Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 62: Đêm đông mở màn



Tua ngược thời gian về nửa giờ trước.

Giang trạch yên tĩnh.

Quý Thu Hàn đang làm việc trong văn phòng ở Tây Uyển, trước mặt anh là bốn màn hình máy tính phát sáng huỳnh quang màu xanh lam, ghép các video giám sát phức tạp về các đoạn đường khác nhau lại.

Anh lấy một cây bút mực đỏ và đánh dấu chữ thập vào vị trí thứ tư trên tấm bản đồ to lớn trải rộng trên màn hình.

Từ bữa trưa đến giờ, anh đã làm việc cường độ cao liên tục trong sáu giờ, nhưng anh vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào của Trần Kim Vĩ và Lư Sâm ở thành phố đầy ánh sáng này.

Quý Thu Hàn mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Anh với lấy điếu thuốc, cuối cùng nửa đường lại đổi sang bưng tách trà hoa hồng nóng hổi trong chiếc cốc sứ xương và đứng trước cửa sổ sát đất.

Hơi nước nóng bay lên khiến hai má anh hồng hào hơn, Giang Trạm đã gọi điện cho anh, nói tối nay sẽ về. Anh không muốn người yêu luôn chăm sóc mình như một đứa trẻ, hơn nữa hắn cứ liên tục cảm thấy anh sẽ không thể chăm sóc tốt bản thân.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, mới 7:30 và Giang Trạm có lẽ vẫn đang trên đường. Quý Thu Hàn liền gọi điện cho Ba Thanh Bình để hỏi về tiến độ khôi phục nội dung của trang web hướng dẫn giết người kia.

Ba Thanh Bình vừa đỗ xe trong khu nhà, cầm tài liệu đi về phía tòa nhà của cục phòng chống m@ túy, vừa đi vừa đáp lời Quý Thu Hàn: “Chưa đâu anh Quý. Trước khi trang web bị quét sạch thì tất cả nội dung trước đó đã bị xóa bằng cách cắt xén ký tự. Nó bị ghi đè lên, và rất khó để khôi phục hoàn toàn, công ty dữ liệu nói rằng sẽ mất ít nhất bảy ngày làm việc… Này! Chạy cái gì vậy!! Đâm vào người ta rồi!”

Đầu bên kia vang lên tiếng hô “Đội 1 tập hợp”, Quý Thu Hàn hỏi: “Cậu đang ở đâu, bên đó có chuyện gì vậy?”

“Em đang ở Cục Công an đường Đạo Bình, quận Tùng Giang. Em đến để lấy báo cáo kiểm tra của Lư Sâm, em nghi ngờ là gã có thể đã sử dụng m@ túy một thời gian rồi…”

Ba Thanh Bình vừa đến cổng tòa nhà đã bị mười mấy cảnh sát lao ra khỏi tòa nhà xô sang một bên: “Này!! Ầy, không hiểu sao đột nhiên lại tập hợp khẩn cấp vậy chứ… Anh Quý, đó là đội phòng chống m@ túy, có lẽ tối nay có nhiệm vụ ấy nhỉ?”

Ba Thanh Bình nhanh chóng kéo một cảnh sát nhỏ vội vàng đi ra cuối cùng, hỏi: “Này người anh em, nhiều người như vậy vội vã đi ra ngoài, có phải đêm nay có vụ án lớn gì không?”

Ai ngờ cảnh sát nhỏ này liếc mắt một cái liền nhận ra Ba Thanh Bình: “Đàn anh Ba!”

Ba Thanh Bình còn đang ngẩn ngơ thì nghe thấy cảnh sát nhỏ vội vàng hạ giọng nói: “Vừa rồi có người nặc danh báo tin câu lạc bộ tư nhân của chủ khách sạn Duyệt Sơn trên đường Tân Giang Đông chứa chấp hành vi sử dụng ma tuý! Đây chính là tội hình sự, phải lập tức ra quân, chuẩn bị bắt cả người lẫn tang vật… Thế nhé đàn anh Ba, em đang vội, không nói với anh nữa!”

Cậu cảnh sát nhỏ nói xong liền chạy về phía trước, bốn chiếc xe cảnh sát nháy đèn huýt sáo rời khỏi khuôn viên Cục Công an.

Ba Thanh Bình không cúp điện thoại, vì vậy Quý Thu Hàn ở đầu bên kia đã nghe hết tất cả những lời vừa rồi của viên cảnh sát.

Đường Tân Giang Đông…

Quý Thu Hàn nhắm mắt lại, anh đã nhìn thấy một báo cáo tài chính nào đó trên bàn của Giang Trạm ở Dung Đài, và nếu anh nhớ không lầm, Duyệt Sơn là một khách sạn thuộc sở hữu của Lập Giang.

Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức gọi Hướng Nam đang đứng ngoài cửa.

“Giang Trạm có câu lạc bộ tư nhân ở khách sạn Duyệt Sơn trên đường Tân Giang Đông không? Có liên quan đến việc kinh doanh m@ túy không?”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Hướng Nam vội vàng nói: “Tầng mười bảy đến hai mươi lăm của khách sạn là câu lạc bộ tư nhân, nhưng mấy năm trước, tất cả các địa điểm đều đã cấm hoàn toàn m@ túy, tuyệt đối không có khả năng dính dáng đến m@ túy. Anh Quý, có chuyện gì vậy?”

“Giờ cậu gọi điện hỏi rõ xem tối nay có những ai ra vào câu lạc bộ.”

Hướng Nam vội vã gọi, nhưng đang vào giờ kinh doanh cao điểm nên quầy lễ tân bên kia không có ai nghe.

Quý Thu Hàn có dự cảm không lành, anh vội vàng cầm áo khoác lên: “Có người báo cáo là câu lạc bộ Duyệt Sơn bị tình nghi là chứa chấp người sử dụng m@ túy. Cảnh sát đã điều động đội rồi, cậu lập tức thông báo cho người trong khách sạn lên lầu kiểm tra đi, dù có hay không cũng phải dọn sạch hiện trường ngay lập tức!”

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai chiếc xe màu đen vội vã rời khỏi Giang trạch.

Hướng Nam cùng mũ lưỡi trai lái xe đi con đường gần nhất, đồng thời báo nhân viên khách sạn cho người lên lầu thu dọn ngay.

Quý Thu Hàn một mình đi một xe. Ngồi trong xe, anh gọi cho Giang Trạm ba lần liên tiếp nhưng không ai trả lời, chỉ có âm báo bận bíp bíp, lại đổi sang số của Dịch Khiêm, nhưng điện thoại tạm thời không thể kết nối.

Ánh mắt trầm xuống, Quý Thu Hàn lái xe, rồi lập tức gọi Ba Thanh Bình tới.

Cả đường đi, anh đã vượt đèn đỏ ba lần, lúc chạy tới được khách sạn Duyệt Sơn trên đường Tân Giang Đông, lễ tân ngoài cửa thấy bốn xe cảnh sát đang lao tới mà còn đang ngơ ngác không rõ lý do.

Cửa xe cảnh sát vừa mở ra, mười mấy cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra, ngay sau đó là một chiếc Audi S8 cực kỳ bắt mắt đuổi kịp, tiếng phanh gấp vang lên chói tai.

Quý Thu Hàn thậm chí còn không kịp rút chìa khóa xe ra, anh đóng cửa xe lại: “Dừng lại đã!”

Giọng nói lạnh lùng nhưng rất có lực xuyên thấu, đội cảnh sát phía trước lập tức quay đầu lại.

Một người đàn ông trung niên da hơi ngăm đen vừa bước xuống khỏi ghế phó lái của chiếc xe cảnh sát ở giữa.

Khoảng bốn mươi tuổi, không cao và hơi mập, đôi mắt hình tam giác ngược đang quay lại nhìn Quý Thu Hàn.

Dáng vẻ của anh ta khớp với bức ảnh của người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát trong danh sách nhiều khu vực pháp lý khác nhau của Thành phố A. Anh ta là Trương Đông Lâm, đội trưởng đội phòng chống m@ túy của Cục Công an quận Tùng Giang.

Quý Thu Hàn tiến lên một bước, vươn tay lấy chứng minh thư cảnh sát từ trong áo khoác ra.

“Đội trưởng Trương, tôi là Quý Thu Hàn, cảnh sát của đội điều tra đặc biệt vụ án 11/7. Hiện tại tôi nghi ngờ Trần Kim Vĩ, kẻ tình nghi chạy trốn trong vụ án 11/7, đang trốn trong khách sạn này và đang yêu cầu tiến hành điều tra.”

Trương Đông Lâm mỉm cười, khóe mắt nheo lại.

“Tiểu Quý hả, tôi nhớ cậu rồi, thiên tài điều tra tội phạm mà Cục trưởng Lưu đặc biệt chuyển đến từ Thành phố S. Tôi cũng đã nghe nói về vụ án 11/7, nhưng tôi vừa nhận được báo cáo từ nhân dân là ông chủ của Duyệt Sơn đã chứa chấp những vị khách tụ tập sử dụng m@ túy trong một câu lạc bộ tư nhân. Tôi đã dẫn đội đến bắt người, nhờ tiểu Quý cậu nhường đường cho.”

Nói xong, người đàn ông trung niên dường như không muốn chậm trễ nữa, lập tức vung tay ra hiệu cho cảnh sát đi vào.

Quý Thu Hàn bước lên phía trước để chặn đường của cảnh sát.

“Thật xin lỗi đội trưởng Trương. Hiện tại, đây là hiện trường điều tra vụ án hình sự 11/7, trong quá trình điều tra, phải do tổ điều tra đặc biệt tiếp quản.”

Trương Đông Lâm hơi nheo mắt lại: “Cậu có ý gì?”

“Đội trưởng Trương hẳn đã biết, vụ án 11/7 hiện là một vụ án đặc biệt nghiêm trọng và cần được giải quyết khẩn cấp trong toàn thành phố. Cơ quan tỉnh đã ban hành lệnh khám xét ưu tiên, vì vậy ý ​​tôi là, xin hãy để người của tôi vào lục soát trước, sau đó đội trưởng Trương lại dẫn người vào.”

“Này, cậu cảnh sát nhỏ này ở đâu ra thế hả?! Vào tổ điều tra đặc biệt thì ghê gớm lắm à? Vụ án này mà kết thúc thì chẳng phải đến từ đâu lại về đó sao.”

Cảnh sát nam bị chặn lại phía trước hét vào mặt Quý Thu Hàn: “Vụ án liên quan đến m@ túy hiện nay là lớn nhất!! Cậu có biết ai đang đứng trước mặt mình không, đội trưởng đội phòng chống m@ túy của chúng tôi, lãnh đạo của cậu có dạy cậu phải tuân lệnh cấp trên không?! Tránh đường!”

Quý Thu Hàn ngước mắt lên, không hề sợ hãi và lạnh lùng nói:

“Tôi là đội trưởng đội điều tra tội phạm số 1 của quận trung tâm thành phố S. Năm trước tôi đã được phong thanh tra cảnh sát cấp một tại lễ thăng quân hàm cảnh sát, cấp bậc ngang với đội trưởng Trương của anh. Hơn nữa, dựa theo mức độ điều tra của tổ điều tra đặc biệt, người của tôi phải được vào trước.”

“Hiện tại, tôi có quyền ra lệnh cho các anh, đứng tại chỗ chờ lệnh!”

Anh thậm chí còn không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng dáng người cao thẳng cùng với khuôn mặt trắng lạnh cũng đủ khiến người ta cảm thấy sự lạnh băng.

Cảnh sát kia hiển nhiên không ngờ người thanh niên trước mặt trông chỉ trạc tuổi mình, lại cùng cấp độ với đội trưởng Trương từ hai năm trước.

Thật là một tốc độ thăng cấp đáng sợ!

Phải biết đội trưởng Trương bây giờ đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng mới năm ngoái mới được thăng chức. Viên cảnh sát chợt thấy sợ, chẳng may mình thật sự đắc tội người có bệ đỡ vững chắc phía sau, sắc mặt vô cùng bối rối.

Bầu không khí vô cùng ngưng trọng, sắc mặt Trương Đông Lâm tối sầm lại, “Quý Thu Hàn, đừng tưởng không ai biết mối quan hệ giữa cậu và ông chủ đằng sau của Duyệt Sơn…, cậu vượt quá quyền hạn của mình để bảo vệ hắn ta, không sợ…”

Đúng lúc này, Ba Thanh Bình chạy ra khỏi sảnh khách sạn, mồ hôi đầm đìa.

Cậu ta nhìn thấy tình hình căng thẳng ở cửa, liền chạy đến chỗ Quý Thu Hàn, giọng nói nhỏ nhưng đủ để những người có mặt ở đó nghe thấy: “Anh Quý, người đó chỉ có vẻ ngoài hơi giống Trần Kim Vĩ, và đã được xác minh rằng anh ta thực sự là một cư dân, không phải Trần Kim Vĩ.”

Quý Thu Hàn ừ một tiếng, biết Ba Thanh Bình đã gặp Hướng Nam. Anh tránh sang một bước.

“Đội trưởng Trương, xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của anh tối nay, nhưng bây giờ không ai có thể để cho nghi phạm của vụ án nghiêm trọng 11/7 trốn thoát. Tôi cũng từng làm việc ở cục phòng chống m@ túy, trong số mười cuộc gọi nặc danh thì có tám là giả, nhưng đội trưởng Trương tối nay vì một cú điện thoại mà ra làm lớn chuyện như vậy, như thể nhất định sẽ thắng… Nói vậy thì người báo tin cũng không nhất định là “nặc danh” đâu nhỉ.”

Quý Thu Hàn nhìn Trương Đông Lâm bằng đôi mắt sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Mời đội trưởng Trương.” Nói xong liền kéo Ba Thanh Bình lên chiếc S8 kia rời đi.

Đội cảnh sát phòng chống m@ túy đứng trước cửa khách sạn thất thần nhìn nhau, viên cảnh sát nhỏ ngẩng đầu hỏi: “Đội trưởng Trương… vậy chúng ta còn lên điều tra nữa không?”

“Điều tra?! Điều tra cái mẹ gì nữa!!”

Đôi mắt tam giác của Trương Đông Lâm sa sầm, điện thoại trong túi ong ong vang lên không ngừng, là dãy số từ nước ngoài, giống hệt dãy số vừa gọi báo nặc danh.

Cùng lúc đó.

Trên đường cao tốc trên cao cách đó cả trăm cây số.

Ống thép to bằng cánh tay bay về phía trước, ngay lúc thư ký Tôn ngồi ở ghế lái còn chưa kịp phản ứng.

Nó trực tiếp đâm xuyên qua kính chắn gió với một lực đâm mạnh, cắm thẳng vào từ hốc mắt của thư ký Tôn, thanh thép xuyên qua đầu và lưng ghế của cậu.

Chiếc Bentley màu đen hoàn toàn mất kiểm soát, đâm sầm vào lan can với tốc độ rất cao, khói trắng rít lên, mui xe phía trước đã hoàn toàn biến dạng.

Trong xe, thư ký Tôn bị đóng đinh ngẩng đầu lên tựa lưng, mắt phải mở to, máu trên đầu và mặt trộn lẫn với óc trắng vàng, nhỏ từng giọt xuống lớp da cao cấp bên trong như đồng hồ bấm giờ …

Và khi những thanh thép đen xuyên chéo vào băng ghế sau của ghế lái, Giang Trạm đang ngồi ở đó đã được Dịch Khiêm liều mạng kéo sang bên trái nên đã thoát chết.

Tai Giang Trạm ù đi và choáng váng vì va đập quá mạnh. Hắn che vầng trán nóng bừng và nhắm hờ đôi mắt nhuốm máu, nhìn sang Dịch Khiêm, cậu ngã sấp vào khoảng trống giữa ghế phụ và ghế lái, mặt bên dính đầy máu.

Xa xa, xe cấp cứu và xe cảnh sát chạy tới, ánh đèn trên đường cao không ngừng quay chập chờn cùng tiếng còi inh ỏi.

Chúng hòa quyện vào nhau, phá tan đêm đông mở màn.