đến mấykhoảng sân rồi đứng trước lầu Tiểu Dương. Nàng nhớ mang máng hình nhưDiêu phu nhân đưa nàng từ nơi đây ra ngoài. Vì lúc đi tới đại sảnh quávội vàng, nàng không được ngắm nghía, giờ nhìn kĩ, trước lầu là một vườn hoa kiểu phương Tây, trong mùa đông hơi tĩnh lặng nhưng có nhiều chủngloại cây. Nếu đến mùa xuân, hoa lá đâm chồi nẩy lộc càng thêm rực rỡ,bên cạnh vườn hoa còn trồng nhiều tùng bách um tùm xanh biếc.

Trong nhà khắp nơi đều gắn chữ Hỉ vẻ hânhoan. Tầng trệt là đại sảnh thảm trải thật dày, sofa kiểu Âu, và vàigian phòng. Nàng chưa kịp nhìn, hắn đã đưa nàng lên lầu, trên lầu cũngcó vài căn phòng, phòng của họ nằm ở phía Đông. Nhóm người hầu rất ýnhị, tự động rút lui. Bàn trong phòng bày vài món ăn, chè long nhãn, đậu phộng, hạt sen, còn có rất nhiều bánh trái thơm ngon cùng bình rượu.

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn thấy, mỉm cườinói: “Không biết sao người giúp việc lại sửa soạn nửa tây nửa ta nhưthế? Thực ra căn phong này là sự pha trộn giữa hai phong cách Tây –Trung.” Ý hắn nói căn phòng trang trí kiểu Tây mà trên bàn thì bày kiểuTrung, nhìn kĩ thật buồn cười.

Hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, gắp vài miếng bánh đưa đến trước mặt nàng: “Bận bịu cả nửa ngày rồi, em ăn một chút gì đi.”

Tịnh Vi nghe hắn nhắc mới phát hiện mình thật đói bụng, liền đem mẫu bánh nhỏ hắn gắp dùm bỏ vào miệng. Mùi vịthơm ngon khiến nàng ăn liên tục mấy miếng nữa. Vừa ngẩng đầu thì thấyhắn đang nhìn mình đăm đăm, Tịnh Vi đỏ mặt nói nhỏ: “Sao anh không ăn?”

Hắn nhìn nàng, đáp: “Tôi không đói!” Vừadứt lời thì thấy người hầu đứng lấp ló ngoài cửa, hắn chưa lên tiếng,Hách Liên Tĩnh Phong đã hỏi: “Có việc gì?”

Người nọ chào theo kiểu nhà binh, không bước vào mà đứng luôn ngoài cửa trả lời: “Đốc quân cho người mời Đại thiếu!”

Hách Liên Tĩnh Phong khoát tay, nói:“Biết rồi, tôi sẽ qua ngay!” Liền đứng dậy cất bước, chưa tới cửa thìxoay người lại: “Em ăn nhiều một chút…” Chưa nói xong đã đi khỏi.

Màn đêm đậm dần, trong phòng chỉ còn lạinàng và Hỉ Thước, càng thêm tĩnh lặng. Kỳ thật, trước kia ở Giang phủcũng chỉ có Hỉ Thước và nàng. Nhưng khác hẳn bây giờ, đừng nói đến cảphòng đều dán chữ hỉ, chỉ nghĩ đến tối nay sẽ xảy ra chuyện gì thì lòngnàng đã kinh hoàng. Chẳng biết nàng hoang mang bao lâu, trong sân truyền tới tiếng bước chân… Không lâu sau, tiếng một người hầu ngoài cửa cấtlên: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu say rượu rồi.”

Tịnh Vi lên tiếng trả lời, hai người hầuliền dìu hắn vào đặt lên giường. Họ nhanh chóng cáo lui, vừa đi khỏi cửa đã nháy mắt vài cái với Hỉ Thước. Hỉ Thước có dốt cũng không thể lưulại, nói: “Tiểu thư, em ra ngoài trước, có gì thì chị gọi em!”

Tịnh Vi nhìn hắn nằm bất động trêngiường, mặt đỏ gay, hô hấp sâu, như say mà như ngủ. Tay chân nàng luốngcuống không biết phải làm sao, đứng một hồi mới kéo chăn đắp lên ngườihắn, lại thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi… Nàng liền vào nhà tắm lấy khănnóng giúp hắn lau sạch.

Chỉ chốc lát đã lau xong, nàng hết việclàm thì đâm ra hoang mang. Liếc bộ sofa trong góc lại nhìn vào chiếcgiường, lưỡng lự không biết nên nằm ngủ ở đâu. Giữa lúc phân vân bỗng có người từ đằng sau ôm ngang, nàng sợ tới mức muốn hét thành tiếng, cảngười đảo lộn bị người đó kéo lên giường. Người ấy trở mình đặt nàng bên dưới… Hơi thở ấm áp kèm theo hương rượu tỏa trên mặt nàng, vừa êm áivừa nhồn nhột. Toàn thân nàng mềm nhũn, chỉ nhận ra cảm giác này quá xalạ. Nàng muốn đẩy hắn, hắn lại dùng hai tay chế ngự phản kháng của nàngrồi ấn nụ hôn xuống…

Rốt cuộc nàng đã hiểu, một người đàn ôngcó thể làm một cô gái đau đớn ra sao và ngọt ngào như thế nào. Nàng vôcùng mệt mỏi nhưng vừa tinh mơ liền tỉnh giấc, chẳng biết do chưa quenhay vì gió bên ngoài, trong phòng mở lò sưởi, không khí rất khoan khoái. Xuyên qua mấy tấm màn mỏng, bài trí trong phòng có chút mờ ảo, nàngquay đầu thấy hắn vẫn đang ngủ say, đôi mắt giãn thư thái… Mặt nàng bỗng đỏ ửng, tuy đã thành vợ chồng nhưng vẫn chưa được tự nhiên. Nàng dứtkhoát đứng dậy, đi vào nhà tắm. Khi nàng đi ra, Hách Liên Tĩnh Phong vẫn chưa tỉnh. Nàng mới tắm xong, tóc còn ướt, những giọt nước chảy xuốngtừ lọn tóc. Bình thường ở nhà nàng dùng máy để sấy, nơi này chắc cũng có nhưng bây giờ chưa biết cất chỗ nào, đành ngồi xuống sofa dùng khăn lau kĩ.

Bình minh dần tỏ, ánh sáng xuyên qua mành loang lổ chiếu vào. Hắn vẫn chưa thức, nàng không biết quy củ của phủĐốc quân ra sao nhưng dựa theo tập tục Giang Nam thì ngày hôm sau tânnương phải tới dâng trà cho cha mẹ chồng.

Đang lo lắng thì nghe tiếng bước chântruyền tới, có giọng nói ngoài cửa vang lên: “Đại thiếu, thiếu phu nhân, hãy chuẩn bị sớm một chút.”

Tịnh Vi lên tiếng trả lời, quay đầu lạiđã thấy hắn tỉnh và đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt dường như sâu không thấy đáy. Tự dưng mặt nàng đỏ ửng, nhìn mũi chân nói: “Anh dậy đi!”

Hắn im lặng vào nhà tắm, chỉ nghe tiếngxột xoạt vang lên. Nơi này vốn là phòng ngủ của hắn, đồ đạc chỗ nào hắnrành nhất. Chốc lát hắn đi ra, trên tay cầm theo máy sấy tóc, chẳng nóichẳng rằng đưa cho nàng.

Trong đại sảnh đông nghịt người, ngồichính giữa là Hách Liên Khiếu hùng bá một phương, hàng lông mày khíphách. Điều khiến Tịnh Vi ấn tượng nhất là tóc của ông, như dựng thẳnglên. Nàng và Hách Liên Tĩnh Phong quỳ xuống, được người hầu đem trà đưatới, hai tay hắn cầm lấy cất tiếng: “Mời cha dùng trà.” Rồi đem chén trà dâng Hách Liên Khiếu.

Hách Liên Khiếu tươi cười đón lấy uốngmột ngụm, người hầu bên cạnh vội đỡ lấy rồi truyền tiếp cho người hầuphía sau. Tịnh Vy cũng làm y theo, hạ mí mắt nói: “Mời cha dùng trà!”

Hách Liên Khiếu khẽ gật đầu, nhận lấyuống một ngụm, trên mặt cười đầy nếp nhăn: “Đây là quà cha tặng ngày gặp mặt, con hãy nhận lấy!” Vừa dứt lời thì đưa vật gì đó, Tịnh Vi chưanhìn rõ đã thấy tiếng hít thở…

Hóa ra đây là vòng trang sức bằng ngọc, ở giữa chạm trổ tinh tế, vừa tầm nhưng tinh xảo đặc sắc. Hóa ra đây làvòng ngọc gia truyền của Hách Liên gia, dĩ nhiên Tịnh Vinh mù tịt chỉmỉm cười tiếp nhận rồi nói cảm ơn.

Vì mẹ của Hách Liên Tĩnh Phong qua đờisớm, nên theo trình tự mời vợ hai của Hách Liên Khiếu dâng trà. Tịnh Vitheo chân Hách Liên Tĩnh Phong, thấy hắn cầm chén trà từ tay người hầu,không quỳ mà chỉ gọi một tiếng: “Nhị di nương!” Tịnh Vi khó hiểu nhưnggiả ngơ.

Nhị di thái không tiếp, quay đầu nhìnHách Liên Khiếu, vẻ mặt đanh lại, Tịnh Vi thấy bầu không khí có phầnngượng ngập. Sau đó nghe Hách Liên Khiếu nói: “Mau uống trà đi, tay condâu mỏi rồi.” Ngữ khí chẳng nghe ra là trách cứ hay tức giận, chỉ nhưthường. Nhị di thái lúc này mới nhận, cầm một bao đỏ từ nha đầu đằng sau đưa cho Tịnh Vi.

Tịnh Vi vội vàng cảm ơn! Rồi cứ thứ tựlần lượt từng người một. Hách Liên Khiếu có rất nhiều vợ: Tứ di thái,Lục di thái, Thất di thái, Bát di thái, mỗi người mỗi vẻ, đặc biệt Bátdi thái chỉ lớn hơn nàng chừng một hai tuổi. Cuối cùng cũng đã dâng tràxong, nàng theo Hách Liên Tĩnh Phong qua lầu phía Tây, ở đó có nhóm anhchị em kêu réo. Người thứ nhất là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười támtuổi, môi hồng răng trắng, mặc chiếc áo gấm màu xanh cực kì xinh xắn. Cô nàng cất giọng nói thanh thoát: “Chào chị dâu.”

Tịnh Vi biết Hách Liên Tĩnh Phong còn một em gái ruột tên Hách Liên Tĩnh Kỳ, xem ra là người này. Nàng mỉm cườitrả lời, Hỉ Thước đứng phía sau liền đưa một bao đỏ, nàng cầm lấy nhétvào tay cô em chồng. Tiếp theo thay phiên nhau từng người một, tuy nhiên nàng vẫn ấn tượng nhất với hai đứa con trai của Nhị di thái, tuổi tácngang ngửa Hách Liên Tĩnh Phong, một người thấp béo, một người cao gầyvà rất tuấn tú. Xét theo ánh mắt của hai người nhìn nàng, cũng đoán biết họ chẳng thân thiết gì với Hách Liên Tĩnh Phong.

Buổi sáng trôi qua, sau khi dùng bữatrưa, lúc đang uống trà thì Hách Liên đốc quân bị người kéo đi đánh bài, xem kịch. Ông vừa rời khỏi, người trong đại sảnh cũng tản dần.

Chẳng biết tân hôn của người khác ra sao, với nàng rất thoải mái. Quy tắc trong phủ dần quen thuộc, buổi sáng trừ Đốc quân, Hách Liên Tĩnh Phong và mấy người con trai (hoạt động trongquân đội) của Nhị di thái, Tứ di thái phải có việc ra ngoài, thì các dithái thái và các tiểu thư đều dậy trễ.

Hách Liên Tĩnh Phong sai nha đầu HươngLan và thím Vương phụ giúp nàng. Họ là người sống trong phủ lâu năm, đối với mọi việc đều am tường, nên Tịnh Vi không hiểu chỗ nào, liền hỏingay rất tiện.

Nếu muốn hỏi một hai tháng nay nàng đãthu hoạch được gì? Thì đó là mối quan hệ với em chồng – Hách Liên TĩnhKỳ. Nàng ở mãi trong phòng cũng cô đơn, bỗng một ngày nhớ tới em gái của Hách Liên Tĩnh Phong, liền kêu Hương Lan mời qua.

Ban đầu cô nàng cũng mất tự nhiên, vẻnhút nhát. Sau đó mới biết Hách Liên đại phu nhân qua đời khi Hách LiênTĩnh Phong còn đang du học, cô nàng chỉ mới bảy – tám tuổi, Đốc quân ítquan tâm, trong nhà có nhiều vợ, vì thế tính cách cô nàng hướng nội.Thân phận của nàng cũng giống Hách Liên Tĩnh Kỳ nên rất đồng cảm. Cônàng xinh xắn, ngoan ngoãn lại thường xuyên tiếp xúc nên yêu thương nhưem ruột.

Ngày nào Tĩnh Kỳ cũng chạy tới đây. Hômnay cũng vậy, chị dâu em chồng hai người đang ngồi phòng khách uống càphê, thì nha đầu Xuân Mai của Nhị di thái đến mời qua bên bà ta đánh mạt chược. Bất kể ra sao thì bà ta vẫn là trưởng bối, Tịnh Vi vội thay quần áo kéo Tĩnh Kỳ theo Xuân Mai qua đó.

Nơi đánh bài là chỗ của Tứ di nương, đốtgỗ đàn hương thơm ngát dễ chịu. Nhị di thái, Tứ di thái và Lục di tháiđã gầy sòng. Độ ấm trong – ngoài chênh lệnh nên Tịnh Vi bước vào phòng,Hỉ Thước đã cởi chiếc áo lông chồn nàng mặc cầm trên tay. Nhị di tháitinh mắt, liếc sơ đã biết là hàng đắt tiền liền móc méo: “Màu lông áonày rất đẹp, chắc đắt lắm đây.”

Lục di thái hùa theo: “Mua ở đâu vậy?”

Tịnh Vi mỉm cười, đáp: “Màu sắc cũng tàmtạm, đồ của các di nương toàn đắt hơn của con.” Đối với những thứ này,xưa giờ nàng không quan tâm, Hỉ Thước đưa cái nào thì nàng mặc cái nấy.Tuy nhiên nàng rút kinh nghiệm, sau này sẽ dặn Hỉ Thước nếu có đi gặpcác di thái thái thì vẫn lựa đồ thường thôi.

Nhị di thái không để nàng đánh trống lảng: “Cái này là da lông chồn, chắc ít có bên miền Nam.”

Tịnh Vi trả lời: “Đúng là Nhị di nương tinh mắt, cái này không phải con mang đến từ Giang Nam, của Đại thiếu mua.”

Nhị di thái nhếch nhếch khóe môi: “Sao Đại thiếu lại là người hoang phí thế kia…” Tiếng nói ngân cao.

Tịnh Vi nhạy cảm hiểu ngay, im lặng mỉm cười. Tứ di thái vội xen vào giải vây: “Mọi người ngồi đi, mau mở bàn.”

Tịnh Vi không biết đánh bài, từ khi vàophủ Đốc quân chẳng có việc gì làm, ban đầu các di thái thái sai ngườiđến gọi nàng, nàng cũng luôn từ chối. Sáng sớm tinh mơ vì thiếu taychơi, Tứ di thái kéo tới coi như học tiêu khiển, mãi đến chạng vạng, các di thái thái vẫn không bỏ qua… Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ sắpđến giờ phải về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hương Lan vào cửa. Nàng ta chàohỏi mọi người, rồi hướng phía nàng nói: “Thiếu phu nhân, Đại thiếu vềrồi, đang hỏi chị ở đâu?”

Vừa xong ván bài, Tứ di thái cười: “Nghỉchơi thôi! Người ta còn tân hôn đấy, chúng ta cứ giữ cô ấy coi chừng Đại thiếu lấy mạng.”

Tịnh Vi mắc cỡ khi bị bà ta trêu, rửa tay xong nhanh chóng về phòng. Tới cửa quả nhiên thấy nhiều người hầu đangđứng đợi, các nàng đi vào liền đồng thanh hô: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.”

Tịnh Vi khẽ gật đầu xem như trả lời. Vàotrong, thấy tổng thị vệ Khổng Gia Chung đang đứng gần nơi Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trên sofa, dường như có chuyện cần báo cáo. Khổng Gia Chungnhìn nàng đi vào, y liền hạ giọng: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.” Sau đó cáo lui ra ngoài.

Tâm trạng hắn hình như rất tốt, khóe miệng hàm chứa nụ cười, hỏi: “Tĩnh Kỳ cũng tới à?”

Tĩnh Kỳ chạy tới, kêu một tiếng: “Anh cả.”

Hắn cầm một chiếc hộp trên bàn đưa cho cô nàng: “Mở ra xem có thích không?”

Hai mắt Tĩnh Kỳ lóe sáng, vui sướng mởgói quà. Nhìn vào, hóa ra là một hộp son môi nhập khẩu. Cô nàng vô cùngvui vẻ, nói: “Cảm ơn anh cả!”

Hắn cười quay lại phía Tịnh Vi, nói: “Em muốn mở một hộp?”

Tịnh Vi đến gần, trên bàn còn rất nhiều quà, chẳng biết nên lấy cái nào. Nàng ngước lên nhìn hắn nghi ngờ, hỏi: “Cái nào ạ?”

Nụ cười của hắn lan rộng, đáp: “Tất cả đều là của em!” Lòng nàng trào xúc động, trái tim như đi hoang.